Chương 6
Vương Nhất Bác hai ngón tay đan vào nhau, nhìn Tiêu Chiến cầu cứu, Tiêu Chiến bất lực thở dài, nhìn vẻ mặt này của y còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa sao? Lúc này, ngược lại là biết rõ tới tìm hắn cầu cứu rồi, "Quân Cố."
Quân Cố đứng phía sau Vương Nhất Bác tiến lên: "Có nô tài."
"Bổn vương cũng rất hiếu kỳ, chỉ mới nửa canh giờ, Vương phi làm sao lại bị thương thành như thế này, các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy?" Tiêu Chiến mày kiếm nhíu chặt, nổi giận đùng đùng.
Quân Cố quỳ xuống: "Nô tài biết tội, không thể thay Vương phi chịu phạt, mới khiến cho Vương phi bị thương. Xin Thái Hậu cùng Vương gia trách phạt." Người này ngược lại rất thông minh, đem hết tội lỗi nhận về mình, vậy mà vừa đúng chỉ ra Vương Nhất Bác bị thương là do chịu phạt.
"Bị phạt?" Quả nhiên, Thái Hậu bắt được trọng điểm. "Vương phi đã làm sai chuyện gì? Ai trừng phạt?"
“Cái này nô tài không dám nói.” Tử bội trong mắt nhìn xuống, không để ý đến Vương Nhất Bác, người đang được ám chỉ đến.
“Ai gia hỏi ngươi thì ngươi cứ nói, tại sao lại không dám!” Thái Hậu nhíu mày.
“Thái Hậu, đều là lỗi của thần.” Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không được, quỳ xuống hành lễ, “Hôm nay thần dậy muộn, chậm trễ canh giờ thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu tiểu trừng đại giới(*), là thần bất kính, mới gây ra những cớ sự này, thần biết tội."
(Tiểu trừng đại giới: trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn)
Nội tâm Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho tức giận đến bật cười, rõ ràng Thái Hậu đang muốn bất công thay y. Y lại muốn nhận lỗi về mình. Không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không, nhưng hôm nay Vương Nhất Bác dậy muộn, là vô ý hay cố ý Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn hắn, được rồi, Tiêu Chiến cam chịu số phận quỳ xuống cùng Vương Nhất Bác.
"Thái Hậu bớt giận, việc sáng nay, khụ, là lỗi của tôn nhi." Tiêu Chiến ho nhẹ để che đậy. "Ngày sau sẽ không để xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa."
“Aiz, thôi thôi mau đứng dậy đi.” Mắt thấy Vương Nhất Bác lại thẳng tắp quỳ xuống, Thái Hậu không đành lòng, “Hoàng Hậu là quý vi nhất quốc chi mẫu, nhất định có chút bận tâm thể diện. Ngươi mới đến đây, chịu giáo huấn một chút cũng nên, ngày sau chăm chỉ một chút mới tốt."
"Vâng, thần đã biết." Vương Nhất Bác gật đầu.
“Lưu Cảnh.” Thái Hậu gọi Lưu Cảnh, “Dọn dẹp lầu Giáng Tuyết ở phía đông cho Vương phi nghỉ ngơi một lát.”
"Hà tất phải phiền phức như thế." Tiêu Chiến cười ngăn Lưu Cảnh lại, "Lưu Cảnh cô cô, cứ chiếu cố Thái Hậu nghỉ ngơi." Nói xong liền không để ý sự kinh ngạc của Vương Nhất Bác, trực tiếp ôm ngang người.
"Ha ha, tiểu tôn tử này ở trước mặt Ai gia cũng như vậy, mà thôi, thấy ngươi vừa tân hôn yến nên không cùng ngươi so đo, ngươi cam tâm tình nguyện ôm liền ôm trở về đi." Thái Hậu mỉm cười vui vẻ nhìn khuôn mặt ửng hồng của Vương Nhất Bác, nàng không khỏi nhớ tới năm đó nàng mới vào cung, Tiên đế cũng sủng ái nàng như vậy, chỉ tiếc là.......
Nhìn hai người rời khỏi Thọ Khang điện, Thái Hậu buồn bã nằm xuống, Hoàng thất chung tình cho tới bây giờ đều là thoáng qua, không biết A Chiến cùng Nhất Bác hai hài tử này có thể ân ái được bao lâu. Nàng thực sự rất thích Vương Nhất Bác, nghe lời hiểu chuyện, nhu thuận hiếu thảo, tuy thân phận tôn quý nhưng biết tiến lùi, không phô trương, không kiêu ngạo, thân là nam nhân, không giống nữ tử hồ mị, có thể đảm nhận vị trí chính thê của Tiêu Chiến.
Chẳng qua là, Hoàng đế lại để cho A Chiến cưới nam thê, còn là theo bên ngoài thịnh nam thê như thế. Chắc là đã nghĩ sâu tính kỹ, A Chiến cùng ngôi vị Hoàng đế sợ là vô duyên.
Thôi vậy, nhi tôn đều có phúc của nhi tôn, nàng đã vì nhi tôn quan tâm hơn nửa đời người, hôm nay cũng nên hảo hảo điều dưỡng chính mình.
“Vương gia, thần tự đi được.” Vương Nhất Bác lúc này hận không thể vùi mặt vào trong ngực Tiêu Chiến, không cần nhìn cũng biết, dọc đường đi nhất định có rất nhiều người đang lén lút nhìn bọn họ, y chỉ cảm thấy gò má của mình đang đỏ bừng.
"Đây là trừng phạt." Tiêu Chiến biểu hiện tâm trạng không tồi. Hắn chính là muốn cho tất cả mọi người biết rõ, Vương Nhất Bác là đầu quả tim của hắn, "Trừng phạt ngươi đem hết tội lỗi nhận về mình, cũng là trừng phạt vi phu không hảo hảo bảo vệ ngươi. Nhất Bác, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như hôm nay nữa, vi phu sẽ phụng bồi ngươi, một mực bảo vệ ngươi."
Cho nên, ngươi cứ ỷ lại vào ta nhiều một chút, không nên cự tuyệt sự bảo hộ của ta. Vương Nhất Bác dừng lại một lúc lâu, sau đó "ừm" một tiếng liền không nói thêm gì nữa, chẳng qua là gắt gao nắm lấy vạt áo của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đem người ôm vào nội thất của Bình Nhạc đường, Vương Nhất Bác mặc dù là Địa Khôn, nhưng cũng là nam tử, Tiêu Chiến ôm y suốt chặng đường, hơi thở không hề rối loạn, đặt người nằm vững trên giường. Tiêu Chiến muốn cởi khố tử của Vương Nhất Bác, cái này cũng làm người nóng nảy muốn chết, Vương Nhất Bác vội vàng chặn hắn lại, “Làm, làm gì?”
“Đừng lộn xộn, ta sẽ kiểm tra cho ngươi.” Tiêu Chiến cau mày, hắn nhớ tới kiếp trước Vương Nhất Bác chân tay không nhanh nhẹn, khiến cho hắn hiện tại có chút thần hồn nát thần tính, sợ là sẽ sinh bệnh.
“Thần không sao, Vương gia, đừng!” Vương Nhất Bác đỏ bừng mặt, “Thật sự!”
“Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.” Tiêu Chiến giữ chặt hai tay của Vương Nhất Bác, lực tay của Tiêu Chiến rất lớn, Vương Nhất Bác giãy dụa không chịu cởi. Kết cục..... đương nhiên là bị người này kiểm tra mấy lượt.
Tiêu Chiến vẫn không yên tâm, thì thầm nói muốn đến quân doanh lấy rượu xoa bóp về cho y, một lúc lâu không nhận được bất kỳ phản ứng nào, khi anh ta ngẩng đầu lên thấy Vương Nhất Bác xấu hổ đang trừng mắt với hắn, lúc này mới hậu tri hậu giác cười hì hì nhận lỗi: "Ta sai rồi, không nên đắc tội với ngươi."
"......." Rất nhanh liền thừa nhận sai lầm, Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ, y biết rõ quan tâm tất loạn, vì vậy cùng hắn so đo cũng không tốt.
“Lại nói, ngươi đừng luôn miệng gọi ta là Vương gia này Vương gia nọ nữa, cũng không cần xưng thần thần thần, nghe xa lạ quá.” Tiêu Chiến kháng nghị nói: “Ta với ngươi đã là phu phu, không cần lễ tiết như vậy.”
"Vậy phải xưng hô như thế nào?” Vương Nhất Bác có chút do dự.
“Gọi một tiếng phu quân xem nào?” Tiêu Chiến cười xấu xa trêu chọc y, quả nhiên Vương Nhất Bác đỏ bừng mặt, uốn lưỡi cả buổi cũng không mở miệng được, tối hôm qua người này bắt y phải gọi phu quân, hiện tại đang là ban ngày lại......
Vương Nhất Bác thử cả buổi, nhưng vẫn không thể buông xuống da mặt, ánh mắt sáng ngời nắm tay Tiêu Chiến xin tha: "Ca ca, ngươi tha cho ta đi." Âm cuối không tự chủ mà lên cao, hô hô mềm mại mà làm nũng.
Tiêu Chiến bị một tiếng “ca ca” làm cho tinh thần kích động, lập tức nhíu mày, “Ngươi gọi mấy vị Vương gia kia là gì? Cũng không thể giống như ta a?”
Vương Nhất Bác không phát hiện ra không khí xung quanh thoang thoảng mùi dấm chua, một lúc lâu nghiêm túc nói: "Những người còn lại đều được gọi theo cấp bậc, lão Nhị, lão Tứ, duy chỉ có huynh trưởng có chút bất đồng."
Cái này không kém nhiều lắm, Tiêu Chiến hài lòng, ôm eo Vương Nhất Bác làm cho y gọi thêm vài lần, chỉ là tựa như đang gọi tình lang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip