Cái ô

Wattpad cavien6666

Bầu trời xám xịt giống như mực nước bị đánh đổ trên giấy tuyên thành , âm trầm đến đáng sợ.

Trong nháy mắt khi vừa cắm chìa khoá vào ổ , Tô Tiểu Tiểu nhìn lên không trung , đột nhiên nghĩ tới cái gì , ' Cạch ' một tiếng đẩy cửa ra , ' ầm ầm ầm ' chạy lên lầu , cầm lấy cái ô nhét vào cặp sách , lại phi như bay ra cửa.

Bầu trời giống như một tầng sương mù xám xịt , ép người thở không thông, Tô Tiểu Tiểu không nghĩ nhiều , một đường chạy chậm đến phòng học.

Đi đến gần phòng học , đã nghe thấy chủ nhiệm lớp lớn tiếng rống giận , lớp Tô Tiểu Tiểu là lớp cá biệt , ngày thường không thiếu thầy cô phàn nàn , cô tập mãi thành quen không có gì lạ .

" Các cô các cậu nhìn xem thành tích lần này thế nào ? Điểm trung bình ngữ văn không đến 80  , thành tích của lớp thứ hai đếm ngược còn tốt hơn các cậu năm phần."

Tô Tiểu Tiểu vừa mới thò đầu vào , liền nghe 'rầm ' một tiếng , chủ nhiệm ném sách lên bục giảng , sợ tới mức hai chân run rẩy rụt trở về .

Đúng là xui xẻo , tự nhiên lại đụng trúng tiết chủ nhiệm lớp .

Tô Tiểu Tiểu xụi lơ cúi đầu đứng ở cửa , chân nhỏ vẽ vòng vòng trên mặt đất , nơ con bướm màu hồng phấn theo mũi chân mà đung đưa qua lại.

Một lát sau nghe thấy bên trong không có động tĩnh , Tô Tiểu Tiểu lấy dũng khí , len lén nhón chân , nhìn qua khe cửa .

" Ai ở bên ngoài ?"

Còn chưa nhìn thấy người nào , đã nghe thấy tiếng bén nhọn của chủ nhiệm , theo sau là khuôn mặt tức giận của thầy.

"Tô Tiểu Tiểu ?" Chủ nhiệm lớp trên dưới đánh giá cô vài lần  , giọng điệu không tốt , " Đến muộn ?"

Tô Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu đối diện với chủ nhiệm lớp , hạ mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân , nhỏ giọng ngập ngừng nói " Em xin lỗi , sáng em không đuổi kịp xe bus, cho nên ......"

Cô cắn môi dưới , tay nhỏ xoắn góc áo , không dám nói nữa.

"Đứng ở cửa , tan học mới được vào!"

Chủ nhiệm lớp 'Rầm ' một cái lại đóng cửa , để lại mình Tô Tiểu Tiểu đứng ở ngoài.

Bầu trời bắt đầu thổi đến mưa bụi , nhè nhẹ từng đợt từng đợt bay vào hành lang , làm ướt vạt áo.

Tô Tiểu Tiểu vội dịch vào bên trong , chán chết nhìn cây bạch quả dưới sân đến xuất thần.

Mưa càng ngày càng lớn , cuồng phong thổi quét qua , mang theo lá rụng đầy đất , nước mưa đánh vào trên lá thành tiếng sàn sạt .

"Ầm ầm ầm ____"

Ở xa vọng lại vài tiếng sấm rền , Tô Tiểu Tiểu sợ hãi , ôm ngực dựa sát vào cửa , ý đồ né tránh mưa đuổi đến.

Trong phòng học vang lên tiếng đọc sách , hết đợt này đến đợt khác , mơ hồ còn nghe thấy có người cố tình kéo cao âm lượng .

Tô Tiểu Tiểu không để ý , vừa định đặt cặp sách xuống , thì nghe thấy cánh cửa sau lưng bị đẩy ra , cô ngơ ngác quay đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lục Vũ .

Rực rỡ đến loá mắt.

Bốn mắt nhìn nhau , Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra , nhanh chóng dời mắt , mím môi dịch sang bên cạnh.

Cặp sách vừa cởi xuống đến khuỷu tay , trong lòng bàn tay sờ thấy rõ ràng là cái ô buổi sáng cô cố ý mang theo .

Tô Tiểu Tiểu hạ mắt nhìn đầu ngón tay , tay chân quy củ , chỉ có vành tai lặng lẽ ửng đỏ bán đứng cô đang khẩn trương.

" Nấm lùn , cậu còn ở đây hả ?"

Lục Vũ trước mắt sáng sủa , đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn cô.

Tô Tiểu Tiểu dáng người nhỏ xinh , đồng phục rộng thùng thình mặc lên trên người , lộ ra cánh tay trắng nõn , vô cớ khiến người miệng đắng lưỡi khô.

Nghe thấy anh trêu chọc , mặt Tô Tiểu Tiểu càng đỏ , hạ mắt không nói lời nào , một lúc sau mới ngập ngừng :
" Ừ".

Cô vẫn như cũ không ngẩng đầu , lông mi dài rung động như cánh chim.

Cô và Lục Vũ người ngồi trước người ngồi sau , tính cô vốn khép kín , trước giờ không dám nói chuyện với Lục Vũ .

Lục Vũ là lớp trưởng , thành tích luôn đứng đầu , chủ nhiệm đối với anh luôn thiên vị , việc gì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

So với Lục Vũ rực rỡ loá mắt , Tô Tiểu Tiểu quả thực nhạt nhẽo. Điểm tốt không có , điểm xấu có thừa.

Lục Vũ đứng trước mặt cô , hơi hạ mắt nhìn , nữ sinh vóc người nho nhỏ chỉ đứng đến ngực anh , tay nhỏ nắm chặt  lấy quai đeo cặp , bởi vì dùng sức ngón tay hơi đỏ lên.

Ánh mắt dịch đến khuôn mặt của Tô Tiểu Tiểu , tóc mái bị dính mưa, ướt sũng dính vào trán , chóp mũi còn có vài giọt nước chưa kịp khô.

Lục Vũ nhíu mày, vừa định giơ tay muốn giúp cô lau đi, duỗi đến một nửa lại cảm thấy không ổn, ngượng ngùng hạ tay xuống, sờ sờ chóp mũi mình, ánh mắt trốn tránh nói: “ Chỗ này dễ bị dính mưa .”

Ngoài miệng ghét bỏ , thân thể lại thành thật đứng gần Tô Tiểu Tiểu , che trước mặt , chặn mưa bên ngoài.

Mưa không ngừng lại càng ngày càng lớn , Lục Vũ nhíu mày nhìn tay cô , lại không vui nhìn hai tay mình rỗng tuếch , sớm biết vậy đã mang theo áo khoác .

Trong lòng anh hối hận, lại thấy Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn cắn môi, cho rằng cô bị cảm, nhăn mặt , kéo tay cô đi đến cầu thang : “Đi thôi, tớ dẫn cậu đến phòng y tế, một mình cậu kiểu gì cũng không chịu đi .”

Tay Lục Vũ rất lớn, gần như có thể bao bọc toàn bộ bàn tay Tô Tiểu Tiểu, anh hơi hơi sửng sốt, tay con gái đều nhỏ như vậy sao, còn chưa bằng một nửa tay anh.

Lúc này đứng gần Lục Vũ mới ngửi thấy trên người cô toả ra mùi ngọt ngào.

Anh nhẹ nhàng cười , dư quang thoáng nhìn thấy mặt cô đỏ ửng khả nghi , không chút để ý mà khụ một tiếng: “Cậu ăn đường sao, trên người có mùi ngọt như vậy?”

"Không, không có.”

Tô Tiểu Tiểu định rút tay ra, đáng tiếc lực lớn thế nào cũng không rút ra được , cô có chút sốt ruột, sợ bị người ta nhìn thấy.

“Vậy đó là mùi gì?”

Nhận thấy được động tác nhỏ của cô, ý cười đáy mắt Lục Vũ càng sâu, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

"…… Tớ , tớ không biết.”
Tô Tiểu Tiểu lúng túng nói một câu, “Có thể là mùi của sữa tắm.”

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, như là một cọng lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua tim anh, ngứa đến khó chịu. Trong lòng Lục Vũ xao động , cố ý thả chậm bước chân, không nhanh không chậm hỏi : “ Của hãng nào?”

Anh cũng muốn mua.

Tô Tiểu Tiểu nói nhanh tên nhãn hiệu, khuôn mặt nhỏ ngại đến đỏ bừng. Vừa định tránh khỏi sự trói buộc của anh, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn: “Hai em đang làm cái gì?!”

_______

Mãi cho đến lúc tan học, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cửa sổ, cắn ngòi bút phát ngốc. Buổi sáng bị chủ nhiệm lớp gặp được , cô cùng Lục Vũ bị phạt viết kiểm điểm dài 800 chữ, Tô Tiểu Tiểu từ sau tiết liền bắt đầu hì hục viết, đến bây giờ cũng chỉ mới đủ 500 chữ.

Cô nhíu mày nhìn chằm chằm tờ giấy trắng, bên ngoài trời vẫn đổ mưa , ngẫu nhiên gió thổi phất lên tóc mái cô, tản ra thành hình cung trên không trung.

Bạn học trực nhật đã về nhà, trong phòng học trống rỗng, chỉ có bóng dáng một mình cô.

Tô Tiểu Tiểu giữ chìa khoá phòng học, lúc nào về thì khoá cửa.

【 Em xin bảo đảm về sau không bao giờ phạm lỗi như hôm nay, mỗi ngày 6 giờ sáng rời giường, tranh thủ đuổi kịp xe bus……】

Vắt hết óc, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng lại ghi thêm một trăm chữ, vẫn chưa đủ, khẽ thở dài một tiếng.

Cầm bút vẽ bừa lên trên bàn , Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu xem mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hai cái ô trong cặp.

Lục Vũ còn chưa về nhà, cặp anh còn ở trên bàn.

Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ngoài cửa, thật cẩn thận từ trong cặp lấy ra một cái ô màu xanh , do dự một lát cuối cùng đứng lên.

Chắc anh không về ngay đâu.

Tô Tiểu Tiểu cắn môi dưới, đôi mắt đen láy lưỡng lự gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng học, rất sợ Lục Vũ đột nhiên xuất hiện.

Mới vừa đi một bước, đột nhiên một nam sinh từ phòng học khác chạy ngang qua, Tô Tiểu Tiểu hoảng sợ, hồi hộp không dám bước lên trước.

Còn ổn còn ổn, chỉ là lớp bên cạnh.

Cô khẽ thở dài một hơi, vỗ ngực trấn an . Nhưng mà lần này cô càng thêm cẩn thận, đưa lưng về phía bàn, đem ô giấu ở sau lưng.

Trên hành lang lại khôi phục yên tĩnh như ban đầu, Tô Tiểu Tiểu nhón chân nhìn phía ngoài cửa, thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng đem ô để trên bàn Lục Vũ.

Ô màu xanh để ở trên bàn màu trắng đặc biệt nổi bật, Tô Tiểu Tiểu thoáng nhíu mày , lông mày không vui mà nhăn lại.

Quá nổi bật.

Cô mím môi, lông mi nhỏ dài run rẩy, ngón tay bất tri bất giác cọ cọ.

Vẫn là đặt ở ngăn bàn đi, nhưng nếu anh hỏi cô ô che là ai đưa thì làm sao bây giờ.

Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc lâu,cuối cùng vẫn cắn răng, ngập ngừng tiến lên, nhanh chóng đem ô nhét ở trong  ngăn bàn, giấu đầu lòi đuôi mà nhét ở trong cặp anh.

Thấy ô che đã ổn đinh nằm trong cặp Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, giống như hamster nhỏ trừng đôi mắt tròn xoe nhìn về phía cửa, rón ra rón rén mà trở về chỗ.

Còn có hai trăm chữ chưa viết xong, Tô Tiểu Tiểu tiếp tục cắn bút khổ sở suy nghĩ.

Ngòi bút chậm chạp  , lưu lại nét chữ ngay ngắn  , giống như tranh trừu tượng xuất hiện ở trên giấy nháp.

Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu, buồn rầu mà nhìn chăm chú tờ giấy trắng.

Ngoài cửa sổ mưa ầm ầm , như một thác nước lớn trượt từ bệ cửa sổ xuống .

Tô Tiểu Tiểu nhìn nhìn, lại phát ngốc.

Lục Vũ đi chơi bóng sao? Sao còn chưa trở lại. Lớp cô nằm trong đội bóng rổ, cho nên có là ngày mưa thì vẫn có thể học thể dục.

Tiết thể dục là tiết Tô Tiểu Tiểu ghét nhất, nhưng là tiết Lục Vũ thích nhất. Anh là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi lần học thể dục, nữ sinh đều sẽ trộm chạy tới xem anh chơi bóng, lén nghị luận dáng người tuyệt tác của anh.

Vừa nghĩ tới Lục Vũ, khoé miệng Tô Tiểu Tiểu bắt đầu lơ đãng nhếch lên, mi mắt cong cong cười, ngay cả ngòi bút cắt qua giấy trắng hồi nào cũng không hay.

Đây là người con trai mà cô thích nhất .

Tô Tiểu Tiểu không tự giác mà nhớ lại buổi sáng được Lục Vũ nắm tay, miệng còn cười trộm.

Nếu anh có thể dắt tay cô thêm vài lần, cô cũng không ngại bị thầy giáo phạt vài lần kiểm điểm.

Tiếng cười thiếu nữ ở phòng học vắng vẻ cực kỳ rõ ràng, trên vách tường vang lên tiếng đồng hồ “ Tích tích ” .

Tô Tiểu Tiểu mím môi cười trộm, lại nghĩ tới vừa rồi để ô trong cặp Lục Vũ, tâm tư ngàn hồi vạn chuyển.

Anh có thể nhìn thấy hay không nhỉ?

Ý cười mới vừa hiện trên môi liền nhanh chóng lui tán, Tô Tiểu Tiểu buồn khổ mà nhìn cái ô bị cặp ngăn trở, trong lòng phát sầu.

Trong lòng rối rắm , giống như sâu nhỏ bò trong lòng khiến cô khó chịu .

Tô Tiểu Tiểu nhăn khuôn mặt nhỏ, mặt ủ mày ê mà nhìn chằm chằm bàn học Lục Vũ phát ngốc.

Do dự một lát, Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc đứng lên, chần chừ tiến lên, chột dạ mà rút ô trong cặp ra, mới vừa ôm vào trong ngực, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Cậu đang làm gì?”

Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra, người cứng đờ không dám xoay người, con ngươi hắc bạch phân minh đột nhiên đình chỉ chuyển động.

Hít sâu vài cái, mới chậm rãi thay đổi tư thế, nhìn về phía thiếu niên đứng trước mặt, ậm ừ mở miệng: “ Tớ, tớ……”

Tô Tiểu Tiểu cắn môi dưới, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói: “ Tớ làm rơi ô.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip