• Chương 1 : Hồi tưởng
-Chương 1-
Lập thu, khi mà cái không khí nóng nực, oi ả của mùa hạ làm người ta chán ghét vơi bớt đi. Cũng là đồng nghĩa với việc sinh ra một cảm giác chán ghét khác.
Cụ thể với mấy đứa trẻ độ đến trường chính là quay lại trường học, kể cả đó là một Tiêu Chiến ngoan ngoãn ở lớp.
Quả thực về việc đi học Tiêu Chiến một chút cũng không thấy khó chịu. Thế nhưng bắt đầu từ kết thúc mùa hạ năm đó, dù muốn hay không gia đình anh cũng phải chuyển đến Bắc Kinh. Chính việc xa rời ngôi nhà, bạn bè thân thuộc kia mới là nỗi phiền não của cậu bé Tiêu Chiến.
Cha mẹ anh thương con, hỏi han đến chuyện này không ít lần, tuy vậy Tiêu Chiến không đành lòng nói thật. Bởi vốn dĩ đâu phải một mình anh ưu tư. Cha mẹ anh cũng vậy và họ đã đủ mệt mỏi rồi.
Cha Tiêu Chiến trước giờ là một viên chức bình thường, không biết toan tính càng không biết tranh giành làm hại ai, thành ra gia cảnh bao năm tuy không nghèo túng nhưng cũng không có gì dư giả, chỉ có điều gia đình họ luôn hạnh phúc và bình yên. Sáng làm việc, tối cùng nhau ăn cơm.
Mọi chuyện tưởng như cứ bình yên diễn ra như vậy.
Cho đến năm đó, người bạn làm kinh doanh của cha anh đến đây và nói với ông về tương lai mai sau của cả nhà họ nếu cha anh chịu chuyển đến Bắc Kinh mở một quán bán hàng ăn nhỏ. Với tài nghệ của cha, chẳng mấy chốc tiền kiếm được không những khá khẩm hơn mà Tiêu Chiến cũng có điều kiện học hành tốt hơn so với việc ở lại vùng quê này.
Vậy là họ quyết định chuyển đi. Mẹ Tiêu Chiến từng nói với anh: "Chuyến đi này rồi sẽ mang đến cho con niềm vui và cả một phép màu". Có phép màu hay không, cho đến hôm nay Tiêu Chiến vẫn không biết, anh chỉ chắc rằng anh đã có rất nhiều niềm vui.
*
Bắc Kinh, năm 20xx
"Chúng tôi không cần biết! Chuyện chúng tôi quan tâm là làm sao mẫu thiết kế quảng cáo đó phải được gửi ngay trong tối nay! Các người nhận tiền rồi thì phải chấp nhận điều này." Trong điện thoại, giọng một người đàn ông trung niên gào thét mãnh liệt, làm Tiêu Chiến ở đầu dây bên này một phen đinh tai nhức óc.
Lơ đễnh nhìn tín hiệu đèn mà đầu Tiêu Chiến như muốn nổ tung ra. Công việc thiết kế của anh là kiểu công việc theo thời vụ. Chắc chắn chỉ có hai trường hợp xảy ra. Khi thì thật sự nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành vài mẫu thiết kế đơn giản, khi thì lượng đặt thiết kế lại chất cao như núi.
Dạo gần đây công việc của anh rơi vào trường hợp thứ hai. Tiêu Chiến không phải loại người ngại khó ngại khổ, chẳng qua công ty phía anh hợp tác thật sự không nói đạo lý. Bản thiết kế mẫu bên anh nhận thiết kế cho họ đã phải sửa đi sửa lại biết bao nhiêu là lần không nói, mà khi họ chốt ý
kiến anh cũng cẩn thận hỏi đi hỏi lại, đến khi bên đó trả lời quả quyết mới yên tâm. Vậy mà đột nhiên hai ba ngày trước lại gọi điện báo chưa hài lòng, yêu cầu anh chỉnh sửa, họ sẽ trả thêm phụ phí.
"Phụ phí cái đầu các người, bỏ ra một chút tiền liền xem người khác như nô lệ sao?"
Tiêu Chiến có phần phẫn nộ nghĩ. Giờ phút này nếu không phải vì đạo đức nghề nghiệp, anh sẽ chẳng chấp nhận chỉnh sửa thêm một lần nào nữa.
"Vâng tôi sẽ sớm hoàn thành cho các vị. Các vị cứ yên tâm, sẽ gửi kịp lúc."
Tuy nhiên Tiêu Chiến vẫn cố mềm mỏng nặn ra thêm một câu trả lời, nghe không ra được chút gì là bất mãn bên trong nội tâm anh lúc này.
"Vậy thì tốt. Chào cậu!"
Thời điểm bên đầu dây vừa tắt máy điện thoại cũng là lúc đèn tín hiệu chuyển xanh. Tiêu Chiến thở dài thườn thượt, nhét vội điện thoại vào túi áo rồi băng sang đường. Hôm nay vốn là vì thấy không khỏe nên xin về sớm một chút, không ngờ cũng chẳng thể nghỉ ngơi được.
Những tưởng đen đủi đến vậy là cùng, nhưng không, Tiêu Chiến còn chưa kịp ủ rũ được bao lâu, từng giọt nước nặng trĩu đã rơi đầy trên vai.
"Trời ơi~"
Ngửa đầu cảm khái một câu. Anh hôm nay không mang theo ô. Còn bị ông trời trêu ngươi, chưa hết tin vào dự báo thời tiết báo trời nắng đẹp, ban sáng anh đã phơi không biết bao nhiêu chăn nệm ngoài ban công. Báo hại bây giờ chạy bán sống bán chết về nhà, bằng không lại tốn công giặt phơi thêm một ngày.
Từ ngã tư đến khu phố nơi Tiêu Chiến ở chỉ mất một đoạn đường nhỏ, nhưng lúc này dù anh có cố thục mạng chạy về thì người cũng ướt gần hết. Cứ đà này chăn nệm đang phơi ắt đã ướt sạch, Tiêu Chiến cũng không quá gấp gáp nữa, thuận đường quẹo vào con hẻm nhỏ đi lối tắt trở về nhà.
Không biết đã bao lâu Tiêu Chiến chưa đặt chân vào đoạn đường này, nơi đã từng in dấu chân anh mỗi ngày thời niên thiếu, qua hơn mấy năm vẫn vậy, nhỏ hẹp ẩm thấp giữa chốn phồn hoa như Bắc Kinh. Men theo dọc đoạn đường đến một dãy căn hộ tập trung, tâm hồn anh bỗng dao động, mưa càng lúc càng lớn nhưng bước chân anh càng lúc càng chậm lại. Như có ma lực, Tiêu Chiến không nhịn được ghé nhìn vào ô cửa sổ của căn hộ cuối cùng trong dãy nhà ấy. Hoàn toàn trống rỗng! Tối mờ mịt và theo như lời cha anh nói, căn hộ nhỏ này đã không còn ai thuê mướn kể từ ngày đó.
"Em vẫn sống tốt chứ?"
Bất giác thốt ra một câu nói, đến cả bản thân Tiêu Chiến cũng giật mình, qua lâu như vậy, mọi chuyện dù vui hay buồn đã sớm trở thành kỉ niệm. Sao chỉ riêng anh bao năm qua nghĩ lại vẫn canh cánh.
Vuốt bớt nước mưa trên mặt, thuận tiện gạt bớt cảm giác bồi hồi trong lòng, Tiêu Chiến xoay người chạy vội về nhà.
.
.
.
"I'm singing in the rain, just singin' in the rain
What a glorious feeling, I'm happy again
I'm laughing at clouds so dark up above
The sun's in my heart and I'm ready for love
Let the stormy clouds chase everyone from the place
Come on with the rain, I've a smile on my face
I walk down the lane with a happy refrain
Just singin', singin' in the rain
Dancing in the rain, I'm happy again
I'm singin' and dancing in the rain
I'm dancing and singin' in the rain"
Tiếng nhạc phát ra êm ả, vừa hay lại phù hợp với cơn mưa đến bất chợt chiều nay. Ngồi phía ghế sau xe ô tô, Vương Nhất Bác chống cằm tận hưởng khúc nhạc, đôi mắt phượng rũ xuống nhìn ra ngoài màn mưa trắng xóa.
Chiều nay mưa thật dữ dội. Chỉ mới một lúc sau khi bài hát kết thúc, Vương Nhất Bác đã không thấy được gì bên ngoài ngoại trừ một lớp hơi nước trên kính xe nữa. Đành thu tầm mắt quay về với thực tại.
"Cậu Vương, trợ lý của cậu thông báo đã tìm ra người rồi!" Người tài xế sau khi nhận được tin từ tai nghe, vội thông báo.
"Ở đâu?" Vương Nhất Bác phía sau lúc này mới lộ ra chút biểu tình, gấp gáp hỏi.
"Vẫn ở nơi cũ nhưng chuyển đến một căn hộ tốt hơn."
Cậu nghe được hết câu trả lời, xúc động ban nãy mới giảm bớt đi. Gật gật đầu điều chỉnh lại biểu hiện của bản thân.
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn."
"Còn có, làm ơn chuyển lại bài hát ban nãy."
Người tài xế gật đầu rồi chuyển bài. Còn tâm lý vặn lớn một chút, át bớt tiếng mưa giúp cậu tiện nghe thấy.
Vương Nhất Bác phía sau cũng hài lòng mà trưng ra vẻ mặt lười biếng, ngồi tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại.
Giai điệu lẫn ca từ của ca khúc này đều rất nhẹ nhàng. Cơn mưa trong đấy dường như không giống với cơn mưa to chiều nay. Hay nói đúng hơn với một bản tình ca, mọi thứ trong đó cư nhiên xinh đẹp hoàn mỹ đến nao lòng.
Tuy nhiên Vương Nhất Bác không còn tâm trí đâu mà nghe nữa. Lúc này đây giai điệu vang lên từ chiếc loa chỉ như chất xúc tác cho mớ suy nghĩ hỗn tạp trong cậu. Đoạn kí ức chưa bao giờ bị lãng quên ấy thời điểm này lại càng hiện rõ.
Một chút nhớ nhung, một chút mong chờ thêm vào một chút lo lắng. Cậu mơ hồ không biết cơn mưa bên ngoài lớn hay chính cảm xúc của cậu mới đang lớn dần lên.
"Em đến thực hiện lời hứa đây. Anh nhất định cũng phải giữ lời đó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip