Chương 76
Trong doanh trướng, Tiêu Chiến đang nằm trên giường, vẻ mặt thống khổ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng từ trên trán chảy xuống, giống như hắn vẫn trong cơn ác mộng, từ đầu đến cuối không ngừng vùng vẫy lại không cách nào thoát ra.
“Ngươi... ngươi nói là... hắn trúng... Thất Tuyệt Tán?" Vương Nhất Bác khó tin nhìn Lục Thất Bảo.
Lục Thất Bảo khuôn mặt tràn đầy nước mắt, khó khăn gật đầu.
Thất Tuyệt Tán được tạo thành từ bảy loại độc dược, sẽ khiến người trúng độc bị ảo giác, để họ liên tục trải qua chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời, ác mộng quấn thân suốt ba ngày, cuối cùng chết trong tuyệt vọng thống khổ.
Thất Tuyệt Tán cũng không phải là không có dược y, ngược lại, nói như vậy, bởi vì dược dùng để chế độc cùng giải dược đều dễ dàng tìm thấy, bảy loại độc dược có thể tạo thành Thất Tuyệt Tán, tất cả lại khác nhau, nếu không thể đúng bệnh hốt thuốc, tức thì làm nhiều công ít.
“Nhị ca, Nhị ca hắn nhất định có giải dược!” Vương Nhất Bác lau nước mắt, “Ai muốn cùng ta đến Xương Thành lấy dược?"
“Ta đi.” Đường An Quân đứng lên, một thân nghiêm nghị nói.
“Không được.” Cố Uẩn ngăn cản Đường An Quân, “Lúc này Vương Hoài Cẩn nhất định đang ôm cây đợi thỏ, các ngươi không thể đi!” Hắn quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, “Thái tử điện hạ liều chết cũng muốn ngăn cản ngươi, còn ngươi lại muốn chui đầu vào lưới, ngươi đối với hắn thật tốt?"
"Cũng bởi vì hắn liều mạng ngăn cản ta, cho nên ta hiện tại muốn cứu hắn!" Vương Nhất Bác không có thời gian giải thích nhiều như vậy với hắn, "Mũi tên kia ở đâu? Có lẽ các ngươi đã nhặt về!"
“Ở đây.” Lục Thất Bảo đưa mũi tên qua, phía trên còn có vết máu khô, được lấy xuống một ít để nghiên cứu chủng loại độc dược, Vương Nhất Bác cầm lấy mũi tên nói: “Đi!"
“Các người không thể đi!” Cố Uẩn lần nữa ngăn bọn họ, lại bị kiếm của Đường An Quân kề vào cổ.
“Đường An Quân!” Cố Uẩn tức giận.
“Hắn là Thái tử, cũng là đệ đệ của ta.” Khẩu khí của Đường An Quân vẫn không có lên xuống, chỉ là mang theo một chút dữ tợn, “Ta phải cứu hắn!"
Tần Lãng giật giật tay áo Cố Uẩn, Cố Uẩn tức giận tránh sang một bên, sau khi hai người ra khỏi lều, quay sang Tần Lãng trút giận: "Không phải vừa rồi ngươi câm sao? Ngươi để một mình ta ngăn cản? Người đó! Kề kiếm lên cổ ta! Ngươi nhìn xem?"
“Ngươi đừng náo loạn.” Tần Lãng vỗ vỗ vai hắn, “Có lẽ Vương Hoài Cẩn sẽ không làm tổn thương tham sự, hắn muốn mang theo người đi, hẳn là đã dự tính mình sẽ bị giam cầm ở nơi đó, nhất định phải mang theo người đáng tin cậy đem giải dược trở về."
"Vương Hoài Cẩn kia cứ như vậy giao giải dược cho y sao? Ta thấy Vương Hoài Cẩn hận không thể giết chết điện hạ, hắn sẽ bỏ qua cơ hội tốt này chắc?" Cố Uẩn xì mũi coi thường, "Dù sao ta cũng đã ngăn cản, đợi điện hạ tỉnh lại, ta sẽ không chịu phạt với các ngươi."
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.” Tần Lãng cười cười, “Không sao, nếu như tội liên quan đến điện hạ, ta sẽ chịu hình phạt thay ngươi, được không?"
"Điện hạ mới không bỏ được phạt ta, điện hạ còn phải ban thưởng cho ta nữa kìa, ta là người duy nhất thay hắn ngăn cản tức phụ nhi của hắn, cũng bởi vì ta không dám thực sự động thủ với tức phụ nhi của hắn, nếu động thủ, chờ hắn tỉnh lại, vậy cũng không phải phạt ai là có thể giải quyết chuyện này!"
"Đúng, đúng, ngươi chính là tiểu áo bông của điện hạ, cho nên hiện tại chúng ta nhanh chóng đi tăng cường phòng bị, đề phòng Sở quốc bí mat6 đánh lén, có thể chờ bọn hắn mang giải dược trở về đúng lúc được không?"
Trong phủ Thái Thú Xương Thành, Vương Hoài Cẩn đang đối mặt với địa đồ, nghe tướng lĩnh báo cáo chiến lược, chợt nghe thị vệ ngoài cửa báo lại, nói Vương Nhất Bác đã đến, Vương Hoài Cẩn lập tức mừng rỡ như điên, "Cho y tiến vào!"
Tướng lĩnh Sở quốc hai mặt nhìn nhau, thức thời cáo lui.
“Nhất Bác!” Vương Hoài Cẩn tiến lên hai bước, lần trước ở trên chiến trường, hắn căn bản không kịp nhìn kỹ Vương Nhất Bác, bộ dáng gầy trơ xương ở kiếp trước của Vương Nhất Bác khiến hắn mất ngủ hai năm này, may mà, hiện tại mới qua hai năm, Vương Nhất Bác vẫn rất tốt.
Đáng tiếc Vương Nhất Bác không có ý định ôn lại chuyện xưa cùng hắn, Tiêu Chiến trúng độc đã một ngày một đêm, thời gian cấp bách, "Ngươi đừng tới đây!" Vương Nhất Bác ngăn cản Vương Hoài Cẩn, "Cho ta giải dược."
“Nhất Bác, sao ngươi lại nói chuyện với ta như vậy?” Giọng Vương Hoài Cẩn có chút run rẩy, “Ngươi ngoan ngoãn, qua đây, để ta nhìn kỹ ngươi một chút, ta biết ngươi ở bên kia rất khổ sở, ta tới đón ngươi về nhà, ngươi..."
“Về nhà?” Vương Nhất Bác cười khổ, “Vốn dĩ ta có nhà, ta có phụ thân, có huynh trưởng, có phu quân, còn có hài tử, ta vốn có hai nhà, đều bị ngươi hủy!"
“Ta không có!” Vương Hoài Cẩn vẻ mặt thống khổ, “Ta không có giết bọn họ, ngươi cùng ta trở về, một nhà chúng ta vẫn có thể đoàn tụ, giống như trước đây không tốt sao?"
“Ngươi giao giải dược cho ta!” Lông mày Vương Nhất Bác khẽ động, may mắn, Phụ hoàng cùng mấy huynh trưởng đều bình an vô sự.
"Ngươi vì Tiêu Chiến? Hắn phụ lòng ngươi, có gì đáng để ngươi lưu luyến?" Vương Hoài Cẩn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vương Nhất Bác dừng một chút, bất đắc dĩ nói, "Nhị ca, ta thật không biết ngươi lấy được tin tức này ở đâu, Tiêu Chiến chưa bao giờ phụ ta, nếu như ngươi nói những cơ thiếp kia, còn chưa nói tới ngươi cũng có thiếp thất, đã nói tự ta muốn gả đi, hắn chưa bao giờ sủng hạnh các nàng dù chỉ một lần, cho dù ta đang mang thai hắn cũng chưa bao giờ thất ngôn, bất luận xảy ra chuyện gì, ta nảy sinh mâu thuẫn với ai, cho tới bây giờ hắn vẫn kiên định ở bên cạnh bảo hộ ta, tín nhiệm ta..."
“Không thể nào!” Vương Hoài Cẩn lớn tiếng ngắt lời y, “Mặc dù hiện tại hắn đối xử với ngươi như vậy, trong vài năm nữa, hắn sẽ chán ghét mà vứt bỏ ngươi, tra tấn ngươi, nhục nhã ngươi, ngươi quyết không thể lại trở về bên cạnh hắn!”
“Vậy thì thế nào?” Vương Nhất Bác nhíu mày, “Xuất giá tòng phu, bất luận hắn có chán ghét mà vứt bỏ ta hay không, ta cũng sẽ không rời xa hắn, ta đã sớm thề, sống chết đều đi cùng hắn!"
Vương Hoài Cẩn ngốc lăng tại chỗ, hắn mấp máy môi, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Ngươi nói... hài tử..."
Vương Nhất Bác khó hiểu vì sao hắn lại khiếp sợ như thế, "Đúng vậy, hài tử của ta, một nhi một nữ, cho dù sau này hắn chán ghét vứt bỏ ta, cũng sẽ vì hài tử không để ta rời đi."
Tại sao y có thể có hài tử? Không phải... Tiêu Chiến rõ ràng chỉ có một nữ nhi, đáng ra phải là Trắc phi của hắn sinh mới đúng, cho đến lúc chết, Vương Nhất Bác cũng không có hài tử... chuyện gì xảy ra? Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến có hài tử khi nào? Một nhi một nữ? Rõ ràng Tiêu Chiến không có nhi tử! Tại sao lại không giống với lúc trước? Bắt đầu xảy ra vấn đề từ đâu?
Suy nghĩ của Vương Hoài Cẩn đột nhiên rơi vào hỗn loạn, cho đến khi Vương Nhất Bác gọi hắn lần thứ ba, mới đột nhiên phúc chí tâm linh——
(phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra)
Tiêu Chiến cũng trọng sinh!
Vương Hoài Cẩn chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đông cứng lại, hắn bất động tại chỗ, đúng rồi, đúng rồi! Nhất định là như vậy, Tiêu Chiến cũng trọng sinh, cho nên trong lòng cảm thấy thẹn, mới đền bù tổn thương cho Vương Nhất Bác như vậy! Tên hỗn đản này! Hại Vương Nhất Bác một đời còn chưa đủ! Khi y ngây thơ không biết, lại đến hại y!
Cổ họng Vương Hoài Cẩn ngai ngái, lại cứng rắn nuốt xuống.
"Ngươi muốn giải dược, có thể, dùng chính ngươi để đổi."
Lời tác giả: Mạng 2G của Vương Hoài Cẩn đã kết nối rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip