Chương 15: You

Jimin chậm rãi khuấy cà phê, tận hưởng chút thời gian còn lại trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Hôm nay y không ra ngoài ăn trưa. Y muốn tiết kiệm thêm một khoản nhỏ để đưa Minjoon tới công viên vào cuối tuần này. Y mong điều đó sẽ khiến tâm trạng của Minjoon khá hơn.

Cảm thấy đã hài lòng với vị cà phê, Jimin bước ra khỏi phòng ăn, nhưng bước chân của y đột ngột dừng lại khi Jungkook cũng đang đứng trước mặt. Jungkook cũng định pha cho mình một cốc nước. Jimin cố gắng bước về phía bên trái, thế nhưng Jungkook lại vô tình bước theo y. Họ cứ lúng túng như vậy trong một lúc, cố tránh khỏi người còn lại.

"Trời ơi em tránh đường giùm anh đi!" Jimin bực bội hét lên.

"Em á? Là anh đang đứng chắn em mà, đồ lùn!" Jungkook khó chịu tặc lưỡi với Jimin.

Jimin thở hỗn hễn đánh vào tay Jungkook, nghe cậu 'ow' một tiếng, y liền nhếch mép hài lòng. Thế nhưng cũng không lâu sau đó y cũng cảm thấy tay trái mình bị đau. Jungkook vậy mà đánh lại y! Cái tên Jeon Jungkook này!

"Em dám gọi anh là đồ lùn!"

"Nó hợp với anh chứ bộ, đồ chân ngắn!"

"Ờ. Ít ra mũi của anh cũng không bự như nguyên một ngọn núi."

"Này ! Mũi của em không bự như vậy!" Jungkook tự sờ mũi, cảm thấy mình bị xúc phạm khi nghe lời nhận xét đó. Jungkook quay người định bỏ đi, làm Jimin thấy bản thân có lỗi rồi. Có lẽ y nên xuống nước trước.

" Thôi mà Jungkook. Thậm chí với cái mũi bự đó, em vẫn trông đẹp trai như thường thôi. Em có mất mát gì đâu." Jimin bĩu môi, hai tay khoanh lại trước ngực.

Jungkook không nhịn được cười lớn. Cậu không tin được là mình có thể khiến Jimin bối rối chỉ vì mình giả vờ giận dỗi.

"Được rồi. Đó là lời nhận xét tốt nhất từ trước tới giờ. Anh không có lỗi gì hết, đồ lùn." Jungkook lè lưỡi, nhận được tiếng cười khúc khích của Jimin. Cả hai đều phá lên cười lớn. Vấn đề là, họ không biết mắc cười ở chỗ nào, nhưng họ vẫn không thể ngưng cười được.

"Chuyện gì xảy ra với hai đứa mình vậy nè!" Jimin lau nước mắt, y thở gấp vì cười quá nhiều.

"Anh á. Là do anh gây ra. Em hoàn toàn vô tội." Jungkook giả vờ bĩu môi.

"Gì chớ? Anh không có -- Được rồi, anh biết rồi. Anh xin lỗi."

"Không sao cả, hyung. Em cũng xin lỗi anh."

Họ mỉm cười nhìn nhau, trêu đùa nhau rất vui vẻ. Bằng một cách nào đó, mọi việc giữa họ đã trở nên tốt đẹp hơn. Jungkook rất thích điều này. Thích cái cách mà Jimin lại trở nên thân thiết với cậu như trước đây.

---------------

"Minjoon à, con nghĩ sao nếu cuối tuần này ba đưa con đến công viên giải trí? Chỉ có hai chúng ta thôi? Con thấy thế nào? Nghe vui mà phải không? Lâu lắm rồi hai ba con mình mới dành một ngày đi chơi với nhau đó." Jimin lật Pajeon trên chảo lại. Y đang chuẩn bị món ăn yêu thích nhất của Minjoon kể từ khi Minjoon trở nên không còn hăng hái như trước nữa.

Jimin đặt Pajeon lên đĩa và nhìn khắp xung quanh tìm kiếm con trai mình.

"Minjoon à. Kim Minjoon-"

Jimin đi đến phòng khách, nơi mà Minjoon vừa ngồi ở đây tô màu để y vào phòng bếp nấu ăn. Hai mắt Jimin mở lớn phát hiện con mình đang cuộn tròn trên sàn nhà, không ngừng tự cào vào khắp người đã đỏ ửng.

"Minjoon. Con à. Chuyện gì vậy? Trời ơi, con đừng gãi nữa!" Jimin đẩy tay Minjoon ra xa. Y rất sốc khi nhìn thấy khuôn mặt và cả người nhóc đều là những đốm đỏ.

"Ba ơi-- ngứa-- ngứa--" Minjoon cố gãi cơ thể mình lần nữa nhưng Jimin đã ngăn lại. Y chưa từng thấy Minjoon bị như vậy bao giờ. Nhìn con trai mình khóc trong đau đớn làm trái tim Jimin vỡ tan ra thành từng mảnh. Y còn không nhận ra rằng nước mắt của mình sớm đã rơi trên người Minjoon.

"Chúa ơi. Bé cưng à, ba biết con rất đau. Nhưng ba xin con, con cố gắng một chút thôi. Chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức, đừng cào nữa nha con, đừng cào nữa..." Jimin ôm lấy khuôn mặt con trai mình, sợ hãi nhóc lại tự làm đau bản thân. Khi thấy Minjoon gật đầu, y lập tức đứng dậy lấy điện thoại. Jimin nhanh chóng gọi vào số của Taehyung, thế nhưng Taehyung lại không bắt máy.

Jimin bắt đầu hoảng loạn. Minjoon vẫn không ngừng ở phòng khách và hét lên "ngứa, ngứa". Jimin không biết phải làm gì. Y không thể suy nghĩ được gì vào lúc này. Y cần phải đưa Minjoon đến bệnh viện, thế nhưng đầu óc của y trở nên trống rỗng. Trong lúc đó, y không biết bản thân cần phải làm gì nữa.

'Jungkook.'

Jimin ngay lập tức gọi cho Jungkook. Sau một vài tiếng chuông vang lên, Jungkook cuối cùng cũng bắt máy. Jimin cảm thấy muốn khóc ngay khi nghe thấy giọng của Jungkook từ đầu dây bên kia truyền tới.

"--Jungkook--"

[Hyung? Xảy ra chuyện gì?]

"Minjoon... thằng bé...thằng bé đau...ngứa...có rất nhiều đốm đỏ trên người nó... Phải đưa thằng bé tới bệnh viện... giúp...giúp anh.." Jimin cố gắng nói trong cơn nức nở. Y cảm thấy bản thân đang yếu dần đi, tâm trí của y không chịu hoạt động nữa.

[Hyung, nghe em, thở đều ra. Em đang trên đường tới.]

Jimin gật đầu dù y biết Jungkook không thể thấy được. Y gom hết can đảm của mìmh đi tới phòng khách ôm lấy Minjoon, cố gắng làm cho nhóc cảm thấy thoải mái hơn.

Jimin lao về phía cửa khi y nghe thấy tiếng chuông vang lên. Y thấy Jungkook đang đứng thở hỗn hển trước mặt mình. Jimin ngăn bản thân mình không ôm lấy Jungkook. Thay vào đó, y chỉ về hướng của Minjoon với đôi mắt đẫm lệ.

Jungkook không chậm trễ một giây nào, cậu đi thẳng tới chỗ Minjoon rồi bế thằng bé lên. Jimin khóa cửa nhà lại rồi theo Jungkook lên xe.

"Daddy, ngứa.."

"Không sao hết, con trai. Chú ở đây rồi. Chú ở đây rồi." Jungkook không ngừng vỗ vào lưng Minjoon.

Ngay lúc này, Jimin đã chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm Minjoon gọi Jungkook là gì. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là sự an toàn của Minjoon.

------------------
Jimin ngồi không yên trên băng ghế, y liên tục gặm cắn ngón tay mình trong khi nhìn bác sĩ kiểm tra cho Minjoon. Jungkook chú ý đến điều đó, cậu kéo lấy tay Jimin xuống khỏi miệng y rồi giữ nó trong tay.

Jimin nhìn vào mắt của Jungkook, y thật sự muốn khóc nhưng bây giờ y phải mạnh mẽ. Vì Minjoon. Jungkook nhận ra sự đấu tranh trong nội tâm của Jimin, cậu để y tựa đầu vào ngực mình, tay không ngừng vuốt ve tóc y an ủi y.

"Cậu Kim, chúng tôi đã tiêm cho con trai cậu một liều thuốc để giảm ngứa. Tôi cần biết, việc này đã từng xảy ra chưa hay mới là lần đầu tiên?" Vị bác sĩ ngồi xuống đối diện Jimin và Jungkook.

"Đây là lần đầu tiên. Tôi cũng không biết nó đã xảy ra như nào nữa."

"Gia đình cậu có ai bị dị ứng da hay không? Hay là chồng cậu?" Bác sĩ chỉ Jungkook.

"Không. Chúng tôi chưa từng có tiền sử bị dị ứng da. Tôi cũng không chắc chồng mình có hay không... Không! Anh ấy không có!" Jimin lắc đầu.

"Tôi hiểu... Vậy thì, gần đây con trai của cậu có bị stress hay chấn thương gì không? Vì nó là lần đầu phát bệnh, stress hoặc chấn thương có thể là nguyên nhân."

'Chúa ơi'

Jimin không ngăn được dòng nước mắt. Đều là lỗi của y. Minjoon bị như vậy là do y. Tâm trạng của Minjoon đã tuột dốc rất nhiều kể từ khi y ngăn không cho Jungkook gặp thằng bé. Dù cho Minjoon có khóc la hay cầu xin y như thế nào, Jimin đều mặc kệ. Y không muốn Minjoon dần quên đi Namjoon khi thằng bé tiếp xúc thân thiết với Jungkook. Đều là lỗi của y. Đầu tiên là làm tổn thương Namjoon, còn bây giờ, lại đến con trai của y sao?

"Thở đều, hyung, thở đều... mọi chuyện sẽ ổn thôi." Jungkook kéo Jimin lại, để y khóc trong vòng tay của mình.

"Cậu Kim. Tôi e rằng phải để con trai cậu ở lại viện theo dõi một đêm. Chúng tôi cần kiểm tra xem da cậu bé có bị kích ứng với thuốc hay không."

Jimin yếu ớt gật đầu nhìn y tế bế Minjoon vào phòng riêng dành cho trẻ em. Sau khi cám ơn bác sĩ, Jungkook nắm lấy tay Jimin kéo y đến chỗ của Minjoon.

"Jimin hyung!" Jimin quay đầu lại liền thấy Taehyung đang chạy đến đây cùng Yoongi.

"Em xin lỗi vì không bắt máy. Bọn em ra ngoài ăn tối và em để điện thoại ở chế độ im lặng. May là em gọi cho Jungkook và Jungkook đã kể cho em nghe. Minjoon thế nào rồi?" Taehyung nói một hơi, cậu thở hỗn hển vì chạy quá nhanh.

"Thằng bé cần phải nhập viện. Tối nay anh sẽ ở lại đây. Cảm ơn đã đến, Tae, Yoongi hyung."

"Jimin. Tối nay bọn anh sẽ ở lại. Em cần nghỉ ngơi. Jungkook, đưa Jimin về đi." Yoongi nói còn Taehyung không ngừng gật đầu với Jimin.

"Nhưng..."

"Jimin, làm ơn hãy nghỉ ngơi đi. Anh trông rất tệ và Minjoon sẽ cảm thấy buồn khi thấy anh như vậy." Taehyung nói thêm vào.

Jimin không còn lựa chọn nào. Y gật đầu đồng ý. "Minjoon à, sáng mai ba sẽ trở lại sớm với con. Ba hứa." Jimin hôn lên trán con trai rồi cùng Jungkook rời khỏi.

Đoạn đường trở về đều chìm vào im lặng, im lặng đến đáng sợ. Cả hai đều lạc vào suy nghĩ của chính mình. Jimin không ngừng tự trách mình về tất cả mọi thứ. Còn Jungkook thì lại trách mình vì đã là nguyên nhân khiến Minjoon stress.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip