Chương 18

Chương 18

Kết quả cuối cùng của việc cố ý hù dọa là cậu đã thực sự tức giận, hắn phải vuốt phẳng lông cậu nửa tiếng và dụ dỗ bằng một chiếc bánh nhỏ mới khiến cậu không còn sợ hãi nữa.

Nhìn thấy Lâm Úc cầm chiếc bánh nhỏ dính kem lên mặt, Hoắc Vọng bắt đầu nghi ngờ đây mới chính là mục đích thực sự của cậu.

Cảm nhận được tầm mắt, Lâm Úc nghiêng đầu với vẻ mặt ngây thơ: “Ồ?”

Hoắc Vọng xoa xoa cậu, nội tâm nhẹ nhõm, quên đi.

Hai ngày nay hắn đã đọc rất nhiều thông tin nhưng vẫn không tìm được thứ gì tương tự với con gấu con này, hơn nữa hắn vẫn không có kết quả gì từ Sơn Hải Kinh.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi con vật này không có chủng tộc và có lẽ chỉ có một con trên thế giới.

Những thay đổi mà cậu mang lại quá lớn. Gọi cậu là một con thú tốt lành không phải là không xác định mà thật sự chắc chắn.

Hắn không hề vui mừng như tưởng tượng mà thay vào đó là cảm giác lo lắng mơ hồ.

Sự thay đổi vận may này là gánh nặng hay thậm chí là gây hại cho chú gấu con ngốc nghếch này không?

Trên đời không có chiếc bánh nào miễn phí. Hắn chưa từng thấy cậu luyện tập, cũng chưa từng thấy cách cậu hấp thụ sinh mệnh con người như truyền thuyết. Vậy bằng cách nào có thể khiến hắn trở nên may mắn?

Hoắc Vọng cụp mắt nhìn Lâm Úc, thần sắc trong mắt dần tối sầm.

Nếu như tiểu tử này phải trả giá mà có được may mắn này, hắn thà rằng ngay từ đầu không cần cứu giúp.

Hắn không cần phải được cứu giúp. Nhưng nếu đây là món quà trời cao đưa tới, vậy xin đừng lấy đi.

Lâm Úc hài lòng sau khi ăn xong chiếc bánh nhỏ chỉ bằng một ngụm của người lớn. Cậu ngẩng đầu lên và thấy vẻ mặt người quét phân của mình có chút u ám.

Thế là cậu ngẩng đầu lên xoa đầu hắn: "Ooooooooo?" Có chuyện gì thế?

Sự chạm nhẹ từ lòng bàn tay mềm mại khiến sương mù trong mắt Hoắc Vọng lập tức tiêu tán. Khóe miệng hắn vô thức nở một nụ cười, cụp mắt nhìn nhóc nhỏ nhắn đang nũng nịu.

Sau khi Lâm Úc cọ xong liền lao vào tổ mèo cá mập của mình mà không quay đầu lại.

Hoắc Vọng bị bỏ lại một mình đối mặt với vết kem bẩn trên tay.

Mèo giữ mối hận thù.jpg

Hoắc Vọng: "..."

Chẳng mấy chốc đã đến lúc đổi giải. Trong thời gian này, Lâm Úc đã bí mật phát sóng trực tiếp thêm hai lần nữa, với số lượng người hâm mộ lên tới một nghìn.

Nhìn thấy nhiều người đến báo tin vui cho mình như vậy, vẻ ngượng ngùng trước ống kính của Lâm Úc cuối cùng cũng giảm đi một nửa, hậu trường phát sóng trực tiếp cũng kiếm được không ít tiền.

Theo lời của các đốm vàng, những người được Thụy khí bảo vệ tự nhiên sẽ muốn cụng phụng một cống phẩm nào đó.

Phần thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp là cống phẩm cho con vật tốt lành.

Lâm Úc có chút bối rối khi nghe những lời giải thích này, nhưng dù sao đó cũng không phải là điều xấu.

Cậu nhìn Hoắc Vọng đang thu dọn hành lý, có chút bối rối không biết mình thật sự có thể lên máy bay thuận lợi hay không.

Nếu bị gửi đến chỗ vận chuyển, nơi nơi tối im sẽ thật đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Lâm Úc có chút buồn bực, ôm chặt chiếc máy tính bảng của mình. Hoắc Vọng nhìn thấy liền nhặt lên cất vào trong vali.

Sau đó, cậu được bế lên và ôm vào lòng, bất lực nhìn ngôi nhà ngày càng xa.

"Ối..." Cậu hét lên, có chút sợ hãi vùi đầu vào lòng Hoắc Vọng, giữ nguyên tư thế này suốt thời gian qua.

Giống như một con chim cút nhỏ.

Trợ lý đặc biệt đang cất hành lý muốn tới trêu chọc cậu nhưng lại bị cái đuôi lớn quất không thương tiếc.

Trợ lý đặc biệt đau lòng: “Con mèo con tiêu chuẩn kép này.”

Hoắc Vọng cúi đầu nhìn, khẽ cau mày: “Có khó chịu không?”

Trợ lý đặc biệt: “Mèo ra ngoài hòa đồng là chuyện bình thường. Thằng con trai nổi loạn nhà tôi luôn ở trong tổ, nhưng vừa ra ngoài gặp bác sĩ sẽ sợ hãi đến mức muốn trốn đằng sau tôi."

Đặc trợ lộ ra vẻ mặt vui vẻ và chăm chỉ của một sĩ quan xúc phân.

Hoắc Vọng liếc anh một cái: “Chuẩn bị xong chưa?”

Trợ lý đặc biệt gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi hiếm khi thấy ngài dùng nó.”

"Xin cấp phép cất cánh quá phiền toái." Hoắc Vọng bình tĩnh nói: "Chỉ là bây giờ chúng ta có một tiểu tử khó tính."

Thằng nhỏ khó tính ngẩng đầu lên:?

Lâm Úc: Mặc dù tôi không hiểu, nhưng tôi có lý do nghi ngờ rằng bạn đang nói về tôi.

Hắn lén mở miệng, cắn lấy một ngón tay của Hoắc Vọng nghiến răng.

Người xấu! Ngươi có lương tâm xấu xa!

Mãi đến khi đến sân bay, Lâm Úc mới kinh ngạc nhận ra ý nghĩa của cuộc trò chuyện vừa rồi.

Nó thực sự là một máy bay riêng!

Ánh sáng từ thủ đô chiếu xuống, Lâm Úc nhanh chóng lắc lắc đôi tai tròn của mình.

Cậu chưa bao giờ đi máy bay riêng của nhà họ Lâm nên đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay riêng.

Không cần phải đăng ký!

Hoắc Vọng nhìn Lâm Úc đột nhiên hưng phấn trở lại trước khi lên máy bay, hắn có chút bối rối đưa tay gãi cằm.

Lâm Úc thoải mái nheo mắt lại.

Tôi đã trách nhầm bạn. Bạn là một người tốt và một công dân tốt.

Lâm Úc rất phấn khích khi lần đầu tiên được bay trên máy bay riêng. Cậu chạy vòng quanh trên chiếc ghế sofa lớn trên máy bay và sau đó thành công… ngủ quên.

Hoắc Vọng nhìn Lâm Úc sau khi thả lỏng trong lòng hắn liền ngủ say, liền khéo léo đắp chăn nhỏ cho cậu.

Nhìn từ xa, nó trông giống như một cuộn tóc tròn bồng bềnh và xõa xuống.

Quả bóng lông nhỏ không tỉnh dậy cho đến khi xuống máy bay, vẻ mặt của Lâm Úc dần trở nên đờ đẫn kèm mái tóc xỉn màu.

Hoắc Vọng an ủi: “Nhóc cần ngủ nhiều hơn.”

Lâm Úc ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn, đúng vậy, nếu ngươi không tiếp tục cười sẽ càng thuyết phục hơn.

Chuyến đi bằng máy bay riêng của cậu kết thúc sau một giấc ngủ sâu.

Vì Hoắc Vọng không đi theo lộ trình do công ty đó cung cấp nên họ là người đến đầu tiên đến. Hướng dẫn viên đang đợi họ lên xe và mỉm cười giải thích: “Nơi chúng ta sắp đến là một thị trấn xinh đẹp... Chúng ta phải đi xe buýt mới đến được đó, khu nghỉ dưỡng được phục vụ bởi…”

Tiếp theo là một phần giải thích nhàm chán, Lâm Úc cảm thấy có chút buồn ngủ.

Không ngờ một thương hiệu trà sữa tráng miệng cũng sẽ khai trương một khu nghỉ dưỡng.

Chẳng trách họ lại đưa điều này vào phần thưởng, bọn hắn giống như là những vị khách đầu tiên của khu nghỉ dưỡng.

Thương hiệu cần có phản hồi để hoạt động.

Chờ một lúc, những người khác lần lượt đều tới, điều mà Lâm Úc không ngờ là cậu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, con lợn Alaska!

Tiểu La vừa nhìn thấy bạn mình, đuôi nhanh chóng quật nhanh, ngửa mặt lên trời sủa lớn: "Gâu woo woo woo -" Lâm Úc cũng cúi xuống chào nó. Chiếc mũ trùm đầu cậu đội hôm nay là một con vịt màu vàng phấn hồng trên đó.

Triệu Ưu Ưu vô cùng kinh ngạc: "Hoắc tiên sinh! Thật trùng hợp, thì ra ngươi cũng đoạt được giải thưởng!"

Hoắc Vọng: "Ồ, thật trùng hợp."

Triệu Ưu Ưu rất vui mừng khi thấy những người cô quen biết ở đây: “Đây là lần đầu tiên tôi giành được giải thưởng lớn như vậy.”

Triệu Ưu Ưu là một cô gái được gia đình chiều chuộng mà lớn lên, hành động đầy tự tin và tràn đầy sức sống, cùng một khí chất khi đứng cùng Hoắc Vọng, người có khí chất mạnh mẽ, đẹp trai. Mỹ nam mỹ nữ đều thu hút ánh nhìn.

Lão Dương đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đi du lịch mà mang theo chó đến đây thật bẩn thỉu.”

Gã vừa đến không lâu, khi nhìn thấy Hoắc Vọng đứng bên cạnh, cảm giác tự ti mặc cảm bắt đầu lộ ra.

Lão Dương đã qua 30 mà chưa từng có bạn gái. Khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Triệu Ưu Ưu mỉm cười với những người đàn ông khác, phản ứng đầu tiên của ông là oán giận và chửi bới.

Người tên Hoắc Vọng đó từ đầu tới chân đều ăn mặc như một người giàu. Cô ả chắc chắn là một kẻ hám tiền!

Triệu Ưu Ưu tính cách thẳng thắn, đôi mắt to với hàng lông mi cong nhìn thẳng vào gã: "Nếu ngươi phiền, ta không cần đưa nó lên chuyến tàu này."

Khi mang theo thú cưng, cô đã hỏi trước hướng dẫn viên du lịch và nhận được câu trả lời thỏa lòng. Vì resort thân thiện với vật nuôi nên còn có sân chơi được chuẩn bị đặc biệt cho vật nuôi.

Mọi người đến chơi sẽ được thông báo trước về việc này.

Vì vậy, bảy du khách khác cũng trúng số lắc đầu và nói rằng họ không bận tâm.

Lão Dương nghiến răng nghiến lợi, đang định nói gì đó thì chợt cảm thấy ớn, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Vọng đang nhìn mình.

Nhìn vào đôi mắt đen không đáy kia, Lão Dương nuốt hết lời trong miệng, gượng cười: “Những người còn lại không có phản đối, ta cũng không có ý kiến.”

Là một kẻ bắt nạt điển hình và hèn nhát trước kẻ mạnh, lão chỉ dám dỗi với Triệu Ưu Ưu đang ở một mình, nhưng lão không dám hó hé gì với Hoắc Vọng, người cao và khỏe mạnh hơn lão.

Hoắc Vọng quay mặt đi, như thể vừa nhìn thấy một con ruồi khó chịu bay ngang qua.

Thấy sự tình không trở nên nghiêm trọng, hướng dẫn viên du lịch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Được, bây giờ chúng ta xuất phát."

Sau khi mọi người lên xe, Lão Dương thô lỗ ngồi thẳng vào ghế trước. Hận không thể tháo khung ghế ra.

Khác biệt với nụ cười giả tạo trên khuôn mặt vừa rồi chính là lời nguyền rủa lạnh lùng trong lòng.

Chỉ là hai con thú cưng, chúng đột ngột qua đời do tai nạn khi đang đi nghỉ... Đó là chuyện bình thường.

Lão Dương cúi đầu che đi hàn quang hung ác trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip