Triệu Tập Đội Viên

Chương 31: Triệu tập đội viên (Thượng)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Hiện tại, ngoại trừ những cuộc thi có liên quan tới vấn đề nghiên cứu khoa học, thì số còn lại đều sử dụng trí tuệ nhân tạo để chấm bài. Vì vậy, đợi đến khi Quan Miên và Thể Hồ Thanh Tỉnh ăn cơm xong, thì kết quả Cuộc thi cũng vừa lúc được công bố.

Quan Miên mới nhìn lướt qua, đã thấy bạn gái cũ của Thể Hồ Thanh Tỉnh và tên tình địch kia cũng đang xếp hàng đợi xem kết quả.

Thể Hồ Thanh Tỉnh có vẻ khá khẩn trương, hắn đứng một bên không ngừng hít vào thở ra để cố giữ bình tĩnh.

“Ngươi chỉ định thi một lần thôi à?” Quan Miên hỏi.

Thể Hồ Thanh Tỉnh đáp, “Đương nhiên không, ta cũng có lý tưởng sống mà!”

Giọng hắn không hề nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó cũng có không ít ánh mắt mang theo thưởng thức.

Thể Hồ Thanh Tỉnh khẽ nhỏ giọng lại, “Dù sao phí báo danh cũng không đắt, ta quyết định sẽ đến đây thử vận may vài lần nữa.”

“Kỳ thật, vận may tại cuộc thi này rất quan trọng.” Nhất là ở kỳ thi Cao cấp số liệu phân tích sư. Nếu không phải chính phủ quy định phải thi lần lượt từ Sơ cấp lên Cao cấp, thì có lẽ bây giờ, lượng người trở thành Cao cấp số liệu phân tích sư đã vượt quá Sơ cấp số liệu phân tích sư rất nhiều.

Thể Hồ Thanh Tỉnh đột nhiên đấm ngực, nói: “Chết rồi. Trước khi thi ta quên thắp hương.”

Lúc này, màn hình lớn phía trước tòa nhà đột nhiên bật sáng, những chùm pháo hoa 3D nổ tung trên trời, khiến khuôn mặt ai ai cũng ngập tràn trong màu sắc.

Thể Hồ Thanh Tỉnh đưa mắt nhìn mọi người đang thi nhau chạy về hướng phòng học, liền vội vàng đuổi theo.

Để đảm bảo nhân quyền cho thí sinh, việc xem điểm chỉ được phép sử dụng vân tay người thi để tra ra. Vì vậy, trừ phi là thí sinh tự nguyện cho xem, bằng không sẽ không một ai biết được thành tích của họ.

Dọc hành lang đã chuẩn bị sẵn rất nhiều máy tính. Thể Hồ Thanh Tỉnh đứng trước một chiếc, có chút khẩn trương nhìn Quan Miên, nói: “Ngươi xem giúp ta đi.”

“Ừ.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh chậm chạp đưa ngón tay về phía trước, rồi ấn xuống.

Phiếu điểm ‘xoạt’ một cái, liền xuất hiện trên màn hình.

Quan Miên nhíu mày.

“Có vỡ trứng vịt không?” Thể Hồ Thanh Tỉnh sợ hãi hỏi.

“Vỡ.”

“Là hàng đơn vị hay hàng chục?”

“Hàng chục.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh hít sâu một hơi, run rẩy hỏi: “Vậy có đỗ không?”

“Không.”

Thề Hồ Thanh Tỉnh bất chợt trượt chân ngã xuống mặt đất.

“Nhưng cũng không tệ lắm.” Hiếm khi Quan Miên tán dương được một câu, “Hai mươi chín điểm.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh lúc này mới quay đầu lại nhìn.

Phiếu điểm quả nhiên xuất hiện một con 29 đỏ rực.

Quan Miên quay đầu tìm thân ảnh tên tình địch kia, nhưng lại không ngờ là hắn đang đứng ngay cạnh mình, hơn nữa khóe mắt còn cực kỳ run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng hiện giờ rất không ổn. Bạn gái cũ của Thể Hồ Thanh Tỉnh an ủi, nói: “Không sao. Chỉ cần tiếp tục cố gắng thì nhất định sẽ thành công thôi.”

Tên tình địch oán giận tắt đi máy tính, không thèm quay đầu lại, bước thẳng về phía cổng trường.

Quan Miên như có điều suy nghĩ, quay sang hỏi Thể Hồ Thanh Tỉnh: “Ngươi định tiếp tục thi Số liệu phân tích sư sao?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh thẫn thờ nhìn theo bóng dáng bạn gái cũ của mình. “Ngươi thấy ta có hợp với nghề này không?”

“Không.” Quan Miên thẳng thắn trả lời.

Thể Hồ Thanh Tỉnh cười khổ, nói: “Vậy thì ta sẽ không thi nữa.”

“Ngoài trở thành số liệu phân tích sư, thì ngươi vẫn còn nhiều lựa chọn khác để hoàn thành lý tưởng sống của mình mà.”

Việc đánh giá con người dựa trên mấy thứ lý tưởng cao cả này nọ, là một trong những tiêu chuẩn nhàm chán nhất của xã hội hiện nay. Đối với y, lý tưởng dù cao tới đâu, không đạt được chính là không đạt được. Lý tưởng thấp cho dù thấp, đạt được chính là thành công.

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Điều kiện trở thành quan viên chính phủ rất cao.”

Quan Miên nói: “Ngươi có biết sự khác nhau giữa lý tưởng và mơ tưởng hão huyền là gì không?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Ta không rõ ràng lắm.”

Quan Miên nói: “Một cái nảy sinh lúc ngươi đang thanh tỉnh, cái còn lại thì nảy sinh lúc ngươi mất tỉnh táo.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Nga.”

Quan Miên nói: “Ta còn một cách nói khác.”

“Cách gì?”

Quan Miên nói: “Vế trước là ngươi, còn vế sau là kẻ kém cỏi hơn ngươi.”

“Ai kém cỏi hơn ta cơ?” Thể Hồ Thanh Tỉnh có chút nghi hoặc hỏi.

Quan Miên nói: “Kẻ thấp hơn ngươi, béo hơn ngươi, khó coi hơn ngươi, và nghèo hơn ngươi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Ngươi nhớ rõ thật.”

“Học trưởng.” Vị giám khảo lúc nãy đột nhiên chạy tới, khiến cho không ít người phải quay sang nhìn.

Quan Miên khẽ nhíu mày.

Vị giám khảo đó thấy vậy, rất thức thời bổ sung, “Học trưởng khoa âm nhạc.”

Quan Miên “…”

Thể Hồ Thanh Tỉnh hỏi: “Hai người quen biết nhau sao?”

Quan Miên nói: “Hắn là học đệ của ta.”

Vị giám khảo kia liếc mắt nhìn Thể Hồ Thanh Tỉnh một cái, “Ngươi là thí sinh ở trường thi số 6 à? Ngươi là bằng hữu của học trưởng sao?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh có chút giật mình, hỏi: “Ngươi biết ta sao?”

Vị giám khảo khẽ cười, “Việc này đâu có gì khó. Thế nào rồi? Đỗ chứ?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh cười khổ, “Kỳ thực, ta tới đây là để quyên tiền.”

Vị giám khảo kia bật cười lớn, “Ha ha, vậy ta đây liền thay mặt chính phủ cảm tạ ngươi. Học trưởng, chút nữa các ngươi có bận gì không? Ta định làm khách của ngươi. Chúng ta cũng đã vài năm rồi không gặp mặt, hôm nay nhất định phải hảo hảo hàn huyên một phen.”

Quan Miên không cần suy nghĩ lập tức đáp: “Ta còn có việc.”

Tươi cười trên mặt vị giám khảo chợt thu lại, ai oán nói” “Học trưởng…”

Quan Miên nói: “Nhà ta không ở đây.”

Ánh mắt vị giám khảo nhất thời sáng lên, “Học trưởng hiện tại đang ở đâu? Hôm nào rảnh rang, ta nhất định sẽ ghé qua thăm ngươi một chút!”

Quan Miên nói: “Để hôm khác đi.”

Đây chắc chắn là cự tuyệt. Biểu tình trên mặt vị giám khảo trở nên cực kỳ ai oán.

Quan Miên có lệ hai câu xong, liền kéo Thể Hồ Thanh Tỉnh đi khỏi.

Thể Hồ Thanh tỉnh nói: Sao ngươi lại đối đãi với học đệ mình như vậy, như thế có ổn không?”

Quan Miên nói: “Không sao.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nhất thời cứng họng.

Thời gian lúc này đã không còn sớm, Thể Hồ Thanh Tỉnh tiễn Quan Miên tới bến tàu Long điện ngầm xong, liền thành thành thật thật cảm tạ y một phen.

Quan Miên cũng thản nhiên tạm biệt hắn.

Về đến nhà, tinh thần Quan Miên mới chậm rãi thả lỏng.

Kỳ thực lúc còn học trong trường, quan hệ giữa y với vị học đệ kia khá tốt. Ít nhất trong vô số người quen biết, vị học đệ kia không sợ tính cách lạnh lùng cùng xa cách của y. Bất quá hiện tại y cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với hắn. Quan Miên vẫn chưa thể xác định được lũ người kia có còn tìm y hay không. Nếu bọn họ vẫn còn tiếp tục, thì nhất định sẽ xuống tay với các số liệu phân tích sư.

Nghĩ đến vị học đệ kia xong, Quan Miên lại nghĩ tới Đoạn Thiều Tinh.

Y nhớ Hắc Ám Đại Công từng nói, trong Tinh Nguyệt nghiệp đoàn có một Cao cấp số liệu phân tích sư. Nếu đem mấy sự việc hiện tại liên hệ với nhau, thì Cao cấp số liệu phân tích sư kia không thể nghi ngờ chính là hắn.

Quan Miên cơm nước xong xuôi liền vào game, bắt đầu kiếp sống culi mỗi ngày.

Thể Hồ Thanh Tinh onl sớm hơn y, hắn thấy Quan Miên login, lập tức nhiệt tình chạy tới.

Sau sự kiện sáng nay, thân thiết mà Thể Hồ Thanh Tỉnh dành cho Quan Miên lại tăng lên vài lần, câu trước câu sau gọi ‘Xuân ca’ đến là thuận miệng.

“Gọi ‘Bất tỉnh’ đi.” Quan Miên nói.

“Không được! Ngươi không thích bị gọi là ‘ca’ sao?” Thể Hồ Thanh Tỉnh xấu hổ giải thích, “Ta cảm thấy như vậy rất không lễ phép. Không thì gọi ‘Mộng ca’ đi?”

“…”

“Có phải nghe hơi giống Mãnh ca không? Lại cũng giống Mộng cô thì phải?”

“Mộng Cô là ai?”

“Là một nhân vật trong tiểu thuyết.” Thể Hồ Thanh Tỉnh nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không gọi là ‘Quan ca’? Hoặc ‘Miên ca’ cũng được?”

Quan Miên hối hận vì đã đem tên nói cho hắn biết, “Kêu ‘Lão Xuân’ là tốt rồi.”

“Lão Xuân sao? Nghe có vẻ hơi giống ‘Lão Xuẩn’ thì phải.” (Xuẩn = Ngu xuẩn)

“Phát âm của ngươi có vấn đề à?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh không phản bác mà chỉ khẽ nhún vai.

Quan Miên đang định cầm búa sang chỗ khác làm việc, thì chợt thấy Đăng Hỏa Hồi Mâu đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn bọn họ, tựa hồ cũng đã đến được một lúc rồi.

Thấy y nhìn qua, Đăng Hỏa Hồi Mâu lập tức đi tới, “Gần đây không thấy ngươi tổ đội luyện cấp cùng Hà Kỳ Hữu Cô nhỉ?”

Quan Miên nói: “Ta phải làm việc.”

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: “Luyện cấp quả là một chuyện không hề thú vị, ít nhất kém xa ca hát.”

Quan Miên lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đăng Hỏa Hồi Mâu đang thử Quan Miên, bất quá dựa theo phản ứng hiện tại, thì xem ra y đã nhận ra hắn rồi. Hắn mỉm cười, nói: “Vậy không quấy rầy các ngươi nữa.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nhìn hắn rời đi, có chút nghi hoặc hỏi: “Ai vậy?”

“Thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.”

“Hắn tới đây làm gì?”

“Chào hỏi.”

“Ngươi vào Tinh Nguyệt nghiệp đoàn rồi, có vẻ phong thủy tốt lên đấy?”

“Phải nói là cực kỳ xấu mới đúng.”

“Ý ngươi là sao?”

“Không có gì.” Quan Miên tiếp tục vùi đầu giải toán.

Thể Hồ Thanh Tỉnh thấy y không định nói tiếp, đành phải đem tất cả ý tốt của mình cất vào trong lòng.

Sau sự kiện ‘đưa Thể Hồ Thanh Tỉnh đi thi’ ngoài ý muốn, thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Quan Miên lại quay về quỹ đạo ban đầu.

Buổi sáng công tác, buổi chiều vào game.

Thể Hồ Thanh Tỉnh lại một lần nữa dấy lên hứng thú với game online, “Trong cuộc đời ta, nếu còn lý tưởng nào chưa thực hiện được, thì đấy chính là trở thành Vua trò chơi.”

Quan Miên nói: “Nếu đấy là việc ngươi thực lòng muốn, thì thực hiện đi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Ngươi không cảm thấy… lý tưởng này rất không tiền đồ à?”

Quan Miên nói: “Chỉ có những kẻ, tự hoài nghi chính lý tưởng của mình mới không tiền đồ.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh bước lại gần Quan Miên, hỏi: “Ngươi sẽ mang ta đi luyện cấp chứ?”

“Ngươi cần sao?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh mỉm cười, “Vậy, đợi đến khi ta đạt được cấp bậc cao, sẽ mang ngươi đi luyện cấp nhé.”

Quan Miên rất thẳng thắn mà nhận lời, “Hảo.”

“…” Quả nhiên, thiệt thòi không ăn, tiện nghi không nhường.

Thể Hồ Thanh Tinh bắt đầu quãng đường trở thành tân thủ của mình, còn Quan Miên thì đi tìm một địa phương thích hợp để luyện cấp.

Lúc này, từ trên trời giáng xuống Hai con tiểu tinh linh cùng một con Huyết tinh linh, mang theo ba phong thư.

Phong thư thứ nhất đến từ Hà Kỳ Hữu Cô.

Hắn tỏ vẻ gần đây thường xuyên bị Tinh Phi Ngân ép đi luyện cấp nên không thể chơi cùng y, hỏi y đang ở đâu?

Vì muốn tiết kiệm Tiểu tinh linh, nên Quan Miên đáp lại rất ngắn gọn: mọi chuyện đều ổn cả.

Phong thư thứ hai đến từ Hắc Ám Đại Công.

Hắc Ám Đại Công một bên cổ vũ, một bên thúc giục y mau chóng lên cấp, ngoài ra cũng biểu đạt luôn luôn hoan nghênh y tới Tinh Chiến chơi.

Quan Miên đọc xong, liền trực tiếp vò thành một đoàn, ném bỏ xuống đất.

Thực sự khiến y cảm thấy kinh ngạc chính là phong thư thứ ba, được gửi từ một ID vừa xa lạ lại vừa quen thuộc: Phồn Tinh Hữu Độ.

Hết chương 31
Chương 32: Triệu tập đội viên (Trung)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

[Tiểu trấn Doraemon, tọa độ [56;188], có việc cần thương lượng.]

Quan Miên khẽ nhíu mày.

Y và Phồn Tinh Hữu Độ chưa từng liên hệ trong game. Trước đó, tuy bọn họ có vô tình gặp nhau một lần ngoài hiện thực, nhưng Quan Miên vốn chỉ xem đấy là một khúc nhạc đệm không mấy thú vị, ngay đến duyên phận cũng chẳng thể sánh bằng mối quan hệ giữa y và Hắc Ám Đại Công. Bởi vậy, Quan Miên thực không nghĩ ra lý do đối phương tự nhiên lại hẹn gặp mình.

Con người thường hay hiếu kỳ đối với những việc nghĩ không ra, càng là không nghĩ tới, càng lại thấy tò mò.

Quan Miên cũng không nằm ngoài trường hợp này, cho nên y quyết định sẽ gặp Phồn Tinh Hữu Độ.

Trấn nhỏ Doraemon vẫn y như lúc trước.

Trên đường cái có vài tân thủ đang chạy tới chạy lui làm nhiệm vụ. Ngẫu nhiên thấy trang bị của y, thì trong mắt lập tức hiện ra vài tia sùng bái.

Trong game, trừ phi người chơi sử dụng vật phẩm, bằng không sẽ không thấy được ID và cấp bậc của người chơi khác. Dưới ánh mắt của một tân thủ, thì bộ quần áo Quan Miên đang mặc không phải đồ hệ thống tặng, trang bị cũng đã sắm sửa đầy đủ, cho nên rất đáng giá để bọn họ hâm mộ.

Quan Miên chậm rãi đi tới nơi đã ước hẹn với Phồn Tinh Hữu Độ, vừa liếc mắt một cái đã thấy Đăng Hỏa Hồi Mâu đang thong dong đứng đó, tuy khuôn mặt vô cùng bình thường, nhưng khí thế lại hoàn toàn không bị trộn lẫn với kẻ khác. Hắn không đứng một mình, mà bên cạnh còn có thêm một tiểu cô nương xinh đẹp nữa. Nàng khoác bộ đồ tân thủ, vừa nhìn qua đã biết lever chưa đến 30.

“Đăng Hỏa Hồi Mâu ca ca, Độc Nhĩ Lang khó đánh thật.” Tiểu cô nương vừa nói, vừa chớp chớp đôi mắt lay động lòng người của mình.

Đăng Hỏa Hồi Mâu khẽ mỉm cười, thoải mái đáp: “Lần sau ta sẽ giúp ngươi.”

Tiểu cô nương tiếp tục chớp chớp đôi mắt, tràn đầy sùng bái nói: “Cảm ơn Đăng Hỏa ca ca, vậy lần sau là bao giờ ạ?”

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: “Ngươi có thể viết thư hẹn với ta trước.”

Tiểu cô nương còn đang định nói tiếp, thì đã thấy Đăng Hỏa Hồi Mâu đem ánh mắt dời về phía Quan Miên, “Bằng hữu của ta tới rồi.”

Nhìn thấy y, hai mắt tiểu cô nương lại tiếp tục sáng ngời, “Bằng hữu của Đăng Hỏa ca ca đẹp trai ghê, hai ngươi quả nhiên kẻ tám lạng, người nửa cân.”

Quan Miên đưa mắt nhìn sang nơi khác, coi như không nghe thấy gì.

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: “Ta và bằng hữu còn có việc cần bàn, chúng ta liên lạc với nhau sau nhé?”

Tiểu cô nương tuy là không muốn nhưng vẫn phải gật đầu, cước bộ rời đi cũng tràn đầy lưu luyến. Quan Miên tin rằng, chỉ cần Đăng Hỏa Hồi Mâu mở miệng gọi lại, thì nàng sẽ lập tức hóa thành một con chim nhỏ, vô cùng vui vẻ nhào vào lòng hắn.

Bất quá, Đăng Hỏa Hồi Mâu từ đầu tới cuối chỉ khẽ mỉm cười dõi theo, thẳng đến khi nàng hết hy vọng thì mới quay sang nhìn Quan Miên.

“Mấy lá thư gửi cho Đăng Hỏa Hồi Mâu ngươi nhận được không?” Quan Miên hỏi.

“Nếu thật sự có người tên Đăng Hỏa Hồi Mâu thì hắn sẽ nhận được.” Hắn mỉm cười một cách thản nhiên.

Quan Miên nói: “Tuy cái tên Phồn Tinh Hữu Độ này khá tầm thường, nhưng còn chưa đến mức không ai nhận ra ngươi.”

Phồn Tinh Hữu Độ hơi ngẩn người một chút, rồi bật cười, “Được, lần sau ta sẽ đặt một cái tên tốt hơn.”

Quan Miên nói: “Tìm ta có việc gì không?”

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Ta muốn mời ngươi tham gia Lưu Tinh Chi Chiến vào tầm hai tháng sau.”

Quan Miên nói: “Chưa từng nghe đến.”

“Là một cuộc đối kháng giữa các tổ đội, người thắng cuối cùng sẽ nhận được trọn bộ trang bị Thánh giai.” Vì thần khí còn chưa xuất hiện, nên Thánh Giai được người chơi xem là cao cấp nhất, kiếm được một thứ đã không dễ dàng, huống chi là trọn bộ đầy đủ?

Lòng Quan Miên khẽ động, “Sao lại mời ta?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Vì ta không muốn để quá nhiều người biết, mình đang ngụy trang.”

Quan Miên nói: “Thời điểm chiến đấu sẽ không bị vạch trần à?”

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Ừ. Ngoại trừ dịch dung đan ra, ta còn chuẩn bị thêm cả thẻ dấu tên, tuy nhiên số lần sử dụng khá hữu hạn, nhất định phải tiết kiệm.”

Quan Miên nói: “Ta chỉ mới cấp 30.”

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Cái tên Lưu Tinh Chi Chiến được lấy theo đồng âm của ‘Lục Tinh Chi Chiến’. Thắng bại không được quyết định bởi tỷ thí giữa đôi bên, mà là lấy số điểm trung bình mà sáu thành viên đạt được.”

Quan Miên khẽ cau mày, “Trung bình?”

“Giám khảo cuộc thi là trí tuệ nhân tạo. Nó sẽ căn cứ vào độ ăn ý giữa các thành viên, kỹ xảo sử dụng khống chế trận đấu, sức phán đoán trong các trường hợp xảy ra, để tiến hành đánh giá và chấm điểm. Cấp bậc thành viên trong đội chênh lệch càng lớn, thì số điểm nhận được sẽ càng cao.” Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Cuộc thi này hoàn toàn phải dựa vào kỹ xảo để chiến thắng.”

Quan Miên trong lòng đã bị thuyết phục, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra rụt rẻ. Y đi nước cờ cuối cùng, “Còn rất nhiều người mới cấp 30, nguyện ý giúp ngươi bảo vệ thân phận.”

Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, “Nhưng không phải ai cũng có thể bình tĩnh, đưa ra phán đoán trong trận đấu giữa Hà Kỳ Hữu Cô và Hắc Ám Đại Công.”

Quan Miên khẽ rùng mình. Y đột nhiên nhớ tới Phồn Tinh Hữu Độ chính là Đoạn Thiều Tinh, là một Cao cấp số liệu phân tích sư. Nếu phải dùng thắng bại để luận anh hùng, thì hắn chưa chắc đã nắm được 100% trong tay. Nhưng nếu động đến kỹ xảo và sức phán đoán, thì còn mấy ai là đối thủ của hắn. Xem ra, trận Lưu Tinh Chi Chiến này chính là được sắp đặt dành riêng cho hắn ——- Mà có lẽ còn cho cả y nữa.

“Ngươi có hai ngày để suy nghĩ.” Phồn Tinh Hữu Độ nói, “Bởi vì chúng ta còn phải mau chóng bắt tay vào bồi dưỡng độ ăn ý giữa các thành viên.”

“Được, ta muốn nhìn thử vài đội khác, xem có thiếu người không.” Nếu có thể lựa chọn, thì y càng nguyện ý gia nhập đội Hà Kỳ Hữu Cô hơn.

Phồn Tinh Hữu Độ cười khổ, “Ngươi rất thẳng thắn.”

Quan Miên nói: “Tự ta nói ra, sẽ tốt hơn để ngươi nghe được từ miệng kẻ khác.”

Phồn Tinh Hữu Độ chợt hỏi: “Ngươi muốn tham gia đội của Hà Kỳ Hữu Cô à?” Bởi hắn rất thân với Tinh Phi Ngân, cho nên nhiều ít cũng sẽ nghe được vài tin tức có liên quan tới Hà Kỳ Hữu Cô. Nếu Quan Miên thật muốn gia nhập đội của Hà Kỳ Hữu Cô, thì sẽ không việc gì phải lừa hắn.

Quan Miên gật đầu.

“Hắn sắp khai giảng rồi, bất quá ngươi có thể hỏi thử xem sao.” Phồn Tinh Hữu Độ người cũng như tên, quả nhiên rất rộng lượng, “Trong vòng hai ngày tới, tùy thời đều hoan nghênh ngươi gia nhập.”

Rời khỏi tiểu trấn Doraemon, Quan Miên lấy trong bao ra một tiểu tinh linh, bắt đầu viết thư. Trong lòng y lúc này đang tràn ngập hối hận, sớm biết rằng buổi tối còn phải viết thư cho Hà Kỳ Hữu Cô nữa, thì lúc chiều y đã không trả lời. Vậy sẽ tiết kiệm được một tiểu tinh linh.

Trong thư, y tóm tắt lại sơ lược lời mời hôm nay của Phồn Tinh Hữu Độ, cũng đồng thời hỏi hắn có hứng thú với Lưu Tinh Chi Chiến không. Quan Miên làm ổn thỏa mọi thứ xong, mới tìm một địa phương yên tĩnh để luyện cấp. Nếu phải tham gia thi đấu, thì việc thăng cấp tạm thời không còn quan trọng nữa. Cấp bậc y càng thấp, thì độ chênh lệch lever giữa các đội viên càng cao, trong thi đấu lại càng trở thành có lợi thế. Dù sao bọn họ đều là cao thủ, thêm một người cấp 30 hay cấp 35 thì có gì khác nhau cơ chứ. Y luyện cấp là để học kỹ năng.

Có thêm hai kỹ năng ít ra cũng có thêm hai sự lựa chọn.

Trong Mộng Đại Lục, sau khi người chơi đạt cấp 30 thì kinh nghiệm trở nên phi thường khó kiếm. Lúc trước, khi vẫn còn có người mang y đi luyện cấp mà con đường đã gập ghềnh đá sỏi, thì giờ đây phải gọi là ốc sên bò. Bất quá, Quan Miên một chút nóng lòng cũng không có. Việc kinh nghiệm thăng chậm vốn đã nằm trong dự tính của y, việc chủ yếu trước mắt chính là phải đem tất cả các kỹ năng sử dụng một cách thành thạo.

Nói ví dụ như Thuật Sơ cấp hồi huyết, cự ly của nó thường hiệu quả trong vòng mười mét, tốc độ là 10m/s. Nói cách khác, nếu đội viên đứng cách y quá 10m, thì Quan Miên phải tốn thêm 1s đồng hồ để hồi huyết cho họ. Mặc dù y không biết về sau có phát sinh trường hợp giành giật từng giây đồng hồ trên chiến trường hay không, nhưng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, điều này y nhất định phải hiểu.

Quan Miên một bên thí nghiệm đi thí nghiệm lại cách sử dụng thuật Sơ cấp Ám tiễn cùng thuật Sơ cấp Hồi huyết, một bên lại cố gắng tìm kiếm cảm xúc, học theo các chỉ dạy trước đây của Hắc Ám Đại Công.

Bởi vì Quan Miên đã đem tất cả những số liệu nguyên thủy nhất ghi nhớ vào đầu, nên tốc độ sử dụng kỹ năng cũng nhanh hơn, tuy vậy điểm thuộc tính lại rất bình thường. Nhất là tốc độ, sau khi y được kiến thức qua trận chiến giữa Hắc Ám Đại Công cùng Hà Kỳ Hữu Cô, thì y nhận ra tốc độ hiện nay của mình, vô luận có nhảy múa điên loạn thế nào, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi một kiếm đơn gian của các cao thủ.

Với loại tình huống này thì y phải bù đắp thế nào?

Quan Miên lại nhớ tới việc mình chưa học được thuật Sơ cấp Ám thuẫn do không đủ kinh nghiệm, tuy chỉ giảm được 900 điểm thương tổn, nhưng tổng lượng huyết y có cộng thêm số máu thuật Sơ cấp Hồi huyết tặng cho cũng được 500, hẳn là sẽ không chết một cách lãng xẹt.

Không hề nghi ngờ, mặc kệ y cuối cùng gia nhập đội ngũ nào, thì một đội viên cấp 30 nhất định sẽ trở thành đối tượng trọng điểm cần bảo hộ của cả đội, cũng là người đầu tiên bị đối thủ chú ý. Bởi lý do này, mà việc học cách bảo vệ bản thân trở nên vô cùng trọng yếu.

Quan Miên tiếp tục luyện tập trong chốc lát, đợi đến thời điểm không sai biệt lắm mới logout ăn cơm. Y đang định đăng xuất, thì chợt nhìn thấy một con tiểu tinh linh đang nhẹ nhàng ve vẩy hai cánh bay về phía mình.

Quan Miên đưa tay tiếp nhận lá thư——- không phải của Hà Kỳ Hữu Cô.

[Hắn bề bộn nhiều việc, cuối tháng sẽ khai giảng —- Tinh Phi Ngân]

Tuy không biết tại sao người hồi âm lại là Tinh Phi Ngân, nhưng Quan Miên cũng chẳng quá hứng thú với mấy điểm nhỏ nhặt này. Y thuận tay cất thư vào bao, rồi logout ăn cơm.

Đợi đến khi Quan Miên online một lần nữa, thì Hà Kỳ Hữu Cô lúc này mới hồi đáp lại.

Lá thư lần này của hắn rất dài, nếu không phải độ dài trang giấy có hạn, thì Quan Miên hoài nghi liệu hắn có chuyển hẳn từ viết thư sang viết truyện không. Mở đầu lá thư, Hà Kỳ Hữu Cô mãnh liệt oán giận Tinh Phi Ngân vì đã trả lời thư hộ hắn. Hắn ở trong thư lần nữa cường điệu, cho dù mình không thể online, phải lặn suốt một khoảng thời gian dài, lại còn đang bị một con cáo già đùa bỡn; nhưng chỉ cần có cơ hội login, chỉ cần hắn không bị trúng thuật ‘Đóng băng’, thì việc hồi âm trả lời thư người khác hắn sẽ tự tay làm.

Mớ oán hận này lòng vòng gần ngàn từ.

Quan Miên đảo mắt nhanh như gió, trực tiếp nhảy xuống đoạn tiếp theo.

Hà Kỳ Hữu Cô nhiều lời hơn nửa trang, rốt cục bước vào trọng điểm.

Bởi thời gian tổ chức Lưu Tinh Chi Chiến rất sát với thời điểm hắn chuẩn bị khai giảng, cho nên tháng sau hắn sẽ không online, chỉ có thể đau khổ chờ đến lần tới. Nhưng hắn hết sức vui mừng vì Quan Miên có thể nhớ tới hắn vào thời điểm quan trọng này. Và để cổ vũ cho việc Quan Miên đặt hắn ở vị trí thứ nhất, hắn đã đem phần báo hàng ngày của mình chuyển giao cho y. Dù sao báo của hắn cũng được đặt theo năm, kể cả khi không lên mạng thì phí cũng chẳng được trả lại, cho nên không cần lãng phí. Công ty trò chơi chủ quản Mộng Đại Lục cũng cân nhắc tới mấy tính huồng kiểu này, nên bọn họ đã thiết lập thêm hệ thống để người chơi khác nhận báo thay. Kỳ thật là để lượng học sinh sinh viên mua báo nhiều hơn.

Hà Kỳ Hữu Cô nhắc nhở y, mấy loại hoạt động lớn kiểu này, nhất định sẽ có rất nhiều người đăng quảng cáo mời tổ đội, đến lúc đó nếu thấy đội ngũ nào thuận mắt thì xin vào là xong, thật sự không tìm được thì có thể tự mình lập đội mời người khác vào. Phí đăng quảng cáo cũng không đắt, chỉ cần y xác định rõ ràng tình huống thì cứ tự mình mà làm. Điểm cần chú ý duy nhất—– là tuyệt đối không nên tham gia đội ngũ của tên nhân tra Phồn Tinh Hữu Độ. Tham gia lần đầu sẽ mất nhân phẩm, lần hai sẽ mất nhân cách, Đến lần ba thì sẽ trực tiếp hóa thành nhân tra.!!!!!!!!

Ánh mắt Quan Miên nhanh chóng lướt qua một đống dấu chấm than, trực tiếp chuyển đến đoạn cuối thư.

Để bù đắp lại, cho ngươi cơ hội được thấy chữ ký rồng bay phượng múa của ta, ta đã ký hai lần ở trang sau! Không phải cảm động gì đâu. Ai bảo chúng ta là bằng hữu thân thiết cơ chứ.

Quan Miên tự nhắc nhở chính mình, là chủ nhân của phong thư này vừa mới chuyển giao tờ báo trị giá một trăm kim cho y, nên y phải cố gắng không ném bức thư này vào sọt rác.

Kỳ hạn Phồn Tinh Hữu Độ cho y là hai ngày, mà báo thì chỉ được giao vào buổi sáng. Cho nên y chỉ còn một ngày rưỡi để đưa ra quyết định.

Quan Miên nghĩ một chút rồi viết thư cho Thể Hồ Thanh Tỉnh, hỏi hắn có muốn cùng nhau luyện cấp không.

Thể Hồ Thanh Tỉnh hồi âm lại rất nhanh, nhưng lại cực kỳ hàm súc:

[Thể Hồ Thanh Tỉnh: Ngại ghê, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

Bọn họ hẹn nhau tại tiểu trấn Doraemon xong, mới nhanh chóng tổ đội, vọt vào chiến trường quái vật.

Để cảm tạ Quan Miên đã bớt chút thời gian cùng hắn luyện cấp, Thể Hồ Thanh Tỉnh thật sự rất tích cực trong việc đánh quái. Sau khi liều mạng tiêu hao một đống lam dược, thì hắn mới đột nhiên ý thức được một điều.

Hắn quay đầu nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, dùng Sơ cấp Ám Tiễn như có như không mà đâm chọt quái, nghi hoặc hỏi: “Ngươi có tâm sự à?”

Quan Miên đáp: “Ân.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Quan Miên lạnh nhạt liếc hắn một cái, đạm mạc trả lời: “Quốc gia đại sự.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nhìn Quan Miên, trong đầu chợt hiện lên một một ý niệm đầy bi phẫn: Y đến đây không phải để luyện cấp, mà là cọ kinh nghiệm của hắn aaa!

.

Hết chương 32./

Chương 33: Triệu tập đội viên (Hạ)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Thời gian buổi tối rất ngắn.

Thể Hồ Thanh Tỉnh cùng Quan Miên luyện cấp hơn một tiếng, thì đường ai nấy về. Nguyên bản Quan Miên còn định hẹn trước thời gian hợp tác lần tới với Thể Hồ Thanh Tỉnh, nhưng hắn nói rõ ngày mai có việc bận, nhất định phải tăng ca thêm một giờ thì mới kiếm đủ tiền nuôi gia đình. Vì thế nên kế hoạch của Quan Miên trực tiếp mắc kẹt.

Hôm sau login, Quan Miên tiếp tục kiếp sống cu li mặc gió mặc mưa của mình.

Thể Hồ Thanh Tỉnh có chút hâm mộ nhìn y “nhẹ nhàng” hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên toát ra một câu: “Chỉ số thông minh của ngươi nhất định phải cao lắm.”

Quan Miên hỏi: “So với ai?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh thiếu chút nữa đã bật ra câu “So với ta.”, nhưng hắn nghĩ nghĩ một lúc, liền quyết định buông tha cho cơ hội tự rước lấy nhục này, chỉ thuận miệng đáp: “So với đại đa số mọi người.”

Quan Miên gật đầu, “Ân.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh không nghĩ là y sẽ dễ dàng thừa nhận như vậy, hắn bật cười nói: “Vì sao ngươi biết?”

Quan Miên đáp: “Ngay đến ngươi còn biết, thì sao ta lại không biết nhỉ?”

Hắn rõ ràng đã tự nhắc nhở bản thân không cần chuốc lấy nhục rồi mà! Vì cái gì vẫn cứ phạm phải chứ?

Trong lòng Thể Hồ Thanh Tỉnh đột nhiên phát sinh ảo giác như đang bị trêu ngươi.

.

Buổi chiều là khoảng thời gian online của Quan Miên. Y vừa lên tuyến, thì nhìn thấy một con Huyết tinh linh đang cắp báo đến trước mặt mình, đợi y tiếp nhận xong liền vỗ canh bay đi.

Quan Miên vừa mở báo ra, đã thấy hàng loạt tin tức có liên quan tới Mộng Đại Lục xuất hiện trên trang nhất. Trong game, người chơi cũng có thể trở thành phóng viên của Mộng Đại Lục, bất quá mỗi lần đăng bài sẽ phải tốn một kim tệ cho phí quảng cáo, sau khi bài đăng đạt một vạn lượt đọc thì hệ thống sẽ trả nhuận bút cho người chơi. Vì thế mà có rất nhiều người liều mạng tìm kiếm vài thông tin kỳ lạ, cũng có kẻ đăng vài tin tức không đúng sự thật lên để tìm vận may, nhưng nếu bị phát hiện ra thì người đó sẽ lập tức nằm trong danh sách truy nã của hệ thống, bất kỳ ai đuổi giết thành công đều sẽ nhận được tiền thưởng của hệ thống.

Nội dung trên báo hôm nay thật sự rất phấn khích.

Tỷ như nghiệp đoàn MM bên này đang chém giết nghiệp đoàn NN bên kia, khiến thi thể chạy dài suốt mười dặm thành phố.

Quan Miên thực sự muốn tận mắt nhìn hình ảnh thi thể chất đống trên đường là như thế nào, bởi mỗi người chơi chết đi sẽ lập tức hóa thành bạch quang, chứ không hề ngã xuống đất.

Lại tỷ như, cao thủ MM đột nhiên xuất hiện tại đồng bằng thần bí NN, khiến Boss tức giận một chưởng đánh chết.

Không cần nhìn cũng biết, người cung cấp tin tức này khẳng định là đang vừa cười vừa đăng báo. Bên cạnh tin tức còn có kèm theo một bức ảnh chất lượng cao. Lại nói, cách chụp ảnh trong Mộng Đại Lục cũng rất đơn giản, chỉ cần mua một viên thủy tinh vĩnh hằng về, thì có thể chụp bao nhiêu ảnh cũng được, ngoài ra còn có thể dễ dàng gửi ảnh từ thủy tinh sang báo khiến bài viết trở nên sinh động hơn.

Quan Miên nhìn chằm chằm vào vị cao thủ trên ảnh, đột nhiên cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như là ——

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp?

Quan Miên tiếp tục nhìn một lúc lâu, lần này liền khẳng định là mình không nhìn nhầm. Bởi người (đứng ngay bên cạnh) đang định nhảy ra cứu viện nhưng không kịp kia, chính là Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh.

Số lượng người xem bài báo này cực cao, phía dưới còn có vô số bình luận, khiến nó bỗng dưng trở thành chủ đề ‘hot’ nhất trang nhất, cũng kéo Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp lên một tầng cao mới trên bảng xếp hạng.

Lúc này, bảng treo giải thưởng đột nhiên nhảy ra một cái thông báo mới:

[‘Đế Diệu nghiệp đoàn’ Giang Sơn Vì Ta Gấp trả ba trăm kim, cho kẻ nào bắt được Bạch Thảo Bao của ‘Tinh Nguyệt nghiệp đoàn’.]

Tuy Bạch Thảo Bao đã chọn chế độ nặc danh khi đăng tin, nhưng thông báo vừa rồi cũng khiến toàn bộ người chơi của Mộng Đại Lục biết rõ…. Hắn bại lộ rồi.

Bất quá, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Quan Miên. Y đưa mắt lướt nhanh qua vài thông tin bát quái, rồi mới chú tâm vào xem tin tức tuyển người tham gia Lưu Tinh Chi Chiến.

Dạo gần đây, Lưu Tinh Chi Chiến trở thành chủ đề được mọi người quan tâm nhất trong Mộng Đại Lục. Vì để thỏa mãn nhu cầu của người chơi, hệ thống đã cố gắng cập nhật thường xuyên những tin tức quan trọng về vấn đề này. Trang nhất không chỉ liên tục đăng tin về việc tuyển đội viên tham gia Lưu Tinh Chi Chiến, mà mấy trang sau còn không ngừng đưa lên nhiều bình luận của các chuyên gia về trận chiến này.

Quan Miên vốn cũng không hứng thú gì với mấy lời bình luận của các chuyên gia kia, đang định mở sang trang mới, thì ảnh chụp của vị chuyên gia nọ lập tức đập vào mắt khiến y phải quét trở lại.

Nếu y không nhìn nhầm… Thì kẻ kia chính là Bách Chiến Bách Thắng?

Y đưa mắt nhìn xuống phần tên người viết, quả nhiên thấy được bốn chữ “Bách Chiến Bách Thắng” hoa mỹ nằm một góc.

Hắn là chuyên gia của Lưu Tinh Chi Chiến sao?

Mức độ chờ mong trong lòng Quan Miên nhất thời giảm hẳn năm mươi phần trăm. Nhưng vì có chút hiếu kỳ nên y vẫn đem chuyên mục này đọc kỹ càng một lần, cuối cùng rút ra kết luận, kiếm tiền nhuận bút ở trong đống hổ lốn này không hề khó khăn chút nào, chỉ cần bắt được hai trọng điểm cơ bản này thì chuyện viết lách chẳng còn là vấn đề gì nữa: Thứ nhất là phải dùng từ ngữ làm sao khiến mọi người đều thấy kinh sợ, phải tạo ra không khí kích động lòng người. Tỷ như thêm vào các từ chiến thần, đấu vương, chiến đấu nghịch nghiên gì gì đó. Thứ hai là cách viết bài phải thật ẩn ý, làm sao để người đọc không hiểu được nội dung bạn đang đề cập tới là gì. Tỷ như giết người thông qua ý nghĩ, trái tim chiến đấu, khí thế áp đảovân vân mây mây.

Quan Miên thực cảm thấy lãng phí vì đã bỏ ra hơn hai phút đồng hồ cho bài báo trên, trừ bỏ mấy dấu chấm dấu phẩy dùng loạn xị ngậu ra thì không còn bất cứ thứ gì đọng lại trong đầu y.

May mắn là các tin tức tổ đội lại chất lượng vô cùng, yêu cầu về cấp bậc cùng chức nghiệp này nọ đều đủ cả. Y chọn được hai tổ có vẻ thích hợp với mình nhưng còn chưa kịp ra tay thì thông tin tổ đội đã lập tức biến mất khỏi mặt báo. Có thể nói, các đội ngũ chỉ cần đăng tin tuyển người thì sẽ lập tức được lấp đầy bởi người muốn tham gia.

Y tìm lại một vòng nhưng không nhìn thấy bất kỳ cái tên quen thuộc nào nữa, ắt hẳn là Phồn Tinh Hữu Độ đã tính toán kỹ càng chuyện này.

Lúc Quan Miên đang do dự không biết có nên đăng tin tuyển người lên báo hay không, thì chợt nhìn thấy một thân vừa bay nhanh về phía bên này, vừa la lớn: “Thêm huyết, thêm huyết.”

Đối với mấy chuyện nhàn sự kiểu này, Quan Miên từ trước đến nay đều coi như không thấy. Y cố tình lùi về phía sau hai bước để nhượng lại đường băng cho vận động viên kia.

Thế nhưng ánh mắt của vận động viên lại vô cùng không tốt. Quan Miên vừa lùi hai bước, thì góc độ chạy trốn của vận động viên kia cũng chếch theo mười hai độ, vẫn cố tình nhắm thẳng vào y.

Ngọn lửa đang hừng hực đuổi theo vận động viên khiến cả khuôn mặt hắn bị bao phủ bởi ánh đỏ, hai mắt cũng vì thế mà trở nên đỏ lừ giống hệt cương thi, “Thêm huyết mau!” Hắn cố gắng gào lên lần cuối cùng.

Quan Miên không động đậy mà chỉ đưa mắt quan sát khuôn mặt đối phương, sau đó lại chậm rãi lùi về phía sau ba bước nữa.

Ánh mắt đối phương đột nhiên trừng lớn, trong đó tràn ngập một mảnh thống hận với tình người hiện nay.

Lúc bọn họ chỉ còn cách nhau tầm hai mét… thì bỗng ‘rầm’ một tiếng, vận động viên đã bi tráng ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Quan Miên ngửa đầu nhìn luồng bạch quang đang tan biến về phía chân trời…

Bất quá sự tình lần này vẫn chưa đến hồi chấm dứt.

Ngay vào lúc Quan Miên đang định tiếp tục đọc báo, thì ngọn lửa kia lại bay ngang qua đỉnh đầu y.

Quan Miên chỉ kịp nhìn thấy đống quần áo mình mặc trên người bị nhuộm thành màu đồng, năng nương thân thể bị kịch liệt hút lấy, khiến y trực tiếp hóa thành bạch quang.

Âm phủ vẫn khủng bố như trước.

Quan Miên vừa mới đứng vững thì chợt nhìn thấy vận động viên vừa rồi đang nhìn y với ánh mắt cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa, “Bọn họ cũng không buông tha cho ngươi phải không?”

“Ân.” Quan Miên lời ít ý nhiều.

Người kia nói: “Hắc hắc, nếu vừa rồi ngươi chịu bơm máu cho ta, thì có khi ta đã giết được bọn họ rồi, hơn nữa còn có thể cho ngươi một trăm kim tệ.”

Tuy Quan Miên có chút đau lòng, nhưng khuôn mặt vẫn không hề biến hóa, “Ân.”

Người kia nói: “Sao vừa rồi ngươi lại lùi về sau ba bước?”

Quan Miên đáp: “Nói chuyện thực lãng phí nước bọt.”

Đầu óc người kia nhất thời chưa kịp tiêu hóa.

“Ta lười giải thích.”

Người kia thấy Quan Miên đang định ra ngoài, liền vội vàng nhảy choi choi vòng quanh người y, “Ta cho ngươi ba kim, ngươi nói đáp án cho ta biết.”

Quan Miên có chút trầm ngâm.

Người kia lại nói: “Lòng hiếu kỳ của ta chỉ trị giá ba kim, nếu ngươi muốn nhiều hơn thì không có đâu.”

Quan Miên chìa tay ra.

Người kia hơi do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn đặt ba kim vào tay y.

Quan Miên bỏ tiền vào bao, sau đó thản nhiên nói: “Bởi vì ta muốn thấy cảnh ngươi chết ở trước mặt mình.”

“…” Lúc người kia còn chưa kịp phản ứng lại thì Quan Miên đã đầu thai ra ngoài.

Trải qua sự kiện vô cớ bị giết, Quan Miên quyết định phải đi tìm nơi nào đó vừa an toàn vừa yên tĩnh để xem báo. Y quay lại nơi quen thuộc nhất với bản thân mình —- núi Lạc Tạp Tư Gia. Đáng ra Thể Hồ Thanh Tỉnh lúc này phải đang ở đây chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi sống gia đình, lại không có mặt.

Quan Miên cũng không để ý nhiều. Y lấy báo ra chọn mục quảng cáo, đang chuẩn bị đăng tin tuyển người thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh khiến ánh nắng mặt trời bị che lấp, tiếng cười quen thuộc như có như không chậm rãi vang lên bên tai, “Ngươi quả nhiên muốn tham gia trận đấu lần này.”

Quan Miên không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú viết tin tuyển người vào đội.

“Ta đã có sẵn một đội ngũ rất mạnh, nhưng chẳng may còn thiếu một người kéo thấp cấp bậc xuống, ngươi có muốn vào không?”

Quan Miên ngừng bút, quay đầu nhìn hắn.

Hắc Ám Đại Công đang đứng ngược chiều sáng, bộ áo giáp kim sắc lóng lánh trên người phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ khiến hắn rất giống một chiến thần từ thời thượng cổ, tự tin đường hoàng không ai địch nổi. Rất nhiều từ ngữ mà Bách Chiến Bách Thắng đã sử dụng trong bài báo kia, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh Hắc Ám Đại Công lúc này.

“Một tân thủ mới cấp 30 sẽ rất khó tìm được đội ngũ tốt.” Hắc Ám Đại Công khẽ mỉm cười, “Nhiều nhất cũng chỉ toàn tân thủ cấp bậc từ 30 đến 40 gộp lại với nhau.”

Quan Miên chậm rãi gấp báo lại, “Ta có đội rồi.”

Hắc Ám Đại Công khẽ nhíu mày, ánh mắt phi thường lễ độ chuyển sang tờ báo trong tay y.

Quan Miên nói: “Ta vốn chỉ định viết vài tin tức nhỏ kiếm thêm tiền nhuận bút thôi.”

Hắc Ám Đại Công nhướng mày, “Nga? Hy vọng đội của ngươi có thể chống đỡ đến khi gặp được ta.”

Quan Miên nói: “Rất khó nói.”

Hắc Ám Đại Công nói: “Thiếu lòng tin vậy sao?”

Quan Miên nói: “Ân. Chỉ cần các ngươi hơi bất cẩn một chút thì khả năng chúng ta giành toán quân là rất cao.”

Hắc Đại Công bật cười lớn, “Hy vọng là kỹ thuật của ngươi cũng sẽ dày như da trâu.”

Quan Miên nói: “Da trâu thì không biết, nhưng nếu so với da ngươi thì chắc chắn không kém là bao.”

Hắc Ám Đại Công cười đến suýt ngã.

Quan Miên “…” Hắn liều mạng cười đến đầy nếp nhăn là để chứng minh độ co dãn của da sao?

Sau khi Hắc Ám Đại Công đã cười đến tận hứng, thì hắn đột nhiên cảm thán: “Nếu phải chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến, thì tạm thời sẽ không được đi Tinh Chiến nữa rồi.” Giọng nói tràn đầy tiếc nuối.

Quan Miên nói: “Kế hoạch hàng ngày của ngươi không cần thiết phải báo cho ta.”

Hắc Ám Đại Công nói: “Không báo thì sao ngươi biết tìm ta ở đâu?”

Quan Miên nói: “So với việc tìm ngươi ở đâu, thì ta càng quan tâm hơn lý do mình phải làm chuyện đấy?”

Lông mày của Hắc Ám Đại Công khẽ thẳng thành một đường, ý vị thâm trường nói: “Một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ chủ động tìm ta.”

Quan Miên nói: “Nếu thật sự ngày đấy xảy ra, thì ta mong mình có thể đoản mệnh sớm một chút.”

“…”

Thật vất vả mới tiễn bước được Hắc Ám Đại Công, Quan Miên dùng tiểu tinh linh viết thư cho Phồn Tinh Hữu Độ, nội dung như sau:

[Được.]

.

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Hoàn thành \(^o^)/

Hết chương 33

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip