Chương 09
Như cũ là ba ngàn năm trước, thế giới thứ nhất
Thời Ảnh mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy tiểu đồ đệ của mình đã chết trong một trận chiến. Bị một thanh ma đao thượng cổ và Hiên Viên Kiếm hợp sức giết chết.
Khi đó, hắn cũng đứng bên cạnh, miệng gọi tên tiểu đồ đệ, nhưng tay lại bất lực. Vì giấc mơ mà Trấn Hồn Ti ban cho hắn quá nặng nề, nên có một khoảnh khắc, hắn bỗng cảm thấy mình nhất định không thể để giấc mơ này trở thành sự thật.
Hắn nghĩ nhiều quá, chỉ cảm thấy nơi nào đó ở ngực đau nhức, như kim châm xuyên qua tim vậy, từng cơn đau đớn mạnh mẽ. Mỗi lần đau qua, hắn lại cảm thấy đầu óc có một luồng cảm xúc mơ hồ đang không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.
Hắn đột nhiên mở mắt, phát hiện ra tiểu đồ đệ ngã vào vũng máu trong mơ đang nằm bên cạnh, ngủ say đôi mắt nhắm lại.
Hắn duỗi tay sờ vầng trán tinh tế của tiểu đồ đệ, cảm thấy mọi thứ quá không thực: “Thật tốt… chỉ là giấc mơ.”
Tiểu đồ đệ như bị đánh thức nửa chừng, nhíu mày lẩm bẩm vài câu không vui, rồi xoay người tiếp tục ngủ say.
“Không biết là vị thần nào lại bất cẩn, để một kẻ hồ đồ như ngươi, trông chừng bổn tọa. May mà tâm đạo của bổn tọa kiên định, không đắm chìm trong mộng cảnh, bằng không nếu có chuyện gì xảy ra, với vẻ mặt say ngủ của ngươi, cho dù ta có quy tiên trăm năm, chắc cũng không ai phát hiện ra.” Thời Ảnh nâng tay xoa xoa trán vẫn còn đau nhức, thở dài một hơi.
Trấn Hồn Ti sẽ không vô cớ ban cho hắn một giấc mơ như vậy, Thời Ảnh cũng có chút không hiểu, vì sao một đại tông sư đạo pháp Vô tình như hắn lại có thể dễ dàng rơi vào mộng cảnh. Nhưng nếu đã vậy, hắn tự nhiên sẽ không chỉ coi giấc mơ là giấc mơ, có vài chuyện, hắn nghĩ vẫn nên suy tính lâu dài. Có tiên phục vào trong đưa khăn tắm, lại thấy thần quan đại nhân hôn mê đã tỉnh: “Đi gọi Tuyết Thần đến đây.”
“Vâng, đại nhân.”
Tuyết Thần có chút ngẩn ngơ, nàng đặc biệt sai người đi gọi Tạ Doãn đến trông chừng bên giường sư tôn, chính bởi vì sư tôn đã gọi một tiếng “An Chi” trong giấc mơ. Cụ thể vì sao sư tôn lại gọi danh tự của Tạ Doãn, Tuyết Thần cũng không rõ lắm, nhưng khi nhìn thấy Tạ An Chi cầm Ngọc cốt tán của sư tôn bước vào cửa, lòng nàng cũng có chút hiểu rõ.
“Sư tôn.” Tuyết Thần cúi người gọi.
“Những ngày vừa qua, bổn tọa không có mặt ở Cửu Trọng Thiên, mọi công vụ lớn nhỏ của Cửu Trọng Thiên đã làm khó cho ngươi.” Thời Ảnh nói, vừa kéo chăn lên đắp cho Tạ Doãn, rồi lại nói: “Nhưng mà, chuyện bổn tọa hôn mê, Tạ Doãn thân thể yếu nhược, lại chưa từng tu luyện công pháp, để hắn ở đây trông chừng bổn tọa, thực sự có chút không hợp lý.”
Tuyết Thần càng ngẩn ngơ, sao lại không hợp lý? Không phải là sư tôn đã gọi Tạ Doãn đến sao? Thế nhưng nàng nhìn Tạ Doãn đang nằm ngủ say bên cạnh, còn có nước miếng chảy ra, như là đã hiểu: “Hiện tại đúng thật là tiểu thần suy nghĩ không chu toàn, sư tôn nói đúng, tiểu sư đệ chưa từng học công pháp, lục thức lại không hoàn chỉnh, tiểu thần không nên để hắn một mình canh giữ sư tôn. Nhưng tiểu thần cũng thực sự lo lắng cho thân thể sư tôn, không biết nguyên nhân nào sư tôn lại không cẩn thận rơi vào mộng cảnh?” Nàng hỏi với vẻ quan tâm: “Nếu sư tôn vừa tỉnh còn cảm thấy không thoải mái, tiểu thần sẽ lập tức gọi Dược vương đại nhân đến.”
“Không sao, chỉ là một mộng cảnh nhỏ không làm khó được bổn tọa.” Thời Ảnh cúi đầu nhìn Tạ Doãn, bình thản nói: “Nhưng mà trong mộng cảnh có một chuyện khiến bổn tọa lo lắng.”
“A? Không biết là chuyện gì làm sư tôn lo lắng?” Tuyết Thần hỏi.
Tuyết Thần tính cách thẳng thắn, cũng rất thiện lương, chỉ là bình thường làm việc có chút ngốc nghếch không để ý. Nàng không giống những nữ thần mềm mại khác, là một trong số ít các nữ thần quan trong đám đồ đệ của Thời Ảnh, cũng là một tài năng võ học có thể đấu tay đôi với nhiều nam thần quan.
“Cũng không có gì, chuyện chưa xảy ra bổn tọa chỉ là phòng ngừa trước mà thôi.” Thời Ảnh phất tay.
Không biết là hai người họ nói chuyện quá lớn làm kinh động Tạ Doãn, hay là Tạ Doãn ngủ vừa nông, không được yên. Tạ Doãn nhíu mày, trong miệng phát ra âm thanh lầm bầm, dường như rất không hài lòng, âm thanh đó ngắt quãng như tiếng muỗi kêu không ngừng.
Thời Ảnh nhìn thấy dáng vẻ của cậu cười cười, niệm một thủ ấn chặn hết âm thanh từ bên ngoài, để cho tiểu đồ đệ này có thể an tâm mà ngủ một giấc.
Tiếp theo, hắn lại nói: “Vài ngày nữa sẽ đến thịnh yến Bách Hoa hàng năm của Thiên Tộc, lúc đó các thần tiên ở Thiên Giới sẽ tham dự. Bổn tọa nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này giao cho ngươi là phù hợp nhất. Chiến Thần không có ở Cửu Trọng Thiên, đã hạ phàm lịch kiếp, mà những binh lính dưới tay hắn cũng không ai làm được những việc này. Thịnh yến Bách Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngươi lo liệu cho tốt, để Tạ Doãn đi theo ngươi học hỏi.”
Tuyết Thần ngây ra: “Nhưng sư tôn, An Chi chỉ mới vừa lên chức Dạ Thần, thêm nữa trước đó thay Chiến Thần xử lý chuyện lịch kiếp gặp sự cố. Nếu thịnh yến Bách Hoa còn giao cho hắn làm... các thần quan khác biết sẽ không... không ổn lắm?” Tuyết Thần thực sự kinh ngạc vì sự thiên vị của sư tôn đối với tiểu sư đệ, không, phải nói là cưng chiều. Nàng chưa từng thấy sư tôn chăm sóc một đồ đệ nào chu đáo như vậy, tuy rằng sư tôn cũng rất tốt với bọn họ, nhưng đối với Tạ Doãn, đúng là hơi quá mức.
“Ngươi nghĩ cách làm của bổn tọa là không công bằng?” Thời Ảnh nhìn nàng một cái sâu sắc. Tuyết Thần không dám nói gì, sợ làm cho hắn không vui, hắn ngược lại trong lòng lại thoải mái, ngừng một chút rồi nói: “Ý nghĩ của ngươi không sai. Bổn tọa chính là muốn thiên vị hắn nhiều hơn một chút.” Hắn nhìn tiểu đồ đệ đang ngủ say, trong lòng không thể kiềm chế được vui mừng: “Sau khi thịnh yến Bách Hoa kết thúc, bổn tọa sẽ bế quan, đả thông thần mạch cho An Chi, sau này tự mình truyền thụ cho hắn công pháp, hắn lục thức khiếm khuyết, nghĩ đến cũng là kẻ không biết suy nghĩ, sau này khi bổn tọa đã đạt được vị trí Thiên Đạo chi tử, Thần quan cung này sẽ giao cho hắn.”
“Sư tôn người nói gì?!” Tuyết Thần gần như không thể tin được.
“Tạ Doãn lục thức không hoàn chỉnh, là ứng cử viên tốt nhất cho việc tu luyện đạo pháp Vô tình.” Thời Ảnh giọng nói dứt khoát.
Tuyết Thần:???
Chưa kịp hỏi thêm nhiều, tiếp theo chỉ nghe một câu:
“Lui xuống đi Tuyết Thần.”
Tạ Doãn mở mắt đã là đêm khuya của Cửu Trọng Thiên, bên ngoài chỉ có một nửa vầng trăng treo lơ lửng trên trời, lạnh lẽo và cố kỵ. Cậu chợt nhớ ra mình hình như là cái gì mà Dạ Thần, đêm nay mặt trăng vẫn chưa có sao bầu bạn nhỉ? Cậu ngẩng đầu lên, do đã ngồi ở bên cạnh giường quá lâu, cổ có chút đau, đầu có chút choáng, nhất thời không nhớ rõ mình vốn đang làm gì. Đúng rồi, sư tôn rơi vào mộng cảnh của Trấn Hồn Ti, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, mình nhận được tin tức liền chạy đến trông chừng hắn, lúc đến còn chạm mặt Tuyết Thần, vốn đông lạnh đến mức thiếu chút nữa là chết cóng, may mà có chiếc ô bảo bối mà sư tôn cho, mới chống chịu được cái lạnh của Tuyết Thần. A, không đúng, trên giường không có ai! Cậu ngay lập tức tỉnh táo, một lúc lâu, lầm bầm nói: “Sư tôn đâu?”
Cảm thấy bên cạnh có chút động đậy, chậm chạp xoay người, dưới ánh trăng nhàn nhạt, đúng lúc ngồi đó có một vị bạch y như tuyết. Nhìn thoáng qua, khuôn mặt nghiêng của sư tôn thật hoàn mỹ. Tạ Doãn tim đập rộn cả lên. Cậu chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, cũng chưa thấy ai có thể mặc bạch y đẹp đến mức phi phàm như vậy. Thì ra từ nhỏ, những cuốn tranh của Yêu tộc đều không phải là gạt người, trên đời này quả thật có những người đẹp và dịu dàng như thế.
Ngủ một ngày, lần này lại thấy tỉnh táo. Tạ Doãn lặng lẽ nhìn sư tôn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút tê dại, nói không ra chỗ nào tê dại, chỉ cảm thấy giống như đã bị bệnh, không dám quấy rầy Thời Ảnh tham thiền, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi: “Sư tôn còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thời Ảnh mở mắt nhìn cậu một chút, lại nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Không có.”
“Nếu sư tôn đã không có gì không khỏe, An Chi xin phép ra ngoài.” Tạ Doãn nói, đứng dậy khẽ hành lễ, chậm rãi đi ra ngoài.
“Chờ đã.” Thời Ảnh gọi cậu lại.
Tạ Doãn dừng bước chân: “Sư tôn còn có gì dặn dò?”
Ánh mắt Thời Ảnh quét qua Tạ Doãn, nhàn nhạt nói: “Vài ngày nữa là thịnh yến Bách Hoa mỗi năm một lần của Thiên Tộc, lúc đó ngươi và Tuyết Thần cùng nhau chủ trì, nhớ kỹ phải nghe theo Tuyết Thần.”
Tạ Doãn không kịp đáp lại Thời Ảnh.
Thời Ảnh liền hỏi: “Có gì không tiện sao?”
“Ta...” Tạ Doãn có chút do dự, nói: “Ta chỉ là một tiểu Dạ Thần, lục thức lại không đầy đủ, pháp lực còn thấp, ngài giao những chuyện lớn này cho ta làm, e rằng không ổn… Hơn nữa bên Thiên Quân cũng không có cách nào giao phó.”
“Ngươi rất coi thường chức vị Dạ Thần sao?”
Thời Ảnh thu hồi thần niệm, quay người nhìn cậu.
Tạ Doãn cứng nhắc nói: “Các thần tiên khác trong Thiên Tộc luôn cười nhạo ta... nói ta không xứng làm đồ đệ của ngài, nói ta lục thức không đầy đủ, căn bản là phế vật... sư tôn, ta không phải coi thường chức vị Dạ Thần, mà ta cảm thấy mình không xứng với chức vị này.”
Trước đây ở Yêu tộc, cậu là hỗn thế tiểu ma vương ngang ngược. Dựa vào mình là tiểu điện hạ duy nhất của Yêu tộc, là bảo bối của Yêu Vương, cậu đã quen coi trời bằng vung, cho dù không có lục thức, cũng chưa từng có cảm giác tự ti. Hiện nay... cậu chỉ cảm thấy, mình là một phế vật ngay cả lục thức cũng không có, đi bên Thời Ảnh, sợ làm mất mặt của Thời Ảnh.
“Không xứng? A...” Biểu cảm của Thời Ảnh rõ ràng có chút trầm xuống: “Tạ An Chi, bổn tọa bình thường giáo dục ngươi như vậy sao? Để ngươi xem nhẹ bản thân mình, xem mình như cọng rơm cọng rác hay sao?”
“Bổn tọa nói cho ngươi biết. Phế vật thực sự không phải ở chỗ lục thức không trọn vẹn, thần lực yếu ớt. Mà là người từ đầu đến cuối đều mang trong lòng tự thấy mình là phế vật. Không có ai sinh ra đã là phế vật, chỉ có tâm phế vật! Ngươi có hiểu không?!”
“Sư tôn!” Tạ Doãn trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Thời Ảnh: “Lục thức có đầy đủ hay không thật sự quan trọng vậy sao?”
Cậu nhìn Thời Ảnh, trong lòng có một luồng khí vô danh đang đè nén.
“Quan trọng” Giọng nói của sư tôn cho cậu câu trả lời: “Nhưng mà cũng không quan trọng.”
“Không quan trọng đối với ngươi.”
“Vấn đề thần mạch bổn tọa sẽ giúp ngươi giải quyết, còn về chuyện lục thức...” Thời Ảnh dừng lại, một lúc lâu, hắn mới nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Thực ra Thời Ảnh là người ích kỷ. Bởi vì hắn cực kỳ cần một ứng cử viên thích hợp để kế thừa vị trí của hắn, kế thừa Vô tình đạo pháp. Hắn chọn Tạ Doãn, không, nên nói là Thiên Đạo đã chọn Tạ Doãn.
Sự động lòng mà lẽ ra không nên có, khiến hắn kiên định không thể rời bỏ sự lựa chọn này.
“Trở về đi An Chi, nghe lời sư huynh sư tỷ, ngoan ngoãn tu luyện, đừng nghĩ quá nhiều, làm tốt thịnh yến Bách Hoa, đến lúc đó bổn tọa sẽ giúp ngươi đả thông thần mạch.”
Tạ Doãn: “Vâng, An Chi tuân theo giáo huấn của sư tôn.”
An Chi, ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi.
Sư tôn, nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip