• Chương 20 : Mưa mùa hạ
-Chương 20-
Chương trình radio buổi sáng vẫn đang đều đặn phát. Tiêu Chiến ở trong bếp rửa sạch chiếc ly đựng sữa vừa uống xong, úp lên ngay ngắn trên kệ, phủi tay chuẩn bị đi đến sofa lấy áo khoác đi làm.
Cơn mưa lớn từ tối qua kéo dài đến tận sáng, vì vậy anh đã sớm nhắn tin bảo Vương Nhất Bác ở yên nhà, đừng đội mưa đi lung tung lại cảm lạnh.
Vương Nhất Bác trong lòng không tình nguyện, nhưng Tiêu Chiến đã nhất định như vậy, cậu không thể làm trái. Hơn nữa sáng nay, cậu còn có một cuộc gặp mặt khác. Cuối cùng, cậu đành gửi tin nhắn nhắc nhở Tiêu Chiến mặc ấm một chút, tan làm đừng quên chờ cậu đến đón.
Nói đến tâm trạng hôm nay. Vương Nhất Bác chẳng biết làm sao diễn tả.
Bản thân cậu, từ rất lâu rồi ghét nhất là trời đổ mưa.
Chỉ một cơn mưa thôi, nhưng nó chứa cả tuổi thơ cô đơn lạnh lẽo, lại còn cả một thời thiếu niên nhàn nhạt trôi như cơn mưa lớn đến rồi lại đi.
Trong những đoạn kí ức thời thơ ấu, trời mưa là từng giây, từng phút cậu bó gối vô vọng nhìn ra ngoài bức tường bê tông xám xịt, xen giữa là lớp màn mưa lạnh thấu xương không biết bao giờ tan.
Trong những tháng ngày thiếu niên, là những giờ học kĩ năng khô khan, là giờ cậu ngồi im một chỗ cầm cọ vẽ cố gắng nghuệch ngoặc ra mấy nét theo hướng dẫn của gia sư dạy kèm.
Ở một góc trong kí ức đó, không có Tiêu Chiến mỉm cười tươi đẹp như ánh nắng mặt trời.
Chỉ có, một người đàn ông đứng tuổi, hành động như được lập trình sẵn. Đều đặn gặp cậu mỗi ngày ba lần trong mỗi bữa cơm. Nhưng lại chưa từng mở miệng nói với cậu điều gì. Kể cả đơn giản như về thức ăn bày trước mặt cả hai.
Vương Nhất Bác không sợ ông ấy, cậu chỉ là quá bối rối khi phải đối mặt với ông.
Vậy mà, thật lâu sau đó, chính người đàn ông này lại tự mình gọi điện đến, nói rằng có việc quan trọng cần gặp mặt cậu.
Vương Nhất Bác không muốn nghĩ đến đáp án có sẵn trong đầu mình. Nhưng, nếu là vì điều ấy, cậu hôm nay cũng sẽ ở trước mặt ông bày tỏ quan điểm của mình.
.
Đối với buổi hẹn này Vương Nhất Bác ngay cả xe cũng không cần ngồi vào lái. Sáng sớm đã có người đến tận nhà đưa đi. Ngay cả cuộc hẹn này cũng sợ cậu tự ý hủy bỏ, xem ra đã rất gấp gáp rồi.
Xe chỉ dừng lại trước cổng một căn nhà lớn, Vương Nhất Bác gật đầu cảm ơn tài xế. Mở cửa xe, tự mình bung chiếc ô bước đến nhấn chuông cửa.
Mưa lớn thật tệ, dưới chân cậu đầy những xác hoa tử đằng tím, phủ kín một góc sân như tấm thảm. Vương Nhất Bác nhíu mày, trước khi ra khỏi nhà không chú ý, hẳn ở trước cổng nhà cậu cũng đã thành ra một mớ hỗn độn thế này.
Suy nghĩ chưa bao lâu. Cổng lớn tự mình bật mở trong chốc lát, Vương Nhất Bác tự mình cầm ô vào trong. Từ xa có thể trông thấy tại cửa chính, vị quản gia làm việc lâu năm đang đứng chờ.
"Chú Hoàng!" Vương Nhất Bác nở nụ cười, dùng ánh mắt kính trọng đối với quản gia lớn tuổi.
"Thiếu gia. Cậu về rồi, thật lâu mới gặp lại cậu."
Vương Nhất Bác gập ô, vẫy vẫy cho nước đọng lại rơi xuống, môi nở nụ cười càng thêm đậm.
"Chú và dì vẫn khỏe chứ?"
"Rất tốt, đều tốt cả. Cậu mau vào trong đi, lão gia đang chờ."
"Vâng."
Vị quản gia hoàn tất nhiệm vụ đón người, sau khi đóng lại cửa chính, đi lên trước dẫn đường Vương Nhất Bác.
Dừng chân trước cửa phòng làm việc của cha mình, Vương Nhất Bác nuốt ực một cái. Cảm thấy vai và cổ trở nên nặng trịch. Thật không biết chút nữa nên biểu hiện gì cho phải.
Người quản gia cẩn thận gõ cửa, từ bên trong truyền ra tiếng nói: "Vào đi."
Vương Nhất Bác theo đó tiến vào bên trong, trên khuôn mặt không lộ ra vẻ gì đặc biệt.
Tại bàn làm việc lớn, Vương lão gia đang bình tĩnh ngồi đọc sách, cặp kính hơi trễ xuống chăm chú đọc chữ, tuyệt nhiên không có nhìn lên.
Vương Nhất Bác hơi mím môi, thở ra.
"Chào buổi sáng, Vương tiên sinh."
Thời điểm nghe thấy giọng nói phát ra từ miệng Vương Nhất Bác. Vương lão gia mới bắt đầu gỡ kính, nhìn về phía cậu.
"Đến rồi, mau lại đằng kia ngồi."
"Vâng."
Cha con gặp lại không khác gì đối tác làm ăn lần đầu gặp mặt, nếu bị người ngoài biết được, không khéo loại tình tiết cẩu huyết gì cũng có thể nghĩ ra mà đồn đại.
Tuy nhiên, cả hai người lại không nghĩ như vậy. Nói đúng ra, chỉ là sự thật vốn như vậy. Lần đầu tiên nói chuyện suốt hơn mười mấy năm là lời chào này của Vương Nhất Bác.
Vương lão gia chờ cậu ngồi xuống cũng bước đến châm trà, đổ một ít ra tách đẩy đến chỗ cậu.
"Cảm ơn Vương tiên sinh." Vương Nhất Bác cứng nhắc mở miệng.
"Không làm mất thời gian của con. Ta gọi con đến đây là có việc cần bàn."
Nói đoạn, ông dừng lại quan sát biểu hiện của con trai ở trước mặt.
Trái ngược với ánh mắt thăm dò của cha, Vương Nhất Bác vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh ngồi yên chờ ông tiếp lời.
Vương lão gia thở dài trong lòng. Đứa con trai này, ông quả thực chẳng biết, chẳng hiểu gì về nó ngọai trừ cái tên do chính mình đặt ra.
"Về chuyện xem mắt của con. Ta đã sớm sắp xếp một nơi tốt,...Có thời gian thì gặp ăn một bữa cơm."
Giống như chỉ chờ có vậy, Vương Nhất Bác từ thế bị động, nhanh chóng thay đổi thái độ, ngay cả tư thế ngồi cũng thay đổi. Sóng lưng dựng thẳng tắp thành một đoàn.
"Vương tiên sinh. Đây cũng là chuyện con muốn nói."
"Vậy sao?"
"Đúng. Chuyện này đã sớm nói qua với mẹ con, con không đồng ý. Hơn nữa, con hiện tại đã có đối tượng. Không cần chú lo lắng."
Vương lão gia khẽ cười, đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Sau đó sâu xa nhìn Vương Nhất Bác.
"Đối tượng sao? Con cái nhà nào vậy? Vẫn là nên cho ta xem mặt qua?"
Vương Nhất Bác nghe đến việc đem người về ra mắt cha bỗng khựng lại một nhịp. Ánh mắt hiện lên một tia xáo động.
"Sao hả? Muốn giấu?"
"Không phải, chỉ là, chưa phải lúc. Hơn nữa..."
"Ý con là ta đã sớm biết, còn cố ý hỏi con đúng không!?"
Vương Nhất Bác định trả lời, cha cậu đã cười rộ.
"Quả nhiên. --- Con nghĩ không sai, ta đã sớm biết. Vậy, con chắc chắn?"
"Ý Vương tiên sinh là?" Vương Nhất Bác hơi khó hiểu.
"Nhất Bác, con từ nhỏ đến lớn vì cái gì mà phấn đấu, vì ai mà nỗ lực, ta không cần hỏi cũng biết rõ. Có điều, ta cho rằng con có thể vẫn chưa hiểu rõ loại tình cảm này."
Không hiểu rõ? Nếu như vậy, thế nào là hiểu rõ. Vương Nhất Bác lần đầu tiên trong đời khó hiểu chính mình, ý tứ của cha cậu hiện tại rất rõ ràng.
Ông cho rằng chính cậu đang hiểu lầm cảm xúc của mình dành cho Tiêu Chiến. Rằng tất cả chỉ là do cậu biết ơn mà thành. Tương lai xa hơn, chưa biết được cậu vẫn sẽ giữ nguyên yêu thích của hiện tại.
Quan sát Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu. Vương lão gia lại đứng dậy, đi tới bàn làm việc, mở hộc tủ ra đem đồ đặt vào tay cậu.
"Suy nghĩ kĩ một chút. Không có việc gì nữa, con có thể về được rồi."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Vương lão gia, chỉ thấy ông mỉm cười. Cậu cũng không dây dưa, đứng dậy cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng bữa trưa của dì bảo mẫu và quản gia.
Vương Nhất Bác hờ hững đi bộ trở về nhà.
Mưa sớm tạnh hẳn, chỉ còn đọng lại trên lá cây mấy giọt nước long lanh như những viên ngọc. Dưới lòng đường vắng người, chỗ mấy ô trũng cũng tạo thành mấy vũng nước lớn nhỏ.
Không gian tuy vô cùng thoáng đãng, nhưng Vương Nhất Bác lại chẳng thể tận hưởng được quá lâu. Chỉ một loáng, trong túi quần điện thoại cậu bắt đầu kêu.
"Chuyện gì?"
"Ông trời ơi, anh ở đâu rồi hả? Hôm nay có lịch thu âm, anh quên rồi sao?"
Lời của trợ lý Hà trong điện thoại vô cùng gấp đã thành công phá tan khoảng suy nghĩ vô định từ lúc bước ra khỏi Vương gia của Vương Nhất Bác. Tùy tiện nói mấy câu với trợ lý, cậu bây giờ mới chịu gọi xe đi về nhà.
Vương Nhất Bác leo lên xe chưa được năm phút, điện thoại lại không chịu nằm yên. Vốn cho rằng là trợ lý Hà ầm ĩ, Vương Nhất Bác lười biếng cầm nó lên lần nữa.
Nhận ra không phải tin nhắn của trợ lý Hà, ngược lại còn là của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác biểu cảm ngay lập tức thay đổi, từ tốn đọc tin nhắn, đầu ngón tay đã chuẩn bị sẵn sàng trả lời.
Tiêu Chiến có lẽ cũng vừa xong việc và nghỉ trưa. Anh gửi tin nhắn cho cậu hỏi thăm tình hình. Vương Nhất Bác cũng rất biết tận dụng.
Cậu than thở mình sáng giờ ở bên ngoài đội mưa đến giờ này còn chưa kịp ăn trưa, còn có phải trở về làm việc ngay.
Tiêu Chiến bên kia giống như chỉ vừa bấm xem, không trả lời lại, lập tức gọi điện cho Vương Nhất Bác.
"Anh à."
"Em đang ở đâu? Như thế nào lại đi dầm mưa rồi?"
"Không nói cho anh biết."
"Vương Nhất Bác!"
Cười hề hề vào điện thoại, Vương Nhất Bác chống cằm nhìn ra bên ngoài.
"Anh à, em đói rồi a."
"Mặc kệ em."
"Anh không bỏ đói em đâu, đúng chứ?"
"Vậy thì em thất vọng rồi, anh bây giờ đi làm việc, không thèm quản em." Tiêu Chiến càng nói càng nhỏ: "Em không nghe lời gì cả... cúp máy đây. Một lát nói Tiểu Hà ra nhận chuyển phát."
Vương Nhất Bác cười trừ, đem điện thoại cất vào túi. Hài lòng nhìn ra con đường ngoài cửa xe vùn vụt trôi qua.
Thời gian gần đây quả thật đã đem anh trai trở thành bạn học cấp ba rồi. Dáng vẻ ổn định thường thấy của anh ở chỗ làm cũng không còn thèm bày ra trước mặt cậu nữa.
Lại nói đến, lần cãi nhau vì chuyện cỏn con kia càng giúp Vương Nhất Bác hiểu rõ một điều về Tiêu Chiến. Rằng loại "thiên vị" như vậy chỉ riêng cậu mới có được.
Ở trong một góc nào đó của trí nhớ cũng vậy. Hiện tại càng như vậy. Cơn mưa mùa hạ mang theo Tiêu Chiến, chưa bao giờ chấm dứt.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip