Chương 21: Ending
"Cậu Kim. Cám ơn vì đã chờ đợi lâu như vậy". Vị bác sĩ kéo chiếc ghế đến trước mặt Jimin.
Jimin đang rất lo lắng. Y luôn cảm thấy buồn nôn, cái cảm giác này kéo dài đã rất nhiều ngày rồi. Y bắt đầu luôn vô thức chọn những món đồ ngọt, thậm chí cảm xúc cũng thay đổi thất thường. Thế nên Jimin quyết định ghé qua bệnh viện để kiểm tra xem những gì đang diễn ra trong cơ thể mình. Điều quan trọng là, nếu y mắc một căn bệnh nào đó mà phải chết đi thì sao? Minjoon phải làm sao đây? Jimin được người ta biết đến với một hình ảnh là chú mèo luôn sợ hãi. Quả thật, hiện tại y đã hoàn toàn bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
"Chúc mừng cậu. Cậu đã mang thai được 8 tuần rồi." Bác sĩ mỉm cười nhìn y.
Đôi mắt Jimin mở to. Y nuốt một ngụm lớn nước bọt, rồi lại nuốt thêm một ngụm nữa. Y không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Không thể nào! Y đang mang thai ư?
"......Làm sao lại-- Gì chứ?" Jimin há hốc mồm kinh ngạc. Y thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Jimin ngay lập tức đặt tay lên vùng bụng của mình. Tất cả những gì bác sĩ đang nói đều không thể lọt vào đầu Jimin. Y chỉ ngây ngốc nhìn cô ấy đang giải thích cặn kẽ những điều nên và không nên làm trong quá trình mang thai.
Khi y bước ra từ bệnh viện, đầu óc y trống rỗng. Y không biết nên làm gì và nên đi về đâu. Jimin chỉ lang thang bước đi một cách vô định. Khi y nhận thức được, y thế mà đã đi đến bên mộ của Namjoon. Ở đó, Jimin ngã khuỵa xuống, khóc một cách bất lực trước Namjoon. Miệng y liên tục nói "xin lỗi, xin lỗi". Jimin biết bản thân mình đã làm ra quá nhiều chuyện khiến mình cần phải nói như thế...
Khi đã bình tĩnh lại một chút, sau một khoảng thời gian dài khóc nức nở, y nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Namjoon với một đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Y nhớ anh ấy.
"Hyung...Minjoon hiện tại đã lớn rồi. Anh có biết không? Thằng bé đã có thể tự đứng tới bồn rửa tay rồi đó. Thằng bé càng ngày càng cao lên. *cười tủm tỉm* Minjoon đã đủ lớn để giúp đỡ em rồi. Em đoán thời gian trôi qua đã rất lâu rồi, huh? Em xin lỗi vì đã không mang thằng bé đến đây để gặp anh thường xuyên.."
"Em-Em không biết phải nói làm sao...nhưng... em cần phải nói. E-Em xin lỗi vì đã làm chuyện có lỗi với anh...Em thề rằng em chưa bao giờ ngừng yêu anh cả! Nhưng....hyung, em -- * thở dài * hyung, em có thai rồi....là con của Jungkook. Vấn đề là, Jungkook đang chuẩn bị kết hôn, với người con gái mà em ấy yêu." Lệ bắt đầu dâng lên trong đôi mắt xinh đẹp của Jimin.
"Hyung, em rất sợ hãi...sự thật là do em yêu em ấy, nên mới sợ hãi. Nó làm em cảm thấy mình đã lừa dối anh, còn em ấy cũng lừa dối chính vị hôn thê của mình. Cô ấy rất đáng yêu hyung à. Em không muốn làm -- làm tan vỡ trái tim của cô ấy. Hyung, em có sai hay không nếu em nói rằng mình hạnh phúc vì đang mang thai con của Jungkook? Anh sẽ tức giận em nếu em nói như vậy sao?" Jimin dùng mu bàn tay cố gắng lau đi dòng nước mắt tưởng chừng như vô tận của mình...
"Em phải làm gì đây hyung? Em-- em đã sẵn sàng để cho em ấy ra đi. Nhưng số phận lại không như vậy... em muốn ở cùng em ấy, em biết mình yêu Jungkook. Nhưng em sợ, em rất sợ hyung à...."
"Jiminie......?"
Jimin sửng sốt quay đầu lại. Y không mong chờ sẽ có ai đó ở đây lúc này. Ngay khi Jimin nhìn thấy ai đang đứng đằng sau mình, cả khuôn mặt của y trở nên tái nhợt.
"Yoo--Yoongi hyung...."
Yoongi biết, anh đã nghe hết tất cả. Thật ra thì anh luôn đến thăm Namjoon đều đặn vào ngày này mỗi tháng, nên nó chỉ là một sự trùng hợp khi bắt gặp Jimin ở đây. Ban đầu anh tự hỏi, tại sao Jimin lại ở đây giờ này vì suốt 4 năm qua, anh chưa từng cùng ai đến thăm Namjoon cả. Vì anh thích như vậy. Nhưng khi anh đến gần, anh đã nghe hết tất cả. Đúng vậy, nghe hết rõ mọi chuyện.
"Là thật sao? Những gì em vừa nói?"
Jimin cắn môi. Y không biết phải trả lời như thế nào. Chết tiệt, y còn không biết Yoongi đã nghe được đến đâu. Y gật đầu, nghĩ rằng Yoongi đã nghe hết mọi thứ. Yoongi thở một hơi sâu trước khi ngồi xuống cạnh Jimin. Anh xoay đầu, nhìn cái người đang không ngừng vặn xoắn ngón tay mình trong lo âu - Jimin. Má y vẫn ướt đẫm vì nước mắt nên Yoongi đã đưa cho y chiếc khăn tay của mình.
"Nếu như em đã thừa nhận những điều em vừa nói là sự thật, thì anh đoán rằng cả em và Jungkook -- đều có một mối quan hệ rất đặc biệt. Jungkook có biết chuyện này không?"
Jimin yếu ớt lắc đầu.
"Jimin, anh xin lỗi vì đã nghe hết mọi chuyện. Anh biết em đang nghĩ gì, đặc biệt là sau khi anh đã nghe. Anh nghĩ Jungkook cần phải biết."
"Kh-- Không thể! Hyung làm ơn.... Đừng nói! Em ấy đang chuẩn bị kết hôn và hơn thế -- Naeun sẽ chịu tổn thương rất lớn nếu cô ấy biết chuyện này. Họ không thể biết được!" Jimin hét lên, khiếp sợ với ý nghĩa của Yoongi. Y không muốn phá hỏng đám cưới của Jungkook, mặc dù y biết cả y và Jungkook đều có cảm xúc với đối phương....
"Jimin, Jungkook là bố của thằng bé. Cậu ấy có quyền được biết. Những gì cậu ấy sẽ làm sau đó mới là quyền lựa chọn của cậu ta. Không một ai có thể quyết định thay cậu ta. Ngay cả em. Đó là quyền của cậu ấy!"
"Nhưng--"
"Jimin, nhìn anh. Anh biết em đang gặp vấn đề gì. Em đang suy nghĩ quá nhiều. Em sợ hãi mọi thứ. Em hy sinh hạnh phúc của em cho người khác nhưng em lại bỏ mặc chính hạnh phúc của mình. Nếu cả em và Jungkook đều có cảm xúc đối với nhau, điều đó có nghĩa là cậu ta không yêu cô ấy. Cậu ta yêu em! Em lo rằng Minjoon sẽ quên đi Namjoon nếu thằng bé ở cùng Jungkook? Em sai rồi! Jungkook làm thằng bé nhớ tới Namjoon mỗi ngày. Cậu ấy lấp đầy cái khoảng trống mà đáng lí ra Namjoon phải làm. Em sợ vì mình đã làm chuyện có lỗi với Namjoon? Chết tiệt! Không hề! Em không có, vì Namjoon đã mất rồi. Namjoon không hề muốn nhìn em như vậy. Nó muốn em phải hạnh phúc! Và nếu Jungkook có thể khiến em hạnh phúc, thì cứ việc thế đi. Em biết rằng em cần cậu ta, Minjoon cũng cần cậu ta. Cả 2 người đều biết rõ. Em không thể tiếp tục tổn thương người mà em yêu Jimin à!"
Jimin không nói nên lời, những gì Yoongi vừa nói khiến Jimin sáng mắt ra. Y đã nhận ra một vài điều. Ngay từ đầu y luôn nghĩ rằng mình đã lựa chọn đúng, nghĩ rằng con đường mình đi cũng là đúng. Nhưng y sai rồi! Y sai toàn bộ! Y tổn thương Minjoon, tổn thương Jungkook và tự tổn thương cả chính bản thân mình.
"Jimin, đi đi, nói với cậu ta những suy nghĩ của em, để cậu ta biết những gì cần biết, vẫn chưa muộn đâu."
Jimin nắm chặt bàn tay mình lại. Y cần phải nói với Jungkook. Y cần phải gặp Jungkook. Jimin nhìn thoáng qua bức ảnh của Namjoon. Y vẫn yêu anh. Namjoon là chồng của y trong quá khứ, nhưng Jungkook sẽ là người ấy trong tương lai. Y cảm ơn Yoongi rồi chạy nhanh về phía lối ra. Jimin bắt một chiếc taxi và nói địa điểm là nhà của Jungkook.
Khi đã đến nơi, y vội vã nhấn chuông cửa. Cánh cửa mở ra, y mỉm cười, nghĩ rằng Jungkook là người đứng phía sau cánh cửa khép chặt ấy. Nhưng ánh mắt của Jimin trở nên lúng túng khi nhìn thấy Nari lại là người mở cửa.
"Jiminie? Ôi trời, đã lâu quá rồi không gặp con. Con thế nào rồi?" Nari ôm chầm lấy Jimin ngay khi vừa nhìn thấy y.
"Con -- con khỏe, cảm ơn dì......ummmm, Jungkook có ở nhà không ạ?" Jimin lo lắng. Y cần phải gặp Jungkook ngay bây giờ.
"Owh, Jungkook vừa ra ngoài với Naeun mới đây thôi. Bọn nó sẽ quay về sớm thôi. Con có muốn vào trong ngồi chờ nó không?"
"Dạ, được ạ." Jimin vào trong, đi theo bước chân của Nari. Y đang rất lo lắng. Jungkook ra ngoài với Naeun. Chuyện này làm y khó chịu. Nếu như Jungkook quyết định không yêu y nữa mà sẽ yêu Naeun thì sao? Nếu như Jungkook không muốn đứa bé thì sao? Nếu như ba mẹ của Jungkook phản đối bọn họ thì sao? Quá nhiều câu hỏi " nếu như " đặt ra trong đầu y, khiến y càng thêm bồn chồn.
"Dì quên nữa, con đã nhận được thiệp mời chưa?" Jimin gật đầu, trả lời có. Thật sự thì ngay lúc này y quá mức lo lắng để nói về bất cứ thứ gì rồi.
"Dì đang rất phấn khích đây! Naeun trông hạnh phúc làm sao. Dì biết là con bé đã yêu thầm Jungkook từ lâu lắm rồi. Nhưng mà cái thằng con ngu ngốc của dì lại không nhận ra điều đó. Dì rất là biết ơn khi mà nó muốn cưới con bé. Naeun đã khiến Jungkook thay đổi quá nhiều. Khi mà bọn nó trở về đây, dì thấy Jungkook đã cười nhiều hơn. Dì tin rằng con bé đã khiến Jungkook cảm thấy hạnh phúc. Nó là một đứa con gái tốt, là một đứa cực kì tốt với Jungkook. Dì chỉ mong Jungkook nó hạnh phúc thôi và Naeun có thể làm được điều này. Còn hơn cả dì. Thật sự thì, dì không nghĩ lại có một ai đó có thể trở thành bạn đời của Jungkook tốt hơn Naeun được nữa!" Nari khúc khích cười hạnh phúc. Bà rõ ràng rất vui vẻ về lễ cưới. Và qua những lời bà nói,Jimin nhận ra rằng Naeun đang rất vui vẻ và háo hức mong chờ lễ kết hôn...
'Không ai cả...ngay cả y'
Jimin cắn môi. Y không nên làm chuyện này. Y không nên phá vỡ hạnh phúc của họ. Và nếu Jungkook đang thật sự hạnh phúc với Naeun, thì y sẽ là ai trên con đường của họ đây? Đủ rồi. Có lẽ sau tất cả, chuyện của họ đều là vô nghĩa.
"Con biết. Naeun là một cô gái đáng yêu. Jungkook rất may mắn vì có được cô ấy. Làm ơn hãy nhắn lời chúc mừng của con đến với cậu ấy nhé. Bây giờ con phải đi rồi. Con phải đến trường mẫu giáo rước con trai mình nữa." Jimin cúi đầu và rời khỏi. Lần này, y không khóc. Y không để cho nước mắt của mình rơi. Y nghĩ, y suýt nữa thì lại phạm sai lầm. Một sai lầm mà có thể phá hủy cuộc sống của người khác. Và nếu như chuyện này xảy ra, y sẽ không thể nào tha thứ cho chính bản thân.
Jimin quyết định, y sẽ tự lực chăm sóc chính mình, Minjoon và đứa con trong bụng. Y đã chăm sóc Minjoon, nên y sẽ có thể làm được tất cả một lần nữa. Họ ổn thôi, sẽ ổn thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip