Chapter 4

Toàn bộ khuôn mặt Soobin thoáng chốc trở nên đỏ bừng. "Làm thế nào mà anh lại có thể không biết xấu hổ đến vậy nhỉ?" Cậu buột miệng thốt ra. Nhưng rồi, thật chậm rãi, cậu cởi bỏ chiếc cardigan và áo thun của mình. Bầu không khí trong căn phòng có chút lạnh khiến cậu ngay sau đó liền cố gắng dùng tay che lấy cơ thể mình. "Vậy đã đủ chưa?" Cậu hỏi.

Yeonjun vì quá mải mê ngắm nhìn thân hình mảnh khảnh trước mặt nên đã không nhận ra được Soobin mới nói gì cho đến khi cậu lặp lại lần nữa. "À ừ, miễn sao cậu thấy thoải mái là được." Anh trả lời một cách trơn tru.

Để nói rằng Yeonjun cảm thấy ngạc nhiên trước cơ thể của Soobin thôi là chưa đủ. Thân hình cậu săn chắc một cách đáng kinh ngạc. Không phải theo kiểu quá cơ bắp nhưng lại vô cùng gọn gàng vừa vặn. Đặc biệt là ở hai cánh tay và phần ngực. Thành thật mà nói, người con trai này chính xác là gu của Yeonjun. Thật là một nỗi hổ thẹn khi anh đã không nhận ra được điều đó sớm hơn.

Soobin nhích người sang bên và Yeonjun cũng ngồi xuống theo. "Quay mặt sang hướng khác đi, tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ đấy." Yeonjun giải thích, bắt đầu tháo sợi dây thừng trong tay. "Từ an toàn của cậu là gì?" Anh hỏi.

Soobin quay đi và suy nghĩ một lát trước khi quyết định. "Ừm, thỏ con? Tôi đoán vậy."

"... Không hiệu quả đâu, chọn từ khác đi."

Soobin liền quay đầu lại và đưa ánh mắt đầy bối rối nhìn Yeonjun. "Tại sao không chứ?" Cậu hỏi.

"Bởi vì... tôi cũng không biết nữa, cứ chọn từ khác đi." Có lẽ Yeonjun không thể nói cho cậu nghe lý do thực sự được.

"Được rồi, ừm..." Soobin lại quay mặt sang hướng khác, "Vậy mint choco thì sao?" Cuối cùng cậu cũng lên tiếng hỏi sau cả phút đồng hồ ngẫm nghĩ.

Yeonjun bật cười. "Được thôi, hoàn hảo đấy." Anh tự nhủ với lòng mình rằng chắc hẳn là Soobin không thích vị mint choco rồi.

Yeonjun đưa tay vuốt dọc tấm lưng trần của Soobin, cảm thấy hài lòng với làn da mềm mại ấm áp. Anh có thể nhìn rõ được sự ngại ngùng của người nọ qua tầng ửng hồng hai bên má đã lan đến tai và xuống khắp quanh cần cổ. Yeonjun thầm nghĩ rằng trông cậu thật trân quý biết bao. "Nó dài bao nhiêu vậy?" Anh hỏi.

"Khoảng hơn 1m..." Soobin khe khẽ đáp, cố gắng tách tâm trí của bản thân ra khỏi hoàn cảnh đầy ngượng ngùng này. Thật là khó xử mà. Đặc biệt là với giọng nói điềm tĩnh kia của Yeonjun.

"Hoàn hảo." Yeonjun ngắn gọn đáp, bắt đầu vòng dây quấn quanh cổ tay của Soobin, vừa đủ chặt để có thể cảm nhận được lực siết nhưng cũng không đến nỗi quá đau đớn. Sau đó, anh tiến hành quấn sợi dây quanh bắp tay cậu sau khi đã thắt một nút ở cổ tay.

Yeonjun tiếp tục thắt thêm một nút khác và kéo dài sợi dây vòng qua cánh tay còn lại, buộc đối xứng giống hệt như phía bên kia. Mọi thứ đều hoàn hảo và gọn gàng, quá đỗi gọn gàng. Giờ thì Soobin có thể chắc chắn rằng Yeonjun đã nói dối về việc bản thân chưa từng có kinh nghiệm.

"Làm thế nào mà anh lại biết cách thực hiện việc này cơ chứ?" Soobin hỏi với vẻ hoài nghi thấy rõ.

Thực sự thì đúng là Yeonjun không có nhiều kinh nghiệm, anh không hề nói dối bất cứ điều gì. Nhưng chỉ là anh không muốn bản thân trông giống như một tên ngốc mà thôi. Anh đã học, tất nhiên rồi, cũng giống như bất kỳ một môn học nào khác vậy. "Vậy cậu nghĩ tôi sẽ xuất hiện ở đây mà không biết cái gì sao? Đừng có ngốc như thế chứ."

Soobin chỉ bĩu môi. Hẳn rồi, đó mới đúng là Yeonjun nhỉ. Soobin ngay sau đó liền phát ra thứ âm thanh gần giống như tiếng rên rỉ đầy ám muội khi Yeonjun kéo sợi dây thừng siết chặt hơn.

"Trật tự nào." Yeonjun thẳng thừng nói vì chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải nữa. Sự thật là nếu Soobin cứ tiếp tục tạo ra thứ tiếng động ngọt ngào đó thì anh cũng không chắc rằng liệu mình còn có thể thực hiện tiếp được nữa hay không đây. Với những gì Yeonjun bận tâm cho đến hiện tại, việc mà họ đang làm ngày hôm nay khác xa với sự thân mật, chẳng qua chỉ là một lần thử nghiệm vậy nên anh không muốn mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.

Nếu Soobin có thể quay lại nhìn phía sau ngay lúc này, cậu chắc chắn sẽ thấy được vẻ thèm khát hiển hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Yeonjun. Thế nhưng cậu lại chẳng thể làm vậy.

Khi Yeonjun thực hiện xong, sợi dây thừng đã trải dài khắp tấm lưng và vòng qua ngực cậu, làm nổi bật lên từng đường nét cơ thể vô cùng đẹp đẽ. Yeonjun khá chắc chắn rằng mình đã vận dụng tốt tất cả những kiến thức mình biết, thế nhưng anh lại không rõ liệu Soobin cũng có cảm thấy như vậy về toàn bộ tình huống này hay không.

"Nếu muốn thì cậu có thể quay lại được rồi." Yeonjun mở lời đề nghị sau khi đã hài lòng chiêm ngưỡng xong thành quả của mình. Tất nhiên là anh không thể không chú ý đến việc sợi dây màu xanh đậm quấn quanh làn da trắng ngần mịn màng của Soobin đã tạo ra một sự tương phản hoàn hảo tới nhường nào.

Soobin khẽ di chuyển trọng lượng của mình ra khỏi đôi chân sớm đã sắp tê dại bởi sức nặng của toàn bộ cơ thể. Cậu chậm rãi quay người lại, cảm thấy vẫn còn có chút ngại ngùng. "Trông nó đẹp chứ, hyung?" Soobin dè dặt hỏi.

Yeonjun một lần nữa lại cảm thấy yêu quý cái danh xưng này vô cùng. Anh nghĩ rằng trông Soobin thật xinh đẹp làm sao. "Cậu tự nhìn đi." Thay vì thế anh lại nói.

Yeonjun đỡ Soobin đứng dậy và dẫn cậu về hướng chiếc gương soi toàn thân treo trên cửa. Người nhỏ hơn ngay lập tức quay đi, không thể trực tiếp nhìn hình ảnh phản chiếu của mình quá lâu hơn nữa.

"Anh... anh đúng là giỏi thật đấy." Soobin lắp bắp dưới hơi thở không ổn định. Cậu không biết bản thân nên cảm thấy thế nào, đặc biệt là khi trông nó còn đẹp hơn rất nhiều so với việc đây chỉ là lần thử đầu tiên của người nọ.

Soobin quay trở về giường và ngồi xuống, đưa mắt nhìn Yeonjun chằm chằm. Cậu không biết giờ mình phải làm gì đây. "A-anh có thích nó không?" Soobin ngập ngừng hỏi. Cậu muốn nghe một ý kiến khách quan khác. Chỉ vậy thôi.

Yeonjun chỉ đơn giản khẽ gật đầu, không dám tin tưởng vào giọng nói của bản thân nữa. Anh bỗng bắt gặp ánh mắt của Soobin. Anh có thể cảm nhận được nó, cái sự thôi thúc vô hình len lỏi giữa hai người, khao khát một điều gì hơn thế nữa. Dù gì Yeonjun cũng là người thông minh mà, anh biết rằng họ đang có chung một cảm xúc.

Yeonjun ngồi xuống mép giường bên cạnh Soobin và bắt đầu thu hẹp lại khoảng cách giữa cả hai. Anh đặt một tay xuống ấn lên tấm nệm mềm để giữ thăng bằng cho cơ thể khi dần dần nghiêng người về phía trước.

Ấy vậy mà Soobin lại là người chủ động kết nối bốn phiến môi lại với nhau. Cảm giác tiếp xúc thân mật lần đầu tiên ấy thật tuyệt vời thế nhưng cũng vô cùng sai trái. Cậu vẫn chưa thể chắc chắn với cảm xúc của bản thân, thế nhưng cậu biết rằng hẳn là giờ mình đã cảm thấy bị thu hút. Không thể bàn cãi được nữa.

Lý trí của Yeonjun cũng đã hoàn toàn biến đi mất bởi nụ hôn đầu tiên ấy. Trong lòng dâng trào lên một loại giác râm ran khó tả, anh nhiệt tình đáp lại, quấn lấy cánh môi mềm mại của Soobin với một nhịp điệu hoàn hảo.

Soobin không thể không nhận ra được đôi môi của người nọ hóa ra lại lớn hơn so với mình. Yeonjun bỗng di chuyển tới đỡ lấy người nhỏ hơn, nhấc chân cậu lên và đặt phía trên đùi mình.

Và rồi, Yeonjun giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Soobin, hai tay không ngừng vuốt ve lên xuống qua những đường gồ lên bởi sợi dây thừng, cảm nhận làn da mềm mại và dễ chịu quá đỗi.

Soobin không nhịn được mà vô thức phát ra tiếng nỉ non bởi nụ hôn cuồng nhiệt, âm thanh thứ hai mà cậu đã tạo ra trong đêm hôm nay.

Cánh tay người nọ bỗng vòng lấy quanh thân người Soobin và kéo cả hai lại thật gần; hoặc ít nhất thì Soobin cho là thế.

Khi Yeonjun dứt khỏi nụ hôn và Soobin ngay lập tức chồm tới để cố gắng níu lại dư vị ngọt ngào của làn môi kia, cậu nhanh chóng nhận ra được lý do tại sao Yeonjun lại làm vậy.

Cậu cảm thấy có một sức lực nắm lấy cổ tay mình và đột ngột kéo cậu rời xa khỏi cơ thể Yeonjun, như để thay cho lời khước từ một nụ hôn khác.

Yeonjun, vẫn luôn tồi tệ như vậy, bật ra một cái cười khẩy trước biểu cảm mất mát của Soobin. "Đừng nóng vội thế chứ," Anh quyết định, "hãy đợi cho đến lần tới trước khi chúng ta làm ra điều gì đó quá đà khiến cậu khó có thể chịu đựng được nào."

Soobin cố gắng bình ổn lại hơi thở gấp gáp của mình, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng khiến cậu không khỏi khó chịu. Cậu đã muốn nhiều hơn thế nữa.

"Với lại Soobin này...?" Yeonjun lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng để người nọ có thể bình tĩnh lại.

"Vâng?" Soobin rất nhanh đáp, không giấu được vẻ háo hức trước bất cứ điều gì mà Yeonjun chuẩn bị nói ra.

"Từ giờ cậu sẽ gọi tôi là hyung."

+×+

Là Yeonjun trêu đùa mọi người chứ không phải tui ✋🤡🤚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip