05 (Hoàn)

05.

Hôm sau Cung Tuấn lái xe trở về thành phố, râu trên cằm dài ra lộ ra một mảnh ngây ngô, cả người trầm mặc như khẩu súng Gatling lặng lẽ trong đêm đen.

Hắn lái xe một quãng đường dài, đi về phía Tây mua bánh mì bơ mà Trương Triết Hạn thích nhất, khi đi ngang qua cửa hàng hoa, nghĩ đến bộ phim Sát Thủ Chuyên Nghiệp, lại nhớ đến mấy bụi hoa trên ban công nhà Trương Triết Hạn bị tàn thuốc của cậu thiêu đến nửa sống nửa chết, đạp phanh xe, dừng lại, suy nghĩ một lát, đi vào ôm một chậu hoa không tên, chỉ biết lá rất to, xanh mướt tràn đầy sức sống, rất giống chậu hoa trong bộ phim kia.

Cung Tuấn ôm chậu hoa cùng bánh mì bơ lên lầu, lên đến lầu hai chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm của Trương Triết Hạn, giai điệu chậm rãi, rơi trên từng bậc thang, rơi bên chân giống như một cánh hoa hồng héo rũ. Cung Tuấn cúi đầu bước lên, sàn gỗ mỗi lần dẫm lên sẽ phát ra tiếng lạo xạo trầm đục, hắn đứng trước cửa lắng nghe thật lầu, nhận ra đây là khúc nhạc Hành Khúc Tang Lễ của Chopin.

Cung Tuấn vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, từng tia nắng ấm áp chiếu trên chân Trương Triết Hạn, cậu cúi đầu đưa lưng về phía Cung Tuấn, thời điểm đầu ngón tay lên xuống giống như những chú sứa nhỏ đang bơi lội trong dòng nước, mái tóc dài xõa xuống, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tàn thuốc không kiêng nể gì rơi xuống những phím đàn đen trắng.

Hắn còn nhớ mỗi lần đè Trương Triết Hạn lên đàn dương cầm để làm, Trương Triết Hạn sẽ kiễng chân vểnh mông về phía hắn, nuốt trọn phân thân của hắn vào trong, hắn đè vòng eo nhỏ của Trương Triết Hạn, nói, A Triết, em muốn đến như vậy sao? Trương Triết Hạn quay mặt lại liếc hắn một cái, nói, anh cũng mơ đẹp quá rồi, tôi còn sợ anh làm bẩn phím đàn của tôi.

"Ai chết vậy?" Cung Tuấn dùng gót chân đóng cửa, thuận tiện hỏi.

Trương Triết Hạn hơi sửng sốt, đang đàn đến giữa bài, quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía hắn, nhìn chăm chú Cung Tuấn thần sắc bình thường đi đến trước mặt cậu, đặt chậu hoa kia lên bàn trà ở phòng khách, nhìn ánh dương một lát, lại lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mì bơ thơm ngào ngạt, đưa cho cậu, nhướng mày hỏi: "Ăn không? Còn nóng đó."

"Ồ, tôi còn tưởng anh chết rồi." Trương Triết Hạn trả lời hắn, dừng một chút, nói tiếp. "Ăn."

Cậu nhận lấy bánh mì cắn một miếng, chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại phồng má dùng sức thổi mạnh vào phím đàn, thổi đến nổi tàn thuốc bay tán loạn, vừa thổi vừa mắng, con mẹ nó Simon, phím đàn của lão tử còn cần nữa không!

Cung Tuấn dựa vào đàn dương cầm nhìn cậu mỉm cười, cầm lấy nửa điếu thuốc trên tay cậu, cũng không hút, nhìn làn khói trắng dưới ánh mặt trời, nhìn Trương Triết Hạn vội vàng vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông ướt ra, nửa quỳ trên đàn cẩm thận lau từng phím đàn, vẻ mặt đau lòng đến chết đi sống lại, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Hóa ra tôi còn quan trọng hơn đàn dương cầm sao." Cung Tuấn cười, lấy trong túi ra một chiếc bánh mì bơ, vừa ăn vừa nhìn cậu nói.

"Cút." Trương Triết Hạn ngẩng đầu mắng hắn một câu, cúi đầu lau thật lâu, vẫn là nhịn không được lại ngẩng đầu lên hỏi: "Chưa chết sao không về nhà? Anh con mẹ nó trước khi ra ngoài lêu lổng sao không báo trước một tiếng?"

Cung Tuấn nhún vai, ăn sạch hết chiếc bánh mì bơ, liếm vết dầu còn dính trên ngón tay, nói, chưa chết, nhưng cũng sắp rồi.

Trương Triết Hạn nhún vai, nói, chắc tôi cũng vậy, nếu không thì nghĩ không ra anh làm sai chỗ nào mà phải mua hoa đem về, hai chúng ta ai nuôi sống nó được đây.

"Tôi nhận được nhiệm vụ tuần sau." Cung Tuấn nhìn cậu nói.

Ừm, Trương Triết Hạn gật đầu, vẫn đang ngồi xổm dưới đất, gõ gõ một phím đàn màu trắng, tỉ mỉ lau sạch phím đàn, thuận miệng hỏi, lần này đi lâu không?

"Trương Triết Hạn." Cung Tuấn tránh né câu hỏi của cậu, bình tĩnh nhìn cậu, mở miệng gọi tên cậu.

"Hửm? Sao vậy?"

Trương Triết Hạn theo bản năng đáp lại, lập tức phản ứng lại, hai mắt chậm rãi mở to, vẫn ngồi xổm tại chỗ, chỉ là hai tay ngừng cử động, Cung Tuấn không thúc giục cậu, ôm túi bánh mì bơ. Không biết qua bao lâu, Trương Triết Hạn đứng lên, ném khăn sang một bên, vươn tay lấy một chiếc bánh mì hình tròn trong túi.

Hóa ra là tôi sao, cậu vừa ăn vừa nói.

Ừm. Cung Tuấn gật đầu.

"Vậy phải chúc mừng anh rồi, Cung Tuấn." Trương Triết Hạn cười rộ lên, ngẩng mặt nhlên, hai mắt sáng ngời, nhìn Cung Tuấn nói: "Anh kiếm được số tiền này khá dễ dàng."

Cung Tuấn mỉm cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi đang phát sáng dưới ánh nắng.

"Quả nhiên em sớm đã biết tôi." Cung Tuấn nói.

"Ừm." Trương Triết Hạn ngoan ngoãn gật đầu, cũng không chút che giấu, không kiêng kỵ nói: "Khi tôi còn làm việc trong tổ chức từng xem qua tư liệu của anh. Mười sát thủ hàng đầu trong hệ thống, thông tin cơ bản tôi đều đã xem qua."

"Em cũng thật lợi hại." Cung Tuấn véo da thịt mềm mại trên mặt cậu, bơ tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

"Vậy chậu hoa đó là quà chia tay sao?" Trương Triết Hạn hỏi hắn: "Tôi không thích hoa này, chờ tôi chết xong anh nhớ mua lại cái khác đó, tôi muốn thật nhiều hoa hồng trắng."

"Em có biết vì sao bọn họ muốn giết em không?"

Cung Tuấn đặt túi bánh mì lên đàn dương cầm, xoay người ngồi xuống ghế, nhìn những phím tông cao, vươn tay tùy ý chơi một bản nhạc ngắn, là bản nhạc mà Trương Triết Hạn dạy hắn mỗi lần lên giường xong. Cụ thể là khi nào Cung Tuấn không nhớ rõ, chỉ nhớ là sau khi lên giường xong, hai mắt của Trương Triết Hạn ngấn lệ, giống như từng viên trân châu nhỏ rơi dưới ánh đèn.

"Biết a." Trương Triết Hạn nhún vai: "Cha tôi muốn tôi về nhà tiếp quản, tôi không muốn, nói nghề sát thủ là nghề sớm nắng chiều mưa, chọc ông ấy tức chết, ầm ĩ một trận phải vào ICU. Xem ra hôm nay dưỡng thương xong rồi, cuối cùng cũng nhớ đến tôi."

"Ồ." Cung Tuấn gật đầu, tiếp tục đàn khúc nhạc kia lần nữa, trầm mặc một lúc mới nói: "Hóa ra là cha em sao."

Đúng vậy đúng vậy. Trương Triết Hạn trả lời, tựa lên vai hắn không nói gì nữa, im lặng ăn xong bánh mì bơ, Cung Tuấn cúi đầu, ôn nhu hôn cậu.

"Anh chờ tôi tắm rửa đã, tôi muốn khi chết trông đẹp một chút."

Trương Triết Hạn đứng dậy, chân trần đi đến tủ quần áo bên cạnh, cau mày bắt đầu chọn quần áo, chọn tới chọn lui giống như không hài lòng, cũng không quay đầu lại nhìn Cung Tuấn, nói: "Anh nhớ bắn chuẩn một chút, nếu không máu sẽ chảy ra rất khó coi. Mẹ nó, sao nhiều quần áo như vậy, lại không có bộ nào thích hợp mặc lúc chết vậy chứ."

Cậu quay lại nhìn Cung Tuấn, nghiêng đầu nói: "Nếu không thì anh lái xe đưa tôi đi mua quần áo trước đi? Tôi hứa sẽ nhanh thôi."

Cung Tuấn lấy khẩu súng lục trong áo khoác ra, cầm trên tay không nói lời nào, hai người nhìn nhau xuyên qua những tia nắng trong phòng. Trương Triết Hạn thấy hắn không trả lời, nhẹ nhàng bước đến, cúi người nhìn hắn hỏi, nhanh như vậy sao?

"Không phải." Cung Tuấn lắc đầu, vươn tay ôm lấy gáy cậu, rướn người hôn lên môi cậu, vừa mút hai cánh môi kia vừa nói: "Tôi chỉ là cảm thấy có lỗi, sắp tới có thể em không thể dạy bọn trẻ chơi đàn trong một thời gian dài."

Trương Triết Hạn khẽ nhíu mày, trừng mắt lùi về sau nửa bước, không tiếp tục nụ hôn này, nghi hoặc nhìn hắn.

"Quần áo mua trên đường đi, chúng ta sang phòng bên cạnh nạp đạn đã." Cung Tuấn cười, dùng nòng súng chọc chọc hai má cậu, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Trương Triết Hạn, từ giờ chúng ta bỏ trốn đi."

Trương Triết Hạn mở to mắt nhìn hắn, Cung Tuấn cười, nhét khẩu súng lục vào tay Trương Triết Hạn, ngửa đầu ra sau dựa vào đàn dương cầm, nốt cao cùng nốt thấp đồng thời tạo nên một tiếng vang mạnh mẽ.

"Hay là bây giờ em bắn chết tôi." Cung Tuấn nói. "Sau đó lấy súng của tôi rồi tự mình chạy trốn."

Trương Triết Hạn nhìn khẩu súng trong tay, lại nhìn Cung Tuấn, nghi hoặc hỏi: "Anh không giết tôi sao?"

"Sao tôi phải giết em?" Cung Tuấn nói: "Giết em rồi không có ai lên giường với tôi."

Miền Nam California nắng chói chang, gió từ ban công thổi vào, cây lá rộng chịu hạn được uống đầy nước, vươn mình sinh trưởng vững vàng trong chậu hoa. Trương Triết Hạn cưỡi lên người Cung Tuấn, một tay cầm súng, nòng súng đặt trên khóa quần dưới bụng hắn, tay còn lại đang cởi áo sơ mi của hắn, sờ ngực hắn, hôn nhau say đắm.

"Chúng ta không cần chạy trốn vội." Cậu nhìn Cung Tuấn nói: "Có thể làm một lần trước không."

"Có thể, đương nhiên có thể." Cung Tuấn ôm eo cậu, hôn đến thất điên bát đảo, vỗ vỗ mông cậu nói: "Nhưng em mẹ nó có thể bỏ súng xuống trước được không, nếu cướp cò tôi thật sự sẽ giết em."

Trương Triết Hạn mỉm cười hôn lên mắt hắn, kéo khóa quần Cung Tuấn xuống để nòng súng đi vào trong, cợt nhả nói, sao vậy, có phải cứng rồi không?

"Đm, Trương Triết Hạn." Cung Tuấn giật lấy khẩu súng trên tay cậu xuống ném sang một bên, ôm lấy cậu hôn như thể hai con dã thú đang cắn xé lẫn nhau, vừa thao vừa hung tợn nói: "Không thể tin được tôi thật sự phải cùng với một kẻ điên như em chạy trốn."

Trương Triết Hạn vừa kẹp chặt hắn vừa rên rỉ.

Tấm ảnh chụp Trương Triết Hạn trong túi Cung Tuấn không biết rơi ra từ khi nào, Trương Triết Hạn nằm ngửa, híp mắt nhìn chính mình mặc tây trang trong ảnh, quay đầu ôm Cung Tuấn hôn môi, hỏi, vậy sao anh lại mua hoa mang về?

"Quà chạy trốn." Cung Tuấn thản nhiên nói tiếp: "Cũng là quà kết hôn."

Dù con đường phía trước có hiểm trở khó đi, anh cũng nguyện ôm hôn em, cùng nhau bỏ trốn.

---

TOÀN VĂN HOÀN

Thật ra ban đầu chỉ muốn tìm shotfic H để trả cược thôi, không nghĩ lại tìm được chiếc fic ngon như vậy huhu.

Ngoài ra thì fic này có FMV, tôi có sub và đăng trên blog của mình rồi á, nếu mọi người chưa xem thì có thể xem thử nha. Link đây: https://www.facebook.com/fushengruomeng051129/videos/298260892053106/

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã yêu thích fic này rất nhiềuuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip