Chương 3

Tiêu Chiến từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, toát mồ hôi lạnh, tay run run kiểm tra hơi thở của Vương Nhất Bác, nghe được tiếng thở nhẹ đều đều của người nọ, sự kích động trong lòng cũng giảm dần, tay không chú ý lực mà siết chặt, Vương Nhất Bác cũng vì đau mà tỉnh. 

“Ưm, Vương gia?” Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh táo, hơi hơi nhíu mi, cổ ngẩng lên, phần gáy còn có chút đau, tuy phía dưới khô ráo thoải mái, nhưng vẫn còn đau nhức, bị Tiêu Chiến trói buộc như vậy làm cho y có chút không thoải mái. Chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Tiêu Chiến nới lỏng sức lực, nhưng vẫn ôm người trong lòng không nói lời nào, Vương Nhất Bác không nhịn được, lại ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng thở dần dần đều đều của người nọ, Tiêu Chiến bật cười, vuốt mũi Vương Nhất Bác: “Tiểu bát giới.” Đêm qua, y đã bị khi dễ có chút hung ác, mắt hơi sưng lên vì khóc, cảm thấy bản thân thật có lỗi, Tiêu Chiến nhanh  chóng lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa, nằm ôm tiểu bát giới nhưng không ngủ.

Tiêu Chiến không buồn ngủ, cứ như vậy nhìn người trong ngực, thời gian trôi qua rất lâu.

“Vương, Vương gia, Vương phi, đã đến giờ dậy rồi.” Nhất Hỉ ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi, Tiêu Chiến cau mày, thì thầm đáp lại: “Ngươi đừng ồn ào, để y ngủ một lát.”

"Vương gia, hôm nay Vương phi phải đi bái lễ Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, đến muộn sẽ không tốt a...." Nhất Hỉ tận tình khuyên bảo. Mặc dù sợ Tiêu Chiến sẽ nổi nóng, nhưng hiện tại Vương gia của bọn họ không hòa thuận với Hoàng Hậu. Nếu Vương phi đến muộn vào ngày đại hôn, Hoàng Hậu sẽ có lý do xử tội y.

Tiêu Chiến chần chừ một lúc: "Để y ngủ thêm một khắc nữa đi, sau một khắc ta sẽ gọi y dậy, chỗ mẫu hậu ta đi cùng y là được, ngươi phân phó cho hạ nhân nên chuẩn bị mọi thứ thật tốt, đừng chậm trễ thời gian."

“Vâng.”

Nhất Hỉ lau trán, mỉm cười nhẹ nhõm. Trước đó Vương gia vẫn giữ thái độ không tình nguyện với hôn sự này, không nghĩ tới hôm qua Vương gia lại đổi tính, những người đã từng gặp mặt Vương gia đều cảm thấy đau lòng.

Sau khi Nhất Hỉ phân phó cho những người khác, ngẩng đầu nhìn trời bái lạy, Hoàng Hậu nương nương, ngài trên trời đã nhìn thấy Vương gia và Vương phi vô cùng ân ái, ngài cũng nên an tâm đi.

Vương Nhất Bác chưa ngủ đủ một khắc đã tự mình tỉnh dậy, vừa nhìn canh giờ liên có chút luống cuống tay chân, Tiêu Chiến phân phó Nhất Hỉ dẫn hạ nhân vào, bên cạnh trấn an, "Đừng nóng vội, tránh té ngã."

Biết là hắn có ý tốt để mình ngủ nhiều thêm một lát, Vương Nhất Bác không có ý trách cứ hắn, chỉ có thể khẩn trương đi rửa mặt, cũng may y không phải nữ tử, không cần trang điểm, chỉ buộc búi tóc là được, chẳng qua là nha hoàn y dẫn theo từ Sở quốc đến đều không vào, Vương Nhất Bác mấp máy môi không nói gì.

Tiêu Chiến thấy y đang nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng hiểu ra mấu chốt: “Nhất Hỉ!” hắn gọi Nhất Hỉ, cau mày hỏi: “Nha hoàn được Vương phi đưa đến đang ở đâu?”

“A....? A, a, lão nô đã an bài các nàng đợi ở ngoài điện.” Nhất Hỉ đáp. Không phải hai ngày trước Vương gia đã phân phó, không cho cận thân do Vương phi mang theo hầu hạ sao? Đổi chủ ý rồi?

“Gọi bọn họ vào đi, về sau bọn họ sẽ hầu hạ Vương phi.” Tiêu Chiến cau mày ra lệnh, sau đó quay sang Vương Nhất Bác, “Sau này ngươi có cần gì, hoặc là bọn họ làm việc không hài lòng, cứ nói cho ta biết. Ta là một người thô bạo, không nhìn sắc mặt nói chuyện, nếu ngươi không chủ động nói, ta nhất định không chú ý đến, sẽ ủy khuất ngươi."

Vương Nhất Bác cảm động khẽ gật đầu. Nhất Hỉ động tác nhanh nhẹn, mang theo bốn người hầu thiếp thân theo Vương phi đến Ân quốc đi vào, hai nam và hai nữ, đều là Địa Khôn, được gọi là Thư Mặc, Thư Nghiễn, Quân Cố và Quân Ý. Bốn người họ nhanh chóng tìm được vị trí của mình sau khi vào điện, im lặng, không nhìn xung quanh, rất hiểu quy củ.

Bên kia Tiêu Chiến cũng đã thay xong y phục, Vương Nhất Bác suy nghĩ, vẫn là chủ động đi tới, đội tử kim quan cho Tiêu Chiến.

"Đi thôi." Tiêu Chiến chủ động nắm tay Vương Nhất Bác, "Ta cùng ngươi đi gặp mẫu hậu."

“Vương gia, chuyện này không hợp quy củ.” Vương Nhất Bác lắc đầu, nhưng Tiêu Chiến cưỡng chế nắm tay không chịu buông, "Không sao, ta vốn là không có quy củ, để cho bọn họ nhìn quen là tốt rồi."

Vương Nhất Bác chỉ có thể từ từ thích ứng, dần dần thuận theo thói quen của hắn.

Hoàng thành Đại Ân trong hậu cung sở hữu một cung hai điện, tiếp theo là đình, đài, lầu, các. Tẩm điện của Hoàng Thượng ở Vạn An quan, Hoàng Hậu ở Vị Ương điện, Thái Hậu ở Thọ Khang điện. Bốn vị Hiền phi, Lương phi, Thục phi, Đức phi đều ở Tây Cung, còn lại tần và quý nhân chia ở Kỳ Hạ, cũng có chút sống một mình trong đại đường và các Uyển. Hoàng tử và Công chúa không Phong Vương xuất cung đều sống ở Đông Cung.

Tiêu Chiến ở Bình Nhạc đường cách Vị Ương điện không xa, bất quá mất thời gian một chén trà, đi đến nửa đường, thì nhìn thấy một thân hình hơi gầy của công công lật đật chạy tới, người này chính là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng đế - Lý Hàn, bình thường luôn đi theo Hoàng đế, lúc này một mình đi ra, thần sắc vội vàng, Tiêu Chiến làm như không biết gì bất giác dừng lại.

Hắn biết mục đích chuyến đi này của Lý Hàn.

Kiếp trước, đại hôn ngày thứ hai, hắn bỏ lại Vương phi đi tảo triều, hôm nay chỉ lo nhĩ tấn tư ma(*) ngược lại là đã quên, ba ngày đại hôn này hắn không thể lên triều, nhưng buổi tảo triều hôm nay có một sự kiện nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không phải nhỏ.

(nhĩ tấn tư ma: hai người yêu nhau thân thiết, luôn đi cùng nhau)

Đương kim thế đạo, tuy rằng hai nước Sở và Ân cường quốc, nam bắc cố thủ, nhưng không thể thiếu một số tiểu quốc và thị tộc Đột Tinh cũng sinh sống, mà biên cảnh Ân quốc còn có một số thị tộc Đột Tinh. Thị tộc Đột Tinh là tộc cường đại nhất, tài nguyên ở thảo nguyên lại có hạn, những kẻ man di đó sẽ liên tục tiến vào biên thành của Ân quốc đốt phá, giết chóc và cướp bóc. Dân chúng trong biên thành nơm nớp lo sợ và sống trong hoảng loạn, tất nhiên đã gây ra đại họa.

Lần này Hoàng đế gọi hắn tới tất nhiên là để thương nghị chuyện này, trong mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia trào phúng, sống lại một đời, hắn sẽ không bao giờ để cho Vương Nhất Bác làm những chuyện không có kết quả tốt như vậy. Chẳng qua là.......

Hoàng đế triệu kiến không thể từ chối, Tiêu Chiến siết chặt tay Vương Nhất Bác, kiếp trước y một mình vào cung Hoàng Hậu cũng không để ý đến đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết lúc trở lại hậu viện nhìn thần sắc vẫn bình thường, dù hắn muốn đi, nhưng nghĩ đến Hoàng Hậu đã nhiều lần cản trở hắn. Thân phận của Vương Nhất Bác lại đặc biệt, y đại diện cho Đại Sở. Hai vị Hoàng tử có nhiều khả năng sẽ được phong Thái tử vị của Đại Sở đích thân hộ tống. Có thể thấy Sở Ung đế rất coi trọng lần hòa thân này, hôm nay sứ thần Đại Sở chưa rời kinh, nếu để bại lộ chắc chắn sẽ khiến Sở quốc bất mãn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lại yên tâm.

Lý Hàn chạy bước nhỏ tới trước mặt hai người, quả nhiên là Hoàng đế tuyên chỉ triệu kiến hắn, Tiêu Chiến dặn dò Vương Nhất Bác thật cẩn thận, nếu có tình huống gì không ứng phó được, thì sai người đi tìm hắn, Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười gật đầu.

Hoàng Hậu ung dung hoa quý đang ngồi trên ghế phượng ở giữa điện, bên trái có một thiếu nữ ngồi ở đó với đôi song mây kế trên đầu, trông rất thanh tú và diễm lệ. Vương Nhất Bác vào cung, đồng thời mỉm cười hòa thuận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip