L

Chỉ mình Kim Taehyung này!

Cơn hứng tình qua đi nhưng anh vẫn chôn sâu trong cơ thể người yêu. Ngã lên giường, Đại tá kéo Hee Mang nằm vào lòng âu yếm, đầu dụi vô hõm cổ nó, tham lam cảm nhận hơi ấm cùng chút hương thơm từ cậu nhóc. Không muốn bỏ phí bất kì phút giây nào khi đang ở cùng nó. Cả hai cứ duy trì tư thế như vậy suốt 5 phút đồng hồ, đến khi Taehyung định rời đi thì Hee Mang níu lại. Nó nhõng nhẽo bấu chặt anh, đầu hơi dúi lên vai người trước mặt, vòng tay cũng cứng ngắc.

- Nằm im! Em chưa ôm đủ.

- Vậy bao giờ mới đủ?

- Gì! Hỏi người ta làm bạn đời của anh xong lại nói "bao giờ mới đủ"? Tất nhiên là cả đời rồi!

Phì cười trước tính trẻ con nũng nịu của người thương. Anh xoa đầu nó, ân cần vén đi mấy lọn tóc thấm mướt mồ hôi, bện theo từng nét trên gương mặt tinh khôi.

- Rồi nằm đây cả đời với em hả?

- Thì ôm chút nữa thôi. Anh cứ gấp gáp!

- Ơ kìa, em biết mấy giờ rồi không? Sắp 10 giờ rưỡi rồi kìa. Định không xuống ăn lễ thật hả?

Hee Mang bây giờ mới nhớ vẫn còn buổi tiệc đợi mình dưới sảnh. Nó làm biếng chàu quảu suy nghĩ, bực bội vì vừa "lao động" cật lực đến thấm mệt mà không được ngủ. Nếu xuống ăn thì phải tắm, chải chuốt, còn thay quần áo nữa ... Phiền!

Thấy nó đăm chiêu hơn mấy phút, Taehyung liền đưa ra trường hợp cho nó dễ lựa chọn.

- Đây, em ngủ bây giờ thì ngày mai sẽ bị chọc suốt vì chỉ anh và em vắng mặt. Nhưng xuống chơi với mọi người, ngủ có trễ hơn nhưng thế thì mình không có gì đáng ngờ cả. Còn được ăn uống bù sức nữa! Em thấy sao?

Anh nói chí phải! Hee Mang ghét bị trêu, họ biết anh với nó yêu nhau rồi. Nếu nói vô tình cùng vắng mặt ngay đêm lễ lớn thế này thì rõ là khó tin lắm! Quyết định nhanh, nó hối anh đi tắm nhưng Taehyung thay vì đi một mình lại ẳm theo nó.

- Phải vệ sinh cho em chứ. Đau bụng đấy!

- Không!! Em tự làm được. - Phóng khỏi tay anh, nó vớ đại bộ đồ, chạy lẹ.

Thật ra Taehyung cũng lười, anh có muốn ăn uống lắm đâu nhưng vì nó mới phải ráng tươi tỉnh vận động. Bây giờ mà ngủ ngay thì đến sáng mai, cả người Hee Mang chắc chắn sẽ đau nhức không đứng nổi nên mới đốc thúc nó đi ăn uống. Mong cải thiện được tình trạng đau cơ sau vài tiếng nữa.

Thay quần áo xong cũng mất 30 mấy phút, xuống đến sảnh đã gần nửa đêm mới ngồi vào bàn. Cười nói một lúc, mọi người bắt đầu khúc khích và rĩ tai nhau về chiếc nhẫn lạ trên tay Hee Mang. Ai nấy đều đoán được chuyện gì đã xảy ra nhưng làm bộ không biết. Đợi hơi giãn người, mấy cô nữ quân nhân mới dịch sang húych vào vai nó, nói đùa làm cậu nhóc thẹn thò, lúng túng múc liền hai ba muỗng súp cho vào miệng.

Trong mắt các chị, nó ngượng lên thật dễ thương. Họ xem Hee Mang như đứa em nhỏ, ra sức chăm sóc. Tuy nhiên cũng chính vì được yêu thương như vậy mà Wolfgang Norwood càng ghét nó ...

- Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ đứa nhỏ này cần ăn nhanh để về phòng nghỉ. Không phiền các cô khi tôi ngồi đây chứ?

Đại tá bước qua giải vây. Các cô gái cũng nhanh chóng nhường chỗ cho anh, sau đó ý nhị lãng sang chuyện khác để cả hai được tự nhiên.

- Ồ ồ, sao lại phiền! Không, không hề phiền. Đây ... rõ ràng là chỗ của ngài Đại tá mà. Chúng tôi qua kia lấy kẹo, ngài với Thượng sĩ cứ thoải mái nhé!

Để lại Taehyung ngồi cùng cậu. Hee Mang chờ tất cả rời khỏi bàn mới nhút nhát ngó lên. Nhìn nó lén lút đảo mắt qua lại, anh tằng hắng.

- Có phải là nên cảm ơn anh không?

- Tại sao?

- Thì cứu em một bàn thua trông thấy! - anh tự chọt má, đòi "cảm ơn".

Lần này nó không mắng anh nhưng cứ chần chừ. Định nhón qua mấy lần lại thôi thì Taehyung mới nheo mắt cười, chỉ vào đĩa súp.

- Đùa chút thôi mà. Em ăn đi rồi mình về phòng.

Hee Mang cứ thế ăn xong thì chào mọi người, theo anh về ngủ sớm, chuẩn bị cho một ngày mới nhiều việc hơn.

Từ khi Đại tá và Thượng sĩ có "niềm vui", tưởng chừng sẽ lơ đễnh, không chuyên tâm hoặc làm việc kém hiệu quả hơn. Nhưng sự thật đã chứng minh điều ngược lại, cả hai kiệt xuất trong mọi việc. Đội cứu hộ của Taehyung cũng được đề cập vì dũng cảm cứu người ở hầm mỏ, các quân nhân khác còn đoán anh sẽ được Bộ Tư lệnh khen thưởng và đúng là như thế. Dù Đại tá nhận được thư mời khá sớm, nhưng anh quá bận để có thể ngồi xe lửa đến căn cứ Không lực Hải quân Lemoore ở bang Washington nhận huy hiệu. Taehyung đã từ chối.

Sáng ngày 5 tháng 11, gã Chuẩn Đô đốc được Bộ gọi đến dự lễ khen thưởng tại căn cứ Lemoore với tư cách là cấp trên của Taehyung. Tuy nhiên, gã vì vui mừng nên quên đọc mặt sau của thư mời ...

Chuẩn Đô đốc Duras Nelson đưa cả em họ Wolfgang, vợ gã cùng hai con tới dự nom rất tự hào. Xem như thừa dịp khoe khoang với những người khác về gia đình ưu tú cũng như thành tích ưu việt của bản thân bằng chiếc huy hiệu khen tặng quân nhân xuất sắc tại ngũ. Duras ban đầu rất vui vì nghĩ tặng phẩm cao quý đó dành cho mình. Còn ngông cuồng lấy ra đeo ngay thì bị một trong những vị cấp trên ở đó "nhắc nhở". Trước mặt biết bao người có cả gia đình mình, gã quê kệch tự tay gỡ huy hiệu khỏi ngực áo, đặt lại vào hộp.

- Chuẩn Đô đốc ạ, tôi biết cấp trên phải quản giáo tốt thì cấp dưới mới giỏi nhưng ... đây là của Đại tá Kim.

Bị nói như thế, sao mà không xấu hổ cho được. Đằng này còn là nói ngay một buổi lễ trang trọng, đông người thế này thì tủi hổ trong lòng gã "thủy quái" lại bị nhồi nắn thành tư thù nhỏ nhen.

Lấy lại chiếc hộp từ tay con trai mình. Đứa trẻ ngơ ngác không biết vì sao cha không còn cười vui nữa mới buột miệng, hỏi.

- Đại tá Kim? Có phải là người xấu xa bất tài hay được thiên vị đã cướp công của cha không ạ?

- Suỵt, con im đi!

Đại tướng Không quân Hoa Kỳ Billy Brown nghe được lời thắc mắc rất to rõ từ đứa trẻ kia, thật lòng muốn giáng chức của gã này. Ông vì Đại tá Kim tài giỏi, tận tụy với đất nước mới trở thành thầy cũng như người quản giáo anh. Xứng với kì vọng của ông và các cấp trên, Taehyung chính thức là thành viên của tổ bay hàng đầu lực lượng Không quân với thành tích khủng.

Hai thầy trò cực khổ biết bao. Ấy vậy mà qua cái miệng của Duras, Taehyung trở thành đứa cướp công và Đại tướng Brown lại là kẻ thiên vị. Dành cả đời cống hiến vẫn không nhận được sự tôn trọng thích đáng. Ông cho gọi riêng con trai của gã họ Nelson kia, hỏi chuyện một lúc thì quả nhiên "con nít không biết nói dối". Bao nhiêu câu từ cay nghiệt của gã bị phanh phui, Đại tướng và những vị chỉ huy khác thảo luận một lúc lâu. Sau mới quyết định giảm bổng lộc, tiện nghi dành riêng cho Sĩ quan Cấp cao cùng một số quyền hành sơ đẳng của gã. Xem như làm gương cho những người khác!

- Chuẩn Đô đốc Nelson, với mức phạt thế này đã là quá nhẹ cho những lời quá quắt mà ngài bêu rếu về chúng tôi. Hy vọng trong vòng một năm sắp tới, ngài sẽ thấy "vui" khi không được nhận bất kì khen thưởng nào từ chính phủ! Còn về chiếc huy hiệu kia ... ngài cứ để lại đây. Tôi sẽ thu xếp đến Mayport đưa tận tay Đại tá!

Mặc dù là chuyện xấu hổ nhưng mọi người quyết định giữ lại chút mặt mũi cho Chuẩn Đô đốc, không hề đề cập đến. Mặt khác, tên em họ Wolfgang của gã lại ngu ngốc, vừa ra khỏi sảnh đã tức tối rống mồm lên chửi đổng. Lớn tiếng đến mức ai nấy đều nghe được vag tai tiếng của Duras cũng đến tai những người ở Mayport.

Sáng bảnh mắt ra đã nghe nhiều người cười phớ lớ dưới nhà ăn. Hee Mang lấy làm lạ, đoán mãi không ra điều gì lại khiến họ thi nhau cười ồ lên như thế. Nên chờ tới trưa thì chạy về tìm Taehyung của nó.

- Anh ơi, mọi người bị khùng hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip