-Chương 29-
"Tiêu Chiến, cậu nói xem. Có thể cho tôi thêm một lý do không?"
Ông chủ studio cầm trên tay đơn xin nghỉ việc của Tiêu Chiến, sau đó đưa đến phía anh ở đối diện hỏi một câu.
Tiêu Chiến hơi mím môi bối rối, tuy nhiên nội tâm anh lại vô cùng cương quyết. Thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc gầy dựng cho mình một sự nghiệp riêng, anh không thể cả đời làm công ăn lương được.
"Ông chủ, thời gian qua cảm ơn anh chiếu cố. Tôi chỉ là muốn bắt đầu thử bước đi một mình."
Ông chủ studio lần đầu nghe nhân viên ưu tú, an phận như Tiêu Chiến nói mình muốn rời vùng an toàn của bản thân không khỏi ngạc nhiên.
Hỏi liệu có tiếc hay không, câu trả lời tất nhiên là tiếc một người như anh. Có lý tưởng nghề, có khả năng. Nhưng giữa trăm ngàn cái tiếc ấy, lại là một sự đồng cảm sâu sắc.
Mấy ai khi bắt đầu, đã làm chủ. Để có được ngày hôm nay, mở được một studio nho nhỏ, được người ta gọi một tiếng 'lão bản'. Ngày đó ông chủ studio như ông mà đi làm công suốt, thì nơi này sẽ là do ai mở.
"Nếu cậu đã quyết định, thì đi cũng được. Nhưng... phải làm tiệc chia tay đó!" Ông chủ studio vỗ vai anh mấy cái.
"Tất nhiên rồi." Tiêu Chiến tươi cười, gật đầu đáp ứng lời đề nghị.
.
Thỏa thuận với ông chủ về việc từ chức xong xuôi, thời điểm Tiêu Chiến vừa quay lại chỗ ngồi, đồng nghiệp hai bên đều chạy đến vây kín anh thành một vòng
"Anh Chiến."
"Anh Chiến, anh thật sự sẽ nghỉ việc sao?"
Giữa một rừng nhao nhao hỏi, Quách Thừa ở đâu chen vào than oán một câu, còn cố ý gào lên lớn tiếng.
"Bao nhiêu năm qua chúng ta đồng cam cộng khổ... Anh ơiiii."
"Làm sao đây, em lỡ đưa ảnh của anh cho mẹ nói là đối tượng hẹn hò của em rồi."
Ngoài Quách Thừa ra còn có một nữ nhân viên chuyên đưa chuyện và làm trò cùng cậu lần này cũng không quên thốt ra một câu "kinh thiên động địa".
Cả một nhóm người nhăn mặt, toàn lực ném hai người họ sang một bên.
"Nói điên khùng cái gì đó hả?"
"Tiểu Thừa, cậu đi đánh giặc với anh ấy hay sao mà 'đồng cam cộng khổ'?"
Tiêu Chiến như vậy lại bị bọn họ chọc cười một phen. Đứng hi hi ha ha không ngừng, còn nói với nữ đồng nghiệp nên sớm chia tay anh đi thôi, anh sắp biến thành giai cấp vô sản rồi, không có đủ tiền sính lễ.
Nói gì thì nói, bọn họ thật đúng như lời Quách Thừa nói. Đã nhiều năm cùng nhau đồng hành, mỗi buổi sáng cùng nhau uống cafe, một vài lần cao hứng cùng nhau đi ăn uống, hát hò. Những điều đơn giản diễn ra hằng ngày ấy, giờ đây sắp biến thành kỉ niệm.
Thì ra, chỉ đến khi không còn nữa, người ta mới bắt đầu hoài niệm lại.
"Mọi người, vẫn còn tiệc chia tay mà."
"Phải đó. Anh nhất định mời chúng em một bữa ra trò đó nha, nếu không sẽ không để anh đi đâu."
"Được!" Tiêu Chiến cười cười: "Nhưng mà...chắc phải để anh làm việc rồi chứ. Không đủ năng suất sẽ bị trừ lương đó, tiền không nhận được lấy ở đâu mời cơm mọi người bây giờ."
"Phải phải, làm việc, làm việc thôi."
Một đám người náo nhiệt cuối cùng chịu giải tán. Tiêu Chiến lúc này mới được xem là hoàn toàn ngồi xuống ghế.
Vài ngày nữa là đến ngày anh từ chức, đơn hàng sớm đã trả xong xuôi hết. Mấy ngày cuối cùng này đến đây xem như một thói quen, nhân tiện dọn dẹp lại mấy thư mục trong máy tính.
Trong suốt mấy năm làm việc, anh sớm có thói quen lưu riêng một thư mục toàn bộ những thành phẩm được hoàn thành. Ngày đó lưu nhiều như vậy, quả thật là anh dự tính cho hôm nay, xem như trước khi kết thúc còn lưu lại khoảng thời gian đẹp đẽ này.
Bấm mở thư mục, chọn vào tấm ảnh đầu tiên mình thiết kế khi nhận việc ở đây, trong lòng Tiêu Chiến dâng lên hoài niệm.
Anh còn nhớ đơn hàng lần đó là thiết kế logo cho một tiệm cafe ở trung tâm thương mại. Chân ướt chân ráo vào nghề đã gặp trúng khách hàng khó tính. Chỉ với một yêu cầu nhỏ, mà anh đã phải sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị trả về.
Tiêu Chiến nhớ lại ngày đó mình vì điều này suýt muốn bỏ ngang, thay vào đó trực tiếp đi mở một tiệm cafe kinh doanh luôn cho xong.
Mới đó mà giờ đây, thật sự bỏ nghề đi kinh doanh rồi.
Lại nói, cũng may nhờ đến độ tuổi này anh mới có ý định nghỉ. Bằng không, chẳng biết tiền vốn ở đâu mà bắt đầu.
Tiếp tục bấm chuột, từng bản thiết kế một từng chút hiện lên trên mắt anh. Mỗi một cái là mỗi một ngày anh trưởng thành lên trong phong cách và ý tưởng. Mỗi một cái đều được gọi chung là kỉ niệm đẹp.
Giữa hơn chục những bức ảnh đẹp ấy, cuối cùng cũng đến chiếc poster phim thành công mỹ mãn ngày nào.
Cảm xúc hạnh phúc giống như chỉ vừa mới hôm qua. Những ngày tháng tiếp nối nó cũng như chưa từng kết thúc.
Anh không thể phủ nhận rằng...
Mình hối hận rồi.
.
Sau ngày dọn dẹp máy tính ở studio lần cuối, cộng thêm ông chủ có nói qua đã tìm được người mới, Tiêu Chiến không còn đến nữa. Phần vì anh đã hết nhiệm vụ, phần vì anh còn phải suy nghĩ chuẩn bị gì cho cửa tiệm nhỏ sắp khai trương.
Mặt bằng cũng đã kí giấy thỏa thuận xong, từ bây giờ nên bắt đầu chuẩn bị mảng trang trí lẫn nội thất. Thật ra quán cũng không quá rộng, anh cũng không cần quá vội vàng, nhưng ai bảo anh chỉ có một mình, lại còn công việc thoạt nhìn trong vụn vặt nhưng gom góp lại cũng ngốn của anh không ít thời gian. Một ngày đi cả chục cửa hàng lớn nhỏ chọn mua đồ, nghỉ ngơi ăn nhẹ một chút lại đăng tin tuyển người trên mạng. Nói chung chính là bận rộn.
Bận rộn đến mấy ngày trời, mọi thứ chỉ vừa hoàn thành được một nửa. Báo hại anh gần như quên mất lời hứa tiệc tùng gì đó với đồng nghiệp cũ.
Chính xác là trưa hôm đó lúc ăn vội hamburger ở tiệm thức ăn nhanh, tin nhắn trong group chat khiến Tiêu Chiến áy náy đến nỗi gần như nuốt trộng miếng bánh mỳ vừa cắn. Hai tay nhanh nhảu bấm mấy dòng tin nhắn hẹn giờ.
Sớm không đi, muộn không đi được. Chi bằng cứ gặp mặt hôm nay cho tiện vậy.
May mắn, đồng nghiệp ở studio cũng không trách anh, còn nói anh tối nay cứ đi chơi thoải mái, cùng lắm những ngày sau họ xin nghỉ đến giúp anh một tay. Anh lại cười rồi.
.
Tán dóc mất chút thời gian, lúc Tiêu Chiến ăn xong bữa trưa cũng tới giờ hẹn đến quán cafe kiểm tra đồ nội thất giao đến.
Bắt xe về cũng là vừa kịp lúc người giao hàng gọi điện xác nhận. Tiêu Chiến thở phào, nói anh đang chờ sẵn, họ cứ đến là được.
Mở sẵn cửa lớn đợi người, anh chống tay nhìn qua một lượt quán cafe nhỏ của mình, cảm thấy vừa hài lòng vừa rất ra dáng ông chủ.
Chỉ là, một ngày cứ như vậy, trôi qua thật vội vã.
Bíp.
Thật sự vội vã. Chưa kịp nghĩ xong cái này, đã có cái khác đến.
"Tôi đến giao hàng."
Một xe tải nhỏ chứa đồ đạc anh đặt trước dừng ngay trước cửa tiệm. Người tài xế hạ kính xe xuống nói vọng vào một câu.
Tiêu Chiến cũng nhanh chóng ra ngoài xem xét còn kí nhận hàng.
Thời điểm trông thấy anh, người tài xế mở cửa xuống xe, ở bên cạnh ghế phụ lái cũng phát ra tiếng đóng cửa.
"Tiểu Hà?" Tiêu Chiến không tin nổi vào mắt mình, nhìn người đứng phía sau lưng tài xế hỏi.
"Ế, anh Chiến. Sao anh lại ở đây?"
Là trợ lý Hà chỗ Vương Nhất Bác, trông thấy anh cũng niềm nở chạy đến.
"Anh cũng phải hỏi em đó."
"Ầy, ông trời ban ân cho em nghỉ phép nhận công vài tháng. Em biết làm sao?"
"Ra vậy à." Tiêu Chiến cười đáp lại khuôn mặt ủ rũ của cô.
Anh thật muốn hỏi lý do, nhưng nhận ra có mấy phần không chính đáng lắm lại đành thu về.
"Hưm." Người đàn ông đứng sau chứng kiến hai người họ nói chuyện hắng giọng một cái, có vẻ không vui vẻ gì lắm.
"A." Trợ lý Hà giật mình: "Quên giới thiệu với anh, đây là Quân Quân, bạn...của em."
Tiêu Chiến nhìn người được giới thiệu tên Quân Quân đang liếc xéo trợ lý Hà một cái quá mạng thì cười thành tiếng.
"Bạn trai sao?"
"Khôn..." Trợ lý Hà bỗng dưng đỏ mặt.
"Chào anh, tôi là bạn trai của Tiểu Hà. Quân Quân."
"Tiêu Chiến. Hân hạnh a."
Hai người đàn ông liền đến bắt tay nhau, không chú ý trợ lý Hà sắp bay đến cung trăng tới nơi.
"Em đó, mấy tháng không gặp đã có bạn trai rồi."
"Anh đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, ai bạn gái anh ta."
"Được được. Không thì không... Nhưng mà, anh ăn trưa rồi, tô cẩu lương này để dành lần khác đi."
Trợ lý Hà muốn giải thích thêm, liền bị Quân Quân đẩy ra sau, một tay lấy giấy bút đưa cho Tiêu Chiến kí xác nhận đơn hàng.
"Như vậy đã xong rồi. Nhưng anh chỉ có một mình, để tôi phụ một tay vậy."
"Vậy thì tốt quá."
Tiêu Chiến gật đầu, cùng Quân Quân đến phía sau xe lấy đồ.
Toàn là bàn ghế gỗ vừa vặn căn bản, không có gì nặng nề, chỉ có hơi nhiều một chút, thêm vào một hai cái ghế da dài đặt bên trong cần người giúp một tay. Nhìn chung,'công cuộc' mang đồ vào không có gì căng thẳng.
Tính ra, căng thẳng nhất với Tiêu Chiến là cảnh trợ lý Hà xông xáo giúp họ một tay, sau đó vụng về vấp ngã, lại sau đó nữa Quân Quân chạy đến đỡ cô liên tục càm ràm.
Anh nhìn bọn hò "tình chàng ý thiếp", nước mắt thật sự chảy ngược vào trong. Hai người quan tâm đến bàn ghế của tôi đi, được không? Chúng nó cũng biết đau.
Mang hết đồ vào trong. Tiêu Chiến cố ý giữ họ lại uống nước mới cho về. Quân Quân quả thật là người ít nói, được một lúc lại lấy cớ kiểm hàng ra ngoài xe.
Trợ lý Hà cũng vậy, uống thêm được mấy ngụm nước cũng chỉ lo nhìn bên ngoài. Anh nhìn sơ là biết muốn chạy ra dỗ ngọt người ta rồi, cười cười nói.
"Không cần gượng ép, em ra đó đi."
"Ai nói với anh là em gượng ép? Em... chẳng qua sợ anh ta bỏ em lại, đi bộ về rất mệt a." Trợ lý Hà hừ giọng, sau đó lại nhớ ra chuyện gì mà nhìn anh, "Phải rồi anh, ông trời nhà em... anh ấy, dạo này cứ làm sao đó. Em gọi điện hỏi có thể đi làm lại chưa, lần nào đến đây cũng cúp máy....em không rõ giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định có thể có cách mà. Nhìn hai người như vậy, em cũng buồn theo rồi."
Tiêu Chiến đối với câu này của cô không đáp, chỉ cười một cái rồi cúi đầu nghịch chai nước trong tay. Mất vài giây sau mới ngước mặt lên.
"Lần nào gặp cậu ấy, sẽ nói giúp em một câu, đừng lo nữa. Mau ra ngoài kia, đừng để Quân Quân giận."
"Được được, anh nhớ đó. Em đi trước."
Trợ lý Hà vẫy tay với anh chạy ra cửa. Chẳng mấy chốc cùng Quân Quân nói lời tạm biệt.
Tiêu Chiến nhìn theo họ đến khi chiếc xe khuất hẳn. Không rõ nhìn vì điều gì, chỉ là muốn nhìn thật lâu. Cảm giác giống như ai lấy mất của mình điều gì đó.
.
Thật sự, bắt đầu từ ngày nói chia tay đến nay. Trong mấy tuần lễ đầu tiên đều là anh trở về nhà, chạy từ phòng khách đến phòng bếp, phòng ngủ. Đem dọn hết toàn bộ mấy món đồ Vương Nhất Bác tha tới.
Chỉ là, sau khi mang toàn bộ cho vào thùng giấy rồi, anh lại bắt đầu mang chúng trở ra sắp xếp lại chỗ cũ. Lấy lý do thuận tai mình là không thể lãng phí mà giữ lại toàn bộ.
Cứ như vậy, mấy tuần đầu tiên nhớ nhớ quên quên. Hoặc là, trong đầu anh chỉ toàn là nhớ.
Sau lần thất bại thảm hại ở nhà đó. Anh quyết định, mình nên tập dần xem như chuyện có hay không có liên quan đến Vương Nhất Bác đều như một. Dần dần tìm lại sự cân bằng vốn có.
Anh vốn cho rằng mình làm được rồi.
Vậy mà đến hôm nay, khi vô tình nghe được Vương Nhất Bác tình trạng không tốt lắm, Vương Nhất Bác bỏ việc suốt mấy tháng trời. Anh lại...
Hối hận rồi.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip