Chương 42. Tiểu Du
Giấy cũng không thể gói được lửa cuối cùng Tiêu Chiến cũng biết tình trạng của Vương Nhất Bác.
Bởi vì lần đó anh đột nhiên trở về nhà vào buổi trưa ngay lúc Vương Nhất Bác tái phát cơn nghiện, nhìn thấy cậu hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc giăng đầy tơ máu, nằm lăn lộn trên sàn nhà ở phòng khách không ngừng cào cấu bản thân khiến Tiêu Chiến bị doạ không ít. Anh vội vàng đi đến đỡ lấy cậu nhưng trong lúc mất đi thần trí cậu không những không nhận ra anh, đánh anh, đè anh ra đất trực tiếp lột lấy quần anh mà mạnh mẽ tiến vào, cũng may bọn họ đã làm với nhau rất nhiều lần nên anh mới miễn cưỡng chịu đựng được việc cậu tiến công mà không hề giúp mình khuếch trương.
Mặc dù ban đầu có chút đau nhưng may mà không chảy máu. Sau khi dùng khoái cảm tình dục để phát tiết xong, cậu dần lấy lại thần trí. Cuối cùng hai người ôm lấy nhau oà khóc. Tiêu Chiến sau đó để cậu nhập viện thực hiện quá trình cai nghiện trong môi trường như bệnh viện sẽ an toàn hơn. Mỗi ngày anh đều dành ra chút thời gian đến thăm cậu, cùng nhau trò chuyện, dùng những nụ hôn sâu để an ủi lẫn nhau. Ngoài ra An An , La Tấn, Vệ Lam và Tiểu Vũ cũng thường xuyên đến thăm cậu. Nói chuyện cùng cậu để khiến bản thân cậu khây khoả hơn. Nhờ tình yêu của Tiêu Chiến và sự quan tâm của mọi người, nửa năm sau cậu hoàn toàn cai nghiện thành công, trở lại cuộc sống bình thường và tiếp tục công việc cảnh sát mà cậu yêu thích.
Hôm nay Vương Nhất Bác được tan làm sớm, vì vậy quyết định đến bệnh viện ăn trưa cùng Tiêu Chiến. Không ngờ vừa đẩy cửa phòng bệnh bước vào lại thấy Tiểu Du đang đứng ép bác sĩ Tiêu vào tường, nhìn môi hai người họ cách nhau chỉ vài centimet. Cậu triệt để nổi điên nhanh chóng kéo cổ áo Tiểu Du đẩy cậu ta ngã ra sàn, sau đó đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến, chắn đi tầm nhìn của Tiểu Du.
Tiêu Chiến theo bản năng muốn đỡ người đang mặc quần áo bệnh nhân bị ngã trên sàn ngồi dậy, nhưng lại sợ Vương Nhất Bác hiểu lầm , đành kéo tay cậu nhỏ giọng giải thích.
" Cậu ấy là bệnh nhân của bệnh viện đấy. Sức khoẻ không tốt. Em không cần mạnh tay như vậy"
"Sức khoẻ không tốt mà còn ép được bác sĩ Tiêu vào tường.... Vậy nếu sức khoẻ tốt còn làm được gì nữa hả...."
"Anh...."
Tiểu Du từ trên sàn đứng dậy cười thiếu đánh chào tạm biệt hai người qua loa rồi bằng tốc độ như tên lửa nhanh chóng chuồn đi mất.
Tiêu Chiến nhìn cách cửa phòng đóng lại rồi mới kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống sopha . Anh ghì lấy tay áo cậu hỏi "Em giận hả?"
"Thế anh nghĩ xem, là anh nhìn thấy em sắp bị người khác hôn môi anh có giận không?"
"Em dám?..."
"Đó thấy chưa gặp ai cũng sẽ giận mà thôi"
Tiêu Chiến cảm thấy hết cách sợ không dỗ tốt con cún ăn giấm này, đêm nay người khổ sẽ là mình, anh mạnh tay kéo cổ áo cậu hôn lên, anh nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm cậu đưa đầu lưỡi chui vào khoang miệng cậu lộng hành, chưa được bao lâu liền bị cậu đảo khách thành chủ đè xuống so pha hôn đến khó thở chân rung. Vương Nhất Bác bị anh ra hiệu sắp thở không nổi mới chịu rời ra, trước khi rời hẳn còn ở trên yết hầu của anh cắn lại để cả một dấu răng to đùng.
Tiêu Chiến ăn đau nổi nóng mắng "Vương Nhất Bác em là chó hả, căn đau như vậy"
Cậu dụi mái đầu đã trở lại màu đen vào cổ anh cười "Đúng vậy. Em là chó của anh, và là duy nhất, anh để em phát hiện anh dám có thêm con chó nào ở bên ngoài, anh có tin là em cắn chết anh không?"
Tiêu Chiến nhéo má cậu nói "Trải qua bao nhiêu chuyện rồi, em vẫn còn nghĩ anh muốn có người khác hay sao ? Ngốc thế. Chỉ có mình em. Duy nhất mỗi em. Em ngồi dậy được không? Ngồi dậy rồi anh kể em chuyện của thằng nhóc ban nãy cho em "
Tuy nhiên Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích "Cứ giữ tư thế này mà kể em nghe có được không ca~"
Cứ mỗi lần cậu cảnh sát Vương giở trò làm nũng là anh lại chịu không nổi, đáng ghét. "Thôi được rồi. Nằm như vậy cũng được. Tiểu Du, mắc bệnh ung thư máu, đã chuyển sang giai đoạn thứ 3 rồi. Vốn dĩ lúc phát hiện chỉ ở giai đoạn thứ nhất thôi nếu phẫu thuật có thể thành công giữ được mạng sống đến 70%. Nhưng mà cậu ta lại không muốn nhận tủy của người cha đã từng ruồng bỏ mẹ con cậu ấy. Cậu ấy bỏ trốn khỏi bệnh viện, chuyển sang ăn chơi phóng túng, muốn tận hưởng cuộc sống trước khi chết. Nhưng tình hình đột nhiên chuyển biến nặng cuối cùng cậu ta bị ngất và được mang đến bệnh viện cấp cứu tuần trước. Cậu ấy là bệnh nhân của bác sĩ Lý không phải của anh. Nhưng vì bác sĩ Lý khuyên nhũ cậu ta đồng ý phẫu thuật không được, lại vô tình phát hiện anh và cậu ta biết nhau, nên muốn nhờ anh khuyên nhủ..."
Vương Nhất Bác vừa hôn liếm vành tai người dưới thân vừa nói "Khuyên nhủ kiểu gì mà đến mức nếu em không đến kịp hai người đã hôn nhau? Hử?"
Tiêu Chiến cảm thấy nhột nhạt rung rẫy cả người nói "Cậu ấy nói nếu cho cậu ta hôn một lần sẽ đồng ý phẫu thuật.."
" Vậy là bác sĩ Tiêu liền đồng ý sao?"
"Anh không có... Đang định đẩy cậu ta ra thì em đến..."
"Anh, em ăn giấm rồi, rất là không vui... Anh muốn bù đấp em thế nào đây hử?", vừa nói tay cậu còn cách mấy lớp vải vẽ vòng lên vòm ngực bác sĩ Tiêu.
Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt trả giá "Hay đêm nay em muốn bao nhiêu lần cũng được"
Vương Nhất Bác bật cười ngồi dậy sau đó cũng kéo anh theo , cậu hôn chụt vào bờ môi đã có chút sưng của anh nói "Không cần như vậy, chỉ có điều đêm nay em không muốn làm ở nhà, chúng ta đổi địa điểm khác đi có được không?"
Tiêu Chiến có chút miệng khô lưỡi đắng hỏi " Em muốn làm ở đâu?"
"Ở đâu còn lâu em mới nói. Đến tối anh sẽ biết thôi ... Còn nữa để chuyện khuyên nhủ cái tên ngốc thiếu đánh kia cho em đi. Em giúp anh khuyên"
Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi "Thật sao? Em khuyên thật hay là muốn đánh cậu ta đó"
Vương Nhất Bác đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi lôi kéo tay Tiêu Chiến hướng theo căn tin mà đi ra khỏi phòng vừa đi vừa trịnh trọng đáp "Thật. Em sẽ giúp anh khuyên, thật không đánh người. Một phần vì bạn trai anh là một cảnh sát tốt, một phần là do em không muốn anh tiếp xúc nhiều với tên nhóc thúi đó hì hì. Đi thôi em đói rồi, cùng em đi ăn cơm nào"
Tiểu Du đang định dọn đồ cuốn gói khỏi bệnh viện thì bị Vương Nhất Bác đột nhiên tông cửa phòng bệnh đi vào doạ đến muốn đứng tim. Cậu Vương nhìn đồ bệnh viện trên người Tiểu Du đã bị thay ra ngồi xuống sopha nói "Lại muốn trốn?"
Tiểu Du vốn dĩ sợ cậu đến đây là để trả thù còn cố tình lùi lại ôm lấy gối trước ngực như kiểu che chắn cho bản thân , khi nghe cậu hỏi mới hoảng hồn nói "à hì hì cảnh sát Vương đến thăm em hả? Ha ha!!! Anh yên tâm em trốn đi sẽ không làm phiền bác sĩ Tiêu nữa đâu, em.... Em xin thề ha ha"
Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi "Lần trước vẫn nghĩ tôi là vũ công quán bar hôm nay thì đã biết tôi là cảnh sát rồi sao? Thông tin cậu cũng nhanh nhạy đó"
"Hì hì cả bệnh viện đều biết bạn trai của bác sĩ Tiêu là cảnh sát. Nếu em mà không biết anh là cảnh sát thì có phải là bị ngu rồi không?"
"Không cần dài dòng nữa. Đi theo tôi một chuyến"
Tiểu Du ngơ ngác "Đi đâu ạ?"
"Đi tìm mục đích khiến cậu muốn sống tiếp", nói xong còn không đợi Tiểu Du hết ngạc nhiên đã nắm lấy cổ tay lôi cậu ta rời khỏi phòng bệnh, đi xuống tần hầm, ấn vào tay cậu nhóc chiếc mũ bảo hiểm sau đó tự đội mũ cho bản thân , leo lên xe quay đầu nói với Tiểu Du đang vẫn còn ngơ ngác đứng bên cạnh "Còn không mau lên đây"
Lúc Tiêu Chiến chuẩn bị tan làm đột nhiên gặp phải bác sĩ Lý. Anh ta không ngừng cảm ơn anh "Cuối cùng tiểu tổ tông cũng chịu phẫu thuật rồi. Cám ơn cậu Tiêu Chiến , cám ơn cậu. Nếu không thật sự không biết giao phó thế nào với ba của cậu ta. Huhu Tiêu Chiến cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi huhu"
Tiêu Chiến vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã bị bác sĩ Lý thả tay ra chạy đi mất, còn hét lại với anh bảo phải về chuẩn bị phương án phẫu thuật, lần sau nhất định sẽ mời ân nhân là anh dùng cơm.
Tiêu Chiến đi về phía nhà xe lái xe về thẳng về nhà, vì hôm nay Vương Nhất Bác được nghỉ buổi chiều nên lúc hai người ăn cơm cậu đã nói với anh về việc chiều nay cứ để cậu đến đón An An tan học. Nhưng lúc anh về đến nhà lại chẳng thấy An An đâu chỉ thấy Vương Nhất Bác đang loay hoay trong bếp. Anh đi đến ôm lấy cậu từ phía sau cười hỏi "An An đâu rồi? Không phải em bảo đi đón thằng bé? Hay là em quên mất?"
Vương Nhất Bác đang xào mỳ không tiện quay người đáp lên môi anh một nụ hôn như cậu mong muốn. Cậu chỉ đành giữ nguyên hiện trường tập trung xào mỳ đáp " Đường Hân đến tận cổng trường đón An An. Cô ấy nói đêm nay là sinh nhật của chủ tịch Đường muốn đón An An đến nhà ngủ lại một đêm, em cũng không tiện từ chối, mặc dù vẫn chưa đến kỳ hạn đưa An An đến nhà họ Đường một tháng một lần"
Tiêu Chiến cho tay vào trong khe hở bên hông của tạp dề đưa tay xuyên vào trong vạt áo xoa nắn lớp cơ bụng đẹp đẽ của người anh yêu cười nói "Sau anh cảm thấy tất cả đều là âm mưu của em nhỉ? Có phải vì muốn đêm nay ăn sạch anh nên đã đem gửi An An đến Đường gia hay không?"
Vương Nhất Bác trợn mắt trắng đáp "Anh nghĩ em là con người như vậy sao? Thật không phải âm mưu của em. Nhưng mà cái này cũng có thể nói là ông trời giúp em toại nguyện đó ha ha. Đừng sờ nữa, nếu còn tiếp tục sờ, em sợ là bữa cơm này không ăn được nữa đâu. Anh mau đi tắm đi, sắp xong rồi này"
Tiêu Chiến tiếc nuối thu tay lại sau đó chuẩn bị quay người rời đi đột nhiên nhớ ra một chuyện anh quay đầu lại hỏi "Là em thuyết phục Tiểu Du?"
"Đúng. Anh đừng hỏi bằng cách nào. Em sẽ không nói cho anh biết đâu. Mau đi tắm đi"
Tiêu Chiến biểu môi rời khỏi phòng bếp còn không quên lầm bầm mắng "Em đúng là đồ nhỏ mọn hừ!!! Anh cũng không thèm nghe đâu xì"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip