Chapter 2
Đan xen với những họa tiết phức tạp trên lưng Soobin là đủ loại vết bỏng khác nhau. Thế nhưng chúng chắc chắn không phải do hỏa hoạn hay tai nạn nào đó như Yeonjun đã nghĩ. Chúng là những vết bỏng do ma sát bởi dây thừng.
"Chà, chà, chà-"
Soobin ngắt lời Yeonjun. Hai bàn tay cậu không ngừng run rẩy và giọng nói thì nhỏ nhẹ. Hơn hẳn bình thường. "Yeonjun, bỏ tôi ra."
Yeonjun lùi lại và giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. Anh chắc hẳn đang rất kinh ngạc thế nhưng cái khuôn mặt đó lại chẳng có thái độ gì là ghê tởm hay khó chịu như Soobin đã tưởng cả. Tuy vậy cậu vẫn cảm thấy rằng bỏ trốn đi vẫn là phương án an toàn nhất ngay lúc này.
Soobin ngay lập tức tính vọt đi lấy balo của mình thế nhưng Yeonjun đã nhanh tay hơn mà ngăn cậu lại. "Chúng ta không định nói gì về chuyện này sao?" Anh hỏi.
"Tôi không có gì để nói với anh hết," Soobin đáp lại và giật mạnh lấy chiếc balo của mình, "và tốt nhất là anh cũng đừng bép xép bất cứ điều gì."
Yeonjun gật gật đầu, như thể khẳng định rằng đó là điều đương nhiên. "Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai nếu đó là điều cậu lo sợ. Làm sao tôi có thể đánh giá cậu vì một việc như vậy được? Ý tôi là..."
Soobin lúc này thực sự đã quay lại nhìn Yeonjun, tự hỏi rằng người nọ đang tính toán gì đây.
"Thành thật mà nói thì tôi đã từng nghĩ rằng cậu là con người nhàm chán nhất trên trái đất đấy- nhưng chuyện này! Chuyện này đúng là," Yeonjun, giống như một chú mèo, rất nhanh vươn tay lên kéo cổ áo cao cổ của Soobin xuống, chỉ vì tò mò. "Con mẹ nó, Soobin, cậu thật sự là một mối đe dọa đấy!"
Soobin càng trở nên ngượng ngùng hơn nữa và vội đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình. Cậu mặc nó vì có lý do, tất nhiên là giờ Yeonjun đã hiểu được điều đó.
"Vậy là cậu thích bị trói phải không?" Yeonjun trêu chọc, nhướng mày với cậu cùng với cái nụ cười toe toét nhìn đến là ngứa mắt nở rộ trên khuôn mặt ngốc nghếch.
Soobin thầm rên rỉ, đã không còn có thể chịu đựng được cảm giác xấu hổ dâng lên tận đỉnh đầu. "Làm ơn đi, Yeonjun, có thể bỏ qua chuyện này được không vậy?"
Những rõ ràng điều đó là không thể đối với Yeonjun rồi.
"Vậy ý cậu đang nói với tôi rằng bạn học Choi Soobin nhút nhát, khó khuất phục này lại chịu bị hạ gục bởi một cô gái có sở thích với BDSM sao? Thật không thể tin nổi mà."
Soobin vội ngoảnh mặt quay đi, tránh khỏi ánh nhìn của Yeonjun. Cậu sẽ không thừa nhận điều đó-
"Ôi chúa ơi. Hay là không có cô gái nào hết?"
Soobin nghiến chặt quai hàm, cảm giác căng thẳng chạy dọc toàn thân. "Chúa ơi, sao mà anh quan tâm nhiều đến thế chứ?"
"Vậy là cậu đã tự mình làm việc đó sao?" Yeonjun hỏi, bỏ ngoài tai tất cả mọi lời phản đối và cầu xin của Soobin. Anh thật lòng có hứng thú và cũng có chút bối rối nữa. Anh thực sự không biết gì về thể loại kích thích tình dục này thế nhưng cũng không hề có ý gì gọi là phán xét Soobin cả. Anh chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi.
Soobin đột nhiên nhớ ra rằng mình vẫn còn hai chân lành lặn và quyết định chạy trốn đi lần nữa. Với chiếc balo đã ở trong tay, cậu rất nhanh liền vọt thẳng về phía cửa.
"Khoan- khoan đã, Soobin! Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc họp mà. Chúng ta vẫn cần phải giải quyết cho xong chuyện này đã, thôi nào, đừng có ngốc vậy chứ." Yeonjun vội vàng giải thích. Anh ngồi xuống vị trí của mình bên bàn họp, chỉ vào chiếc laptop vẫn đang mở.
Soobin rên rỉ đầy ai oán thế nhưng cậu vốn là người không giỏi nói lời từ chối. Đặc biệt là với những chuyện liên quan đến trường học. Vì vậy, cậu đành miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Yeonjun.
Yeonjun đưa mắt nhìn cậu chằm chằm, một cách công khai, trong khoảng cả phút đồng hồ gì đó. Nụ cười toe toét ngu ngốc ấy vẫn yên vị trên khuôn mặt người nọ khiến Soobin cảm thấy càng tuyệt vọng hơn cả.
"Anh định cứ ngồi đó nhìn tôi hay chúng ta có thể vui lòng mà hoàn thành xong công việc này đây?" Soobin nài nỉ cầu xin, tựa người vào chiếc bàn trước mặt. Cậu cảm thấy chẳng còn sức lực gì hết.
"Xin lỗi," Yeonjun khẽ lầm bầm nhưng nụ cười trên miệng vẫn chưa từng hạ xuống, trông anh chẳng có vẻ gì là cảm thấy hối lỗi cả. "Tại sao chúng ta không quyết định lựa chọn chủ đề mà cậu đề xuất luôn nhỉ? Tôi nghĩ nó nghe thú vị đấy." Anh vui vẻ mở lời.
Soobin liếc nhìn Yeonjun với vẻ bối rối, lúc này cậu mới nhận ra rằng người kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm. "Ý anh là sao-"
"Vậy loại dây mà cậu sử dụng là gì? Nó luôn để lại dấu vết như vậy sao?" Yeonjun đột nhiên hỏi.
Soobin gục đầu xuống bàn, hoàn toàn chịu thua. Cậu chỉ muốn lao đến bóp cổ Yeonjun cho hả dạ. "Chúa ơi, cứu con với..." Cậu lầm bầm một cách đáng thương với chính mình. Ước gì có một cái hố ở đây thì cậu nguyện sẽ chui xuống đó và không bao giờ trở lên nữa.
"Vậy cậu là người chịu phục tùng sao?" Nghe vậy Soobin liền nghiêng đầu sang bên, len lén nhìn Yeonjun. Thành thật mà nói, Soobin cảm thấy rất ngạc nhiên khi người nọ còn biết đến điều đó nghĩa là gì. Thế nhưng Yeonjun vẫn chưa dừng lại. "Cậu biết không, thật ra tôi đã từng được bảo rằng mình có thể sẽ khá thống trị khi ở trên giường đấy."
Soobin ngay lập tức ngồi thẳng dậy như một tấm ván, trên mặt hiện rõ sự bối rối. "Không phải anh đang đề nghị...," Soobin dừng lại, chờ đợi Yeonjun xen vào. Khi không thấy người nọ có động tĩnh gì cậu mới tiếp tục. "Ôi chúa ơi, anh đang nghiêm túc thật sao..."
Soobin giấu khuôn mặt mình vào hai lòng bàn tay. Yeonjun khẽ nắm lấy một bên cổ tay cậu và kéo ra. Anh đã dần quen với sắc hồng phủ trên hai má và tai của Soobin rồi.
Yeonjun hắng giọng, cố làm ra vẻ nghiêm túc. "Tất cả những gì tôi muốn nói là, tôi chắc chắn không cảm thấy phiền phức gì khi nhìn thấy cậu bị trói đâu. Thành thật mà nói thì việc đó nghe có vẻ khá nóng bỏng đấy. Đúng hơn là rất rất rất nóng bỏng." Anh thú nhận.
Soobin cố gắng che lấy khuôn mặt mình lần nữa, gần như đung đưa qua lại trên ghế vì xấu hổ. Đây không thể nào là sự thật được. Không thể.
"Chúng ta đáng lẽ phải là kẻ thù của nhau mới phải. Là đối thủ đấy, Yeonjun. Tôi không thể hiểu lý do tại sao anh lại làm như thế ngay lúc này." Soobin cố gắng giải thích, hai tay buông thõng xuống.
Yeonjun chỉ phì cười bởi hành động đó. "Cậu đã quá bận bịu với việc khinh miệt tôi nên còn chẳng thể nhận ra rằng tôi thậm chí còn không hề ghét bỏ gì cậu cả. Tất nhiên, tôi có thể là người thích cạnh tranh, thế nhưng thực sự chỉ có vậy thôi." Anh dựa lưng vào ghế, cho Soobin một chút không gian thoải mái. "Nghe này, nếu cậu thật sự không bị thu hút bởi tôi, tôi sẽ để cậu yên. Thế nhưng đừng từ chối tôi vì mấy cái lý do tranh chấp học hành ngu ngốc ấy."
Soobin có chút bất ngờ trước lời bày tỏ đột ngột, thế nhưng cậu vẫn không thể tin được lời đề nghị đó của Yeonjun. Như những gì cậu biết cho đến hiện tại thì cậu không cảm thấy bị thu hút bởi Yeonjun, thế nhưng cậu cũng chưa bao giờ thử cân nhắc đến lựa chọn đó cả. Rốt cuộc thì đây vẫn là Choi Yeonjun đấy, là kẻ mà cậu vẫn luôn thấy ngứa mắt nhất.
"Tôi không biết..." Soobin lầm bầm, đưa mắt nhìn xuống đất. Soobin vốn dĩ là người khá nhút nhát, và giờ cũng chẳng khác là bao. Cậu khó có thể nhìn thẳng được vào mắt Yeonjun. "Tôi thậm chí còn chẳng muốn có một mối quan hệ."
"Tôi cũng thế." Yeonjun đáp, "đó không nhất thiết phải là một mối quan hệ. Ít nhất là không phải theo kiểu lãng mạn. Hãy coi nó như là... một sự thỏa thuận thôi."
"Thỏa thuận sao?" Soobin lặp lại lời anh, ngập ngừng nhìn lên.
Đáng yêu đấy. Yeonjun thầm nghĩ.
"Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là ngồi đó và để tôi trói cậu lại thật đẹp. Chúng ta có thể làm nhiều hơn nữa nếu cậu muốn, nhưng chỉ là nếu cậu thật sự muốn thôi. Nó khá đơn giản mà nhỉ?" Yeonjun cẩn thận giải thích, ít nhất thì anh muốn Soobin cảm thấy an toàn khi ở bên mình.
Thế nhưng Soobin vẫn chưa thể nào mà chấp nhận nổi. Tuy vậy, cái suy nghĩ về việc Yeonjun trói cậu lại khiến cả cơ thể cậu như nóng lên hầm hập. Cậu thực sự cảm thấy quá choáng ngợp và chẳng biết nên nghĩ như thế nào nữa.
"T-tôi cần thời gian," Soobin lắp bắp, "kiểu như, để suy nghĩ lại về tất cả mọi thứ. Điều này đối với tôi là hoàn toàn mới mẻ nên..."
Yeonjun liền nở một nụ cười ấm áp. "Tất nhiên rồi. Cậu có thể suy nghĩ bao lâu tùy thích, kể cả khi cho đến cuối cùng cậu sẽ nói lời từ chối tôi." Anh liếc nhìn xuống.
Ánh mắt Soobin cũng đưa theo người nọ và bỗng nhận ra rằng ấy vậy mà cái thứ dưới lớp quần jeans của cậu đã cương lên tự bao giờ. Cậu ngay lập tức nhanh chóng kéo vạt áo xuống để che đi.
"Dù sao thì tôi cũng không thể nói rằng bản thân không cảm thấy thất vọng nếu như cậu thực sự làm vậy được. Cứ cho tôi biết bất cứ khi nào cậu sẵn sàng nhé, tôi sẽ đợi." Yeonjun nói kèm theo một cái nháy mắt.
Và sau đó, Yeonjun thu dọn lại đồ đạc của mình và rời đi, để lại một Soobin vẫn không khỏi ngượng ngùng đắm chìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn của bản thân.
-
Khỏi cần nói, những buổi họp hội học sinh sau đó là chuỗi ngày khó xử muốn chết của Soobin.
+×+
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip