Chương 7: Need

"Okay. Được rồi. Em chuẩn bị đi đây!" Jungkook đeo ba lô lên vai rồi kéo lấy đống hành lí của mình. Cậu kiểm tra lại vé và passport một lần nữa, sau khi đã chắc chắn mọi thứ, Jungkook nhìn về hướng những người bạn của cậu, cảm ơn họ vì đã tiễn cậu đến sân bay.

"Em thật sự phải đi hay sao?" Jimin bĩu môi, tay vẫn bám vào tay chồng mình.

"Hyung, một người đàn ông thật sự luôn cần những cuộc vui. Và những cuộc vui đó là khi có thật nhiều phụ nữ bao vây xung quanh mình. Hehe" Jungkook cười tinh nghịch.

"Được rồi, đi đi!" Jimin đảo mắt rồi bật cười.

"Hãy nhớ liên lạc với bọn anh khi mà em đến nơi đấy! Còn phải hứa là sẽ không được mất liên lạc với nhau nữa!" Namjoon vươn tay ra nắm lấy tay Jungkook. Anh buồn khi thấy đứa em trai mà mình yêu thương nhất, cũng là người bạn tốt nhất của anh quyết định rời đi. Nhưng Namjoon hiểu Jungkook tại sao lại lựa chọn chuyển đi. Jungkook đã đủ lớn để tự lập nên kế hoạch cho bản thân mình, và Namjoon sẽ luôn ủng hộ cậu.

Jungkook nhìn xuống tay của Namjoon và nở một nụ cười thật tươi rồi ôm chặt lấy anh. "Hyung em sẽ nhớ anh nhiều lắm!"

Namjoon hơi ngạc nhiên khi Jungkook đột ngột ôm lấy mình, anh mỉm cười rồi cũng ôm chặt cậu. Đây là đứa em trai của anh, là người bạn tốt nhất của anh, anh cũng sẽ nhớ cậu thật nhiều.

"Nè. Đây là chồng của anh nha, em đừng có mà ôm!" Jimin giả vờ kéo tay Namjoon lại, ra vẻ muốn phá cái ôm của hai người họ.

"Hyung anh nên học cách chia sẻ đi à. Đây là bạn tốt của em chứ bộ!" Jungkook cũng kéo cánh tay còn lại của Namjoon. Namjoon bất lực cười nhìn 2 bọn họ, rồi ôm chặt lấy họ vào vòng tay của mình.

"Jungkook, bọn anh sẽ rất nhớ em đó!" Jimin đánh một cái lên tay của Jungkook.

"Em biết mà, em cũng sẽ nhớ các anh rất nhiều" Jungkook mỉm cười nhìn Namjoon và Jimin.

"Trời ơi tui ở đây chi vậy nè?" Taehyung trợn mắt nói.

Cả ba đồng loạt cười rộ lên, họ mới nhớ ra Taehyung cũng cùng đến với mình. Họ kéo cậu vào cái ôm thật lớn, Taehyung lúc đầu còn vùng vẫy nói là mình lớn rồi mình trưởng thành rồi mà còn ôm ấp, nhưng sau cùng cũng chịu thành thật ôm lấy bọn họ khi bọn họ siết chặt cậu muốn gãy cả xương.

"Tae. Cám ơn vì tất cả!"

"Trời tự dưng sao trở nên buồn bã vậy hả? Jungkook thật ở đâu rồi? Cậu giấu cậu ta ở đâu?" Taehyung đánh lên tay Jungkook một cái, làm cậu bật cười.

Sau khi ôm thêm vài cái rồi nói những lời tạm biệt không bao giờ dừng lại được kia, Jungkook kéo hành lí và quay lưng bước đi. Sau khi đã kiểm tra vé xong, Jungkook lại vẫy tay về phía họ một lần nữa. Khi đã ổn định trên máy bay rồi, Jungkook nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay bầu trời thật đẹp. Đây sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho cuộc đời của cậu.

Jungkook mỉm cười với suy nghĩ của mình.

----------------

Những tiếng đồng hồ dài đằng đẵng ngồi trên máy bay cuối cùng cũng kết thúc. Jungkook rên rỉ sảng khoái vài tiếng. Cậu không kịp chờ cho đến lúc máy bay hạ cánh nữa rồi, thật là buồn chán làm sao khi mà đi một mình như thế này. Cậu xuống máy bay, đi lấy hành lý của mình rồi rời khỏi sân bay. Jungkook lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cho chú của mình.

"Jungkook!"

Jungkook ngẩng đầu về phía giọng nói kia thì liền nhìn thấy chú đã đứng sẵn ở đó, ông đang nhiệt tình vẫy tay chào cậu.

"Chú Junho!" Jungkook chạy nhanh đến bên đó rồi ôm chặt lấy chú của mình.

"Trời! Con lớn tới cỡ này luôn rồi!" Junho vỗ vào lưng Jungkook vài cái rồi giành lấy đống hành lí từ tay của Jungkook. Jungkook khăng khăng muốn tự cầm nhưng Junho lại nhanh tay hơn cậu bỏ vào cốp xe. Khi mở cửa xe ra, Jungkook nhìn thấy một cô gái ngồi ở bên trong. Cậu cau mày, cô ấy thật sự rất quen thuộc.

"Hello oppa~~"

" Naeun? Phải em không?" Mắt Jungkook mở lớn. Cậu nhớ ra rồi. Đây là em họ của cậu, là con của chú Junho. Họ đã lớn lên cùng với Namjoon trước khi gia đình của Junho đột ngột chuyển sang định cư ở Mĩ.

"Vâng. Có phải em lớn lên liền trở thành một quý cô xinh đẹp rồi phải không?" Naeun vuốt tóc, mỉm cười nhìn Jungkook.

"Ờ. Cũng không đẹp tới nổi đó đâu!" Jungkook trêu cô, tinh nghịch thè lưỡi liền nhận lấy một cái liếc từ Naeun, sau đó cả hai cùng bật cười.

Mặc dù đây chỉ là ngày đầu tiên Jungkook ở LA, nhưng cậu rất thích nó. Đương nhiên là cậu rất nhớ những người bạn của cậu, nhưng ở đây cũng không tệ. Mọi thứ đều ổn, cậu cũng vậy.

-----------------

Đã bốn năm trôi qua kể từ khi Jungkook đến LA, cậu luôn bận rộn với việc kinh doanh và việc học tập. Cậu có rất nhiều thứ cần phải học hỏi và cậu cũng không muốn khiến gia đình mình thất vọng. Cậu luôn làm việc chăm chỉ mỗi giờ, mỗi ngày. Trong suốt 4 năm nay, cậu cũng đã thân hơn với Naeun rất nhiều. Họ sẽ cùng ra ngoài chơi, cùng nhau vui vẻ một chút. Hầu như toàn bộ thời gian Jungkook đều ở nhà của Junho mặc dù cậu cũng có một căn hộ riêng. Cũng bởi vì mỗi khi ở một mình, Jungkook sẽ cảm thấy cô đơn, cậu sẽ lại nhớ về những người ở Hàn Quốc. Cho nên ở cùng với gia đình của Junho sẽ giúp cậu phần nào xóa đi được cảm giác ấy.

Jungkook lật xem những tờ giấy ở trên bàn. Đây là những tài liệu cuối cùng trước khi cậu tốt nghiệp. Cậu muốn mọi thứ đều sẽ thật hoàn hảo. Cậu đã hoàn thành nó một tuần trước rồi, bây giờ cậu chỉ đang sửa lại từng lỗi sai nhỏ nhất. Jungkook được biết tới với danh xưng là "Golden Boy", bởi lẻ cậu giỏi về tất cả mọi mặt. Dù là thể thao hay là học tập, Jungkook đều là người xuất sắc nhất.

Jungkook nhìn về phía góc bàn khi đã hoàn thành xong tất cả. Ở đó, cậu đặt những tấm hình chụp gia đình và cả những người bạn của cậu. Và có một bức ảnh đã được cậu đóng khung rất đặc biệt. Bức ảnh chụp cậu, Taehyung, Namjoon và Jimin. Đó là vào lễ giáng sinh, họ đã dành thời gian chơi rất vui vẻ trong phòng của Jungkook và Namjoon. Mọi người trong ảnh đều cười rất tươi. Cậu tự hỏi, không biết bây giờ họ sống như thế nào?

Không phải là Jungkook đã quên họ đi. Cậu chỉ là quá bận đến nỗi còn không có thời gian để nói một câu chào. Và bây giờ khi cậu đã rảnh rỗi, cậu lại sợ hãi với việc liên lạc lại với họ. Không biết nên nói gì và cũng không biết nên ứng xử làm sao khi không giữ liên lạc một khoảng thời gian dài như vậy. Vì vậy, cậu quyết định sẽ không làm gì cả. Có thể, cậu sẽ liên lạc lại với họ khi cậu cảm thấy bản thân đã đủ thoải mái.

"Jungkook oppa!!Em chờ mỏi mòn luôn rồi đó! Nhanh đi thôi!!" Naeun hét lên khi thấy Jungkook vẫn còn ngồi trên ghế.

"Chết. Anh quên mất. Mình đi thôi!" Jungkook với lấy áo khoác rồi đi theo sau Naeun. Cậu quên mất mình đã hứa sẽ đãi Naeun một bữa nếu cô ấy vượt qua được bài kiểm tra. Và Naeun đã làm được, nên Jungkook phải giữ lời hứa. Jungkook đưa Naeun đến một trong những nhà hàng mà cô ấy thích nhất.

"Oppa?" Naeun đặt muỗng và nĩa của mình xuống, cô nói.

Jungkook ngẩng đầu dậy, nhìn Naeun.

"Hôm nay sẽ không nói về "Jimin" nữa, được không?" Naeun mỉm cười hỏi.

Jungkook bối rối một chút với câu hỏi này. Cậu không nhớ ra là mình luôn nói về Jimin nhiều như vậy với Naeun... khoan đã, cậu kể về chuyện của tất cả bọn họ mà, sao Naeun chỉ nhắc tới Jimin?

"Ừ. Không chỉ là Jimin hyung đâu, về tất cả mọi người luôn. Anh nghĩ là anh đã kể cho em rất nhiều chuyện." Jungkook nhún vai, giữ cho mình trông thật ngầu.

"Pssssh. Thôi đi oppa. Em biết là anh kể hết về tất cả. Nhưng mà mắt của anh sẽ sáng rực lên mỗi lần anh nhắc đến tên anh ấy" Naeun nhướng mày nhìn Jungkook. Cô nở nụ cười vui nhất của mình mà chọc ghẹo Jungkook. Naeun rất thích nhìn Jungkook bối rối mỗi khi nhắc đến tên của Jimin.

"Anh không có." Jungkook cố tập trung vào đĩa ăn của mình.

"Oppa, nhưng anh ấy đã kết hôn rồi, đúng không? Kết hôn với bạn thân nhất của anh, Namjoon!" Naeun ngồi thẳng người dậy, múc một muỗng đầy khoai tây.

"Nếu như anh muốn, em có thể giúp anh quên đi anh ấy. Để em làm bạn gái của anh, được không?"

Jungkook nghẹn thức ăn, cậu phải uống một ngụm nước lớn trước khi nhướng mày nhìn Naeun. Cậu chờ Naeun nói câu "đùa thôi mà" hay là đại loại như vậy. Nhìn gương mặt của Naeun, Jungkook biết cô ấy đang thật sự nghiêm túc.

Jungkook thừa nhận rằng cậu đã dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh Naeun kể từ ngày đầu tiên đến đây. Cậu biết mọi người xung quanh lầm tưởng rằng họ là một đôi, nhưng thật ra Jungkook không hề có cảm xúc gì với cô cả. Lí do duy nhất là do cô là bạn của cậu, và cậu cũng không thường ra ngoài với những người khác. Cậu không muốn mọi người nghĩ rằng cậu đang có hứng thú với một ai đó trong số họ.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy biểu tình của Naeun, Jungkook biết mình đã sơ sẩy. Cậu hít sâu một hơi trước khi lại nhìn vào mắt Naeun.

"Con nhóc này. Chuyện này không có vui đâu biết chưa? Hơn nữa, em còn là em gái của anh đó. Thế này là loạn luân biết không hả?" Jungkook cố làm cho bầu không khí bớt nghiêm trọng đi. Nhưng cậu đã thất bại khi nhìn thấy khuôn mặt của Naeun trùng xuống.

"Anh nghe đây. Em thích anh, rất thích anh. Nhưng không phải là tình anh em. Nếu như anh vẫn sợ anh không quên được Jimin. Anh cứ yên tâm đi, thời gian sẽ làm được tất cả!"

"Oppa, cho em một cơ hội đi! Em sẽ làm anh hạnh phúc!"

Jungkook lắc đầu. Cậu mỉm cười với Naeun, nói với cô nhanh chóng ăn xong phần của mình. Sau khi bữa ăn kết thúc, Jungkook thanh toán bill và hai người họ cùng rời khỏi. Jungkook đưa Naeun về nhà của cô, sau đó cậu trở lại căn hộ của riêng mình. Cậu vẫn luôn suy nghĩ về những gì cô ấy nói. Nhưng cậu không thể đồng ý với cô ấy được, không phải theo cách như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip