Chapter 17

Ừm... vậy đấy, Soobin đã hành động có chút liều lĩnh. Cậu thừa biết rằng làm như thế chỉ càng khiến Huening Kai tổn thương nhưng khi đó cậu lại chẳng thể suy nghĩ thấu đáo được gì cả. Khi cậu hỏi Kai hãy ở lại qua đêm, thật may là lúc đó người nọ lại cư xử trưởng thành hơn và nói lời từ chối. Và Soobin biết việc đó hẳn là đau đớn lắm.

Soobin cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng tệ hơn cả là phần lớn cảm giác tội lỗi ấy lại hướng về phía Yeonjun chứ không phải dành cho Huening Kai. Cảm thấy có lỗi vì đã hôn một người khác mà không phải Yeonjun, mặc dù họ đang tạm xa nhau nhưng— nó vẫn có cảm giác thật sai trái.

Tất cả đều vô cùng bất công đối với Huening Kai thế nhưng Soobin thậm chí còn chẳng thể nghĩ về điều đó. Không phải khi tâm trí cậu đang không ngừng kêu gào rằng hãy nói cho Yeonjun biết sự thật.

Vậy nên khi Yeonjun hỏi rằng liệu họ có thể nói chuyện cùng nhau không đến lần thứ ba, Soobin đã gật đầu đồng ý.

Soobin chỉ làm như vậy vì cậu biết rằng bản thân thực sự không khó chịu với Yeonjun. Cậu đang cố gắng hết sức để giữ khoảng cách an toàn giữa họ bởi biết chắc rằng sự quyết tâm của mình hẳn sẽ bị phá vỡ ngay khi chỉ có hai người ở riêng với nhau.

Nhưng giờ Soobin cần phải nói cho Yeonjun nghe về nụ hôn kia; vậy nên cậu đã đồng ý gặp nhau một vài ngày sau đó.

Lúc đầu, Soobin cũng khá là khó xử bởi biết làm sao đây, cậu đã hôn Kai ngay tại chính căn phòng mà cậu và Yeonjun đang ở trong lúc này. Nhưng Yeonjun thì vẫn chưa hay biết gì về chuyện đó và trông vẫn đang tràn đầy hy vọng.

Khi cả hai đã chào hỏi và về tới phòng của Soobin, Yeonjun là người mở miệng phá vỡ sự yên lặng trước.

"Anh thật sự rất mừng vì cuối cùng em cũng đã đồng ý gặp nhau. Chỉ là anh cảm thấy vô cùng tệ vì tất cả những gì đã xảy ra." Yeonjun nói sau khi hắng giọng một tiếng, như thể anh đã luyện tập rất nhiều cho thời khắc này. "Anh đã nói chuyện với người cũ và nó... thực sự thì nó khá thuận lợi. Giờ thì anh có thể giải thích mọi chuyện rồi. Nếu em muốn."

Soobin căng thẳng đứng đó với hai bàn tay bối rối. Nghe giống như thể Yeonjun đã dành toàn bộ thời gian qua để khiến mọi thứ trở nên tốt hơn còn Soobin thì lại khiến chúng ngày càng phức tạp vậy. Cậu cảm thấy thật tệ.

"Soobin?" Yeonjun khẽ hỏi, có chút lo lắng khi không nhận được sự phản hồi nào.

Soobin giật mình ngước đầu lên như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó sai trái. Cảm giác tội lỗi cứ không ngừng ăn mòn tâm trí khiến cậu thậm chí chẳng thể nào tập trung nổi. "Xin lỗi. Anh có thể giải thích nếu muốn. Em không muốn anh cảm thấy như bản thân bắt buộc phải chia sẻ nó với em chỉ để khiến em cảm thấy tốt hơn..." Cậu càng nói càng trở nên lí nhí.

Yeonjun cẩn thận nắm lấy cổ tay Soobin, dẫn cậu đến ngồi xuống giường trước khi cũng ngồi xuống bên cạnh và buông tay, mặc dù thực sự vẫn muốn được giữ lấy người nọ. "Không đâu, anh nợ em một lời xin lỗi. Là anh muốn thế, thật sự đấy."

Soobin cố gắng dành cho anh toàn bộ sự tập trung của mình nhưng nó chỉ ngày càng trở nên khó khăn hơn. "Được rồi..." Cuối cùng cậu đáp. "... nhưng em cũng có chuyện cần phải nói với anh."

Yoenjun cố giấu đi vẻ bối rối trên khuôn mặt nhưng cũng không khỏi giật mình. "Ừ, tất nhiên rồi." Thay vì vậy anh nói, mỉm cười đầy căng thẳng.

Khi Soobin dường như đã có vẻ bình tĩnh lại, Yeonjun cuối cùng cũng bắt đầu giải thích. "Anh không còn có tình cảm với người cũ nữa. Anh nghĩ rằng đáng lẽ mình đã có thể nói ra điều đó khi chúng ta nói chuyện với nhau khi đó nhưng... chỉ là anh đã cảm thấy sợ hãi."

Khi Yeonjun thấy lông mày Soobin nhíu lại vì bối rối, anh tiếp tục. "Anh biết rằng điều đó thật vô lý. Vốn ban đầu anh cũng nghĩ như vậy nhưng rồi anh mới nhận ra rằng bản thân cảm thấy sợ hãi vì phải buông bỏ một phần quá khứ của mình lại phía sau. Anh đã làm bạn với cô ấy suốt nhiều năm trước khi hai đứa hẹn hò, vậy nên chỉ là thật khó để buông bỏ tất cả những điều đó."

Soobin lo lắng cắn môi. Đột nhiên, cậu lên tiếng. "Hyung, em không biết chuyện đó, anh không cần phải—"

Yeonjun ngắt lời cậu với một bàn tay đặt lên vai như trấn an. "Không sao đâu. Dù sao thì anh cũng không thể làm bạn với cô ấy được, bọn anh chưa bao giờ phù hợp để có thể làm bạn bè. Và buông bỏ cô ấy cũng không quá khó khăn một khi anh cuối cùng đã làm được việc đó. Anh hứa đấy."

Soobin đẩy bàn tay của người nọ ra khỏi vai mình. Cậu biết nó vốn có ý nghĩa để an ủi nhưng bản thân cậu thì cảm thấy quá xấu hổ rồi.

Nếu Yeonjun để ý được thì anh đã không đề cập đến chuyện đó. "Thật may vì cô ấy cũng rất hiểu chuyện và cô ấy cũng không biết việc anh đã ở trong một mối quan hệ khác nữa. Thực sự thì đó là lỗi của anh vì đã không nói cho cô ấy biết nhưng giờ thì cô ấy cũng hoàn toàn ổn với quyết định này. Đã đến lúc cả hai người bọn anh cần phải bước tiếp rồi."

Soobin khẽ gật đầu để cho thấy rằng cậu vẫn đang lắng nghe nhưng vẻ mặt thì lại chẳng có cảm xúc gì cả.

Yeonjun lo lắng hỏi. "Vậy chuyện em muốn nói với anh là gì?"

Soobin ngước lên bắt gặp ánh nhìn của người lớn hơn. Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng đôi mắt của chính mình đã bắt đầu phủ một tầng trong suốt. Chỉ là cậu cảm thấy thật tệ.

"Yeonjun... hyung... em đã hôn Huening Kai..." Cậu bày tỏ, vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Yeonjun và nói ra sự thật. Như thể cậu đang tự trừng phạt bản thân mình vậy.

"... Oh." là câu trả lời của Yeonjun.

Soobin cố gắng lục tìm những xúc cảm trong ánh mắt ấy một lát nhưng rồi Yeonjun sau đó liền nhìn đi hướng khác. Anh đang buồn sao? Tức giận? Khó chịu? Soobin chẳng thể đoán được và nó khiến cậu như muốn điên lên.

"Sao em lại nói với anh chuyện này?" Yeonjun hỏi, hoàn toàn là bởi tò mò.

Soobin nghẹn lại, cảm giác như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng và ngày càng trở nên lớn hơn. "Bởi... b-bởi vì điều đó thật sai trái. Em không biết nữa..." Cậu lí nhí. "Có cảm giác như thể em đang lừa dối anh vậy."

Yeonjun rất muốn an ủi Soobin nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào khi mà người nọ không để anh chạm vào cậu. Đó là cách mà anh đã quen thực hiện để giúp trấn an người nhỏ hơn. "Soobin, không sao mà. Bình tĩnh lại đã, anh không giận em đâu."

Soobin cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình. "Nhưng em thấy giận bản thân mình." Cậu tức giận kêu lên. "Anh đã dành toàn bộ thời gian qua để cố gắng trở nên tốt hơn vì em vậy mà em- em lại chẳng thể vì anh mà làm được như thế..."

Yeonjun có thể hiểu được những gì Soobin đang nói nhưng vẻ tội lỗi của cậu không khỏi khiến anh đau lòng. Anh thậm chỉ còn chẳng thể cảm thấy tức giận với Soobin khi mà bản thân cậu còn đang tự khó chịu với chính mình như thế. Tuy vậy cũng không có nghĩa là anh không cảm thấy tổn thương.

"Em sẽ không làm chuyện đó nếu chúng ta vẫn đang hẹn hò," Yeonjun giải thích. "... phải không?" Khi Soobin gật đầu, anh nói tiếp. "Vậy là được rồi. Anh không thể nói rằng mình không ghen." Anh mỉm cười buồn bã. "Em cũng biết rằng anh dễ ghen đến thế nào mà."

Soobin chẳng thể mỉm cười nổi. Cậu chỉ khẽ gật đầu lần nữa. "Em đã từ chối Kai nhưng khi em ấy yêu cầu một nụ hôn, em- em đã làm thế. Em không biết tại sao nữa... có lẽ chỉ vì em thấy nhớ anh."

Yeonjun cảm thấy trái tim mình không khỏi xốn xang. Thật ngu ngốc nhưng ý nghĩ đó cũng khiến anh cảm thấy khá hơn đôi chút. "Anh vẫn là của em mà." Yeonjun ích kỷ nhắc nhở Soobin.

Soobin cảm thấy trái mình như tan ra phần nào. Cậu nhớ rõ ràng cái khoảnh khắc cậu nói với Yeonjun rằng mình cũng muốn trở thành của anh. Tất nhiên là Soobin vẫn muốn điều đó nhưng đồng thời cậu cũng cần phải nhớ rằng lý do vì sao ban đầu cậu lại phải đặt ra cái khoảng cách này. "E-em... em cũng là của anh." Thay vì thế Soobin lại nói. Biết làm sao đây, lúc này tâm trí cậu chẳng thể hoạt động bình thường được.

Và Yeonjun bỗng nghiêng người tới hôn lên môi Soobin, anh rất nhanh hôn cậu đầy say đắm, như thể đang muốn bù đắp lại cho khoảng thời gian đã mất. Hai bàn tay cũng liều lĩnh tìm đến bên thân Soobin mà ôm lấy.

Soobin là người buông ra trước, vội vã đưa tay chạm lên môi mình như bị bỏng. "Anh đang làm gì vậy hả?" Cậu kinh ngạc hỏi.

Yeonjun nhếch miệng. "Anh chỉ muốn trả đũa thôi." Anh giải thích đầy tự mãn, như thể đó là điều đương nhiên để giành lại lợi ích của mình.

Soobin suýt chút nữa phì cười nhưng rất nhanh đã kìm nén lại. Cậu khẽ đánh vào vai người lớn hơn. "Dừng lại đi, em đang cố nghiêm túc mà." Soobin nài nỉ. "Nếu không thì em sẽ rút lại lời vừa rồi cho xem. Thật đấy."

Yeonjun vội vã lắc đầu, giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. "Hết rồi, anh hứa đó. Chỉ một lần thôi, công bằng mà."

Sau một lát, Soobin lên tiếng. "Dù sao thì em vẫn muốn được hiểu hơn về anh. Vẫn còn rất nhiều thứ mà chúng ta không biết về nhau, và em muốn làm bạn với anh."

Yeonjun đưa chân lên, ấn đầu gối vào lồng ngực mình. Nếu không thì anh biết bản thân sẽ không nhịn được mà cố gắng ôm Soobin mất. "Em là bạn anh mà Soobin, nhưng anh chắc chắn sẽ khiến em tin tưởng điều đó. Anh muốn mở lòng với em, chỉ là nói thôi thường sẽ dễ dàng hơn là hành động."

Soobin bỗng nắm lấy bàn tay Yeonjun, hành động đầu tiên mà cậu làm để kéo người nọ lại gần hơn với mình.

Đột nhiên Yeonjun nảy ra một ý tưởng. "Soobin, sao em không cùng anh tham gia một bữa tiệc nhỉ? Vào thứ sáu tuần này."

Soobin sững người. Một bữa tiệc sao? Cậu chưa bao giờ thích tiệc tùng cả. "Anh có chắc rằng... anh muốn em đi không vậy?" Cậu hỏi, hy vọng rằng việc cậu không thích cái ý tưởng đó không được biểu lộ ra quá rõ ràng.

"Tất nhiên là anh muốn em đi rồi." Yeonjun nói, hoàn toàn không ý thức được sự không thoải mái của Soobin. "Em chưa bao giờ tham bất cứ một bữa tiệc nào cả, có lẽ sẽ rất tuyệt nếu em ở đó cùng với anh."

Soobin nhướng mày. "Cùng với anh sao?"

Yeonjun cười toe, như thể đã bị nói trúng tim đen. "Được rồi, anh xin lỗi. Chỉ như những người bạn được chưa." Anh trấn an. "Hãy đến đó với tư cách là bạn của anh. Chúng ta có thể đi chơi."

Soobin trầm ngâm một lát, vô thức vuốt ve mu bàn tay Yeonjun. Làm sao cậu có thể từ chối được đây? Trông người nọ hào hứng đến vậy cơ mà.

"Em nghĩ rằng mình có thể thử đi một lần xem sao." Cậu rên rỉ.

Yeonjun siết chặt lấy bàn tay Soobin. "Em sẽ thích nó cho xem."

+×+

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip