CHƯƠNG 02.2
Edit: Tiểu Hạ
Beta: Mel
Đạp chân đi đạp chân lại trên giường trong chốc lát, An An cảm thấy thể lực của mình hao hết luôn rồi, cô thở hồng hộc nằm ngang trên giường giống như một con cá ướp muối đợi phơi khô.
Quên đi, tới đâu hay tới đó, địch không động ta cũng không động. An An cam chịu nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong góc phòng không ai chú ý đến, một cái camera mini ghi lại tất cả.
Khổng Lưu Huy cũng không nghĩ tại sao mình lại đi đến bước này, cậu lại có thể cầm tù Thẩm An An. Cậu vốn muốn bày tỏ với An An trước, nếu như cô không bằng lòng thì cậu sẽ nghĩ đến cách khác. Có lẽ ngày hôm qua bị Lưu Vũ kích thích, cậu mới làm ra chuyện này...
Nhìn hồi lâu cũng không thấy An An mặc vào bộ váy cậu chọn cho cô, giống như một con chim hoàng yến tò mò đánh giá cái lồng, ra sức giãy giụa (cũng không có) lại không thể chạy trốn. Hiện tại, cậu rốt cuộc cũng nắm An An ở trong tay...
Lúc này, Khổng Lưu Huy có một cảm giác thỏa mãn khó tả trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu nhận được rất nhiều thứ mà người khác muốn, nhưng những thứ đó đâu phải là điều cậu mong muốn. Cuối cùng, đây là lần đầu tiên ông trời chiếu cố đến cậu, có thể cho cậu nắm chặt được thứ cậu muốn.
Khổng Lưu Huy theo dõi bóng dáng kia qua màn hình, cậu cảm giác mình như một con mèo đã ăn uống no say đang nằm phơi nắng, toàn thân ấm áp, không muốn làm cái gì cả, tựa hồ muốn hòa tan trong sự ngọt ngào.
Khổng Lưu Huy đưa bữa trưa cho An An, đây là món cơm chiên trứng chính bản thân cậu làm, vừa đơn điệu vừa nhạt nhẽo, rất giống với con người cậu, một chút cũng không biết làm An An vui vẻ. Thế nhưng cậu chỉ biết làm món này thôi.
Khổng Lưu Huy có thể mua cơm hộp ở bên ngoài, nhưng cậu không muốn, cậu hy vọng mọi thứ An An cần đều do chính tay cậu làm, để như vậy An An chỉ có thể ỷ lại vào cậu hoàn toàn.
An An vừa nghe tiếng mở cửa, ngay lập tức cá muối lật mình, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, cảnh giác nhìn cánh cửa, hai mắt nhìn chằm chằm.
Quả nhiên, người đi vào là Khổng Lưu Huy.
Vẻ mặt An An trước sau đều bình tĩnh tựa như đã sớm dự liệu được.
Khổng Lưu Huy xoay người đóng cửa, nhịn không được nở nụ cười chua xót. Lúc quay người lại, cậu lại trở lại bộ dạng ôn nhu như ngọc.
"An An, cậu đói bụng không? Ăn một chút đi." Khổng Lưu Huy đem đĩa cơm chiên trứng đưa cho An An.
An An cầm lấy chén cơm đơn điệu ăn, trứng, muối kết hợp chiên cùng nhau, cô không muốn ăn món này! Bị nhốt lại đã đành. Mặc dù cùng người mình thích ngây ngốc ở cùng một chỗ, nhưng thức ăn khó nuốt như vậy khiến người ta không thể ngốc nghếch mà nuốt xuống nổi!
An An ăn một miếng đầy muối và trứng gà cùng một lúc, cô rốt cuộc không nhìn được, không mặt nhỏ nhắn nhíu lại, mơ hồ nói:
"N... nước, nước!"
Khổng Lưu Huy không khỏi khẩn trương, cậu nghĩ An An bị mắc gì đấy ở cổ họng nên vội vã ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ lưng cô: "Nhanh, nhổ ra! Nhanh!"
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được thùng rác, Khổng Lưu Huy đưa tay đặt dưới cằm An An để cho cô nhả ra vào tay mình.
An An tỏ vẻ, có nhả ra cũng không có khả năng nhả trên tay Khổng Lưu Huy, trứng gà nhai kĩ lẫn vào nước bọt, nhả ra? Cô cũng muốn giữ lại mặt mũi cho mình mà.
Vì vậy An An nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Khổng Lưu Huy, quyết tâm như tráng sĩ, cố gắng nuốt miếng cơm kia xuống. Cô chỉ thấy từ khoang miệng đến thực quản rồi xuống dạ dày có một cảm giác mặn đắng, thật khiến người ta tức giận.
Khổng Lưu Huy nhịn không được cảm thấy buồn bã, cậu không nghĩ rằng An An chán ghét cậu như vậy, ngay cả tay cậu cô cũng không nguyện ý chạm tới. Nếu như cậu có lỗ tai trên đỉnh đầu, cậu hẳn là đã bực bội đến mức cái tai dựng đứng lên.
An An trở lại bình thường, âm thanh của cô hơi khàn khan, hướng tới Khổng Lưu Huy hỏi: "Cậu có nước không?"
Khổng Lưu Huy vội vàng gật đầu, cậu bước nhanh ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã bưng một cốc nước tới.
Uống nước xong, An An không chớp mắt nhìn chằm chằm Khổng Lưu Huy, cô lấy hết cam đảm hỏi: "Bạn học Khổng Lưu Huy, cậu có thể thả tớ ra ngoài được không?"
Quả nhiên, Khổng Lưu Huy trả lời: "Không được."
Một lát sau Khổng Lưu Huy cảm thấy câu trả lời của mình quá mức ngắn gọn, hơi có chút lạnh lùng, cậu lại bổ sung: "Mấy ngày nữa phòng của cậu sẽ sửa xong, cậu có thể qua đó ở, được không?"
An An nghiêng nghiêng đầu: "Đi qua như thế này?" dứt lời, cô lấy tay chỉ chỉ vòng xích trên cổ mình.
Khổng Lưu Nghe nghe vậy sắc mặt chợt trắng bệch, cậu mất tự nhiên dời ánh mắt: "Nếu không khóa cậu lại... c ậu sẽ bỏ đi." Cô sẽ chạy đến trong lòng Lưu Vũ, thậm chí chạy đến chân trời góc bể, khiến cả quãng đời còn lại của cậu cũng khó để có thể tìm thấy cô...
Khổng Lưu Huy biết như vậy là sai, cậu cũng biết rằng An An là một cô gái xinh đẹp rực rỡ như ánh nắng mặt trời, không muốn bị giam cầm như vậy, cậu cũng biết có thể cả quãng đời còn lại An An sẽ oán hận cậu, nguyền rủa cậu, nhưng cậu vừa nghĩ đến từ nay về sau cuộc sống hai người sẽ không có quan hệ gì nữa liền cảm giác trong thâm tâm phảng phất có một con dao đang róc từng miếng thịt của cậu, chính vì thế cậu phải nắm giữ lấy An An.
Càng gần tới kì thi đại học, những lo âu ấy càng như được bùng phát, trong mơ cậu vô số lần thấy An An vẫy tay cùng với cậu rồi xoay người một đi không trở lại... Chỉ chừa lại cho cậu bóng đêm không thấy phương hướng.
Chình vì vậy, Khổng Lưu Huy tình nguyện lựa chọn phương thức cực đoan, cậu cam tâm tình nguyện để cô oán hận cậu cũng không muốn để cô rời xa mình.
An An nhìn Khổng Lưu Huy nói xong, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giống như nghĩ tới điều gì vô cùng kinh sợ, nhịn không được dẩu dẩu miệng, cô nhỏ giọng hỏi: "Làm sao cậu biết tôi sẽ chạy? Hừ."
Nói xong, cô cuốn chăn trên giường lại, bọc chính mình thành một cái kén.
Khổng Lưu Huy chua xót nhìn An An đưa lưng về phía mình, cậu hơi rũ mi mắt, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.
Chợt nghe từ trong chăn truyền đến một giọng nói rầu rĩ: "Vì sao cậu đem tôi nhốt ở chỗ này... Cậu... có phải không thích tôi hay không?"
Âm thanh mềm mại như muốn trêu chọc lấy trái tim của Khổng Lưu Huy, cậu bất ngờ không kịp đề phòng, cảm thấy như đầu bị đánh một gậy, đánh đến đầu óc cậu choáng váng, vừa giống như uống một chén rượu đã ủ ngàn năm, lâng lâng không biết nguyên do.
Vì vậy, cậu nghe được tiếng mình run run nói: "Thích." Thanh âm không lớn, như lo lắng bên cạnh mình có một con bươm bướm.
Trong chăn An An nghe được câu trả lời, hai mắt chợt sáng lên, như là con sóc ở trong rừng kiếm ăn một lúc lâu cũng không có thu hoạch, lại đột nhiên tìm thấy một cây thông to lớn.
Cô cố kiềm chế lại vui sướng trong lòng, thanh âm vẫn có chút rầu rĩ: "Há? Phải không? Tôi không tin... trừ khi cậu chứng minh cho tôi xem!"
"Chứng minh như thế nào?"
"Cậu cởi cái vòng xích ra đi." An An không nhịn được hưng phấn trong lòng, đầu tiên cô muốn cởi cái vòng này ra, sau đó cho Khổng Lưu Huy một cái ôm thật lớn rồi mạnh mẽ mà hôn cậu một cái, nói cho cậu biết trong lòng cô cũng thích cậu.
"Không có khả năng!"
Khổng Lưu Huy vừa nói ra giống như một chậu nước lạnh hất xuống đầu An An, cũng để cô tỉnh táo thêm một chút. Đúng vậy, hiện tại Khổng Lưu Huy cũng không biết cô cũng thích cậu. Đột nhiên bây giờ cô bày tỏ, cậu ấy chắc chắn sẽ không tin tưởng, cậu ấy sẽ cảm thấy chẳng qua cô vì bỏ trốn mà lừa gạt cậu.
An An chớp mắt môt cái, một kế sách "xảo quyệt" nổi lên trong lòng.
Cô chậm rãi quay người sang, tựa hồ đầu gác lên đùi Khổng Lưu Huy, tay kéo kéo vạt áo bên hông của cậu mà nức nở: "Nhưng cái vòng này ma sát khiến tớ đau quá, cậu xem, nơi này đều đỏ hết rồi"
Cô cật lực duỗi dài cổ, lộ ra một đoạn cổ thiên nga lóa mắt.
Khổng Lưu Huy cảm giác con mắt đều nóng lên, cậu nhanh chóng dời ánh mắt. "Phải... tôi giúp cậu tìm thuốc mỡ!" Nói xong, muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng An An lại nhanh nhẹn mà ôm lấy ngang hông cậu: "Người ta không muốn xoa thuốc mỡ, thuốc mỡ rất khó ngửi." An An yếu ớt mà cau mũi một cái, cái đầu nhỏ nhắn tựa vào trong lồng ngực Khổng Lưu Huy, dụi tới dụi lui.
Khổng Lưu Huy không biết làm sao, chỉ biết ôm lấy cơ thể mềm mại của An An, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm: "An An sao có thể mềm mại dến như vậy?" Cậu chỉ thấy cả người như bị một dòng điện đánh qua, tê tê dại dại, nửa trên thân thể giống như không phải là của mình.
"Không được, không xoa thuốc mỡ sẽ không khỏi."
"Không muốn, đau quá, muốn cậu thổi cho tôi thôi."
"Thổi... thổi cho cậu?" Khổng Lưu Huy chỉ cảm thấy khuôn mặt như bị đốt cháy, cậu tiến sát lại gần cổ của cô gái, thổi thổi. Chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể thiếu nữ, thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng.
Giống như là một chú mèo con muốn được vuốt ve, thư thái mà nằm gối đầu trên chân thiếu niên, tín nhiệm mà lộ ra chiếc cổ yếu ớt.
Khổng Lưu Huy như muốn rơi lệ, cậu chưa bao giờ nghĩa sẽ có một ngày cậu có thể cùng người con gái mình thầm mến gần gũi như thế, cho dù là lúc cậu nhốt cô lại, cậu cảm thấy chỉ cần ở trong camera thấy cô, cho dù cách một màn hình lạnh như băng cậu cũng đã hài lòng.
Đúng vậy, cậu thậm chí cũng đã chuẩn bị cả đời an bài An An như vậy, thế nhưng tình đơn phương lạnh giá như băng, cậu không kì vọng An An yêu cậu, bởi khi cậu đưa ra lựa chọn giam cầm An An cũng đã vĩnh viễn không nhận được sự hồi đáp của cô, thế nhưng ở sâu trong nội tâm, cậu vẫn mang một tia nhỏ bé mong chờ: Nếu như, cô ấy có thể yêu cậu thì sao?
Nhưng ao ước ấy thật là mơ hồ, cậu là một người trầm mặc ít nói, trong mắt An An e rằng cũng giống như người trong suốt. Nhưng cô ở trong mắt cậu, là vì sao đẹp đẽ, là một vầng trăng sáng...
Trong không khí ái muội này, bụng An An không đúng lúc lại kêu lên, cả hai người đều nghe thấy âm thanh rõ ràng.
An An không khỏi mắc cỡ đỏ bừng cả mặt: "Đều tại cậu, khiến người ta ăn không no..."
"Cậu nhanh chóng cởi cái vòng này ra, rồi làm cơm cho người ta đi nha~"
An An cũng bị âm thanh nũng nịu của mình làm cho nổi da gà, nhưng nhìn thấy Khổng Lưu Huy một bộ dáng hưởng thụ, chí ít không giống như trước, từ chối lời thỉnh cầu của cô.
Cậu mím môi, không phát ra một từ, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
An An trong lòng cổ vũ, dù sao cũng là đại học bá, mưu tính sâu xa, tâm tư so với người khác nhiều một chút cũng nên, chắc cậu ấy đang cân nhắc lợi hại đây.
Mà Khổng - tâm tư thâm trầm - mưu tính sâu xa - đại học bá - Lưu Huy trong lòng kiểu: "A a a! Tại sao An An lại dùng giọng như vậy nói chuyện? Cô ấy đang làm nũng sao? Hóa ra âm thanh khi cô làm nũng lại êm tai đến thế! Có nên nói cho cô biết không? Nếu nói cho cô biết thì cô có xấu hổ rồi sau này sẽ không nũng nịu nữa không? An An làm nũng thật đáng yêu! Nói kiểu như vậy có thể gây tổn hại gì tới giọng nói không?"
An An quyết định không ngừng cố gắng: "Cậu xem, cậu khóa người ta lại như vậy, người ta cũng không thể bồi cậu ăn cơm, hơn nữa cơm chiên trứng không dinh dưỡng đâu..."
"Cậu nói chuyện cho cẩn thận đi."
"Ồ, mau cởi trói cho tớ đi, tớ đói bụng, tớ không muốn ăn cơm chiên trứng."
Khổng Lưu Huy khó khăn nói: "Tôi chỉ biết làm cơm chiên trứng..."
***
Lời của Mel: Đang trong quá trình edit và beta nốt chương 3, 4, 5 rồi, mọi người yên tâm nhé. Dự kiến là từ nay đến chiều, chậm nhất là tối nay sẽ xong để update hoàn ạ. Cảm ơn mọi người đã đợi chúng mình cho đến ngày hôm nay ;^;
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip