-Chương 11-
Thu qua đông đến, Tiêu Chiến chính là nghiêm túc cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt của không khí mùa lễ hội ở Bắc Kinh so với ở quê nhà trước kia của mình.
Giáng sinh vốn dĩ là một ngày lễ lớn, người người vui, nhà nhà vui vì vậy khắp nơi đều giăng đèn trang trí. Kể cả con phố nhỏ nơi gia đình anh sống. Hai bên lối vào từ khi nào treo lên một dãy đèn xanh đỏ, chen giữa vài quả cầu màu đồng bắt mắt. Năm đó vừa vặn là năm đầu Tiêu Chiến đón mùa đông tại nhà mới. Anh vẫn còn nhớ rõ lúc đó bản thân đã nhìn trúng một cây thông bằng nhựa trưng bày ở cửa hàng nọ và để có được nó trang trí trên bàn học, anh đã phải để dành tiền ăn sáng tận nửa tháng liền.
Lễ hội đến là đồng nghĩa với cha mẹ Tiêu càng bận rộn, quán ăn của họ những ngày như thế này mới được tính là đông khách nhất. Thế nên dù cho trong lòng thấy có lỗi, hai người cũng khó lòng mà bỏ bê công việc. Tiêu Chiến hiểu chuyện không trách cha mẹ anh, trái lại ngoan ngoãn ở nhà phụ việc bưng bê. Nhưng mẹ Tiêu không đành lòng nhìn con trai ru rú trong nhà nhìn đám bạn đi chơi. Lúc trời chuyển chiều tối liền bảo Tiêu Chiến dừng lại công việc, dúi vào tay anh một ít tiền bảo anh ra ngoài cùng các bạn. Anh một mực từ chối mẹ nhưng bà vẫn kiên quyết nói hai người làm là được, anh mau đi xem đường phố Bắc Kinh ra sao, đằng nào cũng đã ở đây lâu như vậy không thể nào chỉ biết đường từ nhà đến trường thôi được. Tiêu Chiến một mặt không còn cách nào, mặt khác thật sự cũng muốn ra ngoài chơi vì vậy vui vẻ hứa với mẹ mình trở về sớm rồi rời đi.
Vào đúng dịp Giáng sinh, khí trời phi thường lạnh, cảm giác như có thể cắt hết cả da thịt ra. Tiêu Chiến từ lâu đã sớm chuẩn bị cho mình mấy lớp áo khoác trong thật dày, bên ngoài thêm một lớp áo phao mới an tâm đi chơi. Trời trở lạnh làm tròng kính anh phủ một tầng sương, trong ánh sáng lập lòe của đoạn đường nhỏ càng thêm mờ mờ ảo ảo. Tiêu Chiến giờ khắc đó quyết định tháo xuống 'đôi mắt' thứ hai của mình, cứ thế mà đi theo quán tính.
Xuôi theo con đường ấy, Tiêu Chiến khó mà không dừng chân tại cửa sổ căn hộ nhỏ thân quen. Hôm nay dù sao cũng là Giáng sinh, có lẽ 'cún con' cũng đã ra ngoài đi chơi cùng ba mẹ đi.
"Cún con!"
Tiêu Chiến gấp gáp gọi đứa bé cuộn mình trong chăn, đang nằm trên chiếc đệm sưởi điện.
"Anh Chiến?!"
Vương Nhất Bác chầm chậm mở mắt thoát khỏi giấc ngủ, bán tín bán nghi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dụi dụi mắt đứng lên, chân trần đặt xuống sàn bước vội ra cửa.
"Cún con, em hôm nay cũng một mình?!"
"Ừm"
"Tất của em đâu, sao không mang vào? Còn nữa, em đi ngủ phải đóng cửa sổ a, nếu không gió lùa vào sẽ bị nhiễm lạnh mất!"
"Anh Chiến, anh ở lại đây chơi với em một lát có được không?"
"Được được, ở lại với em."
Vương Nhất Bác chung quy không trả lời câu hỏi của anh, chỉ vô cớ đưa ra một lời đề nghị rồi âm thầm vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Bên ngoài lạnh buốt, Tiêu Chiến lúc đó sợ cậu không đủ ấm mới khụy gối ghé sát đầu đáp lại cái nắm tay chặt cứng kia, ôn nhu đưa gần miệng thổi hơi ấm.
"Cún con, em nói anh làm sao để giúp em?"
Tiêu Chiến ngày nào cũng giữ trong lòng suy nghĩ này, hôm nay chứng kiến cậu ở nhà một mình vào mùa đông lạnh lẽo như thế, còn lại vào Giáng sinh. Không nhịn được rầu rĩ hỏi.
"Mỗi ngày đều đến chơi với em."
"Không phải..."
Tiêu Chiên lắc đầu muốn tiếp lời đã thấy Vương Nhất Bác muốn mở miệng, đành im lặng nhường cậu nói trước.
"Chiến ca, em có ngoan không?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Vì mọi người đều nói, em bé ngoan sẽ được nhận quà vào hôm nay. Em cũng muốn có quà."
"Có, cún con, em rất ngoan! Em muốn quà gì nhất?"
"Em đều thích hết."
"Được!"
.
"Tiên sinh, anh muốn xem qua các món đồ ở đây chứ?"
Giọng nữ nhân viên truyền đến làm Vương Nhất Bác thoáng giật mình. Cậu nãy giờ đã đứng nhìn đống đồ trang trí này bao lâu cũng không nhớ nữa. Chỉ là lúc tiện thể đi chọn quà cho Tiêu Chiến, vô tình nhìn thấy cây thông nhỏ trên giá đồ trước mắt lại không hiểu sao chôn chân tại một chỗ.
"Gói món này lại giúp tôi."
.
Vương Nhất Bác cầm món đồ mới đi tới chỗ hẹn. Mỗi bước đi lại kéo thêm một niềm hân hoan khó tả. Tính ra cậu cùng Tiêu Chiến đã quen biết nhau được hơn một tháng, có thể tính là thân thiết với nhau tâm đầu ý hợp. Vương Nhất Bác đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, rút cuộc quyết định dùng ngày hôm nay để ngỏ lời.
Cậu cứ vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng điều gì đó, cho đến khi đến nơi hẹn mới dừng lại đĩnh đạc sửa lại cổ áo. Ngoan ngoãn đứng chờ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến từ lâu với các cuộc hẹn với Vương Nhất Bác duy trì trạng thái sớm hơn hoặc đúng giờ, cho nên lúc anh đến nơi trông thấy cậu có hơi bất ngờ.
"Nhất Bác!"
"Anh Chiến!"
"Em đến từ khi nào. Đợi lâu chưa?"
"Em vừa mới đến."
Vương Nhất Bác mỉm cười dịu dàng nhìn anh. Khuôn mặt một chút cũng không giấu nổi hưng phấn trong lòng. Tiêu Chiến dễ dàng nhận ra chỉ cười cười đáp lại:
"Thầy Vương hôm nay có chuyện gì vui vẻ sao?!"
"À, đúng rồi. Hôm nay là Giáng sinh, có quà cho em!"
"Anh Chiến, em cũng có quà cho anh!"
"Cảm ơn em. Anh có thể mở không? Hay là em cũng mở quà đi!"
"Được."
Tiêu Chiến đề nghị, cả hai người chia nhau mỗi người một món quà bình tĩnh mở hộp. Chính tại thời điểm nhìn thấy quà của mình, hai người đều tròn mắt nhìn đối phương.
"Em/anh, không ngờ lại trùng hợp như vậy!" Hai người đồng thanh.
Tiêu Chiến nói xong liền che miệng cười.
"Em là thấy cây thông nhỏ như vậy vừa đáng yêu vừa không chiếm diện tích lại có không khí cho nên chọn."
"Ừ, anh cũng vậy. Anh thích lắm, cảm ơn em!"
"A chúng ta vào trong quán uống gì đó đi được chứ?! Anh muốn uống chocolate nóng."
Tiêu Chiến vui vẻ chỉ tay vào quán cafe sau lưng, toan quay đầu đi đã bị Vương Nhất Bác níu lại.
"Anh Chiến! Em muốn nói với anh điều này!"
"Chuyện gì?"
"Em---"
"Em thích anh! Chúng ta có thể hẹn hò hay không?!"
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip