Chương 73

Vào tháng chín năm Thiên Nhạc thứ mười, An Vương Vương Ấu Thanh phát động chiến sự ở Cù Châu Đại Sở, trong cùng tháng, Lăng Vương Vương Nhạc Khang phát động chiến sự ở Việt Châu, hai người được xưng "Thanh quân trắc, hưng chính thống", đầu tháng mười, Đại Ân chính thức tuyên chiến với Đại Sở, Thái tử Tiêu Chiến thân chinh, dẫn theo bảy vạn binh sĩ, hỏa lực tập trung biên cảnh, trong lúc nhất thời khói lửa nổi lên bốn phía, nơi lưu dân đi qua, hoang tàn đổ nát.

“Chuyện này làm sao có thể!?” Trong hoàng cung Đại Sở, Vương Hoài Cẩn hất ngã một đồ vật, bởi vì tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, “Lão Tứ cùng lão Lục từ đâu có binh phù?!"

“Thần, thần không biết!” Các thần tử bên dưới khổ không thể tả, Nhị hoàng tử kia mạo bất dương lại buồn bực không lên tiếng đoạt quyền soán vị, đến nay Sở Ung đế sống không thấy người chết không thấy xác, còn giam cầm nhiều Thân Vương, An Vương cùng Lăng Vương cũng không an phận, chạy ra kinh thành lại không biết tìm được binh phù giấu ở chỗ nào?

Càng kỳ quái hơn chính là, không biết tiểu Hoàng đế mới này đang tính toán chuyện gì, thời điểm giang sơn lung lay sắp đổ đơn phương xé bỏ hiệp ước khai chiến với Đại Ân, hôm nay hai mặt thù địch, chuyện này làm sao có thể tốt được! 

Triều đình vì chiến sự vẫn tranh cãi suốt mấy tháng nay, có giậm chân mắng Vương Hoài Cẩn vong ân phụ nghĩa làm loạn triều cương, có tranh luận nói hai huynh đệ Vương Nhạc Khang cùng Vương Ấu Thanh dẫn sói vào nhà, có tướng vong sinh không gặp thời thương tiếc nước, mỗi ngày chướng khí mù mịt có thể nói vô pháp vô thiên, cuối cùng, Vương Hoài Cẩn không thể nhịn được. 

Vương Hoài Cẩn đến gặp Sở Ung đế. 

Dưới Hoa Dương điện có một mật thất, được Thái tổ Sở quốc lúc còn tại vị bí mật tu tạo, chỉ có các thời kỳ hoàng đế kế vị mới biết, Sở Ung đế cùng hai Hoàng tử khác ----- Ngũ Hoàng tử Tề vương Vương Kế Minh cùng Thất Hoàng tử Hoành vương Vương Thừa Vũ đều bị hắn giam cầm ở chỗ này. 

"Mục vô tôn thượng loạn thần tặc tử ngươi! Còn dám tới đây!" Tất cả đều bị hạ độc Nhuyễn Cân Tán, toàn thân không còn chút sức lực, không thể động đậy, Vương Kế Minh vốn tính nóng nảy, thấy Vương Hoài Cẩn liền không khách khí mắng chửi.

Vương Hoài Cẩn mặc kệ hắn đi thẳng tới chỗ Sở Ung đế, "Binh phù của Cù Châu cùng Việt Châu, là ngươi cho lão Tứ cùng lão Lục?" 

Sở Ung đế không trả lời, chỉ nhắm mắt lại. 

“Vương Hoài Cẩn, đây là thái độ ngươi nên có khi nói chuyện với Phụ hoàng sao?” Giọng nói của Vương Thừa Vũ hữu khí vô lực, từ nhỏ hắn luyện võ cẩu thả, bởi vậy trúng độc nặng nhất. 

Vương Hoài Cẩn liếc mắt nhìn hắn, "Đây lại là thái độ của ngươi khi nói chuyện với huynh trưởng sao?" 

"Huynh trưởng cái rắm!" Vương Kế Minh chửi rủa, "Loạn thần tặc tử! Đồ quái vật!" 

Vương Hoài Cẩn thuận tay rút thanh kiếm của thị vệ sau lưng gác trên cổ Vương Kế Minh, "Ngươi lặp lại lần nữa!" 

“Nói thì nói!” Vương Kế Minh cũng không muốn chịu thua, không sợ lưỡi kiếm sắc bén, đang chuẩn bị tiếp tục mắng, bị Sở Ung đế cắt ngang ---- “Không phải.” 

“Cái gì?” Vương Hoài Cẩn quay lại nhìn ông. 

Sở Ung đế mở mắt, tràn đầy mỏi mệt cùng thất vọng nói: "Trẫm nói, binh phù, trẫm không cho lão Lục cùng lão Tứ." 

Vương Hoài Cẩn thu kiếm, "Nói như vậy, bọn hắn cầm binh phù giả." Hắn nhịn không được cười lạnh, "Hai châu phủ của Việt Châu cùng Cù Châu vô dụng như vậy, binh phù cũng có thể nhận nhầm?" 

Sở Ung đế không nói thêm gì nữa, lại nhắm mắt giả vờ ngủ. 

Đúng là ông không đưa binh phù cho Vương Nhạc Khang cùng Vương Ấu Thanh, mà là cho Vương Nhất Bác, trong lúc tất cả mọi người không biết, bình phù được ngụy trang thành của hồi môn cho Vương Nhất Bác giấu trong mật thất ở Bác Viễn Trai, mật mã mật thất ông đã nói cho Vương Ấu Thanh, Vương Ấu Thanh lại nói cho Vương Nhất Bác, mà chìa khóa của cái gương trong mật thất, ngày đó Vương Hoài Cẩn bức vua thoái vị, ông đã giao cho Vương Nhạc Khang. 

Xem ra Vương Nhạc Khang chạy đi tìm Vương Nhất Bác, ba huynh đệ bọn họ liên thủ. 

Thật ra lúc đầu ông chỉ muốn lưu lại một con đường lui cho Vương Ấu Thanh, hai châu Cù Việt là ông đã sớm tính toán tốt muốn chia cho Vương Ấu Thanh làm đất phong, nếu Vương Ấu Thanh có thể thuận lợi đăng cơ, chắc hẳn Vương Nhất Bác sẽ nghĩ cách, trả binh quyền cho ông, nếu là người khác vào vị trí này, cũng là cho Vương Ấu Thanh một con đường lui.

Lại không ngờ, trời đưa đất đẩy làm sao mà, trở thành lá bùa cứu mạng chính mình. 

Vương Hoài Cẩn không ở lại lâu, xoay người muốn rời đi, lại bị Sở Ung đế gọi, "Hoài Cẩn." 

Vương Hoài Cẩn dừng bước, nhưng không quay đầu, Sở Ung đế nhìn theo bóng lưng của hắn: "Trẫm đã từng, có ý cho ngươi làm Thái tử, nếu bây giờ ngươi có thể hối cải làm một con người mới, trẫm hứa với ngươi, sự việc này sẽ kết thúc ở đây... Hoài Cẩn, quay đầu là bờ." Ông cảm thấy Vương Ấu Thanh quá mức ôn hòa, khó tránh khỏi thiếu quyết đoán, nhưng Vương Hoài Cẩn chỉ vì cái trước mắt, thủ đoạn âm độc, trong triều bài trừ đối lập, kết bè kết cánh, khó chịu nổi trách nhiệm.

“Thái tử?” Vương Hoài Cẩn cười lạnh, “Không cần, hôm nay trẫm đã là Cửu Ngũ Chí Tôn! Trẫm không cần quay đầu lại!"

Hắn muốn thiên hạ này, cũng muốn Vương Nhất Bác! Từ đầu đã là của hắn! Ai cũng không thể cướp đi từ trong tay hắn! 

"Trẫm muốn ngự giá thân chinh!" 

Vào tháng Giêng năm Thiên Nhạc thứ mười một, Sở Hoà đế ngự giá thân chinh, trận chiến giữa Sở Ân bước vào trạng thái ác liệt. 

Cũng giống như Tiêu Chiến hiểu Vương Hoài Cẩn, Vương Hoài Cẩn cũng biết rõ mưu lược của Tiêu Chiến như lòng bàn tay, hai người ngươi đến ta đánh mấy tháng, mặc dù không đối đầu trực diện, nhưng ngươi tới ta đánh đã có không dưới một trăm lần, bàn về thắng bại, chỉ có thể nói là không ai lấy được, thường thường là một bên thắng lợi, một bên không công mà về, nhất thời giằng co không tiến.

Vào tháng tư năm Thiên Nhạc thứ mười một, Ân Chính đế ban chiếu lệnh, lệnh Tiêu Chiến nhanh chóng giải quyết chiến trường. 

“Nhanh chóng giải quyết chiến trường, Hoàng Thượng nói thật nhẹ nhàng a!” Cố Uẩn mang theo Thánh chỉ cười lạnh, “Chúng ta chân trước chiếm lĩnh Hàm Thành, Nam Lăng Quan đã bị cái tên họ Vương kia cướp đi, thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn." 

Đường An Quân không khách khí lấy cùi chỏ thúc vào Cố Uẩn, dùng ánh mắt thất ý đứng bên cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ăn mặc như quan văn, Cố Uẩn lập tức ôm quyền, "Tham sự thứ tội, thần... thần miệng ác tâm không ác." 

Vương Nhất Bác không nói chuyện, nhìn địa đồ như có điều suy nghĩ. 

“Nhất Bác, Nhất Bác?” Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, lúc này Vương Nhất Bác mới định thần lại, “A? Làm sao vậy?"

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Chiến hỏi. 

“Không có gì.” Vương Nhất Bác lắc đầu, “Vừa nãy ngươi nói đến đâu rồi?"

Vương Nhất Bác không nghe thấy, đương nhiên Cố Uẩn sẽ không đem đá đập chân mình, liền đổi chủ đề, “Thái tử vừa nãy nói, Nam Lăng Quan dễ công khó thủ, còn Hàm Thành dễ thủ khó công, tuy nhiên vẫn được một thành mất một đất, nói tóm lại chúng ta vẫn buôn bán lời, nhưng không biết Vương Hoài Cẩn có giấu đội ngũ kia ở bên trong."

“Ta nghĩ… hắn sẽ không ở Nam Lăng Quan đâu.” Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn y quả quyết cười cười, liền an tâm, tiếp tục nói: "Như Cố Tướng quân nói, Nam Lăng Quan dễ công khó thủ, Sở quốc phái người đến đánh Nam Lăng Quan là Tiết Vũ, chiếm cứ Nam Lăng Quan là điều tất yếu, Nhị ca... Vương Hoài Cẩn, không cần giám sát quân." 

“Ngươi nói đúng.” Tiêu Chiến chỉ vào một chỗ trên bàn cát, “Nếu chúng ta muốn đánh nhanh, vậy bắt giặc trước phải bắt vua, chúng ta phải điều chỉnh phương án đánh trận. Ta nghĩ, có lẽ hắn ở chỗ này.” Tiêu Chiến đặt viên đá xuống Xương Thành cách Nam Lăng Quan không xa.

Lời tác giả: Phần sau có một chút cẩu huyết

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip