Chap 9: Những Cánh Hoa Tàn

Ngoài trời se se lạnh, Kim TaeHyung và Jeon JungKook nửa nằm nửa ngồi ở trong ổ chăn, giường nệm bên dưới ấm áp. Kim TaeHyung nắm lấy bàn tay gầy gầy của Jeon JungKook, nhẹ nhàng phủ lên, chậm chạp sưởi ấm. Nhiệt độ trên người JungKook rất thấp, tay chân vào mùa này thường lạnh, mùa đông hanh khô đôi lúc sẽ nứt nẻ chảy máu. Kim TaeHyung mân mê từng đầu ngón tay khô ráp của cậu, nhận ra mình thực sự hiểu con người này quá nhiều. Nếu nói để kể ra, những thói quen, những hành động nhỏ nhặt của cậu hắn vẫn còn nhớ quá rõ.

Nhưng rồi mới nhận ra, điều duy nhất hắn không bao giờ hiểu chính là nội tâm thật sự của cậu. Jeon JungKook trước kia, khi vui sẽ cong mắt cười, khi buồn sẽ rũ mi, khi giận dỗi sẽ nhíu mày.

Còn Jeon JungKook hiện tại, dù vui buồn hay đau thương trên môi vẫn chỉ có một nụ cười nhạt nhẽo đáng chán. Con người thật của cậu không phải thế này, nhìn sâu vào đôi mắt mịt mờ ấy vẫn không thể nào nhìn ra được rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì nữa.

Jeon JungKook nằm ở trong lòng của Kim TaeHyung, hơi trượt người xuống một chút gối đầu lên bụng hắn.

- Ôm em ngủ một đêm nhé?

Kim TaeHyung nhìn đỉnh đầu của cậu, không kìm được vươn tay luồn vào từng lọn tóc nâu mềm mại kia, giống như năm năm về trước mang theo tất thảy cưng chiều mà gật đầu.

- Ừ.

Jeon JungKook nhắm mắt, tựa vào trong lòng hắn an tĩnh ngủ. Thân nhiệt trên người Kim TaeHyung rất lớn, lúc tựa vào mang theo cảm giác cực kỳ an toàn.

Chính là cảm giác này, cảm giác được tựa vào trong lồng ngực của hắn, được cỗ nhiệt ấm áp trên người hắn bao bọc. Nếu như giây phút này có thể trực tiếp chết đi, cậu mong rằng sẽ được nhắm mắt trong vòng tay hắn.

Đau khổ, tổn thương hay tất cả mọi thứ mệt mỏi ở trên đời này đều có thể cứ như vậy mà buông bỏ. Ôm lấy người đàn ông này, được bao bọc bởi vòng tay vững chãi của hắn. Cho dù là bất cứ thứ gì ngoài kia cũng không phải sợ.

Ngày mai là gì, cuộc sống này bao giờ sẽ kết thúc. Cậu chẳng muốn biết, chẳng muốn bận tâm. Chỉ muốn ở đây, cảm nhận thứ hạnh phúc ấm áp tuyệt đối này. Cậu không muốn nghĩ, chỉ muốn tận hưởng giây phút hạnh phúc nhất đời này. Để mai này ở dưới địa ngục kia giam mình trong bóng tối, cậu có thể nhớ tới giây phút này mà vơi đi sợ hãi trong lòng.

Đêm dài ngày đó qua đi, hoàn toàn yên lặng. Jeon JungKook nằm trong lòng Kim TaeHyung ngủ cả một đêm, giấc ngủ yên bình nhất suốt năm năm vừa rồi.

Tang tảng sáng, Kim TaeHyung trong cơn mơ màng cảm thấy một cỗ nhiệt đặt lên trán mình, dịu dàng và ấm áp. Sau đó chỉ như một cơn gió thoảng qua, vội vàng biến mất, hơi ấm đó cũng cuốn theo mà nhạt dần.

Jeon JungKook đứng ở trước hiên, bên cạnh những chậu hoa tiểu quỳnh đã tàn úa, cánh hoa đỏ thẫm rơi trên mặt đất nằm yên lặng. Cậu ngẩng đầu nhìn tới cửa sổ phòng ngủ, ở trên giường người đó vẫn còn ngủ say.

Đến lúc phải kết thúc rồi. Hạnh phúc mà cậu khao khát suốt năm năm qua, nhận được như vậy đã là quá đủ. Sau giờ khắc này khi phải chết đi, tim cậu cũng có thể giữ được những khoảnh khắc đẹp nhất.

Jeon JungKook quay đầu bước về phía cổng, giày vải dưới chân đạp vào những cánh hoa trên mặt đất, dập nát.

.

Nắng lên Kim TaeHyung mới tỉnh dậy, quay đầu nhìn sang khoảng trống bên cạnh Jeon JungKook đã không còn ở đó nữa, ngay cả hơi ấm cũng chẳng còn. Hắn bước xuống giường đi ra ngoài phòng khách, từ cửa phòng ngủ ngang qua phòng khách cũng có thể nhìn thấy được bàn bếp bày thức ăn.

Kim TaeHyung bước tới gần, Jeon JungKook đúng là đã chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Một phần bánh mỳ, và một đĩa trứng tráng.

Quay đầu nhìn không thấy người đâu, Kim TaeHyung đứng ở trước bàn nhìn ra ngoài cửa, cả phòng khách cũng trống không. Hệt như cảm giác cô quạnh đó vào năm năm trước, cái ngày mà Jeon JungKook bỏ đi.

Không kìm được một nỗi bất an trong lòng, Kim TaeHyung hoảng hốt chạy ra ngoài phòng khách, lớn tiếng gọi.

- JungKook.

Thanh âm trong cổ họng thoát ra, đáp lại cũng chỉ có tiếng của chính mình vọng lại.

Cả phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Người,

Đã không còn ở đây nữa rồi.

.

Nửa tháng sau đó, Min Yoongi mang hồ sơ từ trong ngăn kéo để lên trên mặt bàn, vô tình làm một phong thư rơi xuống sàn. Cúi đầu nhìn, từ khoảng cách xa vẫn có thể nhìn ra vật kia. Min Yoongi không nén được thở dài.

Là đơn thôi việc của Jeon JungKook.

Cậu ấy thôi việc ba ngày trước khi dự án với công ty của Kim TaeHyung kết thúc. Nhưng JungKook là người rất có nguyên tắc, trước đó đã gửi cho anh bản vẽ kế hoạch. Nhưng là, chuyện đường đột như vậy Youngi cũng không vội nhận lá đơn này, mà chẳng ai tìm cách liên lạc được với cậu ấy.

Jeon JungKook giống như hoàn toàn bốc hơi, chẳng để cho người khác bất kỳ manh mối gì để tìm tới.

Giống như năm năm trước, một bước tránh xa khỏi tất cả những người xung quanh. Đặt lại lá đơn vào trong ngăn bàn, nghĩ tới Jeon JungKook tự nhiên lại không còn tâm trạng nào làm việc nữa. Chuyện cậu ấy bỏ đi, người khổ tâm nhất không ai khác chỉ có thể là Kim TaeHyung.

Min Yoongi vô thức mà thở dài. Hệt như những gì diễn ra vào năm năm trước, Kim TaeHyung hiện tại chẳng khác gì kẻ điên. Jeon JungKook thật sự đối với hắn quá tàn nhẫn rồi. Năm năm trước quay đầu bỏ đi, Kim TaeHyung đã phải khổ sở thế nào mới bình tâm trở lại. Hiện tại bây giờ quay về, khiến hắn một lần nữa khơi gợi lại tất cả những yêu thương, sau đó lại quay đầu bỏ đi lần nữa.

Tại sao lại như vậy. Kim TaeHyung yêu cậu ấy nhiều đến thế, tại sao Jeon JungKook lại đối xử với hắn như vậy.

___________________________

- Khụ... khụ...

Jeon JungKook ôm miệng ho khan, buồng phổi trào tức lên tới khó chịu. Cậu vịn tay vào thành giường, nắm chặt tới khớp tay cũng trắng bệch ra.

- JungKook!

Kim Nam Joon vừa ra ngoài mua đồ ăn, trở về đã nhìn thấy Jeon JungKook như vậy không khỏi sợ hãi vội vàng chạy tới xoa lưng cho cậu.

- Có làm sao không?

Jeon JungKook cắn môi, giữa cơn ho khó khăn nói.

- Nước...

Kim Nam Joon vội vàng chạy đi lấy cho cậu một ly nước. Cơn ho kéo tới một hồi rồi qua đi, Jeon JungKook bị kéo cạn sức lực ngồi ở đầu giường, ngay cả đầu cũng mệt mỏi tựa sang một bên.

Kim Nam Joon đứng ở gần cửa sổ, nhìn cậu thở dài.

- Em tốt nhất nên tới bệnh viện đi.

Jeon JungKook rũ mi, cười nhạt.

- Ích gì đâu chứ? Sớm muộn gì em cũng chết thôi.

Dừng lại một chút, Jeon JungKook ở trong không gian im lặng giữa cả hai mỉa mai nói.

- Mà hiện tại, cuộc sống của em có kéo dài thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bởi vì, không có Kim TaeHyung ở bên, hạnh phúc của cậu cũng đâu còn nữa.

Rời xa hắn rồi, những ngày tháng còn lại của cậu cũng chỉ là vô nghĩa mà trôi qua. Jeon JungKook hiện tại, đơn giản chỉ là chờ tới ngày cái chết kia sẽ kéo tới.

Ngày đó cậu rời đi, đã phải nhờ vả Kim Nam Joon thật nhiều anh mới đồng ý, xuất phát cũng chỉ bởi vì tình anh em và tấm lòng thương cảm. Vốn dĩ căn bệnh này cậu cũng định sẽ giữ bí mật không để ai biết, Kim Nam Joon là người duy nhất cậu tiết lộ để nhờ vả anh mang cậu theo cùng.

Ngẩng đầu nhìn một vài món đồ ăn được anh mua mang tới, cậu ái ngại.

- Làm phiền anh rồi.

Kim Nam Joon vươn tay, giống như anh trai mà xoa đầu cậu.

- Đừng khách sáo như vậy, mau ăn rồi đi ngủ đi.

Jeon JungKook gật đầu, Kim Nam Joon ở lại một lúc rồi rời đi.

Buổi đêm trời mưa lớn, từng vạt nước đánh vào kính cửa sổ. Jeon JungKook nằm ở trên giường, thần trí mê man, mồ hôi theo thái dương mà lăn xuống gối.

Cậu đang mơ, thấy mình đứng trong một khoảng không cô quạnh, xung quanh không một bóng người, chỉ có bóng đêm không ngừng xâm lấn cậu. Chúng tràn tới, bủa vây xung quanh, mặc cho cậu có vùng vẫy thoát ra cũng không được.

Jeon JungKook hét lớn một tiếng, tự mình bật dậy ở trên giường. Mồ hôi đầm đìa ở sau lưng, cậu mở mắt nhìn xung quanh cậu bóng tối cũng đang bủa vây lấy. Bốn xung quanh cậu, bóng tối ngập tràn.

Trước đây, Jeon JungKook không bao giờ sợ bóng tối. Bởi vì mỗi khi mở mắt ra, sẽ luôn có một vòng tay ôm chặt lấy mình, sẽ luôn có một thứ hơi ấm bao bọc cậu.

Nhưng mà hiện tại, ở trước mắt chỉ là một khoảng không, lạnh lẽo tới cô quạnh.

Sau lưng một hồi run lên, nhớ về những ấm áp khi được gần kề bên hắn không nén được giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, lăn dài trên má. Jeon JungKook tự ôm lấy mặt mình, nghẹn ngào gọi.

- TaeHyung...

_______________________________

Jeon JungKook giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn, phía trước chỉ là một mảng tối đen. Quay đầu nhìn, cửa sổ quên không cài, gió lay động tấm màn cửa cũng nhẽ đung đưa.

Cậu, lại ngủ không được ngon giấc rồi. Jeon JungKook lật chăn bước xuống giường, bàn chân trần đạp vào nền nhà lạnh lẽo. Bên bệ cửa sổ, chậu hoa tiểu quỳnh đang dần tàn, cánh hoa chậm rãi rũ xuống héo úa, cô quạnh.

Trên đường 17 này vốn dĩ không tấp nập như trung tâm thành phố, nó hướng về ngoại ô cho nên buổi đêm luôn thanh tĩnh như vậy, tiếng xe thỉnh thoảng chạy qua đường cũng không có.

Nghiêng đầu tựa vào thành cửa sổ, bóng tối bao phủ phía sau lưng, chậm chạp xâm lấn cậu. Jeon JungKook không hoảng sợ, không quay đầu, chỉ nhạt nhẽo cười.

- TaeHyung...

Em nhớ anh...

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip