Chương 48
Ân Chính đế không nói gì, ánh mắt nặng nề đảo qua mấy người trong đại điện cuối cùng lạc định trên khuôn mặt Tiêu Chiến, “A Chiến, huyết ngọc của ngươi đâu?”
Tiêu Chiến vén áo choàng, thẳng tắp quỳ xuống, "Trong phủ.”
Ân Chính đế đặt huyết ngọc lên bàn, “Ở đâu trong phủ?"
“...Phụ hoàng đây là đang nghi ngờ nhi thần?” Tiêu Chiến khó tin mở to mắt, “Phụ hoàng, việc này nhi thần tuyệt đối không làm!”
Vẻ mặt của hắn quá mức kinh ngạc cùng ủy khuất, Ân Chính đế có một chút do dự, Tiêu Chiến mặc dù làm việc lỗ mãng, từ sau khi thành thân đã thay đổi rất nhiều, ngày thường ăn chơi trác táng, chính sự không một chút hàm hồ, hắn thật sự hướng Thái tử vị cho Tiêu Chiến.
"Huyết ngọc của ngươi ở đâu?” Ân Chính đế dường như đã hạ quyết tâm, hỏi lại.
Tiêu Chiến cắn môi, không cam lòng cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng không cho nước mắt rơi, "Nhi thần oan uổng!"
"Tiêu Chiến." Ân Chính đế có chút không kiên nhẫn, "Trẫm hỏi ngươi một lần cúi, huyết ngọc của ngươi đâu?"
Khăn tay đã thấm máu, hai tay nắm chặt thiết thanh, "Nhi thần xuất chinh, chiến trường rối loạn, trước đó lại dời phủ, nhi thần xác thực chưa từng nhìn qua khối ngọc kia..."
“A Chiến, sao ngươi lại hồ đồ như vậy?" Tiêu Kích cắt ngang lời của Tiêu Chiến, "Phụ hoàng, Ngũ đệ hẳn là bị kẻ khác xúi giục làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, xin Phụ hoàng xử lý nhẹ tay!"
"Tam đệ cũng không cần phải định tội Ngũ đệ nhanh như vậy." Tiêu Tiển khoanh tay nói, "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng chuyện này rất kỳ lạ."
Ân Chính đế không kiên nhẫn xoa xoa mi tâm, ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, Tiêu Dung đầu tiên lớn tiếng hỏi: “Ai làm ồn bên ngoài?”
Lý Hàn cúi người bước vào, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Chiến đang quỳ. “Hoàng Thượng, chính là Triệu đại nhân mang, mang theo Triệu di nuongu của Lâm Vương phủ...”
Sau khi Tiêu Chiến xuất cung xây phủ, Triệu lão thái thái của Triệu gia lâm bệnh nặng, Triệu Chi Hằng đau khổ cầu khẩn Tiêu Chiến mang Triệu Tình Y điên điên khùng khùng về nhà làm tròn chữ hiếu, còn viết tạ thân ca ngợi Tiêu Chiến về việc này, Tiêu Chiến đối với những người này nhắm mắt làm ngơ, không quan tâm Triệu Tình Y không trở về phủ.
“Họ đến đây làm gì?” Ân Chính đế cau mày, “Trẫm không rảnh.”
"Triệu đại nhân nói, hắn vì chuyện hành thích hôm nay mà đến." Lý Hàn không dám chậm trễ.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ Triệu đại nhân tới đây, nhất định có chuyện quan trọng muốn nói, không ngại nghe huynh muội bọn họ nói một lời, sau đó..." Tiêu Dung nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang quỳ. "Bọn họ cùng Ngũ hoàng huynh quan hệ rất tốt, nói không chứng có bằng chứng chứng minh Ngũ hoàng huynh vô tội!"
"Vậy cứ gọi bọn hắn vào đi."
Sau khi huynh muội Triệu thị vào đại sảnh, theo thứ tự cúi đầu hành lễ từng người, Triệu Tình Y sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng trang điểm đầu tóc tinh xảo sạch sẽ, không nhìn ra bộ dáng điên điên khùng khùng của ngày đó, ánh mắt Triệu Tình Y dừng lại trên người Vương Nhất Bác, trong mắt mang theo hận ý ngập trời.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần muội hôm nay đã nhìn thấy kẻ hành thích, thần không dám trì hoãn, ngay lập tức mang nàng đến bái kiến diện thánh, xin Hoàng Thượng lắng nghe một chút!" Triệu Chi Hằng nói, ngẩng đầu một chút, cùng Tiêu Kích ngắn ngủi liếc mắt nhau một cái.
“Thiếp Triệu thị, nay...” Triệu Tình Y cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay, muốn tố cáo Lâm Vương phi mưu đồ làm loạn, hành thích đương kim thánh thượng!"
“Làm càn!”
“Ăn nói bậy bạ!”
“Tình Y!" Đó là Tiêu Chiến, Tiêu Kích cùng Triệu Chi Hằng đồng thanh.
“Tam hoàng huynh, Triệu đại nhân.” Tiêu Chiến nhìn Tiêu Kích cười nói. “Điên phụ này tùy ý cắn Vương phi của ta, ta sinh khí, không biết Tam hoàng huynh cùng Triệu đại nhân vì sao cũng tức giận?"
“Ta!” Tiêu Kích giật mình nói lỡ, cúi đầu xin lỗi, ánh mắt hung ác nhìn Triệu Tình Y, Triệu Chi Hằng nóng lòng đến độ nắm lấy cánh tay Triệu Tình Y kéo nàng lại, nhưng Triệu Tình Y đã dứt ra. “Bệ hạ, những gì thần thiếp nói đều là sự thật!"
"Phụ hoàng." Vương Nhất Bác vén y phục quỳ xuống cùng Tiêu Chiến, thần sắc đạm bạc, không vì bị người khác tố cáo mà phẫn nộ, "Chuyện này Vương gia không làm, nhi thần cũng sẽ không làm."
"Ngươi đã nói là Vương phi, vậy có chứng cớ gì không?" Ân Chính đế bị trận khôi hài này làm tức giận đến đau đầu.
"Thần thiếp tận mắt nhìn thấy! Khối ngọc là do Vương phi giao cho nữ tử kia." Triệu Tình Y thề thốt: "Những lời thiếp thân nói đều là thật!"
"Ngươi đã nói ngươi tận mắt nhìn thấy, chuyện kia xảy ra khi nào, nhìn thấy ở đâu, nói rõ ràng, ta muốn nghe thử nàng an bài Vương phi nhà ta như thế nào." Tiêu Chiến chế nhạo.
Triệu Tình Y cắn môi dưới, "Ở, ở Bình Nhạc đường, lúc đó Vương gia không có mặt, thiếp từ xa nhìn thấy, gặp Vương phi giao vật kia cho nữ nhân, thiếp còn nghe được Vương phi nói sau này không thể thiếu chuyện tốt của nàng."
Ân Chính đế hỏi, "Còn có chuyện này nữa sao?"
"Hoàng Thượng." Ngụy Ý chắp tay. "Triệu thị nói còn nhiều nghi vấn, Lâm Vương phi mới đến Đại Ân, làm sao có thể biết được tiểu cung nhân đã bị đuổi ra khỏi cung chín năm trước? Mà người thích khách kia trước khi uống thuốc độc tự tử đã nhìn về phía, rõ ràng là Lâm Vương, thần cho rằng còn có kẻ khác đứng sau làm chủ việc này!"
“Ngụy đại nhân nói, nói Lâm Vương làm chủ?" Tiêu Dung cười lạnh. "Ngũ hoàng huynh của ta làm việc đều có bằng chứng, hôm nay mặc dù nhân chứng vật chứng đều đủ, nhưng một trong số đó đã chết, còn lại Lâm Vương phi, chúng ta không thể đưa ra kết luận như thế này được."
"Bệ hạ, Lâm Vương phi chèn ép thiếp thân phận hèn mọn, sau khi thiếp mất đi hài tử liền muốn giết thiếp, Vương gia không ở kinh thành, thiếp làm mọi cách để huynh trưởng đón thiếp trở về, thiếp hà tất phải kéo dài hơi tàn đến nay, chính là vì vạch trần bộ mặt thật của Vương Nhất Bác!"
“Lâm Vương phi, ngươi còn có lời nào để nói!” Ngụy Ý trách mắng.
"Trăm ngàn chỗ hở không có căn cứ xác thực như vậy, Đại Lý tự đúng là không chút nào nghi vấn, có thể thấy ngày thường rất nhiều án oan chưa giải quyết được, Ngụy đại nhân không sợ tiếng xấu truyền muôn đời!” Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Còn chưa nói ta mới đến Đại Ân chưa đầy một năm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người này, hoàng cung đại viện thị vệ tuần tra nhiều khôn xiết, làm sao một tên tội phạm trộm cắp lại có thể dễ dàng trà trộn vào? Bình Nhạc đường nhiều người nhiều miệng, còn nhiều người giống như Triệu di nương, nói gần nói xa đều nói phu quân ta sai khiến, ta cùng phu quân mưu đồ đại sự, lại có thể ở Bình Nhạc đường nói sao?"
"Còn nữa, ngươi nói ngươi nhìn từ xa, lại nghe rõ ràng như vậy, quan sát tỉ mỉ như thế." Đôi mắt Vương Nhất Bác lạnh băng, "Không bằng ngươi cùng phụ hoàng, huynh trưởng, cùng các vị đại nhân nói một chút, huyết ngọc có hình dáng như thế nào?"
Triệu Tình Y có chút luống cuống, "Thiếp, thiếp...”
“Nhưng ngươi nói đúng.” Vương Nhất Bác hơi nâng cằm nhìn về phía Ân Chính đế, “Phụ hoàng, huyết ngọc của Vương gia xác thực ở trong tay nhi thần."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip