XXIII
- Cứu được em rồi, Thượng sĩ! Anh cứu được em rồi. Ổn rồi ...
Lồng cứu hộ được kéo lên, lái phụ nhanh đưa cả hai về lại tàu tuần duyên để tiếp tục cấp cứu cho Thượng sĩ. Biết nó ngang bướng, luôn tỏ ra đáng ghét nhưng nhìn cảnh này thật khiến mọi người bỏ qua mọi lỗi lầm của Hee Mang mà quan tâm, lo lắng cho nó.
- ĐEM MẶT NẠ ĐẾN ĐÂY!!
Ngồi trong lòng Đại tá, cậu nhóc tay chân mềm oặt, vô lực lều khều vịn vào anh nhưng điều đáng sợ nhất khi Taehyung gỡ đi dải băng vải chính là đôi mắt long sòng sọc, mạch máu nổi li ti chạy quanh con ngươi nâu hạt dẻ của nó. Đôi mắt tinh anh hằng ngày nay mất đi cái thần đó, chỉ còn lại ánh nhìn thao láo đong đầy sợ hãi của nai con vừa thoát khỏi bẫy thú chết người. Bàng hoàng là thế, khuôn miệng nhỏ cứ khép hờ và run run như á khẩu, hoàn toàn không còn khả năng đe dọa người khác.
- LẤY TÔI TẤM MỀN, NHANH LÊN!
Taehyung gỡ toàn bộ cúc áo, quần và những thứ có khả năng hầm bí cơ thể giúp Hee Mang rồi dùng cái mền quấn nó lại. Anh biết với thời gian ở trong nước lâu như thế, phần não của Thượng sĩ chắc chắn sẽ bị tổn thương. Nó cần được yên tĩnh nên ai vồ dập thế nào đều bị anh gạt ra, cố tạo không gian thông thoáng nhất cho cậu nhóc. Anh chỉ nhẹ nhàng gọi nó rồi hỏi sơ vài câu kiểm tra nhận thức cũng như sức khỏe hiện tại của nó, Đại tá từ tốn hết mức có thể mong Hee Mang sẽ không vì vậy mà hoảng sợ hơn.
- Cậu có nhận ra tôi không? Thượng sĩ? Nhìn tôi nào, cậu nhớ tôi là ai không?
Nó nhìn anh một lượt từ mặt mũi đến quần áo, sau ngó qua lại thêm vài giây mới gật đầu.
"Phản ứng khá chậm ... Có lẽ vẫn chưa hoàn hồn."
- Đừng sợ nhé, tôi sẽ để tay ở đây một lúc. Mở to mắt nhìn tôi nào.
Anh dùng chút lực vào hai ngón cái và trỏ kéo mi mắt nó lên buộc Hee Mang nhìn chằm chằm vào mình rồi bất ngờ thổi phù vào mắt nó. Theo phản xạ, cậu liền nhắm mắt lại, chớp liên tục vì cay.
"Nhận thức vẫn ổn. Không sao rồi, đưa em ấy về bệnh viện nữa thôi."
Mặt nạ dưỡng khí cuối cùng cũng được đưa đến. Taehyung đeo vào dùm nó rồi ân cần hướng dẫn, nhắc nhở cậu làm theo chỉ thị của anh.
- Thở nhẹ nào. Hít nhẹ vào một hơi, thở ra một hơi ... từ từ thôi, không phải gấp. Thượng sĩ nhìn tôi này, làm theo tôi ... Đúng rồi, thở đi, thoải mái, đừng cố gắng. Phổi và não của cậu có thể đã bị tổn thương nặng nên là đừng dồn sức. Chúng ta sẽ sớm về đến căn cứ thôi, cố lên!
Tàu April ưu tiên quay nhanh về cảng trước thay vì đi theo vận tốc bình thường theo dự định ban đầu. Điều kiện y tế trên tàu không đủ để chăm sóc cho Hee Mang, ở đây cũng không có nhiều thuốc men nên tốt nhất là trở về đất liền.
Đại tá dù mệt nhưng vẫn ngồi cạnh giường canh chừng cậu nhóc. Anh có thể để nó nằm đó và nhờ người khác để mắt đến giùm, tuy nhiên, chỉ vì nó ngủ mớ, gặp ác mộng rồi quờ quạng tay chân tìm kiếm điểm tựa nên anh đã ở lại. Nghe Trung úy Sam nói Thượng sĩ liên tục gọi tên anh khiến lòng Taehyung thắt lại, mắt đã cụp xuống nặng trì hàng mi rồi và anh vẫn ngồi đó. Ngay cạnh bên cậu nhóc tội nghiệp, đầu anh gục trên cánh tay mỏi nhừ, tay còn lại với sang giường theo cái ôm chặt của nó.
Sam đứng đó nhìn cả hai thêm vài giây thì có người lính chạy đến gọi Đại tá sang buồng lái nhận điện báo từ Chuẩn Đô đốc Nelson. Ông xua tay, bảo người nọ đưa mình đi nhận giúp.
- Suỵt! Để tôi, cứ để Đại tá ngủ thêm đi.
Trung úy mở băng giấy ghi mã Móoc-xơ, nhìn vào dòng tín hiệu đầu tiên đã biết ngay đội của ông và Đại tá khi về căn cứ chắc chắn sẽ bị khiển trách nặng nề. Sam đọc hết, thở dài vò nhàu băng giấy rồi quẳng vào thùng rác, ông nói với thủy thủ đoàn hãy chuẩn bị tinh thần.
- Ây dà dà, sắp nghe chửi rồi mấy đứa à. Lại được rửa lỗ tai sớm, sớm cả tháng luôn chứ chả cần tổng kết năm.
- Chúng ta cứu được người mà. Không ai thiệt mạng hay bị thương quá nặng cả, sao lại bị chửi?
- Bây không biết tính khí của gã Chuẩn Đô đốc à? Gã họ Nelson đấy, giàu có chức cao hay ra vẻ thì bây nghĩ xem, ba tàu chở dầu bị hư hỏng nặng không thể kéo vào bờ, mất một trực thăng cứu hộ, mất trắng luôn số dầu bọn cướp biển lấy. Đủ bị chửi chưa?
- Vô lý! Nhân mạng không quan trọng sao? Cứu được tất cả thuyền viên rồi còn muốn gì nữa!
Sam cười khẩy, gương mặt ông lộ rõ vẻ khinh miệt đối với vị cấp trên mọi người đang nhắc đến.
- Có vài người chỉ quan tâm đến lợi lộc hay đơn giản là muốn chiến thôi. Lấy lại số dầu đã bị cướp hoặc bắt cả bọn cướp, bằng không các cậu no lỗ tai!
Chính vì những chỉ huy khó ưa như thế mà Đại tá Kim càng được điểm trong mắt đồng đội. Anh không vì lợi ích, bổng lộc của bản thân mà bán rẻ nhân mạng hay coi thường công sức của cấp dưới còn nỗ lực giúp đội ưu tiên cứu người trước. Thật đáng quý!
- Đại tá? Đại tá Kim? Tàu cập cảng rồi, chúng ta đưa thằng bé về thôi.
Trung úy đánh thức Taehyung, bảo anh cứ xuống xe trước, còn Hee Mang sẽ được chuyển lên băng-ca đưa ra xe sau. Anh lắc đầu, nói đích thân mình sẽ bế nó, mọi người cứ xuống bến trước. Sam dọn đường giúp, ông nhắc nhở anh những chướng ngại dưới chân.
- Ngài cẩn thận, cửa buồng hơi cao ... phía trước có bậc thang ... đợi tôi gỡ khóa xích ...
Thiếu tá Andrew và đội tuần duyên của Hee Mang đã đợi sẵn ở bến từ rất lâu. Khi nó lái chiếc tuần tra ra biển thì chính Andrew đã liên lạc với tàu April, nói cho Taehyung biết Thượng sĩ sẽ đến bất cứ lúc nào nên hãy chú ý tín hiệu từ mọi hướng. Ngay khi thằng nhóc bỏ đi, ông đã rất lo lắng vì biết nó sẽ lại gây chuyện nếu cứ mất tập trung như thế và đúng là nó đã gặp chuyện thật. Nhìn Hee Mang nằm gọn trong tay Đại tá, Andrew vội gọi cho bên quân y gửi xe đến hỗ trợ.
- Thằng nhóc làm sao thế này??
- Chuyện dài lắm! Tôi sẽ kể sau, giúp tôi gọi xe quân y đi.
- Tôi vừa gọi rồi, có lẽ đang tới.
- À, nhờ ngài giúp tôi lấy lời khai các thuyền viên tàu chở dầu, cả thống kê lại số dầu bị cướp nữa. Ngài làm xong cứ để ở văn phòng, tôi lo cho Thượng sĩ rồi sẽ đến lấy sau. Cảm ơn!
- Ngài đừng khách sáo. Phải cảm ơn ngài mới đúng, Đại tá ạ!
May mắn khi anh đã quay về đúng lúc bọn hải tặc chưa kịp đưa Hee Mang đi. Thật không dám tưởng tượng số phận của người cảnh sát biển nào khi rơi vào tay đám cướp này. Mất mạng thì quá dễ hiểu nhưng khủng khiếp hơn là kẻ thù của bọn chúng sẽ phải chịu hàng tá các loại tra tấn, đau đớn cùng cực khác trước khi lìa đời.
"Cảm ơn Chúa đã tạo cơ hội để con cứu lấy người thương của mình."
Đặt Hee Mang nằm trên băng-ca xe quân y, Taehyung cũng lên ngồi bên cạnh, một bước không rời Thượng sĩ. Cửa xe đang đóng thì Wolfgang chạy đến, hỏi lớn.
- Thầy còn buổi ôn tập cho bọn em~
- Hôm nay nghỉ, báo lại với lớp giúp tôi. Đóng cửa đi!
Cất giọng lạnh nhạt ngắt lời cậu học viên, cả gương mặt anh cũng bất ngờ nghiêm lại dù vài giây trước đó còn ân cần, dịu dàng nói chuyện với Hee Mang đang ngủ bên này.
Cửa được đóng lại và xe bắt đầu di chuyển. Chiếc xe chở theo nỗi căm hờn của Wolfgang Norwood băng băng quay về căn cứ, xe đã đi xa lắm rồi nhưng cậu cứ đứng đó quắt mắt nhìn theo.
"Mạng của mày lớn lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip