Vặt Sạch Lông Chân

TOÀN TỨC VÕNG DU CHI KHỔ LỰC

Nguyên tác: Tô Du Bính

Dịch giả: Quick Translator

Biên tập: Âu Dương Tình

Hiệu đính: Tiểu Hạt

***

Đệ tứ thập tam chương: Vặt sạch lông chân (thượng)

Hai quân xem đấu, chiến thư đã hạ.

Mỗi game thủ chăm chỉ đánh quái thăng cấp PK đều hy vọng bản thân sở hữu một bộ trang bị ngạo thị quần hùng. Ngày hôm nay, Lưu Tinh Chi Chiến lại mang cơ hội ấy đến cho bọn họ.

Bộ trang bị cấp thánh hoàn chỉnh đầu tiên của Mộng Đại Lục.

Mỗi thành viên thuộc đội quán quân sẽ nhận được 100 điểm thuộc tính thời hạn vĩnh viễn cùng một vạn kim tệ.

Những phần thưởng nêu trên dù ở bất kỳ hạng mục nào đều kích thích game thủ của Mộng Đại Lục tham gia vào cuộc chiến!

Ngày 28 tháng 6, vòng một của Lưu Tinh Chi Chiến nã phát pháo đầu tiên.

Quan Miên cùng bọn Phồn Tinh Hữu Độ ngồi tại sân thi đấu hình cung số 32, từ trên nhìn xuống chính là hai phe đang chuẩn bị thi đấu.

Bởi số người thi đấu quá đông, thí sinh được chia thành mười hai tốp, một trăm sàn thi đấu.

Quan Miên ở tốp thứ mười hai.

Bị Thịt Rỗng kiêu ngạo giải thích, hệ thống phân loại dựa theo thực lực từ thấp đến cao, càng đấu cuối càng chứng tỏ hệ thống đánh giá rất cao thực lực của bọn họ.

Keng.

Tiếng chuông vui tai vang lên.

“Thời gian thi đấu đếm ngược bắt đầu!” Trên không trung xuất hiện một cô nàng xinh xắn mờ ảo, tóc vàng, vận chiếc váy hở vai dài thướt tha, “Tôi là bình luận viên của các bạn, trí tuệ nhân tạo số 32, Shirley. Bây giờ tôi xin tuyên đọc quy tắc cuộc thi – Lưu Tinh Chi Chiến không hạn chế thời gian, chỉ hạn chế sân bãi. Không hạn chế kỹ năng, chỉ hạn chế đạo đức. Không hạn chế vũ khí, chỉ hạn chế công cụ. Nếu đã hiểu thì mời giơ tay lên.”

Hai đội trên sân nhao nhao giơ tay.

“Chỉ khi nào một trong hai đội diệt đoàn, cuộc thi mới kết thúc. Thí sinh có quyền cưỡng chế đăng xuất trong quá trình dự thi, nhưng sẽ bị trừ điểm nhân phẩm. Nếu phát sinh tình huống đặc thù không nằm trong nguyện vọng của hai bên thí sinh giữa cuộc thi, tôi sẽ ghi nhận lại và xin tạm hoãn. Cuối cùng, Công ty Phát triển Trò chơi Mộng Đại Lục sở hữu quyền giải thích chung cuộc cho Lưu Tinh Chi Chiến.” Nói xong, Shirley cúi đầu cười với hai đội trên sân, “Xin hỏi còn thắc mắc gì không?”

Một đội viên trong số đó giơ tay lên, “Tại sao em lại đứng trên một bục gỗ?”

Shirley cười khẽ, đáp: “Vì tôi đang mặc váy.”

Hiện trường vang lên những tràng sói tru ầm ĩ.

Shirley tiếp: “Hai bên nếu không còn thắc mắc gì, vậy tôi xin tuyên bố, thi đấu bắt đầu!”

Đội viên hai bên hùng hổ ngất trời, cùng nhau hét lên: “Nhào vô!”

Đúng như lời của Bị Thịt Rỗng, thí sinh tốp đầu thuộc những đội có thực lực yếu nhất. Tần suất sử dụng kỹ năng trùng lặp cùng số lần spam kỹ năng trong thời gian cooldown đã nói lên tất cả.

Quan Miên cùng Phồn Tinh Hữu Độ xem một hồi thì chẳng còn chút hứng thú gì.

Bị Thịt Rỗng nói: “Không hạn chế thời gian, chỉ hạn chế sân bãi em có thể hiểu, chính là phải giải quyết đối thủ trong phạm vi sân đấu. Nhưng không hạn chế kỹ năng, chỉ hạn chế đạo đức là sao?”

Quan Miên đáp: “Chắc đề phòng chơi xấu ấy.”

Bị Thịt Rỗng hỏi lại: “Chơi xấu? Chơi xấu thế nào?”

Quan Miên đáp: “Hối lộ, mua chuộc, uy hiếp, sỉ nhục…”

Bị Thịt Rỗng ngắt lời cậu, “Chửi bậy sẽ bị bắt vào tù.”

Quan Miên nói: “Sỉ nhục không nhất định phải dùng những từ cấm, cũng có thể trở nên rất có văn hóa.”

Bị Thịt Rỗng đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Đừng nói bây giờ anh đang đợi em nói ra mấy ví dụ à nha? Hắc hắc, em không ngốc thế đâu, tự hiến thân cho anh mắng!”

Quan Miên nói: “Bởi mới bảo, IQ của cậu không giúp cậu đưa ra được câu chửi nào không có từ tục tĩu, nói cách khác, nó không đủ để cậu tiếp thu và hiểu được nghĩa bóng của những câu nọ?”

Bị Thịt Rỗng trừng mắt nhìn cậu, “Sao em luôn có xung động oánh anh ấy nhỉ?”

“Cậu kiểm tra lại IQ xong thì nhớ kiểm cả EQ.”

Bị Thịt Rỗng quay đầu sang phía Phồn Tinh Hữu Độ, “Cấp 30 nhiều như vậy, tội gì cứ phải chọn anh ta?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “IQ cao.”

“…” Bị Thịt Rỗng oán giận, “Đội viên tức ói máu tại hiện trường có được tính là ‘tình huống đặc thù không nằm trong nguyện vọng của hai bên thí sinh giữa cuộc thi’ không hở trời?!”

Quan Miên nói: “Nếu xảy ra trước khi thi đấu thì không tính.”

“Mắc chi?”

“Vì chả ảnh hưởng gì đến cuộc thi cả.”

Bị Thịt Rỗng trừng cậu, “Em thật lòng chúc anh có một ngày như vậy!”

Quan Miên cau mày hỏi: “Ai chọc tức được tôi?”

Bị Thịt Rỗng: “…” Cậu ta cảm thấy việc đáng buồn nhất không phải là Quan Miên mặt dày nói ra những lời này, mà là khi Quan Miên nói ra xong, cậu ta phát hiện bản thân thế mà lại không tìm được đáp án!

Vòng thứ nhất, sau khi ngốn hết bốn mươi sáu phút đồng hồ, cũng đến hồi kết thúc. Tình hình chiến đấu tương đối thảm thương. Song phương hao hụt đến tận đội viên cuối cùng, trở thành cuộc chiến thắng bại bởi đấu tay đôi.

Có điều trong quá trình, bọn Quan Miên đã lục tục bỏ đi, chẳng buồn xem tiếp.

Quan Miên đến những sân thi đấu khác xem thử. Theo tình hình trước mắt, tốp thứ mười hai phải đợi tới ngày mai, hoặc lâu hơn nữa cũng nên, bởi càng về sau các đội càng mạnh, biểu hiện của thí sinh sẽ càng ngoan cường.

Hiện tại cậu đi vòng quanh các sân xem đấu là để tập hợp cách vận dụng kỹ năng của mọi nghề nghiệp. Tuy trong quá trình diễn tập, Phồn Tinh Hữu Độ đã giới thiệu tường tận với bọn họ, nhưng rất chung chung và chủ quan, tuyệt đối không ăn sâu vào não bằng tận mắt chứng kiến người chơi sử dụng.

Ngày thứ ba, cậu vẫn đứng ngoài quan sát, mà số người xem đấu lại tăng rõ rệt, rất nhiều kẻ không tham gia thi đấu cũng chạy đến góp vui.

Trước mắt đã có sáu mươi lăm đội thuộc tốp thứ mười một lên đài, không ít trong số đó đều khá nổi danh tên bảng xếp hạng cao thủ.

Quan Miên đang ở sàn thi đấu số 60. Bởi vì nơi này có hai người cậu quen biết.

Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống.

Xét theo tình hình trước mắt, phe bọn họ đang khá không ổn.

Với đẳng cấp của hai người bọn họ, nếu muốn tìm một đội mạnh vốn không thành vấn đề, song giờ đây xem ra đồng đội của họ đều là tay mơ, hơn nữa level cũng chẳng cao là bao. Trong mấy cuộc thi thế này, một kẻ ngáng chân đã đủ mang tính sát thương chứ đừng nói tới bốn người cùng lên.

Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống bắt đầu chuyển từ chi viện bốn phương tám hướng thành đoàn thể tác chiến hai người.

Nhìn đồng đội của họ từng người hóa thành ánh sáng trắng, ngón tay Quan Miên bất giác gõ gõ vào tay vịn.

Vị trí bên cạnh đột nhiên có người.

Quan Miên đầu cũng chẳng thèm quay sang, “Công hội các cậu lẽ nào chẳng còn đội viên khác mạnh hơn để hỗ trợ bọn họ ư?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngồi vắt chéo chân vào nhau, “Anh quen Bách Chiến cùng Tuyết Thái?”

Quan Miên đáp: “Ừa.”

“Bốn đội viên nọ là họ tự chọn, tôi muốn tổ bọn họ còn bị từ chối đây này.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta than thở, “Sự thật chứng minh, bóng đèn không đủ sáng vẫn do thiếu điện mà thôi.”

Quan Miên ậm ừ đáp lời.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thấy cậu thờ ơ với mình, nhịn không được bèn nhoi lại gần hơn, “Đại Công cũng lên rồi.”

Quan Miên nói: “Anh ta nào có nợ tiền tôi.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi: “Đội các anh chẳng phải xếp anh ấy vào hàng ngũ kẻ địch hàng đầu à? Không lợi dụng thời cơ thu thập tình báo hả?”

Quan Miên không trả lời.

“Đừng giấu đầu lòi đuôi nữa, Phồn Tinh Hữu Độ về rồi phải không?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi.

Cuối cùng Quan Miên cũng xoay sang.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta trưng ra bản mặt đây-biết-tỏng-rồi-cưng-ơi.

“Anh ta nợ tiền cậu?”

“Tôi bằng lòng đốt xuống cho anh ta nhưng không bằng lòng cho anh ta vay đâu.”

“Anh ta giật bồ cậu?”

“Trước giờ tôi không nói xấu phụ nữ. Cho nên tôi chỉ có thể bảo…” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nặng nề nói, “Chuyện bôi bác của anh ta với hai cô nàng nọ quả thật tiếng xấu đồn xa.”

Quan Miên hỏi: “Vậy là anh ta đá cậu?”

Sắc mặt Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chuyển từ đỏ sang trắng, trắng sang đen, “Tôi đường đường là đàn ông chuẩn man thì làm sao lọt vào mắt xanh anh cho được!”

Quan miên quan sát mặt mũi cậu ta một hồi rồi cũng gật gù, “Cũng phải.”

“…”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tự kiểm điểm. Rõ ràng trước khi đến đây đã tự dặn mình tuyệt đối không nói những lời dư thừa, nhưng đề tài ban nãy khơi ra thế nào ấy nhỉ?! Cậu ta đành chuyển đề tài, “Đại Công ở bên kia.”

Quan Miên nhìn theo hướng ngón tay cậu ta. Quả nhiên, Ám Hắc Đại Công đang đĩnh đạc ngồi ngay đối diện bọn họ. Chú ý thấy đường nhìn của Quan miên, Ám Hắc Đại Công mỉm cười, huơ tay ra chiều chào hỏi.

“Phải rồi.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đứng lên, hai tay đút vào túi quần, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, phô ra tư thế tự cho là đẹp giai ngời ngời nhất của mình, “Nhớ nhắc nhở Phồn Tinh Hữu Độ, đối thủ anh ta cần chú ý còn có bọn tôi. Anh ta đã hết thời rồi, bọn tôi mới là đội ngũ đứng đầu Mộng Đại Lục hiện nay!”

Quan Miên cau mày nói: “Có phải cậu tìm nhầm đối tượng không? Tôi cảm thấy câu này của cậu nên nói với Ám Hắc Đại Công mới đúng?” Ám Hắc Đại Công từng là đệ nhất cao thủ, hơn nữa còn là người khai sáng thời đại đen tối huy hoàng thuở nào.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tự dưng quay ngoắt lại, giận dữ nói: “Tôi chính là muốn nói với Phồn Tinh Hữu Độ.”

Quan Miên: “Nhưng tôi không phải Phồn Tinh Hữu Độ.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “…”

Trong kế hoạch của cậu ta, để lại phải là… hình tượng khiêu chiến đậm chất oai hùng biết bao cơ mà! Ấy vậy mà tên Mộng Xuân Không Tỉnh kia lại ứ tuân theo kịch bản, rõ ràng bây giờ anh ta phải tỏ ra vô cùng lo sợ, toàn thân run rẩy để làm nền cho hình tượng vĩ đại của mình chứ!

 ***
TOÀN TỨC VÕNG DU CHI KHỔ LỰC

Nguyên tác: Tô Du Bính

Dịch giả: Quick Translator

Biên tập: Âu Dương Tình

Hiệu đính: Tiểu Hạt

***

Đệ tứ thập tứ chương: Vặt sạch lông chân (trung)

Hai quân xem đấu, chiến thư đã hạ.

Hội trường đột nhiên rộ lên một trận náo động nho nhỏ. Bởi chuyện xảy ra quá đột nhiên, hai tay mơ trong đội của Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống thoáng sững ra, chậm mất một nhịp.

Thế cục càng lúc càng nghiêm trọng.

Quan Miên thấy Ám Hắc Đại Công tự dưng đứng lên đi về phía mình.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngồi cạnh Ám Hắc Đại Công vốn định cùng qua, nhưng đường nhìn vừa giao nhau với ánh mắt của Quan Miên đã lập tức thay đổi ý định.

Ám Hắc Đại Công vòng qua hành lang của hội trường đến cạnh Quan Miên. Vô số cặp mắt trong hội trường dõi theo bóng lưng của anh.

“Hội trường số 5 đã đấu tới vòng thứ mười hai.” Ám Hắc Đại Công ngồi xuống, nghênh ngang duỗi chân ra.

Quan Miên dùng một âm tiết để đáp lời: “Ừm.”

Sau đó hai người không nói gì thêm.

Trên sàn đấu, Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đã rơi vào cảnh lấy bốn địch sáu cực kỳ nguy hiểm. Hai đội viên kia cũng chẳng chống đỡ thêm được bao lâu, lần lượt người trước kẻ sau về chầu ông bà. Nếu như bảo cái chết của hai người họ còn chút giá trị thì chính là cả hai vừa khéo cùng nghề kỵ sĩ, dùng Liên Hợp quật chết một mãnh tướng của phe địch. Thế nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng mấy với kết cục.

Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đẳng cấp tuy cao, nhưng đối thủ lần này lại do hệ thống căn cứ vào thực lực mà sắp xếp. Bọn họ mạnh thật, song đối thủ cũng chẳng yếu. Hơn nữa phe kia còn tổ kiểu hai vú em, hai ma pháp sư có thể sử dụng Ma Pháp Trận, hai kỵ sĩ cùng dùng Liên Hợp, kỵ sĩ và pháp sư cùng hệ quang minh hoặc vong linh để đánh hỗ trợ. Theo tình hình trước mắt, đây chính là tổ hợp chiếm ưu thế nhất.

Bởi vậy, hai người họ lay lắt thêm được ba phút thì cùng nhau tan thành ánh sáng trong Ma Pháp Trận của kẻ địch.

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Muốn đi sân đấu số 5 xem không?”

Một tiểu tinh linh sà xuống trước mặt Quan Miên. Quan Miên mở thư ra xem rồi quay sang Ám Hắc Đại Công, “Tin tức nội bộ, sân đấu số 32 cũng đã bắt đầu tốp thứ mười hai.”

Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Đằng ấy muốn mời tôi đến trợ oai?”

Quan Miên hỏi: “Anh tình nguyện làm cổ động viên biểu diễn khoe chân dài?”

Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi chỉ biết huýt sáo chế giễu.”

Quan Miên nói: “Đoán được.” Đối thủ của cậu là Lông Chân Rất Gợi Cảm, phân hội trưởng phân hội Macey của Đế Diệu. Giả sử Ám Hắc Đại Công thật sự ủng hộ cho đối thủ của bọn họ, biết đâu Lông Chân Rất Gợi Cảm sẽ dẫn dắt cả phân hội tạo phản không chừng.

Hai người chậm rãi thả bộ đến sân thi đấu số 12.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thoáng ngẫm nghĩ rồi cũng đi theo.

Vừa vào hội trường, Quan Miên lập tức bị truyền tống đến giữa sàn đấu. Bị Thịt Rỗng, Minh Nguyệt Vô Ảnh, Vô Song cùng Gia Cát Động Minh đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Phồn Tinh Hữu Độ.

Vô Song nhỏ giọng hỏi Minh Nguyệt Vô Ảnh: “Tới chưa?”

Minh Nguyệt Vô Ảnh đáp: “Không biết.”

Vô Song cau mày, không nói gì thêm.

Quan Miên quan sát đánh giá tuyển thủ đội đối phương. Chịu sự ảnh hưởng của ID, tầm nhìn của cậu chuyển ngay xuống chân bọn họ.

Sáu cặp giò đều giấu sau váy hoặc quần không để lộ hàng, nhưng từ tư thế đứng mà xét, Quan Miên tập trung mục tiêu vào một người đứng rung chân.

Chắc bởi ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng, người nọ rốt cuộc cũng ngừng nhịp chân.

Chẳng hiểu vì sao, trong đầu Quan Miên đột nhiên hiện lên hình ảnh lông chân dập dìu đón gió, khẽ khàng lay động vài phen rồi chậm rãi nằm xuống.

“…”

Do ánh mắt hơi bị quái dị của cậu, người nọ nhịn hết nổi đành phải lên tiếng: “Tôi không phải Lông Chân Rất Gợi Cảm.” Từ sau ngày tổ đội cùng Lông Chân Rất Gợi Cảm, gã mang tiếng oan như cơm bữa, chỉ vì thích nhịp chân mà lúc nào gã cũng trở thành đối tượng hàng đầu của những đại gia có sở thích “ngắm chân”.

Quan Miên cuối cùng cũng dời mắt lên mặt gã.

Người nọ chỉ sang ông chú chín chắn bên cạnh, nói: “Anh ấy mới là Lông Chân Rất Gợi Cảm.”

Lông Chân Rất Gợi Cảm khiêm tốn nói: “Gợi cảm tầm tầm thôi, của nhóc cũng đâu đến nỗi.”

Người nọ: “…”

Quan Miên nhìn mặt Lông Chân Rất Gợi Cảm, gật gật đầu.

Người nọ thắc mắc: “Sao anh không nhìn chân anh ấy?” Mình chẳng phải Lông Chân Rất Gợi Cảm mà chân bị dòm ngó nửa buổi trời, trong khi đối phương đúng là Lông Chân Rất Gợi Cảm lại bị nhìn mặt.

Quan Miên nói: “Theo tình trạng lông mọc trên mặt anh ta, tôi có thể đoán được lông chân anh ta cũng rất dày đặc.”

Lông Chân Rất Gợi Cảm cười khan hai tiếng, “Thật ra cũng tàm tạm. ID này là tiện tay lấy đại, tình trạng mọc lông của tôi chỉ cỡ thường thường bậc trung trong nhân loại, so ra kém vượn người nhiều lắm.”

Đồng hồ đếm ngược thời gian đột nhiên “tút” lên một tiếng.

Cuộc thi bước vào giai đoạn mười phút đếm ngược.

Bởi sân đấu mở từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, hết trận này tiếp trận khác, cho nên game thủ chưa đến lượt đấu đều chờ sẵn trên mạng, tránh để bỏ lỡ thời gian. Ai biết có khi nào những đội đấu trước bị dọn dẹp với thế như chẻ tre hay không chứ, nhỡ trễ giờ một chút lại hại đồng đội rơi vào tình cảnh lấy năm chọi sáu. Hệ thống sẽ không vì người chơi đến muộn mà hoãn giờ đấu hay chọn ngày đấu lại.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc mặt Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng càng lúc càng khó coi. Bọn họ dùng tiểu tinh linh và huyết tinh linh gửi đi mười phong thư, tất cả đều như muối bỏ biển, bặt vô âm tín.

Còn lại năm phút cuối, Bị Thịt Rỗng nhỏ giọng thì thầm: “Chị Minh Nguyệt gọi điện thoại hỏi thử cái được không?”

Vô Song nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh, vội nói: “Thôi đi. Nhỡ cả Minh Nguyệt cũng về không kịp thì phần thắng của chúng ta càng ít.”

Bị Thịt Rỗng nhìn đồng hồ tính giờ, không nói lời nào.

Còn hai phút.

Vô Song và Bị Thịt Rỗng đầu rịn mồ hôi.

Quan Miên quay đầu nhìn Ám Hắc Đại Công, thế nhưng trông bộ dạng tủm tỉm cười của anh không giống cười trên nỗi đau của người khác, mà lại như bình thản thong dong.

Chính vào lúc đồng hồ đếm ngược tụt xuống dưới một phút, bắt đầu nhảy lùi dần từ con số năm mươi chín giây, bóng người quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện nơi cửa vào, sau đó được trực tiếp truyền tống lên sân.

“Lão đại!” Vô Song kích động ôm chầm lấy anh ta, dùng sức vỗ mạnh vào lưng đối phương, “Em cứ lo anh không đến kịp!”

Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười: “Anh đi luyện cấp tí xíu, hại mọi người lo lắng rồi.”

Vô Song hỏi: “Sao không trả lời thư?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Chỗ luyện tập hơi xa, trả lời thư sợ về không kịp đấu.”

Vô Song nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn vài giây, cười bảo: “Anh tính chuẩn ghê cơ.”

Keng một tiếng, trí tuệ nhân tạo Shirley xuất hiện giữa sân đấu, vẫn lặp lại những quy định cũ, nói xong thì hỏi xem còn thắc mắc gì không, sau đó tuyên bố cuộc đấu bắt đầu.

Cuộc đấu vừa bắt đầu, Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đã đứng trong phạm vi bảo vệ của Vô Song. Bị Thịt Rỗng nhanh chóng ngâm xướng. Đặc điểm mạnh nhất của thi nhân hát rong chính là kỹ năng hỗ trợ, tăng thêm điểm thuộc tính vốn có của đồng đội, tăng mạnh độ chính xác, có thể ví như chất xúc tác cho game thủ.

Gia Cát Động Minh biến mất trong tích tắc.

Đây là độc chiêu của thích khách – Súc Ảnh, cùng Hóa Phong của đạo tặc tuy khác tên nhưng cùng công hiệu. Khác ở chỗ Hóa Phong là tăng tốc, còn Súc Ảnh là ẩn thân.

Cùng lúc đó, ba người Minh Nguyệt Vô Ảnh, Phồn Tinh Hữu Độ, Vô Song đều ra tay.

Minh Nguyệt Vô Ảnh chắn trước mặt Phồn Tinh Hữu Độ, xông thẳng vào trận doanh của địch. Phồn Tinh Hữu Độ tựa như cái bóng của Minh Nguyệt Vô Ảnh, cô hướng sang trái, anh ta rẽ sang trái, cô hướng sang phải, anh ta cũng rẽ sang phải. Cô giúp anh ta ngăn cản tất cả công kích, anh ta giúp cô tăng thêm trị số thương hại đối phương!

Vô Song sử dụng chính là đánh lan, Hỏa Diễm Tháp (Tháp Lửa)!

Chỉ thấy một tòa tháp lơ lửng trên không trung từ từ đè xuống.

Lông Chân Rất Gợi Cảm dùng kết giới hệ thủy cản được nửa phần tổn thương.

Trong chính giây phút này, công kích của đối phương cũng ập tới.

Mà Quan Miên lại chính là mục tiêu đứng mũi chịu sào!

Trên khán đài, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Phồn Tinh Hữu Độ đang giữ lại thực lực.” Phồn Tinh Hữu Độ chân chính sẽ không núp sau Minh Nguyệt Vô Ảnh. Bất luận cấp thấp đến đâu chăng nữa.

Ám Hắc Đại Công cau mày hỏi: “Sao không bảo phản ứng của hắn ta trì trệ hơn nhiều?” Chơi game rất cần cảm giác, sức phán đoán cùng lực phản ứng, nhất là với cao thủ mà nói, những điểm này càng trở nên quan trọng. Phồn Tinh Hữu Độ rời game một thời gian dài như vậy, cảm giác và lực phản ứng đã mất không phải chỉ nhờ PK bình thường để tìm lại được, cái anh ta cần chính là áp lực tạo nên bởi những cao thủ đỉnh cao. Những thứ này có lẽ đành cần tìm về từ Lưu Tinh Chi Chiến.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thấy Ám Hắc Đại Công đứng dậy thì ngờ vực hỏi: “Không xem hết à?”

Ám Hắc Đại Công nói: “Xem xong rồi.”

“Hả?”

“Nhớ gửi cho Lông Chân Rất Gợi Cảm một bức thư an ủi.”

**

TOÀN TỨC VÕNG DU CHI KHỔ LỰC

Nguyên tác: Tô Du Bính

Dịch giả: Quick Translator

Biên tập: Âu Dương Tình

Hiệu đính: Tiểu Hạt

***

Đệ tứ thập ngũ chương: Vặt sạch lông chân (hạ)

Hai bên xem đấu, chiến thư đã hạ.

Được xếp vào tốp thứ mười hai đều là những đội có thực lực tổng hợp cực kỳ trâu bò.

Tốc độ của Quan Miên trong mắt bọn họ chẳng khác ốc sên đang bò là bao. Mặc dù khi cuộc thi vừa bắt đầu, cậu đã chạy vào trong kết giới của Vô Song và khởi động Ám Thuẫn, tạo thành hai lớp phòng ngự, thế nhưng Mình Yêu Ấy Nhiều Lắm của đối phương lại là thích khách, kỹ năng Súc Ảnh của gã có thể xuyên thẳng qua phòng ngự của Vô Song, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Quan Miên.

Giây phút ấy, Quan Miên cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều như nở ra. Đương nhiên, đây chẳng phải bởi lỗ chân lông trên thân thể ngoài đời của cậu nở ra thật, mà do phản ứng của thần kinh khiến cậu cảm giác như chúng đang nở ra.

Kiếm chém qua!

Quan Miên giấu mình sau Ám Thuẫn. Dùng hết 900 điểm tổn thương trực tiếp mà Ám Thuẫn có thể ngăn cản, cậu cảm thấy cơ thể lạnh đi cực nhanh, HP nhanh chóng tụt dốc. Có điều chỉ trong giây sau, thân thể cậu lại ấm lên.

Vô Song ném qua bảy, tám quả cầu lửa cao cấp giải vây cho Quan Miên.

Mình Yêu Ấy Nhiều Lắm rụt người lại, mau chóng tránh đi.

Quan Miên quay đầu nhìn Phồn Tinh Hữu Độ, người đã phân tâm cứu mình vào thời khắc mấu chốt, nhưng rồi phát hiện ánh mắt nhìn không tới đối phương.

“A!” Trên sân đột nhiên có người la hoảng lên.

Thì ra sau lần ám sát thứ ba của Gia Cát Động Minh, tinh thần thấy chết không sờn rốt cuộc thu được kết quả, vong linh pháp sư A Lâm của đối phương bị cậu ta một kiếm giải quyết. Đội của Lông Chân Rất Gợi Cảm chỉ có một pháp sư hệ tín ngưỡng, mất đi A Lâm đồng nghĩa bọn họ mất đi đội ngũ tiếp máu hậu phương, muốn hồi máu chỉ còn cách uống HP. Song dưới sự áp bách của bọn Phồn Tinh Hữu Độ, Minh Nguyệt Vô Ảnh, đừng nói uống HP, dù chỉ lấy bình thuốc ra khỏi túi cũng là việc vô cùng gian nan, cho nên cả đội lập tức rơi vào tình trạng quẫn bách.

Lông Chân Rất Gợi Cảm muốn bắt chước bọn họ, trước hết tiêu diệt Phồn Tinh Hữu Độ, thế nhưng Minh Nguyệt Vô Ảnh hệt như một bức tường vĩ đại chắn trước tất cả mọi người. Mình Yêu Ấy Nhiều Lắm vốn có thể dùng kỹ năng của thích khách để đến sau lưng Phồn Tinh Hữu Độ, song sau khi Gia Cát Động Minh giải quyết xong A Lâm thì cứ bám sau gã như hình với bóng. Mình Yêu Ấy Nhiều Lắm thử vài lần nhưng chỉ đánh tụt cỡ hai ngàn điểm máu của Phồn Tinh Hữu Độ, còn bản thân lại bị Gia Cát Động Minh phía sau quật còn chưa đầy một phần ba lượng máu.

Tình thế nghiêng về một phía.

Lông Chân Rất Gợi Cảm vừa bắt đầu đã mất đi vong linh pháp sư vốn luôn cố gắng xoay chuyển tình thế, song vị trí thiếu hụt nọ trên căn bản không thể nào thay thế được.

Một Quan Miên đẳng cấp lè tè cứ thế mà bị bơ đi. Chẳng còn ai quan tâm đến việc có thể giải quyết cậu hay không, bởi vậy Quan Miên vô cùng nhàn nhã đứng ra một bên để phân tích tình thế trước mắt.

“Bị Thịt, đánh hỏa pháp!” Quan Miên điều khiển từ xa.

Hỏa pháp của đối phương lập tức xoay người nhìn Bị Thịt Rỗng.

Bị Thịt Rỗng sửng sốt. Ban nãy trong kết giới của Vô Song, cậu ta đã giúp đám Minh Nguyệt Vô Ảnh kiềm chân cuồng chiến sĩ, cũng hỗ trợ Vô Song giữ chân long kỵ sĩ, tình hình khá bận bịu, cho nên khi Quan Miên bảo cậu ta đối phó với đối thủ thứ ba, trong lòng cậu ta cứ định vờ như không nghe. Có điều hỏa pháp của đối phương mặc kệ cậu ta có xem lời nói như gió thoảng bên tai hay không đã ném cầu lửa tới tấp vào Bị Thịt Rỗng.

Bị Thịt Rỗng chỉ đành ngăn chặn.

“Vô Song!” Quan Miên hô lên.

Thật ra chưa cần Quan Miên gọi Vô Song đã ra tay.

Vừa rồi bị hỏa pháp cùng long kỵ sĩ của đối phương liên thủ chèn ép, anh ta là thành viên cực khổ và ức chế nhất đội, tuy Bị Thịt Rỗng vẫn giúp được phần nào, nhưng bản thân còn phải phân tâm bảo vệ cậu ta nên rốt cuộc có cũng như không.

Song giờ đây hỏa pháp chuyển hướng sang Bị Thịt Rỗng, cùng lúc đó Phồn Tinh Hữu Độ cũng chắn trước mặt long kỵ sĩ, ngăn chặn công kích của gã. Vô Song lập tức được giải cứu trong trạng thái bị hội đồng, trở thành người tự do như Quan Miên. Cơ hội thế này anh ta còn không hung hăng nắm bắt thôi thì bỏ game luôn là vừa.

Thế cục xoay chuyển thành hỏa pháp của đối phương bị Bị Thịt Rỗng cùng Vô Song trái phải công kích.

Hiệu suất của Vô Song rất cao, trước tung ra hai đòn công kích ma pháp đánh lẻ, sau lại trực tiếp dùng đánh lan!

Long kỵ sĩ đứng cạnh hỏa pháp khó tránh khỏi cảnh vạ lây. Gã không khỏi âm thầm kêu khổ. Chẳng phải chưa từng gặp qua vong linh pháp sư, chỉ là trước giờ gã chưa đụng phải tay nào di chuyển linh hoạt, phối hợp công phòng mạnh mẽ như Phồn Tinh Hữu Độ. Thật ra xét về kỹ năng, Phồn Tinh Hữu Độ chẳng qua chỉ sử dụng skill của vong linh pháp sư cấp 75, song vào tay anh ta đánh ra lại mang đến hiệu quả vô cùng thần kỳ hết lần này đến lần khác. Gã vừa cảm khái như vậy thì máu đã mất hẳn 700 điểm.

Có điều tình hình còn gay go hơn gã chính là hỏa pháp.

Hiện tại Vô Song đã mặc kệ lượng máu của mình cùng Bị Thịt Rỗng, chuyển sang đường lối giải quyết gã trước rồi mới lo cứu chính mình.

Lông Chân Rất Gợi Cảm vốn cũng có cùng suy nghĩ của Vô Song. Bởi vì sau khi Phồn Tinh Hữu Độ bỏ đi, Minh Nguyệt Vô Ảnh rơi vào tình thế lấy một chọi hai, chống đỡ gã cùng một cuồng chiến sĩ khác. Vốn dĩ gã định giải quyết Minh Nguyệt Vô Ảnh trước rồi sang cứu hỏa pháp, nhưng theo sắc mặt hai bên hiện tại, sinh mạng của một Minh Nguyệt Vô Ảnh luôn được trợ giúp bởi Phồn Tinh Hữu Độ hiển nhiên ngoan cường hơn hỏa pháp thân cô thế cô nhiều lắm.

“Ngu Ngu.” Lông Chân Rất Gợi Cảm gọi sang hỏa pháp.

Hỏa pháp ngoảnh lại.

Lông Chân Rất Gợi Cảm nhào qua.

“Cẩn thận Ma Pháp Trận.” Quan Miên bên cạnh mách nước.

Lông Chân Rất Gợi Cảm là pháp sư hệ thủy, vừa khéo có thể cùng hỏa pháp tổ thành Ma Pháp Trận.

Vô Song đâm liều mạng, đột nhiên nhảy bổ vào hỏa pháp.

Hỏa pháp là một cô bé, bị gương mặt dữ tợn, tác phong hùng hổ của anh ta dọa đến thét lên thất thanh, không thể không lướt qua bên cạnh.

Quan Miên trong lòng âm thầm gọi lên: Gia Cát!

Cứ như tâm ý tương thông, Gia Cát Động Minh tự dưng xuất hiện sau lưng hỏa pháp và vung tay chém xuống.

Lông Chân Rất Gợi Cảm trơ mắt nhìn hỏa pháp tan thành ánh sáng trắng.

“Vô Song.” Phồn Tinh Hữu Độ nhắn nhủ một câu rồi vừa bơm máu cho Minh Nguyệt Vô Ảnh, vừa trở về vị trí ban đầu.

Vô Song vô cùng ăn ý mà tiếp nhận long kỵ sĩ trước mặt anh ta.

Lông Chân Rất Gợi Cảm đành về giúp cuồng chiến sĩ đối phó Minh Nguyệt Vô Ảnh và Phồn Tinh Hữu Độ.

Đến nước này thì thắng thua đã chẳng còn khiến người ta hồi hộp.

Mặc dù đội của Lông Chân Rất Gợi Cảm còn hai game thủ hệ chiến sĩ nhưng bọn họ trên cơ bản không hề có cơ hội sử dụng Liên Hợp.

Phối hợp cùng ăn ý của đội Phồn Tinh Hữu Độ khiến người khác tưởng như bọn họ đang dùng chung một bộ não. Não của Bị Thịt Rỗng tuy vận hành tuy chậm nửa nhịp nhưng kẻ nhàn rỗi là Quan Miên đã giúp cậu ta bổ khuyết tuyệt đối.

Bởi vậy trong mắt Lông Chân Rất Gợi Cảm, đội ngũ của bọn họ là không chê vào đâu được.

Song, cũng chỉ trong mắt Lông Chân Rất Gợi Cảm mà thôi.

Ít nhất thân làm khán giả xem kịch như Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta từ đầu tới cuối vẫn biểu hiện rất ung dung.

Sau lần phối hợp kinh tâm động phách ban nãy, bọn Lông Chân Rất Gợi Cảm giờ đây chỉ đành lấy bốn địch sáu, để rồi từng người được tiễn về chầu ông bà, cả quá trình chưa đầy hai mươi phút. Bởi tốp thứ mười hai của sân đấu số 5 vẫn đang đang tiến hành cuộc thi, sân đấu số 32 của bọn họ trở thành sân đấu đầu tiên hoàn thành mười hai vòng đấu. Để chúc mừng, trí năng nhân tạo Shirley đặc biệt phóng tặng pháo hoa trên bầu trời của sân đấu 32.

Có điều bọn Phồn Tinh Hữu Độ đều đã rời mạng nghỉ ngơi.

Thoát khỏi game, Quan Miên ngồi vào chiếc máy tính trên bàn.

Tuy trận này bọn họ thắng rất đẹp, song người tinh mắt đều nhận ra trận thắng này hoàn toàn nhờ vào sự phối hợp của Phồn Tinh Hữu Độ, Minh Nguyệt Vô Ảnh, Vô Song cùng Gia Cát Động Minh. Giả sử không phải đội của Lông Chân Rất Gợi Cảm vừa bắt đầu đã mất ngay vong linh pháp sư, bọn họ còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Cậu và Bị Thịt Rỗng có thể xem như nhược điểm lớn nhất của toàn đội.

Thế nhưng Quan Miên không hề vì thế mà cảm thấy tự ti, bởi suy cho cùng mời cậu gia nhập vẫn là lựa chọn của Phồn Tinh Hữu Độ. Chỉ là cậu không nghĩ ra, cũng không tưởng tượng ra Phồn Tinh Hữu Độ sẽ bổ khuyết nhược điểm này như thế nào. Cậu không tin một Phồn Tinh Hữu Độ cẩn trọng chi li lại không chừa lại đường lui.

“Bản Chất Minh Mẫn gọi đến.”

Màn hình máy tính sáng lên.

Quan Miên thuận tay nhấn nghe.

“Chúc mừng thi đấu thắng lợi!” Bản Chất Minh Mẫn đi thẳng vào đề.

Quan Miên đáp: “Cảm ơn.”

Lời vàng ý ngọc Bản Chất Minh Mẫn chuẩn bị sẵn một bụng cứ thế mà bị bóp chết bởi hai chữ ngắn gọn của Quan Miên. Cuối cùng, anh ta chỉ đành dùng một câu nói tầm phào đến không thể tầm phào hơn được nữa tiếp tục cuộc trò chuyện, “Ăn cơm chưa?”

Quan Miên đáp: “Hôm qua hôm nay hay ngày mai?”

“Ây, thôi đi.” Bản Chất Minh Mẫn buông tha ý định tám nhảm một cách bình thường với cậu, “Tắm rửa rồi ngủ sớm chút đi.”

“Không muốn ngủ.”

“Vậy chơi game.”

“Có cái nào không cần dùng não không?”

Bản Chất Minh Mẫn trả lời: “Cậu có thể chơi loại bổ não hoặc dưỡng sinh đó.”

“Được rồi. Ngủ ngon.” Quan Miên ngắt điện thoại, vào game lần nữa, lựa chọn thể loại tăng cường bổ não.

[Hệ thống] Hoan nghênh Mộng Xuân Không Tỉnh bước vào thế giới bổ não. Mời bạn lựa chọn hình thức trò chơi:

1. Đánh cờ.

2. Tú lơ khơ

3. Mạt chược.

Quan Miên chọn đánh cờ.

[Hệ thống] Mời chọn thể loại:

1. Cờ vây.

2. Cờ tướng.

3. Cờ vua.

Quan Miên chọn cờ tướng. Bảng điều khiển hiện lên hai lựa chọn là “Cờ sáng” hoặc “Cờ mù”.

Từ nhỏ đến lớn, Quan Miên lần đầu nghe nói cờ tướng còn được chia thành hai thể loại này. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu chọn “Cờ mù”.

Sau đó màn hình thay đổi, cậu được đưa đến không gian bốn chiều.

[Hệ thống] Bạn cần bổ cập quy tắc trò chơi hay không?

Quan Miên chọn “Có”.

Trước mặt cậu tức khắc xuất hiện một bàn cờ dựng thẳng cao bằng người đứng, những quân cờ đều đặt sấp lại, nhìn qua chỉ thấy mặt lưng trắng bóng của chúng chứ không thấy được chữ viết bên trên.

“Mời bạn chọn phe.” Hệ thống nhắc nhở.

Quan Miên tiện tay chọn đại một quân cờ bên góc trái.

Quân tượng màu đỏ.

“Bạn là quân đỏ.” Hệ thống vừa nói xong, bên cạnh quân tượng màu đỏ bỗng dưng xuất hiện một quân sĩ màu đen.

Bản năng của Quan Miên cảm giác được nguy hiểm bèn lật một quân cờ bên cạnh tượng đỏ, là chốt.

Sĩ đen không hề nương tay mà đập về phía tượng đỏ.

Tượng đỏ…

Hy sinh rồi.

 ***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip