Chương 5+6
"Vương Nhất Bác, cậu không bao giờ có bất kỳ lợi thế nào trước mặt tôi."
"Nếu không phải tôi yêu cậu, cậu nghĩ làm sao thắng."
_______________
Trong cuộc đời của một minh tinh tuyến mười tám không ôn không hỏa trong hai năm đầu ra mắt, Vương Nhất Bác đã chứng kiến nhân tình ấm lạnh giẫm cao nâng thấp, cũng đã chứng kiến quá nhiều cuộc trao đổi lợi ích để có được thứ mình cần.
Tính tình cậu lạnh lùng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thường xuyên nghĩ, có phải một ngày nào đó cậu cũng sẽ bị dơ bẩn dưới đáy vòng tròn này nhuộm đen.
Khi đó, người đại diện của Vương Nhất Bác là một người đàn ông trung niên, dưới tay có một đống tiểu minh tinh, tất nhiên không thể công bằng, bình thường đuổi chút thông báo là xong việc. Cậu cũng không tranh giành, bởi vì cậu nhìn thấy người đại diện nâng một tiểu sinh mới xuất hiện trong hai năm qua, đợi đột hot từ tài nguyên của kim chủ cạn kiệt, lại âm thầm quay trở về.
Dù có trở lại, Vương Nhất Bác cũng không bao giờ có ý định ủy thân cho người khác.
Cậu thậm chí còn bắt đầu chú ý đến thông tin tuyển dụng và tình hình du học trên tài khoản WeChat công khai, vào nghề và hoàn thành đại học lắc lư bất định.
Một ngày nọ, người đại diện đột nhiên bước vào phòng tập nơi cậu thường đến, sau khi nhìn cậu hát nhảy một ca khúc chủ đề hoàn toàn mới của một nhóm nam hải ngoại, hắn đột nhiên hỏi cậu có muốn ở trên một sân khấu truyền bá tiết mục Hip-Hop kia.
Trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ nhảy tốt, ở đâu đến phiên cậu báo danh cũng không có người nghe qua tiểu nhân vật như vậy.
Xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, Vương Nhất Bác hỏi tại sao cơ hội tốt như vậy lại rơi vào tay cậu, người đại diện cũng không mất kiên nhẫn nói bao nhiêu người vì thế kiếm được lợi.
Vũ đạo là ý định ban đầu của Vương Nhất Bác. Dù cậu đã chuẩn bị đường lui, nhưng cơ hội đáng mơ ước đến trước mặt, không ai có thể không động tâm.
Vương Nhất Bác bị dao động.
Cái này thực sự rất buồn cười. Sau khi xem quá nhiều thứ không hợp logic cùng luân lý tiểu thuyết cẩu huyết, cậu vẫn ngây thơ đến mức tin rằng trên thế giới này có bữa ăn miễn phí.
Vì vậy, bữa ăn trước một đêm thu âm tiết mục, cậu bị đổ rượu.
Dược tính phát tác rất nhanh, rất mãnh liệt, trong người như có lửa đốt, nhưng tính cách Vương Nhất Bác chưa bao giờ đưa tay chịu trói, dùng hết sức đạp phó đạo diễn đang nở nụ cười dâm đãng cúi người hôn cậu, quay người tông cửa chạy đi.
Ánh sáng hành lang u ám, hai bên đều là cửa gỗ cao đóng chặt, cậu lảo đảo chạy về phía trước với lý trí còn sót lại, nghe tiếng người đại diện và phó đạo diễn không cam lòng chửi bậy đuổi theo phía sau, muốn chạy nhanh hơn, nhưng ý thức dần mờ mịt, cảm giác khô nóng trong người khiến cậu bất giác kéo cổ áo sơ mi đang cài chặt, da thịt bại lộ ngoài không khí mát lạnh, nhưng một chút giảm xuống đều như muối bỏ biển.
Cho đến khi cậu đụng phải một vòng tay mát lạnh.
Vào lúc này, Vương Nhất Bác khó mà phán đoán được người kia là tốt hay xấu, theo bản năng cậu nắm chặt áo khoác âu phục tỉ mỉ của người đó, tham lam hít vào mùi nước hoa mát lạnh trên cơ thể người đó, thở hổn hển, khó khăn thỉnh cầu:
"Xin, xin anh giúp tôi..."
Âm thanh của người nọ cũng mát lạnh, hắn đưa tay ôm cánh tay cậu giúp cậu ổn định: "Đứng vững."
Nhưng khi nghe người đuổi theo nịnh nọt gọi người đó là "Tiêu thiếu", trong lòng Vương Nhất Bác chợt lạnh, lúc này muốn hất tay người đó ra, lại nghe người nọ tự tiếu phi tiếu lạnh giọng hỏi lại:
"Ông biết tôi?"
Phó đạo diễn chương trình liên tục giới thiệu bản thân lại a dua nịnh hót một phen, cuối cùng ông ta nói: "Gần đây tìm được tiểu bạn trai mới, vẫn chưa dạy dỗ tốt, đụng trúng Tiêu thiếu thật là xin lỗi."
"Nghe ý tứ của ông." Người nọ cười khẽ một tiếng, "Các người lưỡng tình tương duyệt, là tôi xen vào chuyện của người khác?"
Phó giám đốc không thể đắc tội với vị thiếu gia này, liên tục phủ nhận, chỉ có thể tự tát mình xin lỗi. Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe người đại diện tự giới thiệu, đề cử mình đưa cậu về, theo bản năng nắm chặt tay áo người nọ.
"Tôi mặc các người là ai của cậu ta."
Ngón tay mát lạnh của người nọ nắm lấy cánh tay nóng bỏng của Vương Nhất Bác cách lớp áo sơ mi đơn bạc, giống như giải dược mãnh liệt duy nhất.
"Bây giờ, cậu ta là của tôi."
...
Một lần nữa khôi phục ý thức, Vương Nhất Bác đang nằm một mình trong phòng bệnh ở bệnh viện, ngoại trừ dược lực qua đi có chút suy yếu, trên người hoàn toàn không có tổn thương gì.
Y tá đúng giờ đến kiểm tra nói người đưa cậu vào viện hôm qua đã thanh toán hết viện phí, đợi truyền dịch xong, nếu thân thể đã khỏe thì có thể xuất viện về nhà.
Cậu hỏi người đưa cậu đến là ai, y tá cười nói người nọ không lưu lại tên hay số điện thoại, nhưng rất đẹp trai, một đường ôm cậu chạy vào khám gấp, bộ dáng đặc biệt sốt ruột, nhân viên y tá trực ca đêm còn tưởng bọn họ là quan hệ người yêu, không ngờ hóa ra là làm việc tốt không lưu danh.
Nhưng cậu chỉ biết người nọ họ Tiêu, có lai lịch không nhỏ, lúc đó ý thức mơ hồ không nhìn rõ mặt người, ở đâu là quan hệ người yêu.
Khi giọt nước cuối cùng trong chai rơi xuống, Vương Nhất Bác rút ống truyền dịch, làm thủ tục xuất viện.
Tối qua tránh được một kiếp, nhưng không có nghĩa là có thể trốn thoát mãi mãi. Vương Nhất Bác biết, sau khi trở lại công ty sẽ phải đối mặt với cuồng phong mưa rào từ ban lãnh đạo và người đại diện, cậu không trả nổi số tiền bồi thường thiệt hại cao ngất trời, cho nên bị tuyết giấu hay bị ép làm kỹ nữ trả nợ, con đường kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính cậu.
Đi ra khỏi trạm xe buýt đối diện công ty, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, đèn xanh sáng lên đang định bước qua đường, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
"Xin hỏi, có phải là Vương Nhất Bác tiên sinh không?"
Giọng nữ ở đầu bên kia lộ ra lão luyện cùng cường thế, ném cho cậu một cành ô liu, "Tôi là Tina, người đại diện của giải trí YH, không biết có cơ hội gặp mặt nói chuyện không?"
Cho đến khi chữ ký của cậu trên giấy trắng mực đen ở phần cuối của hợp đồng, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy tất cả những điều này không thực, giống như một giấc mơ.
Giải trí YH là công ty hàng đầu của ngành giải trí đã ký hợp đồng với cậu, người đại diện mới là người đại diện kim bài nổi tiếng trong giới, bộ phận pháp lý đã thông qua đàm phán với giá trên trời trái ngược với điều kiện của kim áp cực kỳ thấp, sau khi ký kết hợp đồng xong, Tina thậm chí còn nói cho cậu biết, công việc đầu tiên của cậu chính là hợp tác với tuyển thủ khách quý trong chương trình Hip-Hop mới đang cầu còn không được lúc trước.
Giống như ở trong bóng tối không ánh sáng đau khổ suốt hai năm, giật mình sắc trời chợt sáng, xua tan hết lo lắng.
Tina nói dẫn cậu đi xem phòng luyện tập dành riêng cho cậu ở công ty, thang máy dừng ở tầng mười hai, cánh cửa thang máy lạnh lẽo trước mặt mở ra, hai bóng người cao ngất đập vào mắt, Vương Nhất Bác nghe Tina kính cẩn chào:
"Cố tổng, Tiêu thiếu."
Tiêu thiếu. Trong chớp mắt đó, Vương Nhất Bác đình trệ ngay tại chỗ.
Như không tin vào mắt mình, cậu kinh ngạc nhìn người bên cạnh Tổng giám đốc của giải trí YH Cố Ngôn đang đi về phía mình, hơi cúi đầu xuống trước mặt hắn, trong khoảnh khắc mùi hương mát lạnh quen thuộc quanh quẩn lấy cậu, phảng phất ôn như ôm cậu vào ngực.
Bàn tay ấm áp đặt lên đầu cậu xoa nhẹ, khi cười giống như xuân phong hóa vũ, nhưng Vương Nhất Bác dường như mất đi giọng nói, lặng lẽ lắng nghe âm thanh ấm áp của người nọ:
"Bạn nhỏ, đi thôi."
...
Đó là câu chuyện ban đầu của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Chỉ là khi đó cậu không bao giờ nghĩ tới, có một ngày Tiêu Chiến lại tàn nhẫn đẩy cậu xuống vực sâu như vậy, giống như một vị thần đã từng xuất hiện tự tay kéo cậu ra khỏi vực thẳm.
[Chỉ cần đêm nay cậu cùng Cung Bản tiên sinh vui vẻ, Vương Nhất Bác, cậu có thể lấy bất cứ thứ gì từ tôi.]
Trái tim như bị ngâm trong nước biển mặn chát, muối một lần nữa kích thích vết thương nứt nẻ năm xưa, đau đớn đến mức khiến cậu khó thở. Vương Nhất Bác nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng là cậu xung phong nhận việc, tại sao lại khó chịu như vậy.
Có lẽ là bởi vì khó chịu, cuối cùng giữa cậu và Tiêu Chiến đã trở thành quan hệ trao đổi quyền lợi thuần túy.
Dưới sự hướng dẫn của trợ lý đặc biệt, Cung Bản tiên sinh rất nhanh đi vào cửa phòng.
Khi ánh mắt không sạch sẽ kia rơi trên người Vương Nhất Bác, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, lúc này Cung Bản chính thức mỉm cười trao đổi vài câu với Tiêu Chiến, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi người đứng bên cạnh Tiêu Chiến:
"Tiêu tổng, vị này là...?"
Thân thể khẽ run, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhắm mắt lại, biểu cảm ủ rũ đang chuẩn bị tiến lên một bước, lại nghe người nọ thờ ơ mở miệng:
"Không có gì, chỉ là... đến trả nợ."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Cung Bản, cũng trực tiếp khiến Vương Nhất Bác choáng váng ngay tại chỗ.
Cậu vô thức quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy dung mạo sắc sảo của người nọ nửa ẩn dưới ánh đèn màu cam lờ mờ, ngọn đèn lọt vào mắt Vương Nhất Bác, nhưng cậu không dám chớp mắt, sợ chớp mắt người nọ sẽ hòa tan trong ánh sáng mờ ảo.
“Tiêu tổng gia đại nghiệp đại, chuyện đòi nợ trả nợ luôn khó tránh khỏi.” Cung Bản cười nói tiếp, “Vị tiên sinh này tuổi còn trẻ, có lẽ cũng thiếu nợ Tiêu tổng không nhiều.”
Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến mỉm cười.
"Nói nhiều thì nhiều, nói ít thì ít."
Trong nụ cười đó có chút trào phúng, giống như những chiếc gai nhỏ trên cành hoa hồng, dày đặc đâm vào đầu ngón tay, xuyên qua màu đỏ tươi đẹp hơn hoa, nhỏ giọt trên cánh hoa mỏng manh, cả khu vườn trong chốc lát bị tàn phá, là chất độc vô tình nhất trên đời này.
Vương Nhất Bác nghĩ nếu Tiêu Chiến hận mình như vậy, có lẽ muốn để thứ độc này ngấm vào xương tủy, khiến cậu ân hận cả đời, nhưng lại nghe giọng nói của kẻ báo thù đã sớm nắm chắc phần thắng, dửng dưng nói:
"Nhưng tôi không yêu cầu cậu ta trả."
Trợ lý đặc biệt nhìn thấy cử chỉ của Tiêu Chiến, lập tức bước lên phía trước chờ chỉ thị.
"Đưa Vương tiên sinh về nhà."
“Vâng.” Trợ lý đặc biệt lại mở cửa phòng, mặt không chút cảm xúc nói: “Vương tiên sinh, xin mời.”
Rốt cục Vương Nhất Bác cũng không biết mình làm thế nào rời khỏi căn phòng đó.
Đôi chân như không nghe theo ý cậu, tê dại đi theo người khác về phía trước, từng bước, từng bước cho đến khi đứng dưới ánh sáng của ngọn đèn trần nào đó, một bóng đen thâm thúy rơi xuống tấm thảm hoa sắc dưới chân.
Cậu đột nhiên quay đầu.
Cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, khoảng cách không gần không xa, Vương Nhất Bác ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Chiến, sinh lãnh, cứng nhắc, quyết tuyệt, giống như cả đời này sẽ không bao giờ quay đầu nhìn cậu.
Giống như trước kia cậu mở cánh cửa phòng nghỉ ở hậu trường, nhìn thấy bóng lưng dứt khoác rời đi.
Đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tiêu Chiến.
...
Phòng làm việc Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu thị.
Trên mặt bàn là hợp đồng hợp tác hạng mục vừa ký kết với Tập đoàn Tân Quý Độ, ánh sáng xanh của màn hình máy tính chiếu vào người đang dựa trên ghế làm việc, khớp xương rõ ràng của bàn tay che hai mắt, cảnh ban đêm cũng không thể giấu được mệt mỏi, tựa như một sợi dây cung bị kéo căng.
Không ngừng đứt đoạn.
Trợ lý đặc biệt gõ cửa bước vào phòng, nhưng chỉ thấy cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ thủy tinh hình tròn 180 độ, Tiêu Chiến đeo một cặp kính dây vàng trên sống mũi, đầu ngón tay kẹp bút máy màu đen, chăm chú nhìn vào tập tài liệu trên tay.
"Tiêu tổng, tối hôm qua Vương tiên sinh đã về đến nhà an toàn."
Đặt ly cà phê đen trong tay lên bàn làm việc, trợ lý đặc biệt dừng lại vài giây, quan sát sắc mặt không hiện hỉ nộ của Tiêu Chiến, thử thăm dò nói: "Chỉ là... nghe bảo an nói, thời điểm Vương tiên sinh rời đi trong căn hộ còn nấu thứ gì đó, quên tắt bếp, khi trở về nhà bếp đã phát nổ rồi."
"Cậu là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, không phải tài sản."
Tiêu Chiến không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh hơn cả viên đá được thêm vào ly cà phê đen, "Hay là nói, cần tôi đưa cậu đến bộ phận nhân lực làm nhân viên mới huấn luyện lại một lần nữa?"
Mặc dù trợ lý đặc biệt theo bên người Tiêu Chiến nhiều năm cũng chưa bao giờ thấy hắn phát hỏa vô cớ như vậy, vội vàng nói xin lỗi, rời khỏi phòng làm việc.
Tiêu Chiến là nhân vật nào? Xuất thân danh môn, nắm trong tay quyền lực, nhìn như tao nhã, lòng dạ sâu không lường được, năm đó lão Tiêu tổng phát bệnh tắc mạch máu não khiến công ty rung chuyển, chỉ bằng sức một mình hắn đã ổn định đại cục, mấy lão hồ ly chìm nổi ở Thượng Hải nhiều năm chống đối hắn đều bị ứng phó, hôm nay lại bởi vì minh tinh lưu lượng kia tâm tình nhiều lần bị chấn động, làm sao có thể khiến người ta không chú ý.
Từng món đồ từng chuyện nhỏ, Vương Nhất Bác đặc biệt với Tiêu Chiến không cần nói cũng biết. Nhưng trong ấn tượng của trợ lý đặc biệt, từ trước đến nay Tiêu Chiến luôn giữ mình trong sạch chưa từng dính líu đến minh tinh lớn nhỏ, mà chức nghiệp của Tập đoàn Tiêu thị cũng không liên quan đến ngành giải trí, tại sao giữa hai người sinh ra ác cảm sâu sắc như vậy.
Chỉ là khi trở về phòng làm việc, trợ lý đặc biệt mới chợt nhớ ra, mấy năm trước Tiêu Chiến chưa kế thừa công ty, từng nhờ cậu ta vận dụng tài nguyên của Tiêu thị liên hệ với một chương trình Hip-Hop.
Trong thời đại Internet kiểm tra tin tức không mất nhiều thời gian, rất nhanh trợ lý đặc biệt đã tìm được chương trình kia cùng với danh sách khách quý, mà trong danh sách đó bất ngờ xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Đinh linh linh, điện thoại cố định ở bên cạnh đổ chuông không đúng lúc. Ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, trợ lý đặc biệt trả lời điện thoại:
"Xin chào, Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu thị xin nghe."
"Ở quầy lễ tân đại sảnh, có vị tiên sinh nói muốn tìm Tiêu tổng, tên là..."
Đầu dây bên kia nghe xong, trợ lý đặc biệt nhướng mày, nói "Đã biết" rồi vội vàng đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, nhưng gõ cửa mấy lần vẫn không nghe được hồi âm.
Trợ lý đặc biệt cảm thấy kỳ lạ, mở cửa kiểm tra tình hình, chỉ thấy Tiêu Chiến nằm bất động trên bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mà cây bút đen rẻ tiền cũng không biết rơi xuống dưới bàn từ lúc nào.
Mực loang lổ trên tấm thảm đắt tiền.
...
Không khí tràn ngập mùi nước khử trùng gay mũi, cùng với âm thanh sột soạt của dụng cụ va vào nhau.
Người nằm trên giường bệnh trắng tuyết rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt không phải là trần nhà màu trắng, mà là một khuôn mặt phóng đại, làn da nhẵn mịn không tì vết, lông mi dài nhọn dường như còn lưu lại nước mắt, khẽ run rẩy, từng chút đến gần hắn.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, giây tiếp theo một giọt nước mắt ấm áp rơi trên khóe môi hắn, thấm vào khoang miệng, mặn chát khiến trái tim đau nhói.
"Cậu ở đây làm gì?"
Giọng hắn khàn đi, người kia như nai con bị kinh hãi hốt hoảng lùi về phía sau.
“Anh, anh tỉnh rồi.” Vương Nhất Bác hoảng sợ, thậm chí nói chuyện còn lắp bắp: “Tôi tới công ty tìm anh, thấy anh xảy ra chuyện, cho nên đi theo tới đây...”
"Tôi hỏi cậu đang làm gì?"
Tiêu Chiến lạnh nhạt cắt ngang, cũng không còn nghe giọng của Vương Nhất Bác nữa.
A. Dạ dày đau như muốn cắn nát cả người hắn từ trong ra ngoài, Tiêu Chiến cố nén đau ngồi dậy khỏi giường bệnh, bình dịch truyền nhỏ giọt từng chút một, hắn nhíu mày bực bội rút kim ra.
Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ kim tiêm, hắn lại làm như không thấy.
“Anh làm gì vậy?” Vương Nhất Bác đi vòng qua bên trái giường, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến kiểm tra vết thương, "Còn chưa truyền dịch xong, anh rút ra làm gì? Anh bị xuất huyết dạ dày, ngất xỉu nên vào bệnh viện, anh có thể đối xử tốt với bản thân mình một chút không..."
Lại bị người kia hất tay ra, như một chậu nước lạnh dội xuống đầu.
"Chuyện này có liên quan gì đến cậu?"
Có lẽ dạ dày thật sự quá đau, Tiêu Chiến không còn sức lực duy trì độ cong khóe môi trào phúng, dựa lưng vào đầu giường lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu trong không khí đầy mùi nước khử trùng, nói:
"Nói đi, cậu muốn gì?"
Vương Nhất Bác giật mình, ánh sáng trong mắt lấp lánh: "Cái gì?"
"Cậu ở chỗ này, tôi còn có gì đáng giá để đại minh tinh lợi dụng, hay là lần này tôi không bị cậu đùa giỡn, cậu đặc biệt không cam lòng?"
Dạ dày đột nhiên co thắt mạnh, kinh mạch nối liền với tim như bị người nắm chặt, Tiêu Chiến không khỏi siết lấy góc áo bệnh nhân giấu dưới lớp chăn, nhẫn nhịn, nửa phần cũng không cho người nhìn ra, nghiến răng nghiến lợi nhịn đau nói với người nọ:
"Tôi đã từng nói, Vương Nhất Bác, tôi không muốn cậu trả."
Đối diện với sắc trời u ám đầy mây, huyết sắc trên môi người nọ lập tức biến mất, giống như chiếc lá khô cuối cùng trên đầu cành cuối mùa thu.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này hắn bỏ ra tình cảm chân thành, đối phương đùa giỡn hắn trước, Tiêu Chiến vốn cho là hắn có thể yên tâm thoải mái, có trả thù như thế nào cũng không đủ. Nhưng lần nào cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy Vương Nhất Bác đỏ mắt bất lực đứng trước mặt hắn, tim đau như bị kim đâm.
"Ngày đó anh đã nói tôi nợ anh."
Lại nghe Vương Nhất Bác đột nhiên nói.
"Tôi thừa nhận."
Giọng người nọ không lớn, giống như trời đầy mây đen nặng nề u ám phiền muộn, đè nén, đè nén, chán nản chờ đợi một trận mưa như trút nước sẽ đến đúng hạn.
"Cho nên sau khi gặp lại anh, tôi tự nhủ với bản thân, anh muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm."
"Anh cầm thẻ phòng nói tôi đến khách sạn tìm anh, tôi đi, nhưng anh không có trong phòng; ngươi đầu tư điện ảnh gọi tôi đi thử vai, tôi có mặt, nhưng anh vắng mặt bay đến Nhật Bản; anh để tôi bồi rượu cho Cung Bản, tôi đồng ý, chính anh là người đột ngột thay đổi quyết định cho người đưa tôi về nhà. Mỗi chuyện anh muốn tôi làm tôi đều liều mạng đi làm, lần nào anh cũng là người thay đổi chủ ý trước."
Tiêu Chiến cảm thấy đôi mắt ướt át kia đang nhìn mình, giống như ánh đèn ô tô trong đêm tối, thẳng tắp mà bức hắn, dò xét chiếu vào hắn, khiến hắn không nhìn rõ cái gì.
"Kỳ thực không phải tôi không chịu trả."
Hắn không thấy rõ cái gì, chỉ còn lại đôi mắt không phát ra ánh sáng, biến thành hàng ngàn chiếc gai nhọn bốn phương tám hướng bắn về phía hắn.
"Tiêu Chiến, là anh không cho tôi trả."
Gió thổi ngoài cửa sổ cuốn lên tấm rèm màu xám xanh trong phòng bệnh.
Lỗ kim trên mu bàn tay đã cầm máu, nhưng vết thương bị kim châm vẫn mơ hồ đau nhức, hợp với từng câu từng chữ từng lời nói ủy khuất và lên án, đâm vào máu thịt, hằn sâu vào xương tủy, đầu gai nhọn như chứa kịch độc đã sớm ăn mòn xương tủy hắn.
Tiêu Chiến chợt nở nụ cười.
Cười thảm như vậy, gần như không thể phân biệt độ cong khóe môi, giống như một tờ giấy mỏng dán vào mặt, gió thổi qua, tuôn rơi xào xạc, giống như một giây tiếp theo sẽ tróc ra.
"Cậu lấy cái gì để trả..."
Nước mắt nơi khóe mắt nóng bỏng, ẩn hiện bóng người không ai nhìn thấy, Tiêu Chiến bất đắc dĩ kéo khóe môi, mặc cho tim đau đến mức không thở nổi, hắn vẫn không chịu đầu hàng.
Hắn cũng biết, hóa ra thua một trận chiến tất thắng, nhất định vĩnh viễn đều thua.
Nào có đạo lý như vậy.
"Vương Nhất Bác, cậu không bao giờ có bất kỳ lợi thế nào trước mặt tôi."
Trong giọng nói của hắn phát ra một chút run rẩy, ở đó giọt nước mắt lập tức rơi xuống, cuối cùng đánh tơi bời mà thỏa hiệp.
"Nếu không phải tôi yêu cậu, cậu nghĩ làm sao thắng."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip