Chương 12
Chương 12
Các chấm vàng tức giận và kêu lên: [Úc Úc, Úc Úc, anh ta muốn hất nước vào cậu!]
Muốn trở thành một con thú? Không có cách nào.
Lâm Úc mở to mắt, sau đó bọ vuốt cho thoải mái.
Hoắc Vọng nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."
Hắn cho rằng Lâm Úc choáng váng vì sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột.
Đôi mắt sắc bén của hắn liếc nhìn người phục vụ sắc mặt tái nhợt bên cạnh, nhưng lại bắt gặp ánh mắt tội lỗi trong mắt anh ta.
Hoắc Vọng trầm ngâm nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lâm Úc không để ý tới những chi tiết nhỏ này, cậu cảm thấy được an ủi, mái tóc hơi xoăn của cậu bình tĩnh lại, vừa lúc ló đầu ra nhìn thấy Tưởng Văn Đào.
Anh ta là một người không may mắn khi bị người phục vụ đổ súp nóng lên người.
Anh hét lên trước mặt mọi người. Bộ đồ trắng nguyên bản của anh ta trở nên bẩn và nhớp nháp sau khi bị tạt súp nóng. Phần cổ lộ ra ngoài cũng bị tạt nước khiến nó đỏ bừng và sưng tấy vó thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hoắc Tri Tri ở bên cạnh vẫn không ngừng đẩy ra.
Đây là hành động trong tiềm thức mà cô thực hiện vào lúc bát súp nóng đổ lên người, tuy rằng cô tránh được tai họa đổ vào váy trắng nhưng cũng khiến bát súp nóng đổ hoàn toàn vào người Tưởng Văn Đào.
Xung quanh anh ta đều xôn xao, một số người tránh né anh ta với vẻ mặt ghê tởm, và một số lại tỏ ra một màn đạo đức giả vờ quan tâm.
Hoắc Chính Gia bỗng nhiên già đi mười tuổi, không nhìn ra được vừa rồi mình còn sung sức đến mức nào, bắt tay kêu người gọi cấp cứu.
Cho đến khi Tưởng Văn Đào lên xe cấp cứu, anh ta vẫn không ngừng buông ra những lời lăng mạ bẩn thỉu, bộc lộ hết khí chất hạng hai tiềm ẩn của mình, hoàn toàn quên mất lời dặn của gia chủ khi đến nơi.
Anh ta cho rằng tất cả những gì anh ta gặp phải ngày hôm nay là do Hoắc gia, và nhìn Hoắc Tri Tri và những người khác bằng ánh mắt hung ác và phẫn uất.
Trần Minh Hồng không ngờ rằng người mà bà sắp xếp không làm Hoắc Vọng bị thương, tự biến mình thành kẻ ngốc mà còn phá hỏng hoàn toàn mối quan hệ mà bà đã giành được.
Bà nhìn con gái mình đang khóc, trên mặt không còn giữ được nụ cười giả tạo nữa, bà chỉ cảm thấy dường như mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt mỉa mai.
Cuộc sống xa hoa bằng cách đánh đổi giờ đã trở nên xa vời hơn.
Đột nhiên trong lúc hỗn loạn, một tiếng meo lanh lảnh thu hút sự chú ý của mọi người.
Bàn chân của Lâm Úc vỗ nhẹ vào một đồng xu mà cậu vừa rút ra từ bánh bao.
Đây là lần đầu tiên cậu giả vờ kêu meo meo như một chú mèo con, tuy không thành thạo lắm nhưng âm thanh kết thúc vẫn phát ra tiếng ô ô.
Những đồng xu tròn không tự chủ lăn về phía trước, ánh mắt mọi người cũng dõi theo.
Mọi người đều không thể tin được.
Họ không bao giờ ngờ rằng Hoắc Vọng sẽ là người chiến thắng.
Hoắc Vọng nhặt đồng xu lên, lau dầu trên đồng xu rồi chậm rãi nói: “Tôi sẽ lấy tiền thắng cược từ bữa tiệc sinh nhật này.”
Lâm Úc cầm lấy đồng xu bóng loáng ôm vào lòng, ánh mắt sáng ngời.
Một triệu!!
Tầm mắt của Hoắc Chính Gia tối sầm lại, hơi thở đang kìm nén trong lồng ngực hoàn toàn bị chặn lại, cuối cùng không thể tự chủ mà ngã xuống đất.
Hoàn toàn ngất đi vì tức giận.
Trần Minh Hồng, người vừa gọi điện cấp cứu, đã hét lên: "Cha!!"
Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ lại kết thúc trong tình huống xấu hổ như vậy.
Chỉ có màn ảnh rộng năm này qua năm khác vẫn tỏa sáng.
…
Sau khi ra khỏi yến tiệc, Lâm Úc vẫn đang ngơ ngác cầm đồng xu.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu chỉ biết Hoắc gia không thích Hoắc Vọng, nhưng lại không thấy cha mẹ Hoắc Vọng xuất hiện.
Lâm Úc do dự một lát, sau đó lấy hết sức dùng chân nhỏ nâng thân thể của cậu lên.
Hoắc Vọng cảm giác được chuyển động, lúc hắn đang định cúi đầu kiểm tra, cằm đột nhiên bị liếm nhẹ, đôi mắt luôn tính toán, hiếm khi dừng lại trong chốc lát.
Người còn phản ứng nhiều hơn hắn chính là Lâm Úc, người có đôi mắt tròn xoe khó tin.
Vốn dĩ cậu chỉ muốn an ủi hắn, nhưng không ngờ cậu lại dựa vào bản năng mà làm như vậy.
Trong mắt Hoắc Vọng, cậu chỉ là một con thú có lông, nhưng suy nghĩ của cậu lại là một con người!
Trên đầu truyền đến một tiếng cười khúc khích, Lâm Úc hoàn toàn hóa đá, ước gì có thể trốn đi.
Hoắc Vọng đưa tay gãi cằm cậu: “Ngươi lo lắng cho ta à?”
"Ngào." Lâm Vũ yếu ớt đáp lại, không tự chủ được nheo mắt lại vì bị chạm vào quá thoải mái.
Đuôi cong lên vẫy vẫy.
Hoắc Vọng cụp mắt xuống: “Mẹ ta là tình một đêm của cha ta. Cả hai người đều mất khi ta mới được mấy tháng tuổi.”
“Ngay cả khi còn sống, cha ta cũng là một người vô hình, không được nhà Hoắc coi trọng. Đối với Hoắc Chính Gia, ai không thể tạo ra lợi ích cho nhà Hoắc đều là rác rưởi.”
Có thể tưởng tượng khi còn nhỏ Hoắc Vọng đã phải sống vất vả như thế nào ở Hoắc gia.
Đến cô nhi viện cũng tốt, nhưng gia tộc Hoắc sao có thể cho phép người mang dòng máu Hoắc vào cô nhi viện?
Lâm Ngọc: "Òw?"
Cậu không ngờ mọi chuyện lại như thế này, cái đuôi nhất thời ngừng vẫy, buông thõng trong tuyệt vọng.
So với Hoắc Vọng, cậu từ lúc sáu tuổi đã không sống cùng mẹ, cảm nhận được sự ấm áp, nhưng sau đó lại nhớ nhung đau khổ.
Chính vì thấy cha và hai anh trai đối xử tốt với mình như vậy nên cậu vẫn tiếp tục hy vọng vào tình cảm gia đình cho dù sau này có bị tổn thương.
Không ai có thể biết được sự tàn nhẫn khi bị tước đoạt hơi ấm từ gia đình khi bạn chưa bao giờ cảm nhận được điều đó, nhất là khi ngay từ đầu có hy vọng sẽ khó chịu hơn.
Tất cả những gì cậu biết là lúc này cậu muốn ôm Hoắc Vọng, giống như hắn đã ôm cậu trước khi sống lại.
Vì vậy Lâm Úc dùng hết sức mở móng vuốt ra ôm lấy... một ngón tay của Hoắc Vọng.
Anh chàng nhỏ bé to bằng lòng bàn tay, dù cố gắng ôm lấy nhưng cậu vẫn thể hiện sự đáng yêu của mình.
Hoắc Vọng im lặng, lồng ngực đạp mạng trong hai giây.
Thật dễ thương.
Hắn đưa tay ra định chụp lại cảnh tượng này, nhưng đột nhiên một tiếng chào từ phía sau làm gián đoạn chuyển động của hắn.
Điều này cũng khiến Lâm Úc tức giận, cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc - cha cậu.
Lâm Trường Tấn bước xuống từ một chiếc ô tô màu đen, trên mặt ông có những nếp nhăn do năm tháng lưu lại, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra, khi còn trẻ là một người đẹp trai.
Trên mặt Hoắc Vọng không có chút bất mãn quay người lại gật đầu: "Lâm tiên sinh."
Lâm Trường Tấn đặc biệt đến đây vì Hoắc Vọng. Ông đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây để xin lỗi thay cho khuyển tử.”
Không đề cập đến hợp tác thất bại, ý thức khôn ngoan tìm kiếm lợi nhuận của doanh nhân được thể hiện đầy đủ.
Đôi mắt của ông không tập trung vào cuộc hợp tác thất bại mà tập trung vào những lần hợp tác tiếp theo.
Ông cũng biết rằng một khi Tập đoàn Hoắc không còn tin tưởng bọn họ nữa, đòn giáng vào bọn họ sẽ không đơn giản chỉ là sự hợp tác thất bại.
Nghĩ đến đây, Lâm Trường Tấn càng tức giận với con trai lớn của mình.
Ông đã liên lạc với Lâm Minh Hoài từ khi biết chuyện ngày hôm qua, nhưng lại nhận được tin anh bận quá không đến công ty được.
Ông đã giao công ty cho Lâm Minh Hoài hơn một năm. Trước đó, mọi chuyện đều ổn. Nhưng lần này xảy ra vấn đề lớn như vậy, ban giám đốc đã phản đối.
Lâm Trường Tấn dù có tức giận đến mấy cũng không hề tỏ ra tức giận khi đối mặt với Hoắc Vọng, ông ta thản nhiên xin lỗi, đồng thời ra hiệu cho thư ký gửi quà xin lỗi đã chuẩn bị sẵn của mình.
Hoắc Vọng bình tĩnh từ chối: “Chỉ là hợp tác thất bại thôi. Nếu sau này quý công ty có thể cho chúng tôi thấy đủ sự chân thành, tôi sẽ cân nhắc hợp tác lại.”
Lâm Trường Tấn ánh mắt âm trầm, nhưng ông vẫn phải làm theo lời hắn nói.
Không còn giục thư ký phải tặng quà nữa.
Lâm Úc đã nhìn thấy bộ mặt của cha mình như thế đã nhiều lần, ông ấy luôn nghiêm túc và uy nghiêm, làm mọi việc đều đúng mực. Chỉ khi đối mặt với cậu, đôi mắt ông ấy mới thỉnh thoảng hiện lên vẻ hoài niệm và ghê tởm.
Lâm Úc biết rằng đó là vì ông cảm thấy cậu là nguyên nhân dẫn đến cái chết của người vợ yêu dấu của mình.
Sau khi tính toán thời gian, đã là ngày thứ bảy kể từ khi cậu qua đời, công ty mai táng đã gửi giấy báo tử đến cho họ.
Nhưng đối với Lâm Trường Tấn, ông lại không tỏ ra đau buồn vì con trai mình vừa qua đời, một chút cũng không.
Lâm Úc ban đầu nghĩ rằng cậu sẽ thất vọng khi gặp lại nhau theo cách này, nhưng thực tế giờ chỉ còn lại cảm giác bị từ chối.
Đôi tai tròn của cậu biến thành tai máy bay, cố gắng tránh xa ông.
Không khí hiện trường trở nên khó xử, Hoắc Vọng nhìn Lâm Úc đang tức giận mà không biết vì lý do gì, sau khi phát hiện nỗ lực an ủi mình đều không có tác dụng, hắn liền không khách khí nữa, trực tiếp nói lời tạm biệt.
Viền bộ quần áo màu đen vẽ một đường vòng cung sắc nét.
Nhìn Hoắc Vọng lui về phía sau, Lâm Trường Tấn sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Nói với Lâm Minh Hoài, trong vòng nửa giờ ta muốn thấy nó xuất hiện kèm theo lời giải thích.”
Ông muốn xem liệu có thứ gì quan trọng hơn công ty không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip