Chương 3 Gặp Gỡ

Bên Vương Nhất Bác và Ngụy Vô Tiện

Vương Nhất Bác rơi xuống giường.

"Ngươi....Ngươi không phải Lam Vong Cơ"

Ngụy Vô Tiện hoảng loạn... Đầu óc hắn quay cuồng. Hắn như bị bỏ lại Loạn Táng Cương 3 tháng trước đó vậy. Ngụy Vô Tiện thổi sáo những bóng đèn đang sáng bỗng nổ thành một dòng. Những tiếng cửa kính vỡ nát.

"Anh Chiến....Bình Tĩnh" Tuy Vương Nhất Bác nói Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nhưng bản thân cậu ấy rất sợ bóng tối. Cậu ấy co do lại.

"Anh Chiến...."

Tiếng sáo làm ảnh hưởng tới Vương Nhất Bác. Cậu ấy quỳ gối trên mặt nền. Ngụy Vô Tiện rời đi. VNB chạy ôm lấy Ngụy Vô Tiện

"Anh Chiến....Đừng bỏ em"

Ngụy Vô Tiện ngừng thổi.Nói nhỏ

"Lam Trạm...."

Nói xong Ngụy Vô Tiện nói lại với VNB

"Khi nào trời mưa lớn. Ta sẽ rời đi"

Vương Nhất Bác liền nghĩ. Ở đây là trung khu lớn. Có các nhà cao ốc rất sang và đẹp nhưng nói về thời tiết lại là một điều khó. Trời có thể nắng nhưng mưa thì rất ít. Ở đây đa số là tạo mưa nhân tạo nên căn bản là không thể mưa.

Ngụy Vô Tiện không quên những ngày VNB ở cạnh mình nên đã làm cho những bóng đèn tắt chưa vỡ sáng trở lại.

"Vị huynh đài. Rất giống với Lam Vong Cơ của ta. Nhưng hai người vẫn thật sự rất khác nhau"

"Anh Chiến... Không phải...Anh là của em...Của em"

Ngụy Vô Tiện đến đỡ VNB dậy.

"Nếu ngươi sợ. Có thể ngủ lại đây"

VNB im lặng. Một lát sau ôm tới Ngụy Vô Tiện.

"Anh Chiến...Anh thật sự quên em rồi sao. Em là Nhất Bảo này. Là cún con của anh này. Anh là người thường xuyên nấu cơm cho em ăn mà. Anh là người hôn môi em mỗi đêm khi chuẩn bị đi ngủ...Những thứ này, anh quên rồi sao, anh quên hết rồi sao"

"Ta thật sự không phải a. Ta làm gì biết nấu ăn cơ chứ"

Ngụy Vô Tiện cho cậu ấy ngửi một ít thuốc nên đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau trời bỗng oi bức từ khi chưa tỉnh dậy. Mặt trời chiếu rọi vào mặt Vương Nhất Bác cậu ấy liền tỉnh dậy thì thấy Ngụy Vô Tiện đang ngủ cạnh mình

"Anh Chiến...Trời ở đây sẽ không đổ mưa" - nói nhẹ giọng thấp

VNB đến công ty của mình làm việc.Chiều đến bỗng mây đen mù mịt kéo tới. VNB lo lắng liền phi thẳng xe đến nhà của mình.

"Đùng" Một tiếng mở cửa thật to

"Anh Chiến....anh Chiến...." Vương Nhất Bác gọi nhưng không thấy trả lời. Cậu ấy hoảng loạn.

"Không...Anh Chiến...."

Cậu ấy đã khóc....

"Anh Chiến...."

Bỗng một tiếng chân đi tới

"Ta cũng đâu phải người phụ nghĩa , nói muốn đi là đi luôn đâu"

VNB liền ôm nhào tới.

"Anh Chiến....Em không muốn mất anh...Anh đừng đi đâu cả có được không. Ở lại với em có được không"

Ngụy Vô Tiện nhìn lên bầu trời.

"Có vẻ trận mưa này. ...mình chưa đi được rồi"

VNB đưa Ngụy Vô Tiện đi chơi biển. Nhưng chẳng may lại có điều xảy ra. Vương Nhất Bác vì là một Tổng đài có Công ty lớn và có nhiều kẻ thù muốn làm hại cậu ấy.

"Anh Chiến cẩn thận một chút. Anh là hậu đậu lắm đó"

"Anh Biết rồi"

Ngụy Vô Tiện lặn xuống. Nghe thấy tiếng

"Anh Chiến...Cứu em"

Ngụy Vô Tiện liền ngoi lên. Không nhìn thấy Vương Nhất Bác nữa. Hắn chạy nhanh lên bờ liền nghe thấy tiếng điện thoại

"Ta thao...Cái này dùng thế nào đây"

Ấn linh tinh thì Ngụy Vô Tiện cũng nghe thấy

"Nếu công ty của Vương Tổng hủy ký hợp đồng với công ty C thì chúng tôi sẽ thả Vương Tổng ra. Nếu không chúng tôi cũng không lường được hậu quả." Nói xong họ nhanh cúp máy. Nguỵ Vô Tiện cười nhẹ.

"Giám động tới người của ta"

Ngụy Vô Tiện dùng bùa mà đi tìm vị trí của VNB
Khi đi vào trong thì đúng ngửi được mùi khó chịu

"Toàn dầu"

Ngụy Vô Tiện thấy VNB liền chạy tới cởi chói.

"Nhất Bác...Em có sao không"

Tiếng nói này. Lời nói này. Không sai

"Anh Chiến....Anh Chiến"

*Lại anh Chiến rồi. Ta đã bảo là không phải*

Lúc này những người kia đổ dầu thô xuống nền đất trong khu công nghiệp bỏ hoang.

"Anh Chiến....Cẩn thận"

Họ đẩy dầu từ trên cao xuống định trúng người Ngụy Vô Tiện nhưng VNB lại đẩy Ngụy Vô Tiện ra.

"Vương Tổng và Tiêu Tổng đây...Kiếp sau chúng ta gặp lại"

Một chiếc giêm rơi xuống. Ngọn lửa cháy bùng lên. Ngụy Vô Tiện kéo VNB vào một góc. Bọn người kia rời đi.

*Mình không có linh đan. Mình không ngự kiếm được*

Ngụy Vô Tiện thổi Trần Tình lấy vài ba oán linh kéo người VNB rời khỏi.

"Anh Chiến...Đi cùng em"

Ngụy Vô Tiện ho vì khó thở.Hắn bẽ một tấm bùa tan sương mà lúc hắn dùng ở Ôn Thị

Bên Vương Nhất Bác.

"Anh Chiến.. còn anh Chiến ở trong"

"Vị huynh đài này...Di Lăng Lão Tổ sẽ không sao đâu"

Vừa nói xong.Ngụy Vô Tiện đi ra. Hắn bực mình liền kêu các oán linh đưa những người muốn làm hại tới VNB kéo tới. 6-7 người

"Tha mạng....Vương Tổng và Tiêu Tổng ta mạng...."

Ngụy Vô Tiện tới đạp thẳng vào mặt người đó bay xa tới gốc cây. *Chết*

"Gián động vào người của ta. Các ngươi cũng gan to lắm" Người còn lại hoảng loạn sợ hãi quỳ gối cầu xin

"Tiêu Tổng... Chúng tôi từ nay không làm thế nữa. Tha mạng cho chúng tôi đi"

"Tha mạng..." VNB đến bên cạnh cầm tay.

"Anh Chiến ...Vậy là đủ rồi"

"Ừhm"

Bọn người kia rời đi.

Bỗng trời đổ một cơn mưa.

*Đến lúc phải đi rồi*

*Mưa. Không...Anh Chiến*

Một chiếc hố đen hiện lên

Ngụy Vô Tiện đi tới

"Không...Anh Chiến... Đừng đi" VNB vừa khóc vừa kéo tay Ngụy Vô Tiện.

"Ta thật sự phải đi rồi"

Ngụy Vô Tiện lấy tay gạt tay VNB ra. Đi vào

"Công tử....Cáo từ"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu rời đi. Biến mất. VNB chạy tới vớt nhưng đã không thấy người đâu nữa.

"Anh Chiến" - VNB hét lớn

✍️ BMĐ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip