Chapter 13
Cho đến một vài ngày sau, Yeonjun lúc này đã nhận ra rằng bản thân cần phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc cùng với Soobin lần nữa. Việc cả hai người đều tự nguyện tiếp tục mối quan hệ này với cùng một mục đích đã quá rõ ràng và nếu Yeonjun vẫn không nhận ra được tình cảm của Soobin dành cho mình nhiều đến nhường nào thì thật là ngu ngốc.
Đó là một điều thực sự đáng ngạc nhiên (và cũng khá dễ thương nữa). Vốn Yeonjun mới là người thích với Soobin trước nhưng rồi tình thế như thay đổi 180 độ chỉ vì một tai nạn nho nhỏ sau giờ học khi họ ở riêng cùng nhau, người nhỏ hơn ấy thế mà lại mau chóng nảy sinh tình cảm với anh thậm chí là nhiều hơn gấp mười lần.
Yeonjun cảm thấy vô cùng biết ơn vì họ đã bắt đầu trò chuyện với nhau kể từ vài tuần trước, dù cho cái tình huống ban đầu khá là kỳ quặc. Giờ thì anh đã có thể chắc chắn rằng bản thân thực sự muốn Soobin trở thành người của mình và anh biết hẳn là Soobin cũng cảm thấy như vậy.
Thực ra thì chẳng có vấn đề gì khiến Yeonjun phải chùn bước cả, chỉ là anh đang muốn đợi một thời điểm thích hợp để có thể nói ra mà thôi. Anh cảm giác rằng có lẽ Soobin muốn nó sẽ thật đặc biệt chăng? Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu là thế thì lúc trước cậu đã không cố gắng vội vàng đẩy nhanh mọi thứ như vậy rồi. Dù sao thì Yeonjun vẫn quyết định sẽ tiếp tục chờ đợi.
Cho đến khi vị phó chủ tịch hội học sinh của họ - Huening Kai - cuối cùng cũng đã đẩy anh đi đúng hướng.
Yeonjun không phải kiểu người dễ ghen tuông, anh sẵn sàng đứng lên để bảo vệ quan điểm đó cho đến tận lúc nằm xuống mồ, nhưng sự thật là chưa có bất kỳ ai khiến anh phải cảm thấy ghen hay muốn gây chiến để 'giành lấy chủ quyền' cả.
Và khi Huening Kai (không rõ vô tình hay cố ý) đặt tay lên đùi Soobin lần thứ năm trong bữa trưa ngày hôm nay, bình giấm trong lòng Yeonjun như bị ai đó đập bể vậy.
Nhưng nói cho đúng thì Yeonjun có thể làm gì được đây? Họ chẳng công khai bất cứ điều gì, Soobin có vẻ như cũng không buồn đẩy Huening Kai ra và điều đó càng khiến máu nóng trong người anh như sôi lên không ngừng. Chính xác thì hai người họ cũng chẳng ở trong một mối quan hệ chính thức, nhưng anh cho rằng bản thân vẫn có quyền để cảm thấy khó chịu vì bị bỏ rơi.
Huening Kai đã bắt đầu ăn trưa cùng họ từ khoảng tuần trước. Thực ra thì Yeonjun cũng chỉ mới có thói quen dùng bữa với Soobin thời gian gần đây thôi nhưng hai việc này là hoàn toàn khác nhau.
Về phần Soobin, cậu vốn dĩ đã quá quen với việc ngồi ăn một mình nhưng vẫn rất vui vẻ và trân trọng sự góp mặt mới này của hai người nọ. Cậu thích lắm, đặc biệt là cảm giác được chú ý và quan tâm.
Nãy giờ Yeonjun chỉ im lặng chẳng nói gì cả và người nhỏ hơn thậm chí còn không nhận ra được điều đó. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đáng lẽ ra phải là của mình vẫn đang an tọa trên đùi Soobin, nhưng cậu thì lại quá mải mê với số đồ ăn trước mặt mình mà chẳng buồn để ý.
Yeonjun ngồi đối diện với Soobin và tên nhóc Huening Kai thì hồn nhiên ngồi ngay sát bên cạnh cậu. Đúng là vị trí có lợi mà.
Trong một hành động bộc phát vì sự bực bội dồn nén, Yeonjun không mảy may suy nghĩ nhiều mà dùng chân mình móc vào phần chân ghế của Soobin và kéo cậu lại gần. Hành động bất ngờ đó khiến cả hai người ngồi phía đối diện đều không khỏi giật mình.
"Anh ổn chứ, hyung?" Huening Kai lo lắng hỏi.
Yeonjun ghét việc tên nhóc này gọi Soobin như thế.
Soobin chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu trấn an, không quên hướng đến người nọ một ánh nhìn kỳ lạ.
Yeonjun vờ như không thấy, thay vào đó chỉ dùng chiếc nĩa trong tay chọc chọc vào đĩa đồ ăn trước mặt. Đúng là hành động của anh có hơi trẻ con nhưng biết làm sao được đây, anh đã phải nhẫn nhịn suốt nhiều ngày nay rồi.
Dù sao thì giờ bàn tay của Huening Kai cũng đã ngoan ngoãn đặt trở lại trên đùi mình sau chút sợ hãi vừa rồi vậy nên cứ coi như anh đã thành công vậy.
Nhưng rồi tên nhóc nọ lại tiếp tục phá hỏng mọi thứ lần nữa. Hầu như ai cũng biết rằng Soobin thích cheesecake và Huening Kai 'tình cờ' cũng có chuẩn bị một chút bánh để tráng miệng. Vậy nên, một cách đầy tự nhiên, người nhỏ hơn đã ngỏ lời muốn Soobin ăn cùng và nhất quyết phải tự mình đút cho Soobin ăn mới chịu.
"Nói ah nào~" Huening Kai thúc giục, đưa chiếc dĩa lên môi Soobin.
Với tâm trí và đôi mắt chỉ chăm chăm vào miếng bánh thơm phức, Soobin rất nhanh há miệng mà chẳng cần đắn đo suy nghĩ.
Khi thấy một chút topping dâu tây dính trên khóe môi Soobin, Huening Kai cũng không ngần ngại mà dùng ngón tay mình lau đi và một giây liền liếm sạch.
Hành động đó hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của Yeonjun. Chẳng nói chẳng rằng, anh thẳng tay vứt chiếc nĩa lên đĩa và quay lưng rời khỏi nhà ăn.
Nếu như vừa rồi Soobin còn không nhận thấy có gì bất thường thì giờ cậu hẳn đã biết, ngay lập tức nói lời xin lỗi với Huening Kai và rất nhanh đứng dậy theo chân người nọ.
Soobin phải mất một lúc mới tìm thấy bóng dáng Yeonjun nhưng vẫn chỉ lặng lẽ đi theo sau anh cho đến khi vào trong nhà vệ sinh. Khi chỉ còn hai người họ ở một mình, Soobin mới lại gần người lớn hơn.
"Yeonjun, có chuyện gì sao?" Cậu hỏi, mặc dù trong lòng sớm đã biết lý do tại sao Yeonjun lại bực bội như thế.
Thay vì đáp trả bằng lời nói, thứ Soobin nhận lại được là một nụ hôn bất ngờ. Mạnh mẽ và nóng bỏng, đủ để khiến cho hai chân cậu rất nhanh trở nên mềm nhũn.
Nụ hôn như bộc phát hết tất cả những sự hờn dỗi bực dọc, xen lẫn trong đó là chút chiếm hữu và cả tình cảm không thể kìm nén. Phải đến khi không khí trong buồng phổi của cả hai như bị rút cạn, Yeonjun mới rời môi, Soobin loạng choạng dựa lưng vào bức tường phía sau để có thể ổn định lại nhịp thở hỗn loạn.
Con mẹ nó đặc biệt cái gì chứ, Yeonjun thực sự cần phải làm gì đó ngay bây giờ.
"Liệu em có còn muốn trở thành người của tôi nữa không, Soobin?"
Soobin không khỏi giật mình khi người nọ đột nhiên lại nhắc tới vấn đề này, nhưng có vẻ như trước khi não bộ kịp xử lý thông tin vừa được nghe thì đầu cậu đã phản ứng nhanh hơn cả, không ngần ngại gật cái rụp đầy dứt khoát. Tất nhiên là cậu muốn.
"Dùng lời nói đi." Yeonjun không giấu được vẻ sốt sắng mà thúc giục, cầm lấy cổ tay Soobin. Cái nắm không quá mạnh bạo nhưng cũng để giữ chân Soobin và kéo những suy nghĩ mông lung của cậu quay trở lại.
"Em là của anh, hyung. Hứa đấy, em vẫn luôn là của anh mà." Cậu lí nhí nói nhanh, không khỏi ngại ngùng mà bày tỏ.
Vốn Yeonjun không có ý định sẽ bắt đầu bất cứ điều gì nhưng sau khi nghe được những lời thổ lộ đó, anh không thể phủ nhận rằng bản thân ấy thế mà lại có chút... hứng tình. Không được không được, dù gì thì đây cũng là nhà vệ sinh công cộng đấy, phải bình tĩnh lại-
Đột nhiên, cánh cửa bỗng bật mở. Không ai khác chính là Huening Kai.
Yeonjun ngay lập tức buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay Soobin ra, bởi vì suy cho cùng, dù cho cái khoảnh khắc vừa rồi của họ có là gì đi chăng nữa thì nó cũng không phải là một lời khẳng định chính xác cho mối quan hệ công khai của cả hai. Trên hết, anh vẫn cần phải tôn trọng quyết định của Soobin về việc này.
Nhưng rồi Soobin bỗng bất ngờ rướn người tới gần và đáp trả lại nụ hôn khi nãy với một xúc cảm mạnh mẽ cũng chẳng kém gì.
Yeonjun không khỏi bối rối, cố gắng giúp Soobin bình tĩnh lại, người nhỏ hơn khi này lại đang giữ chặt lấy cổ tay anh. Thật là một pha đảo ngược tình thế thú vị.
Yeonjun cho rằng người nhỏ hơn đã không nhận ra được sự có mặt của Huening Kai, nhưng rồi Soobin liền quay đầu về hướng người vẫn đang đứng tần ngần trước cửa và thản nhiên nói.
"Bọn anh sẽ trở ra trong khoảng một phút nữa, được chứ Kai?"
Huening Kai chỉ biết gật đầu như một con rối, miệng vẫn chưa thôi há hốc, ngoan ngoãn rời khỏi nhà vệ sinh.
Đúng, Yeonjun đã bị sốc, nhưng thành thật mà nói thì hành động đó của người nọ lại càng khiến anh hứng lên hơn cả lúc trước nữa. Một Soobin chiếm hữu đúng là thu hút thật đấy. "Vừa rồi là sao hả?" Yeonjun muốn làm rõ hơn thắc mắc trong lòng.
Soobin chỉ khẽ nhún vai trước khi kéo Yeonjun lại càng gần. "Em không được phép khoe khoang những gì thuộc về mình hả?" Cậu hỏi.
Yeonjun không ngần ngại gật đầu ngay tức khắc. Phải, điều đó đúng là quyến rũ thật.
"Em nghĩ anh cũng nên làm như vậy đó, hyung." Soobin sau đó liền gợi ý, không nhanh không chậm dựa lưng vào bức tường phía sau và nghiêng đầu sang một bên.
Tất nhiên là Yeonjun không thể bỏ qua cơ hội quý giá này rồi. Thành thật thì anh luôn có sở thích với việc 'đánh dấu' nhưng lại chưa từng thể hiện ra điều đó khi ở cùng Soobin, nhất là khi người nọ lại ngây thơ như vậy và họ cũng chẳng ở trong một mối quan hệ chính thức nào. Và giờ đây khi thời cơ đến, anh không thể giấu nổi sự biết ơn và rạo rực trong lòng, rất nhanh vòng tay ôm lấy eo Soobin và kéo cậu lại gần.
Yeonjun cúi đầu hít lấy mùi hương trên cần cổ mịn màng trước khi ấn môi mình lên đó và mút lấy thật mạnh, vừa đủ để để lại dấu vết của riêng mình. Và rồi một cái khác nữa. Lại một cái khác. Cho đến khi cơ thể cả hai đã nóng lên thấy rõ, Yeonjun rời môi, hài lòng ngắm nhìn thành quả của bản thân, khóe miệng không nhịn được mà nâng lên.
"Giờ học tiếp theo của em là khi nào?" Anh hỏi, phả hơi thở ấm nóng lên làn da đã sớm đỏ lên vì những dấu hôn.
Soobin suy nghĩ một lát rồi đáp. "Khoảng một tiếng rưỡi nữa."
"Ký túc xá của em gần hơn, như vậy không sao chứ?"
Soobin không ngần ngại gật đầu. "Hoàn hảo ạ."
+×+
Chính thức iu nhau rồi nên từ chap sau mình đổi xưng hô nha 🥳 mà không có H đâu nên mng cất cái hỏny lại đi nè =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip