Chương 1


Chương 1

Vào khoảng khắc tai nạn xe cộ xảy ra, đầu óc Lâm Úc trở lên trống rỗng, trước mắt cậu mọi thứ đều biến thành màu đỏ như máu, nhưng cậu vẫn theo bản năng bảo vệ người bên cạnh cũng đang sợ hãi.

Cậu theo quán tính nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có vài phần giống cha, hơi ngẩn người nghĩ, nếu cậu cũng giống cha thì thật tốt.

Đầu óc dần trở lên trống rỗng, mãi đến khi chiếc xe đâm vào lan can bên đường, Lâm Úc mới ý thức được màu đỏ kia chính là từ vết thương trên đầu mình đọng lại rồi chảy xuống.

Cậu nghe thấy Lâm Nhất hết lên với người qua đường: "Gọi xe cứu thương!!"

Bỗng Lâm Nhất đẩy Lâm Úc ra, nghiến răng nghiến lợi: "Phắc, tôi cần anh cứu tôi sao? Ai kêu anh nhảy qua đây?!!"

Lâm Úc nhìn em trai vô cớ nổi giận với mình, theo bản năng rụt rẻ nở nụ cười, có chút lúng túng mở miệng nhưng không nói được câu nào.

Lâm Úc nghĩ, có lẽ cậu không lên tham gia yến tiệc nhà họ Lâm, không lên hy vọng những thứ không thuộc về mình, đây chính là sự trừng phạt khi mơ ước những thứ không thuộc về mình.

–––––––––––––– –––––––

Ký ức trước khi hôn mê dừng lại ở đây, khi Lâm Úc mở mắt lần nữa, xung quanh chỉ có một mình cậu.

Cổ họng khô khốc, chân tay bủn rủn, khắp người khó chịu khiến cho Lâm Úc không biết cậu đã nằm chỗ này bao lâu và ... không được chăm sóc đầy đủ.

Cậu đã quen với điều này, cậu bình tĩnh nhấn chuông. Một lúc sau, một nhóm bác sĩ đi vào kiểm tra cơ thể cậu.

Chấn động não vừa phải, tay trái bị gãy, đầu khâu lại ...

Đây không phải điều Lâm Úc muốn nghe, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, cậu cẩn thận kéo góc áo bác sĩ rồi hỏi: "Tôi có người nhà, có ai .... tới thăm tôi không?"

Bác sĩ sửng sốt, ánh mắt lộ ra một tia không đau lòng: "Có, tôi từng thấy qua."

Chỉ là khi biết cậu đã qua cơn nguy kịch, không quá 24 giờ sau tỉnh lại liền thờ ơ mà rời đi.

Hai ngày nay bọn họ vẫn thường xuyên đến bệnh viện để thăm một người khác, là người cùng đứa nhỏ này nhập viện.

Vết thương của hai người cách biệt một trời một vực, người kia nghe nói là em trai, ngoại trừ bị thương ngoài da một chút thì kiểm tra qua đều khỏe mạnh, hôm nay có thể xuất viện.

Nhưng vẫn có rất nhiều người đến thăm, ngược lại Lâm Úc bên này lại vắng vẻ. Cậu nhóc suýt chút nữa đã mất mạng, cũng không nhận được dù chỉ một lời quan tâm từ gia đình.

Bác sĩ không thể nào hiểu nổi, rõ ràng là người một nhà, tại sao có thể bất công như vậy.

Nhưng ông không có tư cách đi quản việc nhà của mấy người có tiền, nên chỉ có thể nói ra sự thật.

Lâm Úc không lộ ra vẻ mặt đau lòng hay thất vọng như ông tưởng tượng, ngược lại cực kì hiểu chuyện, cong cong đôi mắt: "Ừm, bọn họ đều rất bận mà."

Lâm Úc biết bản thân mình thật hèn mọn, rõ ràng chật vật như món đồ chơi bị vứt bỏ. Nhưng vẫn không tự chủ được mà vui vẻ.

Hóa ra họ từng tới xem cậu.

Có lẽ họ cũng lo lắng cho mình. Không biết là anh cả hay anh hai, phải chăng cũng có thể là cha ...

Nghĩ đến người cha nghiêm khắc của mình, Lâm Úc vô thức rụt người lại.

Cảnh tượng bản thân bị cha lạnh lùng đuổi ra khỏi nhà vẫn còn in đậm trong trí nhớ.

Lâm Úc cuộn tròn ngón tay lại, cảm thấy trái tim vốn đã tê liệt lại lần nữa có chút nhói đau.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hộ sĩ có chút đau lòng, không biết vì cái gì lại có người nhẫn tâm để đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy ở đây một mình, cô hạ giọng: "Bác sĩ nói, tiếp theo cần xét nghiệm máu."

Lâm Úc giơ tay để cô lấy máu dễ hơn, lễ phép cười với cô: "Cảm ơn."

Giọng Lâm Úc mềm mại, yếu ớt tựa như chính bản thân cậu, rõ ràng đã chịu vô số đau khổ cùng bất công, nhưng vẫn đối xử dịu dàng với thế giới.

Khi mọi người trong phòng rời đi, cậu được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh tổng quát.

Trong lòng Lâm Úc vẫn luôn nghĩ về chuyện khác, cậu muốn biết Lâm Nhất có sao không, cũng muốn nói cho hai anh trai là mình đã tỉnh.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn thấy màn hình của chiếc điện thoại bị vỡ từ từ sáng lên, tuy phản hồi chậm nhưng vẫn dùng được.

Lâm Úc thở phào nhẹ nhõm, cậu nhấn vào danh bạ, nhưng khi định ấn xuống lại do dự.

Thật vất vả mới sống sót, thoát khỏi nguy hiểm nhưng cậu lại không biết nên gọi cho ai.

Nếu làm phiền công việc của họ, thì sẽ bị họ lạnh lùng quở trách. Vậy nên Lâm Úc do dự hết lần này đến lần khác, vẫn không nhấn vào bất kỳ nút nào.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh truyền đến một thanh âm quen thuộc, Lâm Úc nghe được liền muốn run lên.

Lâm Úc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ngoài cửa, không bao lâu, bên ngoài truyền đến một trận nhỏ giọng nói gì đó cậu nghe không rõ, cùng lúc đó là thanh âm Lâm Nhất vang lên.

Cậu không chút nghĩ ngợi đã rút dây chuyền dịch ra, cắn răng chịu đựng đau đớn rồi bước xuống giường, nhìn qua ô cửa sổ của phòng bệnh, cậu nhìn thấy ba bóng người quen thuộc.

Ai cũng không ngờ rằng, phòng bệnh của Lâm Úc sẽ được sắp xếp chéo đối điện với phòng Lâm Nhất.

Lúc này, Lục tiểu thiếu gia - Lục Dung đứng bên cạnh Lâm Nhất, ánh mắt vô cùng ôn nhu dịu dàng nói: "Nhất Nhất, cẩn thẩn một chút."

Lâm Úc sửng sốt, bởi cách phát âm "Nhất Nhất " có phần tương tự tiểu Úc mà người kia từng gọi.

Trước khi Lâm Úc từ chối lời tỏ tình của Lục Dung thì hai người có quan hệ rất tốt. Lục Dung luôn gọi Lâm Úc là tiểu Úc với nụ cười như thế.

Chính vì vậy nên Lâm Úc không thể nào chấp nhận việc mình không đồng ý lời tỏ tình của Lục Dung mà bị hắn thẹn quá hoá giận, phủ nhận tất cả tình bạn từ nhỏ đến lớn của hai người và đoạn tuyệt quan hệ với cậu.

Hơn nữa đối phương còn tuyên bố với bên ngoài rằng, cậu tỏ tình bị hắn cự tuyệt, còn mặt dày la liếm nên hắn không còn cách nào khác phải cắt đứt quan hệ.

Trong đoạn thời gian đó, Lâm Úc mỗi ngày đều bị bạn bè và người theo đuổi Lục Dung sỉ nhục cùng châm biếm cậu không biết xấu hổ.

Lâm Úc không hiểu nổi, người từ chối lời tỏ tình là cậu, nhưng cuối cùng lại bị mắng vì vô liêm sỉ.

Lâm Úc đối với người nhà khoan dung không có nghĩa cậu đối với người khác cũng giống nhau, cho lên vừa nghe thấy giọng của Lục Dung, cậu tức giận mở cửa muốn mắng Lục Dung không cần giả mù sa mưa lại còn đi lừa gạt người khác.

Nhưng dù thế nào thì tay nắm cửa cũng không thể mở. Bởi em trai cậu - Lâm Nhất đang lộ ra nụ cười vui vẻ cảm ơn sự quan tâm của hắn.

Thân thể Lâm Nhất lành lặn, không có bất kì vết thương bên ngoài nào, Lâm Úc không cần soi gương cũng biết bây giờ bản thân cậu giống như một con búp bê rách nát.

Anh hai cũng ở đó, lúc này anh hai tính tình vốn không tốt lại tỏ ra kiên nhẫn nói: "Đi thôi, chúng ta cùng về nhà, anh cả cùng cha đều hoãn công tác hôm nay, yến tiệc trong nhà vẫn có thể tiếp tục, coi như chúc mừng em bình an."

Nghe thấy yến tiệc tiếp tục, Lâm Úc nắm chặt tay như bị bỏng mà lùi lại hai bước. Cuối cùng, cậu cũng không duy trì được biểu cảm mà lộ ra bi thương cùng đau đớn.

Tiệc gia đình ....

Cho dù không có cậu, bọn họ vẫn là một gia đình hoàn mĩ.

Tất cả hy vọng ban đầu đến giờ khắc này đều thật nực cười. Tựa như bị một gáo nước lạnh dập tắt, ngọn lửa nhỏ bé cuối cùng không còn gì cả, chỉ còn sự ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng.

Những lời viện cớ bận công việc giờ phút này phá lệ trở lên nhạt nhoà cùng vô lực.

Bọn họ không phải công việc bận rộn mà chỉ đơn thuần là không quan tâm tới cậu.

Dù Lâm Nhất chỉ bị thương ngoài da, tất cả mọi người đều sẽ lo lắng bỏ lại tất cả.

Mà cậu bị thương suýt mất mạng, khi tỉnh lại vẫn không ai biết không ai quan tâm. Chỉ có thể thông qua cánh cửa mà chật vật nhìn thế giới ấm áp không thuộc về mình.

Trái tim đang đập đột nhiên chuyền đến một cơn đau quặn thắt, Lâm Úc chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống ....

Cơn đau từ tim giống như bật lên một loại công tắc nào đó, cho dù Lâm Úc nhắm mắt nằm ở trên giường, các cơ quan trong cơ thể cũng sẽ không nhịn được tạo lên cơn đau dữ dội.

Tình trạng này kéo dài cả ngày, vị bác sĩ lấy máu cậu để kiểm tra cuối cùng đi tới với vẻ mặt không giấu nổi đau lòng.
Lâm Úc nhìn bác sĩ, chỉ cảm thấy tai mình ù đi gần như nghe không rõ.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn là nghe rõ tất thảy.

Hóa ra cậu mắc căn bệnh di truyền từ mẹ.

Ha, buồn cười làm sao.

Lâm Úc luôn được cho là không giống Lâm gia, cha mẹ, hai anh trai đều rất đẹp, đó là vẻ đẹp mang tính công kích khiến người khác nhìn vào liền khó quên. Còn cậu lại có diện mạo tinh xảo, ưa nhìn giống như ấu thú vô hại.

Khiến mọi người nhìn cậu đều sẽ nghĩ là không phải con trai của Lâm gia.

Cuối cùng, đứa trẻ không giống nhất là cậu lại là người thừa hưởng căn bệnh di chuyền từ mẹ.

Lâm Úc nhỏ giọng thì thầm: "Mẹ, mẹ đến ... đón con sao?"

Ký ức về mẹ của cậu chỉ dừng lại ở năm sáu tuổi, nhưng đủ ấm áp để cậu có thể sống sót qua bao nhiêu ngày đêm.

Bác sĩ nghe không rõ hỏi: "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì." Lâm Úc cười cười với bác sĩ " Tôi biết căn bệnh này, mẹ tôi cũng vì nó mà qua đời."

Bác sĩ thở dài: "Tôi sẽ mở hội nghị chuyện gia để đưa ra phương pháp điều trị cho cậu ..."

"Không cần." Ngữ điệu của Lâm Úc ôn hòa nhưng giọng nói lại rất kiên quyết: "Tôi muốn xuất viện."

"Không!" Bác sĩ sửng sốt "Cậu có biết nếu không được điều trị kịp thời thì cậu sẽ suy yếu ...."

"Tôi biết." Lâm Úc lên tiếng, lần đầu tiên lộ ra ngữ điệu, tính cách cương ngạnh, cứng cỏi có phần giống Lâm gia: "Quá trình trị liệu rất thống khổ, hơn nữa một khi phát bệnh chỉ có thể kéo dài sinh mạng nửa năm, cho nên tôi muốn xuất viện."

Cậu vẫn nhớ lời mẹ nói khi bà trong lúc nguy kịch, đó là bà hối hận vì đã lãng phí thời gian còn lại ở nơi này.

Bà không nói mình muốn làm gì, nhưng Lâm Úc biết, bà muốn dùng khoảng thời gian cuối cùng để cảm nhận cuộc sống, chứ không phải giống như chiếc lá khô héo kéo dài hơi tàn trong bệnh viện.

Khi một người có ý định muốn chạy trốn, không còn thứ khiến người có thể lưu lại.

Chẳng sợ bác sĩ cùng nữ hộ sĩ không đồng ý, Lâm Úc vẫn xử lý thủ tục xuất viện rồi đi.

Cậu tưởng rằng chính mình phát bệnh sẽ rất thống khổ, nhưng không ngờ trừ bỏ một lần ở bệnh viện kia, về sau nội tạng liền không còn đau nữa, chỉ là cơ thể dần dần trở nên suy yếu.

Lâm Úc không nghĩ tới chính mình lại thích đoạn thời gian này, dù cho chỉ ngắn ngủn một tháng.

Ngày cậu tử vong tới nhanh hơn so với dự kiến.

Lâm Úc cầm một ly trà sữa nóng đứng ở đầu du thuyền ngắm cảnh, đột nhiên đầu choáng váng, chân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng được mà ngã trên mặt đất. Một khắc đó, cậu nhận ra thời gian của mình đã hết.

Tử vong ập đến nhẹ hơn cậu tưởng, chỉ là hơi tiếc nuối khi không nhìn thấy mặt trời mọc trên biển.

Lâm Úc bình tĩnh, có lẽ cậu nên gọi điện thoại cho người nhà.

Biến mất suốt một tháng, cậu nhận ra mình không hề hy vọng quá vào nhiều tình cảm của bọn họ, cũng không hề khát vọng được đáp lại.

Có lẽ một tháng qua bọn họ đều không đi tìm mình.

Mở ra danh bạ rồi nhấn vào số điện thoại, lúc này cậu không chút do dự nhập vào dãy số, nhạc chuông vang liên tục mấy tiếng.

Một giọng nói giận dữ truyền đến: “Lâm Úc?”

Lâm Úc rũ mắt: “Là con, cha.”

Cậu có thể cảm giác được tầm mắt đều trở nên mơ hồ, hô hấp bắt đầu khó khăn.

Lâm Trường Tấn sinh khí: “Mày lại rời nhà đi ra ngoài có phải hay không? Trước đó không lâu tại bệnh viện không tìm được người, mày muốn dùng chiêu trò này để được chú ý hả, lúc trước khi trở về cũng như thế này, rốt cuộc đến khi nào mới có thể trưởng thành một chút?”

Lâm Trường Tấn lạnh nhạt: “Nếu không phải vì Lâm Nhất kiên trì muốn mày cùng tham gia yến tiệc, thằng bé sẽ không gặp tai nạn xe cộ, ngươi đã thằng bé xin lỗi chưa?”

Lâm Úc cảm giác thân thể phát lạnh, cậu muốn cười rồi lại không có sức lực, chỉ có thể phí công kéo kéo khóe miệng.

Nguyên lai dù chính mình vào phòng chăm sóc đặc biệt, trong mắt cha vẫn là đứa không hiểu chuyện, còn phải xin lỗi Lâm Nhất, được tham gia yến tiệc Lâm gia như sự bố thí cho cậu.

Khi còn nhỏ, người cha cười nhẹ nhàng mua kẹo cho cậu, làm sao lại biến thành bộ dạng này.

Lâm Úc đột nhiên cảm thấy rất mệt, cậu dùng sức lực cuối cùng cắt đứt điện thoại.

Lâm Trường Tấn lần đầu tiên bị đứa con út cắt đứt điện thoại, hiếm thấy lâm vào mê mang, ngay cả câu “Ngươi mau về nhà.” Cũng chưa kịp nói ra.

Cơn khủng hoảng không rõ nguồn gốc chợt lóe qua nhanh, tựa hồ là ảo giác vậy.

Thật giống như ...... Ông sẽ mất đi cái gì đó.

Lâm Úc buông tay, lạnh nhạt nhìn di động rơi trên mặt đất, màn hình hoàn toàn đen kịt rách nát.

Giống như nhân sinh của cậu.

Tại giây phút cuối cùng trước khi ý thức tiêu tán, một khắc đó chỉ có một ý niệm.

Cậu muốn được yêu thương a.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip