Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
Beta: Dao thục nghi.
Màn đêm buông xuống, trong phật đường càng tối tăm. Bốn phía cửa khép chặt lại, vì vậy rất yên tĩnh, buổi tối trong phật đường lại càng lạnh lẽo.
Tháng năm ban đêm vẫn còn lạnh, không biết là do không quên hay là cố ý không coi trọng mà trong phật đường, chăn giường đều không có, Tương Như Nhân tựa vào mấy cái đệm chồng lên nhau, xoa xoa bụng, nói với hài tử còn chưa chào đời: "Xem ra ngươi còn chưa có sinh ra đã không được chào đón rồi."
Hộp cơm bên cạnh đã sớm nguội lạnh, chứng tỏ Tương Như Nhân không hề động đến. Cũng may nàng có mang ít điểm tâm, có thể phần nào giảm đi cảm giác đói bụng. Hơn nữa, đói một chút, lại giúp nàng thanh tỉnh một chút. Ban đêm, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đến khuya, trong phật đường, có thể nói là dù có giơ tay lên cũng không nhìn thấy nổi năm ngón tay. Ngoài phòng, bà tử canh cửa có lẽ cũng đã ngủ say. Tương Như Nhân đứng dậy, đi tới gần cửa sổ, thông qua giấy dán, lờ mờ nhìn ra bên ngoài. Ngày rằm trăng sáng nên cũng không quá tối tăm.
Xoay người lại, đối diện với một pho tượng Phật, dường như là một tượng Quan Âm rất cao.
Tương Như Nhân bước đến bồ đoàn phía trước, quỳ xuống, ngửa đầu nhìn rõ vẻ mặt hiền từ kia, nàng vẫn còn những thứ không thể biết được.
Không biết trước khi bị cấm cửa, Phục Linh có trốn được ra khỏi phủ hay không? Không biết Bích Nhi sẽ có biện pháp nào hay không? Càng không biết nàng sẽ phải ở đây bao lâu.
Cả đời này của nàng, đều là đi trên con đường không biết rõ như vậy, cho dù gặp thêm bao nhiêu lần, nàng vẫn sẽ kiên trì bước tiếp.
Ba năm qua nàng đã thấy được rất nhiều thứ: những mặt tối phía sau hoàng gia, những so đo ngầm trên quan trường. Một gia tộc có thể chỉ vì một người mà chết hết, cũng có thể chỉ nhờ một người mà vinh quang. Thái tử phi sở tác sở vi nàng không hận, bởi vì Tương Như Nhân nàng cũng có thể một ngày nào đó, vì bản thân, vì Tương gia, vì bảo hộ người bên cạnh mà làm những chuyện giống như vậy.
"Thưa Bồ tát..." Tương Như Nhân thấp giọng thưa: "Thế gian này nào có tuyệt đối đúng hay sai, thị phi, đúng sai đều là do người định đoạt. Ta biết bản thân cũng chẳng phải người tốt, nhưng thử hỏi trên thế gian này ai dám đứng ra đảm bảo hắn là người tốt?"
Ngày hôm sau, khi Phương ma ma bước vào Phật đường, thấy hộp cơm không hề được mở ra thì kinh ngạc.
Tương Như Nhân hiện tại sắc mặt đã hơi tái nhợt, Phương ma ma thấy nàng vẫn thong dong như vậy, liền đổi một cái hộp cơm khác, trong lòng thầm khinh thường.
Chờ Phương ma ma rời khỏi, Tương Như Nhân đứng lên mở thực hộp ra. Bên trong là thức ăn chay vô cùng phong phú, phong phú đến không có gì để nói, nếu nàng bị đói xỉu cũng là tự mình chuốc lấy thôi.
Đến tối Phương ma ma lại tới lần nữa, tiếp tục đổi một cái hộp cơm khác.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, trong phật đường lại trở về bóng tối. Ở trong phủ thái tử phi, đã qua một ngày, thái tử phi vẫn bị bệnh không tiếp khách.
Trong phủ thái tử, không khí rất căng thẳng. Bọn người Trương trắc phi biết thái tôn bị trúng độc ngất xỉu, Tương trắc phi bị liên lụy, nhưng cũng không ai có thể đứng ra nói rõ sau khi ra khỏi Dao Hoa các thì thái tôn đi nơi nào.
Tương Như Nhân tựa vào thiền tọa, không khí xung quanh thập phần lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ, ánh sáng le lói của mặt trăng khẽ len lỏi vào, Tương Như Nhân ôm chặt hai đầu gối, híp mắt lại. Sẽ rất nhanh thôi, ngày mai lại tới...
Ngày hôm sau, giữa trưa, phủ thái tử có khách đến. Cận Thu cô cô bên cạnh hoàng hậu dẫn theo Bát vương phủ, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân ghé thăm thái tử phi đang không khỏe và thái tôn.
Vì khách đến đột ngột, không thể từ chối nên bắt buộc phải tiếp. Vào Dao Hoa các một hồi, sau khi thăm thái tôn, Tô Khiêm Mặc lấy lí do đưa tân nương tử đi Dương Quan nên muốn được gặp qua hảo bằng hữu của thê tử, Tương trắc phi.
Triệu Nhị nhìn qua nữ tử ôn nhu phía sau Tô Khiêm Mặc, mỉm cười từ chối yêu cầu của bọn họ: "Vốn là chuyện gièm pha trong phủ, nếu các ngươi đã hỏi, ta cũng không ngại dọa người. Mấy hôm trước thái tôn bỗng nhiên trúng độc ngất xỉu, là ở trong viện của Tương sườn phi ăn gì đó. Thái tôn sức khỏe đã không tốt, cứ ăn như vậy còn có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy ta mới cấm túc Tương trắc phi chờ điện hạ về thẩm vấn, không thì sợ sẽ oan uổng muội muội."
Thái tử phi nói không một kẽ hở, giam kín cũng chẳng phải trách phạt gì lớn, chỉ là mệt nhọc một chút, người bình thường đều chịu được. Sợ oan uổng Tương sườn phi, đợi thái tử về điều tra cũng hợp tình hợp lí.
"Sở dĩ chưa bẩm báo vào trong cung là vì sợ mẫu hậu phiền lòng. Mong Cận Thu cô cô lượng giải." Triệu Nhị bất đắc dĩ nói. Cận Thu cô cô gật đầu, Tô Khiêm Mặc nhíu mày, nói: "Ăn gì đó trong viện Tương sườn phi thôi sao có thể trúng độc, bên người thái tôn không có ai đi theo sao?"
Triệu Nhị hơi xấu hổ, nói: "Nói đến cũng kì quái. Vốn bên cạnh thái tôn luôn không ít người hầu hạ, lại cũng ít đến viện Tương trắc phi. Lần này lại chỉ một mình qua đó, ta hỏi qua ma ma hầu hạ nói thái tôn ngủ trưa dậy thì tự chạy đi."
"Hạ độc như thế cũng thật làm càn." Tô Khiêm Mặc không biểu hiện gì thêm, chậm rãi nói. "Làm sao ở tình huống như vậy mà Tương trắc phi có thể hạ độc làm hại thái tôn?"
"Tất cả những người có liên quan đều đã bị giam lỏng, chỉ chờ thái tử về thẩm vấn, ta sợ các nàng nói ta không đủ công bằng. Thái tôn dù sao cũng đã ăn gì đó chỗ Tương trắc phi, nếu không làm gì thì chẳng phải rối loạn quy củ hay sao?" Thái tử phi mỉm cười. Nàng là thái tử phi, là người quản lý sự vụ và mọi người trong phủ thái tử, nàng làm vậy cũng không có gì sai.
Cố Ngâm Hoan liếc nhìn Tô Khiêm Mặc một cái. Thái tử phi trực tiếp nói như vậy, các nàng cũng không thể tiếp tục đòi gặp Tương Như Nhân. Tô Khiêm Mặc lại nhìn qua Cận Thu cô cô.
"Ngài là thái tử phi, làm sao có thể nói là không công bằng? Đợi thái tử về mới tìm chứng cứ có khi cũng muộn rồi." Cận Thu nhàn nhạt nhắc nhở. Sắc mặt Triệu Nhị khẽ thay đổi, Cận Thu theo đà nói: "Nếu không chắc gì đã xảy ra chuyện, cũng không dễ gì ăn nói với Tương gia."
Ý của Cận Thu chính là ý của hoàng hậu, thái tử phi gạt tất cả mọi người làm vậy, xảy ra chuyện gì cũng không hay. Nhưng hôm nay cũng đã có người ở đây biết được, có Tô Khiêm Mặc, lại còn có bằng hữu tốt nơi khuê phòng của Tương trắc phi, Cố gia tiểu thư, nếu thật sự có chuyện gì thì làm sao an ổn được. Thế lực gia tộc sau mấy người này có ai là yếu kém, Hoàng hậu đang cố gắng cân bằng các thế lực, không thể để chuyện không rõ chứng cứ này phá hư được.
"Nếu thái tử phi không có gì đáng ngại, trước hết, xin người mang nô tỳ đi xem qua một lát."
Cận Thu đã mở miệng nói vậy, Triệu Nhị còn biết làm thế nào, đành đứng dậy dẫn các nàng đi về hướng Phật đường.
Hiện tại, Linh Lung các ngoài hai bà tử đứng canh cửa ở ngoài, còn lại mọi ma ma, nha hoàn đều bị giam lỏng. Về phần Phật đường, có hai bà tử canh giữ bên ngoài.
Triệu Nhị hạ lệnh mở cửa, Cố Ngâm Hoan nhìn bốn bề cửa đều khép chặt, hơi nhíu mày. Bị nhốt hai ngay trong phòng kín như vậy, người khỏe mạnh cũng muốn sinh bệnh. Huống chi Tương tỷ tỷ bây giờ tình trạng đặc biệt như vậy.
Mở cửa xong, Cận Thu tiến vào trước. Nhìn vào trong phòng, nét mặt không có gì khác lạ. Bên trong có một cái bàn thấp, trên bàn là một chồng kinh thư, Tương Như Nhân đang ngồi bên bàn một thân đồ lam sao chép kinh thư.
Nghe tiếng động, Tương Như Nhân quay lại, thấy thái tử phi thì muốn vội bước qua hành lễ. Nhưng người ngồi lâu choáng váng, không đợi nàng đứng thẳng, đỉnh đầu một trận tê rần, nàng lảo đảo tựa vào bàn, sắp ngã xuống đất.
Bên cạnh nàng không có ai hầu hạ, nàng té ngã cũng không có người bước tới đỡ. Mà cuối cùng lại lại Cố Ngâm Hoan chạy tới trước, kinh hô lên gọi một tiếng: "Tương tỷ tỷ!"
Cận Thu ở phía trước bước tới đỡ Tương Như Nhân dậy. Nàng sắc mặt tái nhợt, đứng còn không nổi, mỉm cười nhìn thái tử phi, đương nhiên cũng thấy Tô Khiêm Mặc và Ngâm Hoan ở bên cạnh, chậm rãi nói: "Thần thiếp sơ kiến nương nương."
Vừa dứt lời thì Tương Như Nhân đau đớn níu chặt vạt áo Cận Thu, tay còn lại bấm bụng, sau đó choáng váng ngã vào lòng của Cận Thu.
Một màn này đều khiến cho mọi người kinh sợ, hai cung nữ phía sau nhanh chóng bước lên phụ Cận Thu đỡ Tương Như Nhân. Cận Thu nhìn về phía thái tử phi, nói: "Còn không mau mời thái y!"
Giờ phút này tâm tình Triệu Nhị vô cùng phức tạp, nàng nhìn thoáng qua bụng của Tương Như Nhân rồi phân phó người đưa nàng về Linh Lung các, lại sai người đi mời thái y.
Tô Khiêm Mặc và Cận Thu cũng không rời khỏi nhanh như vậy. Tương Như Nhân được đưa về Linh Lung các, ngay lập tức lệnh cấm ở đây cũng bị bãi bỏ.
Thái y đã tới, sau khi bắt mạch cho Tương Như Nhân xong thì thông báo tin nàng có thai cho tất cả mọi người. Mạch tượng dù hơi suy yếu nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ là vài ngày ở Phật đường nghỉ ngơi không được tốt, hơn nữa ăn uống dinh dưỡng không đầy đủ nên mới ngất xỉu.
Cố Ngâm Hoan nghe được tin tức này thì thở dài nhẹ nhõm, nắm lấy tay của Tô Khiêm Mặc, thấp giọng nói: "Thật tốt quá, Tương tỷ tỷ không có việc gì. May là hôm nay chúng ta đến thăm, bằng không cũng chẳng ai biết tỷ tỷ đang có thai, cứ ở như thế vài ngày... sợ rằng tỷ tỷ sẽ..." Ngâm Hoan một chút cũng không e dè, cứ nói rành rọt với Tô Khiêm Mặc như vậy, trong phòng mọi người đều nghe rõ.
"Hiện tại không phải đã ổn rồi sao? Đợi thái tử biết chuyện cũng sẽ gấp rút trở về." Tô Khiêm Mặc nắm lấy tay nàng, nói, không hề e ngại thân thiết trước mặt mọi người, rồi lại nhìn sang phía Cận Thu, xem như quyết định của mình vô cùng sáng suốt: "Cận Thu cô cô xem ra phải về bẩm báo hoàng hậu ban thưởng cho ta rồi, là ta đã giữ được hoàng tự cho hoàng gia các ngươi đấy."
Cận Thu đang nghiêm túc, đáy mắt cũng lộ ý cười, cung kính đáp: "Nô tỳ trở về sẽ bẩm báo chi tiết với nương nương." Trong mấy người vương phủ, người dám cùng hoàng thượng và hoàng hậu bàn điều kiện cũng chỉ có Cận Thu này.
Lời nói của Tô Khiêm Mặc cũng chỉ là đùa vui, nhưng lọt vào trong tai thái tử phi thì lại là một chuyện khác.
Tình hình là như thế này, theo lời bọn họ nói thì có vẻ như là thái tử phi gặp chuyện không báo, tự tiện hành sự, suýt nữa hại chết hoàng tự trong bụng.
Triệu Nhị phản ứng rất nhanh, lộ ra vẻ xấu hổ, nói: "Cận Thu cô cô, chuyện này là lỗi của bản cung, không tra rõ ràng đã tùy tiện định đoạt, suýt nữa gây đại họa. Chờ Tương trắc phi khỏe lại rồi, ta sẽ cùng ngài tiến cung thỉnh tội với hoàng hậu."
Chờ Tương Như Nhân tỉnh lại thì cũng đã là giữ khuya.
Hứa ma ma và Thanh Đông canh ở bên giường, thấy nàng tỉnh, Hứa ma ma xoa xoa trán nàng, hỏi: "Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tương Như Nhân gật đầu"Nhũ mẫu, ta đói."
Giọng nàng nghe rất yếu ớt, lại như bị ủy khuất, vốn dĩ tim của Hứa ma ma đang treo lơ lửng ba ngày kia còn chưa hạ xuống, nay nghe nàng nói vậy thì mới an tâm.
Thanh Đông sờ sờ tay nàng, lo lắng: "Tiểu thư chờ một chút, nô tỳ sai người đi nấu cháo đản hoa ngài thích."
Tương Như Nhân đẩy đẩy tay nàng, nhanh miệng nói: "Mau lên đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip