Chương 77

Vương Nhất Bác thở dài một hơi thật sâu, "Nhị ca, ta thật sự không biết, tại sao ngươi phải cố chấp đưa ta về, ta đã gả cho Tiêu Chiến hai năm, đó mới là chốn trở về cuối cùng của ta, nếu ngày sau có thời gian, ta có thể trở về Sở quốc gặp các ngươi..." 

“Không phải!” Vương Hoài Cẩn tức giận ngắt lời y, “Tiêu Chiến không xứng! Hắn không xứng!” Vương Hoài Cẩn tiến lên hai bước, nắm lấy vai Vương Nhất Bác, lực đạo rất lớn đầu ngón tay gần như muốn xuyên qua da thịt y, "Nhất Bác ngươi nghe ta nói, trong lòng Tiêu Chiến, ngươi căn bản không bằng ngôi vị Hoàng đế quyền thế, hắn đã lừa gạt ngươi! Nếu có cơ hội, hắn sẽ không chút do dự bỏ rơi ngươi!" 

“Ngươi nghe ta nói!” Vương Hoài Cẩn không quan tâm Vương Nhất Bác giãy giụa, "Trước kia hắn ở chỗ này làm sao! Hắn nhốt ngươi, ép ngươi viết thư báo sai bình an, không cho ngươi cầu cứu với chúng ta! Hắn cùng oanh oanh yến yến trong phủ hắn tra tấn ngươi, nhục nhã ngươi, thời điểm ta đến đón ngươi, ngươi gầy tới mức không còn hình dạng, ta rất đau lòng..."

"Ta muốn mang ngươi đi, nhưng đứa nhỏ ngốc ngươi lại muốn đi theo hắn! Ngươi rõ ràng cùng hắn nhảy xuống vách núi! Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?! Hắn xứng sao? Hắn chính là đồ cặn bã! Bại hoại! Hắn căn bản không xứng đáng có được tình yêu của ngươi!" 

“Ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn gì vậy!” Vương Nhất Bác ra sức giãy giụa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vương Hoài Cẩn, y căn bản không hiểu Vương Hoài Cẩn đang nói gì, cái gì báo sai bình an, cái gì tra tấn nhục nhã, sự tình này đều chưa từng xảy ra, đến cùng Vương Hoài Cẩn bị làm sao vậy? 

"Ta không có nói hưu nói vượn! Trong hai năm qua, mỗi lần ta nhắm mắt lại, đều là ánh mắt tuyệt vọng vô lực của ngươi, không có một đêm nào ta yên giấc! Ta bị cảm giác vô lực này hành hạ suốt hai năm!" Ánh mắt Vương Hoài Cẩn bi thương lại điên cuồng, "Nhưng tại sao ngươi không tin ta, tại sao?!" 

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, y không hiểu Vương Hoài Cẩn đang suy nghĩ cái gì, cũng không thể để Vương Hoài Cẩn mang theo mạch suy nghĩ này, trước tiên chỉ có thể an ủi hắn, "Theo ngươi nói, hắn, hắn đối xử với ta như vậy, vậy, vậy quả thực có chút quá đáng." 

"Cho nên ta không hiểu, tại sao ngươi còn muốn nhảy xuống..." Nước mắt Vương Hoài Cẩn chảy dài trên má, "Ngươi dứt khoát như vậy, cũng không quay đầu lại, ta muốn kéo ngươi, lại không bắt được bất cứ thứ gì... Nhất Bác, ta không thể chịu đựng được chuyện này xảy ra lần thứ hai ngươi hiểu không?" 

“Ta, ta hiểu.” Vương Nhất Bác cố hết sức trấn an Vương Hoài Cẩn, “Nhị ca, có phải ngươi gặp ác mộng không? Đó cũng không phải chuyện xảy ra thật...” 

“Không phải ác mộng!” Vương Hoài Cẩn lại lần nữa ngắt lời y, “Đó là chuyện thật sự đã xảy ra, nếu không ngươi đi hỏi Tiêu Chiến, nhất định hắn cũng nhớ rõ!” Vương Hoài Cẩn hung hăng bắt lấy Vương Nhất Bác, “Phàm là hắn còn có chút lương tri, nên trả ngươi lại cho ta! Trả lại cho ta! Mà không phải công khai giấu kín ngươi, để ngươi mang ơn hắn! Tiêu Chiến hắn căn bản không xứng có được ngươi!" 

"Nhưng có được ngươi, chỉ có ta!" 

Vương Nhất Bác như bị sét đánh, hai mắt trợn to khó tin nhìn Vương Hoài Cẩn, "Ngươi, ngươi nói cái gì..." 

“Nhất Bác, ngươi nghe ta nói,” Vương Hoài Cẩn dường như bị cuốn vào tâm tình của chính mình không thể khống chế. “Hôm nay ta có được thiên hạ, Tiêu Chiến hắn không thể sống, Ân quốc không có Tiêu Chiến, giống như mãnh hổ không có nanh vuốt, Tiêu Tiển là con ma ốm, không người kế vị, rất nhanh ta có thể đem Ân quốc bỏ vào túi, đến lúc đó, ta chính là hoàng đế thống nhất thiên hạ ở chỗ này, mà ngươi, chính là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận của trẫm!" 

"Ngươi điên rồi sao?!" Vương Nhất Bác bởi vì quá mức khiếp sợ, thậm chí quên đẩy Vương Hoài Cẩn ra, "Ta là thân đệ đệ của ngươi!" 

“Vậy thì thế nào?” Vương Hoài Cẩn cười gằn, “Trẫm là hoàng đế, trẫm định đoạt, trẫm nói là ngươi, thì chính là ngươi, trẫm nói không phải ngươi, thì cũng không phải là ngươi!"

"Cái đồ điên này! Tên điên!" Vương Nhất Bác vùng vẫy dữ dội, lần này Vương Hoài Cẩn không để y giãy giụa, mà dùng sức ôm chặt lấy y, hai người ôm nhau giống như chơi cờ, Vương Nhất Bác là Địa khôn lộ rõ tình thế bất lợi, chính vào lúc tuyệt vọng, một đạo hàn quang xẹt qua, Vương Hoài Cẩn đành phải buông y ra tránh lưỡi kiếm. 

“Đường Tướng quân!” Vương Nhất Bác vừa mừng vừa sợ, lúc trước Đường An Quân bị những người khác ngăn cản ngoài cửa không cho tiến vào, y vốn tưởng không có chuyện gì nghiêm trọng liền để Đường An Quân đợi, lại không ngờ... 

“Lấy được giải dược chưa?” Đường An Quân không nhiều lời vô ích, Vương Nhất Bác lắc đầu, lưỡi kiếm của Đường An Quân gần thêm vài phần, “Đưa giải dược cho ta!"

"Haha, hahaha... ngươi giết ta, hiện tại giết ta...!" Vương Hoài Cẩn ngẩng đầu cười to, "Dù sao ta cũng chết, Tiêu Chiến cũng sẽ không sống được, hoặc là làm lại một lần nữa, ta không tin ta còn có thể thua hắn!" 

Đường An Quân hoàn toàn không hiểu tên điên này đang nói cái gì, nhưng nàng biết rõ ép buộc không thể lấy giải dược, chỉ có thể nhìn Vương Nhất Bác. 

Lúc này Vương Nhất Bác mới bừng tỉnh khỏi khiếp sợ vừa rồi, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Hoài Cẩn, y vốn định khuyên bảo Vương Hoài Cẩn, lại không nghĩ hắn đã điên đến mức này, chỉ có thể ra hạ sách tiếp theo. 

Chỉ thấy Vương Nhất Bác lấy ra mũi tên làm bị thương Tiêu Chiến từ sau lưng, hướng vào lòng bàn tay của mình, hung hăng rạch một đường, máu tươi lập tức chảy ra, Đường An Quân hoảng sợ nắm lấy tay y, "Ngươi điên rồi? Trên mũi tên này có độc!" 

Vương Hoài Cẩn lập tức xông tới, thậm chí bị vấp vạt áo cũng không quan tâm, "Nhất Bác, ngươi thế nào?!" 

“Mũi tên này, cũng là thứ đả thương Tiêu Chiến, giải dược… đưa giải dược cho ta!” Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy máu của Vương Nhất Bác biến thành màu tím đen, Vương Hoài Cẩn cuống quít lấy ra một bình sứ nhỏ, Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy. 

“Đi!” Vương Nhất Bác vịn vào Đường An Quân làm chỗ dựa định rút lui, lại bị Vương Hoài Cẩn ngăn cản, đôi mắt Vương Nhất Bác gắt gao nhìn chằm chằm Vương Hoài Cẩn, không cho hắn một chút cơ hội lợi dụng. Vương Hoài Cẩn cũng không cố quản nhiều chuyện như vậy, "Giải dược chỉ có một viên, ngươi mau ăn vào!" 

“Cái này không thể nào.” Vương Nhất Bác không tin hắn. 

"Thật sự chỉ có một viên! Ngươi không thể cho Tiêu Chiến! Ngươi cho hắn ngươi sẽ chết!" Vương Hoài Cẩn muốn vươn tay đoạt lấy, lại sợ ném chuột vỡ bình, Đường An Quân chỉ thoáng ngăn cản một chút, Vương Nhất Bác không chống đỡ nổi ngã xuống, Vương Hoài Cẩn lập tức thu tay lại, "Ngươi nhanh ăn giải dược! Ta hứa với ngươi, hiện tại ta đi tìm y sư làm lại một viên cho ngươi, ngươi mau ăn đi!" 

“Tránh xa ta một chút!” Vương Nhất Bác quát, Đường An Quân nắm lấy Vương Nhất Bác, đỡ y, Vương Nhất Bác thì thào nói bên tai nàng: “Đây là loại độc bình thường, Thất Bảo có thể giải được, chúng ta đi trước!

Đường An Quân gật đầu.

“Ngươi không được đi!” Vương Hoài Cẩn không chút suy nghĩ đi tới ngăn cản Đường An Quân, đã nhìn thấy Vương Nhất Bác cầm lấy mũi tên đâm vào tim mình, lập tức không dám di chuyển nữa. 

"Vương Hoài Cẩn, hoặc là, để chúng ta đi, hoặc là, bây giờ ta sẽ chết trước mặt ngươi, ngươi đừng nghĩ chết cùng ta, mặc kệ lại đến mấy lần, ta nhất định sẽ chọn Tiêu Chiến! Nếu như ngươi thỏa đáng thắng được Tiêu Chiến trên chiến trường... ta cam tâm tình nguyện trở về với ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip