Chương 8: You

"Jungkook. Chúc mừng con, con đã làm được rồi." Junho ôm chặt lấy Jungkook.

"Cám ơn chú, thật sự, nếu không có chú thì con đã không ở đây rồi!" Jungkook ôm lại Junho.

"Chúc mừng anh, oppa, đúng là song hỉ lâm môn mà." Naeun tặng cho Jungkook một bó hoa hồng với một nụ cười tươi trên mặt.

"Cái gì song hỉ cơ?"

"Anh đã tốt nghiệp, và cũng là việc đã kí hợp đồng với Golden C.O"

Jungkook há hốc mồm. Cậu không thể tin được. Bản kế hoạch mà cậu gửi cho một trong những công ty lớn nhất tại L.A đã được thông qua vào chính ngày lễ tốt nghiệp của cậu. Thật sự rất đáng kinh ngạc!!

"Thật hả? Em nói thật hả?"
Jungkook mắt mở to nhìn Naeun, càng kích động hơn khi thấy cô gật đầu.

Jungkook muốn khóc ngay lập tức. Tất cả những công sức bỏ ra trong một năm nay đã được đền đáp xứng đáng. Jungkook nhảy cẫng lên sung sướng. Cậu thật sự đang rất hạnh phúc!

"Được rồi!! Mọi người còn có một bất ngờ cho anh đây!" Naeun nói, cô giữ Jungkook lại không để cậu nhảy loạn lung tung nữa.

Dọc đường về nhà, Jungkook cứ liên tục hỏi bất ngờ đó là gì và có thật sự bản kế hoạch của cậu đã được phê duyệt hay không. Chỉ là cậu vẫn không tin được. Cậu đang rất kích động. Khi vừa đến nhà Junho, Naeun đột nhiên bịt lại mắt của Jungkook rồi hướng dẫn anh từng bước vào bên trong. Khi Naeun bỏ bịt mắt ra, Jungkook thở hỗn hễn.

"Mẹ!!Junghyun hyung!!"
Jungkook chạy nhanh về phía gia đình của mình rồi ôm lấy họ. Cậu nhớ họ, nhớ rất nhiều.

"Mọi người đến khi nào? Sao lại không đến lễ tốt nghiệp của con? Mọi người đã ăn gì chưa? Trời ơi mẹ gầy đi rồi nè. Junghyun hyung, sao hyung mập lên dữ vậy?" Jungkook buông tay và bắt đầu hỏi một loạt câu. Junghyun gõ lên đầu Jungkook một cái rồi lại kéo cậu vào cái ôm thật chặt.

"Mọi người chỉ mới tới hơn nửa tiếng trước thôi. Từ đây đến trường đại học của con khá xa, hơn nữa cũng không có xe để đi nên chúng ta quyết định sẽ chờ con ở đây." Nari, mẹ của Jungkook trả lời, tay vẫn vuốt ve tóc cậu.

"Con nhớ mẹ lắm" Jungkook lại ôm lấy mẹ của mình lần nữa. Lần này cậu cảm thấy hai má của mình đã ươn ướt.

"Được rồi nhóc mít ướt. Anh đang đói muốn chết đây nè" Junghyun đẩy Jungkook ra rồi vòng tay ôm lấy mẹ mình.

"Bố đâu?"

"Cứ đi ăn trước đã!" Junghyun và Nari nhìn nhau trước khi đẩy Jungkook ra ngoài.

Cả năm người bọn họ đều ăn uống thật vui vẻ. Họ trò chuyện với nhau, cười đùa với nhau. Jungkook rất nhớ cảnh tượng này. Nhớ cái cách cậu được chạm vào họ và nhìn thấy gia đình mình thật sự mà không phải là qua cái màn hình vi tính ở nhà.

--------------

"Jungkook à, nói chuyện với mẹ một chút được không?" Nari ngồi cạnh Jungkook, cậu đang vừa uống cà phê vừa xem một vài bộ kịch Anh.

"Dạ. Đương nhiên rồi mẹ."

"Thật ra thì, một tháng gần đây điều kiện của bố con luôn không tốt. Ông ấy cũng đang phục hồi, nhưng mà có lẽ ông ấy không thể tự mình xử lí chuyện công ty được nữa. Mẹ muốn bố con được nghỉ ngơi một cách thoải mái nhất. Chúng ta không nói cho con biết là bởi vì không muốn con bị mất tập trung. Và bây giờ con đã hoàn thành xong việc học rồi, mọi người muốn con quay trở lại."

"....mẹ. Mọi người nên nói cho con biết chuyện này sớm hơn chứ!" Jungkook cau mày. Cậu biết sức khỏe của bố luôn không tốt, nhưng cậu không ngờ tình trạng của bố lại chuyển biến xấu nhanh như vậy.

"Nếu con muốn ở lại, mẹ hiể--"

"Không, mẹ à, chắc chắn con sẽ trở về mà. Con cũng nhớ bố lắm!" Jungkook đặt tay mình lên đôi tay của Nari.

"Mẹ thật mừng vì con đồng ý" Nari mỉm cười, ngón cái của bà vuốt nhẹ lên ngón tay của Jungkook.

"Được rồi. Mà mẹ còn muốn hỏi, con đã có bạn gái chưa? Hay là bạn trai? Hay là một ai đó đặc biệt?"

" Gì ạ? Không. Chờ đã. Con chưa. Sao mẹ đột nhiên lại hỏi chuyện này chứ?" Jungkook cười thầm, cậu không nghĩ mẹ mình sẽ hỏi câu này vào hoàn cảnh bây giờ.

"Thật sự là chưa có hả? Con chắc không?"

"Con chắc chắn 100%. Con chưa có đối tượng đặc biệt nào cả."

"À, nếu vậy thì, bố và mẹ đã bàn về chuyện này rồi. Um... Con nghĩ sao về Naeun?" Bà nhìn thẳng vào con mình, cái thằng đang há hốc mồm vì kinh ngạc trước mặt.

"Cái gì?? Uhhhh.. được rồi, nếu như mọi chuyện đang giống như con suy nghĩ, thì mẹ à, con chỉ xem em ấy như em gái của con thôi. Đừng làm như vậy!" Jungkook lắc đầu, cố dời sự tập trung vào những gì đang diễn ra trên TV.

"Thôi nào. Con bé đang độc thân. Con cũng độc thân. Hơn nữa chúng ta cũng biết con bé ngay từ nhỏ rồi. Con bé vừa xinh đẹp, thông minh, lịch thiệp và mẹ dám chắc 100% con bé cũng có tình ý với con đó. Sao con không thử một lần đi?"

Jungkook nghẹn họng. Thế quái nào mẹ cậu lại biết Naeun có tình cảm với cậu chứ?

"Nào, con cứ thử đi. Nếu như thật sự không được, thì mọi chuyện sẽ không thành thôi. Mẹ đã hỏi Naeun rồi, chỉ cần con đồng ý, con bé cũng sẵn sàng cho hôn sự này. Thế nào, con nghĩ thử đi?"

Jungkook lại nghẹn họng một lần nữa. Cậu lắc đầu. Đúng là Naeun xinh đẹp, thông minh, tài giỏi. Nhưng mà cậu không yêu cô ấy. Và cậu không muốn phải ràng buộc bản thân mình như vậy. Nó đều không tốt đối với cả hai.

"Mẹ à..."

"Oppa, thế này thì sao? Thời gian 4 tháng, trong 4 tháng này em nhất định sẽ khiến anh yêu em, nếu như không được thì mình sẽ hủy hôn ước, em hoàn toàn chấp nhận. Cho em một cơ hội đi, được không?" Jungkook xoay đầu nhìn về phía Naeun, người đã đứng ở trước cửa phòng khách từ bao giờ.

Jungkook nhìn hai người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Mẹ cậu trông thật sự rất hy vọng cậu sẽ đồng ý, và Naeun cũng vậy. Jungkook suy nghĩ một chút. Cậu thừa nhận Naeun có tất cả những yếu tố mà một người đàn ông luôn mong muốn. Nhưng liệu cậu đã đủ tốt đối với cô ấy hay chưa? Liệu cậu có thể làm cô ấy hạnh phúc hay không? Hay liệu cậu có yêu cô ấy nhiều được hay không? Thật sự thì, cậu không có câu trả lời cho những việc này. Nhưng, có lẽ, sẽ không ai bị thương tổn nếu cậu đồng ý. Và cũng có thể, một ngày nào đó cậu cũng sẽ yêu lấy Naeun, một ngày nào đó, không xa.

Jungkook thở dài rồi gật đầu. Hai người phụ nữ trước mặt cậu hét toáng lên sung sướng rồi ôm nhau vui mừng. Jungkook mỉm cười nhìn họ. Phải rồi, đây là điều tốt nhất cho tất cả, không phải hay sao?

Sâu thẳm trong trái tim cậu, có một giọng nói không ngừng thét lên.

"Naeun sẽ mãi mãi không thể là Jimin!"

------------------

Hai ngày sau, Nari và Junghyun bay về Hàn Quốc, để Jungkook ở lại thu dọn đồ đạc của mình. Cậu đã nói chuyện với Junho, và Junho nói rằng cậu đã giúp đỡ ông ấy rất nhiều, ông ấy rất cảm ơn vì điều đó.

Sau khi tạm biệt Junho và Naeun, cậu lên máy bay bay về Hàn Quốc, rời khỏi LA với thật nhiều kí ức tốt đẹp. Khi cậu về đến Hàn Quốc, cậu đến thăm cha mình ở bệnh viện đa khoa đầu tiên. Họ nói chuyện rất nhiều, Jaehyu, bố của Jungkook nói rằng ông rất tự hào về cậu, tự hào về mọi thứ mà cậu đã làm. Trò chuyện khoảng một lúc, đến khi y tá vào và thông báo giờ thăm bệnh đã kết thúc Jungkook mới rời khỏi.

Rời khỏi bệnh viện, Jungkook lấy điện thoại ra và quay số gọi cho cậu bạn thân nhất của mình. Cậu nhớ họ, nhớ tất cả bọn họ. Và cậu muốn bù lại toàn bộ thời gian mà cậu đã lỡ hẹn với họ.

"Hey Tae!" Jungkook cười khi Taehyung vừa bắt máy.

"Jungkook?"

"Biết gì không? Mình đã trở về rồi nè!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip