hai mươi sáu năm cuộc đời (end)

Hai giờ sáng, Đức ngồi đợi trước thềm nhà. Tàn điếu thứ nhất, châm lửa đốt điếu thứ hai, rít một hơi, nghe lồng ngực vừa dịu xuống lại ấm nóng vì khói thuốc và đợi mong. Hai giờ năm phút, Đức không còn nhìn lên bầu trời và nhà máy nhiệt điện ở đằng xa. Trên con đường từ chợ về nhà Đức vẫn thường đi qua, một chiếc honda trắng lướt đi trong đêm tối. Xe đi đến đâu, màn đêm như được kéo lên đến đó, như cái cách ta mặc vào chiếc áo hoodie. Ánh đèn vàng ấm áp luồn qua màn đêm bao bọc con đường của thị trấn nghèo chẳng có những cây đèn đường như ngoài quốc lộ, tiếng xe honda xé gió làm lặng lại những tiếng kêu ran của côn trùng phía ngoài cánh đồng.

Lúa non dậy mùi thơm nồng nàn. Trời dần sang mùa hạ.

Đạt đã ở lại thị trấn được hai tháng, ở lại nhà Đức bốn mươi bảy đêm, uống cùng nhau mười bốn chai rượu, hai mươi tám lon bia, say bí tỉ tám lần, nắm tay nhau hơn bảy mươi lần, xem mười hai bộ phim, hôn nhau một lần. Vào đêm qua.

Có lẽ vì thế nên đêm nay, Đức đã ngồi đây trong thao thức đợi chờ. Tóc mới ra tiệm cắt gọn gàng hôm nay, anh cắt tóc cứ mân mê tai mình mãi và khen sao mày trắng thế nhỉ. Tối về, Đức tắm sạch đến từng kẽ ngón chân, lấy cả lọ tẩy da chết của chị gái mà chà khuỷu tay, đầu gối vốn chẳng bao giờ quan tâm của mình. Khi trần truồng đứng trước gương trong phòng tắm, Đức bỗng thấy ngượng ngùng. Chẳng giống cái lần làm tình đầu tiên mình tắm rửa trong phòng Đạt, cứ vui vẻ hát hò như thể mình đang chuẩn bị đi xem phim chứ không phải làm một chuyện trọng đại của đời. Mãi về sau mới biết người kia mới đương loay hoay lên mạng hỏi google rằng phải làm như thế nào, đàn ông với cả đàn ông...

"Thì cũng có kinh nghiệm gì đâu, sợ Đức đau nên loay hoay mãi bên ngoài, may mà em cũng thích." Hồi đó sau mỗi lần làm tình, lại nhắc lại cái lần đầu tiên mà cười nắc nẻ, mãi cho đến khi người yêu vần vò trên người mình đủ để không phải lên hỏi google hay bất kỳ đàn anh đàn em nào nữa, cứ một tuần gặp nhau lúc cuối tuần, dù đến thế nào vẫn cứ vần nhau trên chiếc giường của người yêu mãi, đông cũng như hè. Thì thích lắm. Ai chả thích làm những điều như thế với người mình yêu.

Mình nép trong chăn, nhìn người yêu cười cười. Người yêu bảo lúc ấy nhìn mình xinh lắm. Người yêu mân mê tai, cổ, gáy của mình. "Nhìn Đức chỗ nào cũng thấy mê," rồi cười tít khi thấy mình ngượng ngùng dụi đầu vào cổ người yêu.

Thế là hôn nhau.

Không biết bây giờ còn xinh không, vì tụt cân rất nhiều, chẳng khác nào bộ xương khô, da trắng bệch xanh xao, lộ cả tia máu phía dưới mắt. Đức thấy thoáng một nỗi buồn tênh khi thấy làn da của anh sạm hơn rất nhiều so với ký ức của mình, cả bờ môi nứt nẻ đã từng luôn thơm mùi anh đào của anh khi chạm vào môi Đức mặn nồng của đêm qua.

Nhưng anh đã đến đây, cùng với cơn gió lành lạnh quen thuộc của đêm khuya. Đạt đưa tay vào tháo dây xích lạch cạch, chó nhà hàng xóm còn chẳng thèm sủa vang khi nhìn thấy anh. Đức dụi điếu thuốc lá đương hút dở vào gạt tàn, đứng dậy rồi bối rối rồi vì thấy chân tay thừa thãi quá nên lại ngồi xuống, nhấp nhổm như trên đống lửa, dù thời gian anh mở cổng, dắt xe vào trong sân rồi quay ra cài lại cổng, bấm khóa chắc chỉ dăm phút đồng hồ. Khi Đạt ngước lên, đón chào anh đêm nay không phải một Hoàng Đức đã ngà ngà say và bắt đầu nói thật nhiều về những tổn thương đã trải dài bảy, tám năm ròng rã. Em ngồi đây, những ngôi sao từ trên trời rơi xuống, đậu vào mắt Hoàng Đức lấp lánh những yêu thương.

Gò má em cong lên, đôi mắt trong veo dịu dàng, những ngón tay đan vào nhau bối rối.

Hoàng Đức như một vầng trăng đêm mười ba, chẳng phải là vầng trăng non, nhưng cũng đã sắp đến độ tròn. Đức luôn luôn thấy mình mất mát và chua xót gì đó, Đạt luôn luôn biết điều ấy nhưng anh đã chẳng thể tìm ra. Đạt sợ câu trả lời là điều gì đó anh chẳng thể trao được cho em.

Những ngón tay trắng trẻo của Đức đan vào nhau, co lại duỗi đến mỏi cứng đờ. Cách nhau bậc tam cấp, cả hai cứ đứng nhìn nhau mãi như thế, để đến khi thấy những ngượng ngùng trên gò má Đức hay những lấp lánh niềm vui và tình yêu trong đôi mắt Đạt, cứ ngỡ như giây phút này sẽ là mãi mãi.

Đôi khi chẳng cần những chén rượu để say. Mùi thuốc Senator cay nồng vấn vương cơ thể Đức hòa với mùi sữa tắm trẻ em vừa ngây thơ vừa có gì chua xót, như Đức mãi mãi bị tách làm đôi, chênh vênh giữa hai miền đất của trẻ con và người lớn làm anh thấy vừa buồn vừa hân hoan đến lạ.

Không như Đạt, Đức luôn biết Đạt muốn gì, nhưng cậu chẳng thể trao nó cho anh.

Ví dụ như là có thể nắm tay nhau trên phố đông người qua, chứ chẳng cần phải đợi đến lúc vào rạp chiếu phim tối om mới dám ôm hôn điên dại. Ví dụ như là có thể ôm anh lúc xem pháo hoa khi giao thừa, khi đưa anh về nhà có thể nói với mọi người rằng, đây là người yêu con.

Thực ra, đã có rất nhiều việc có thể làm, nhưng chúng ta lại quyết định không làm cho nhau. Ai bảo tình yêu tuổi trẻ là điên dại, chúng mình đều là những con người bình tĩnh và sống lặng lẽ trong vùng an toàn của bản thân, vậy nên những ngày tháng khi còn nhau toàn vẹn ấy, chúng mình đã chẳng dám trao tất cả cho nhau, nhưng lại mong muốn người kia trao tất cả cho mình.

Đạt nắm lấy tay Đức, ôm cậu vào lòng, xoa lên mái tóc vừa mới cắt, dụi vào trong những sợi tóc mềm mà hít hà thứ mùi trẻ thơ non dại của Đức.

Là lần đầu tiên ôm nhau sau hơn một năm chia cách, thân mật hơn cả lúc hôn hay nắm tay, bởi khi ấy Đạt có thể thấy được ngàn vạn điều mình chưa từng thấy trong bản thân mình khi ôm lấy Đức và ngược lại. Con tim loạn nhịp, bàn tay chẳng biết nên đặt lên đâu trên cơ thể người kia, hết buông rồi thả rối bời, nghe mạch máu người kia đập rộn ràng trên tay, và trống ngực trong cơ thể mình khua vang liên hồi khi người kia kéo mình lại gần thêm một chút.

Con đường tăm tối, bóng xe máy lao qua vun vút, đèn trên thềm nhà vàng vọt, chiếu xuống như ánh sáng của vầng trăng, nhuộm vàng hai mái đầu, dịu dàng chảy trên làn da, xuống nền đá nơi đã ám khói thuốc lá và những vết tích của các chầu rượu bia vương vãi. Ôm nhau đi để hơi thở gần sát, để bật cười nắc nẻ như thuở ngô nghê ngày nào khi Đạt cúi xuống dụi đầu vào cổ Đức nhột nhạt. Người ta cứ bảo Hoàng Đức giống cún, mà chẳng biết rằng người yêu của mình cũng có tập tính của loài cún còn rõ hơn mình.

Người sẽ tìm tôi, sẽ theo dấu tôi đến chân trời góc bể chứ, sẽ vì tôi mà nát tan mệnh bạc? Đã bao lần cả Đức và Đạt mơ mộng thứ tình yêu to lớn, chẳng hay rằng tất cả những gì chúng ta cần là những điều giản dị cho nhau, như những điều chúng mình vẫn thường làm ấy, chỉ đến khi mất đi mới biết rằng chúng mình đã yêu nhau đến nhường nào.

Tình yêu có sức tàn phá thật lớn lao. Nhưng nó cũng như ánh sáng, thứ nguồn sáng từ chiếc honda mà Đạt đã đi từ những ngày mười tám đón đưa vào buổi chiều tà thứ sáu ở Hòa Lạc mỗi tuần Đức vẫn luôn chờ đợi, đến tận khi trốn tránh khỏi thứ tình yêu ấy, Đức vẫn luôn nuôi một sự mong mỏi người ấy ghé qua thăm mình. Những ánh sáng trong đêm đen thật tuyệt diệu và tuyệt vọng làm sao.

"Anh yêu tôi thật sao? Đạt? Anh yêu em thật sao?"

"Anh xin lỗi..."

Khi nhìn thẳng vào người, Đức thấy đôi mắt Đạt long lanh. Lần đầu tiên anh khóc từ khi tìm thấy và ở lại với Đức. Đã trải biết bao nhiêu buồn đau thành lời nói, vậy mà đến hôm nay anh mới khóc sao?

"Xin lỗi, xin lỗi. Anh chỉ muốn yêu em." Nước mắt anh thuần khiết như rượu ủ hai mươi sáu năm đất trời khiến người ta nuối tiếc khi đánh rơi một giọt, vậy nên Đức đã hôn lên nó để nhìn anh khóc trong thầm lặng như thế. Cái kiểu khóc chất chứa ngàn vạn khổ đau đã quen câm lặng, đến khi trào ra cũng chỉ lặng im đến gai người.

"Anh yêu em."

Một vầng mặt trời nhỏ, mọc ở nơi hừng đông giữa đêm đen.

Mười ba âm, mặt trăng đầy đặn tròn vành.

Chúng mình là những sinh vật trưởng thành qua những tổn thương, những vất vả mệt mỏi. Nhưng chúng mình vẫn phải bước đi, điều đó nghe đau khổ làm sao. Vậy nên những khi anh hay em mệt, chúng mình chỉ cần dừng lại và nghỉ chân thôi, đặt đầu lên vai người kia, rồi thấy hơi đau lưng vì phải hơi cúi xuống cho đầu người kia đặt vừa vào vai. Bông đùa đôi câu, hoặc đôi khi tất cả những gì chúng mình cần là im lặng và để những ngón tay đương đan vào nhau thầm thì những câu chuyện không cất thành lời.

Mình còn nhau, còn biết bao điều. Gió thổi từ ngoài đồng, cậu dựa đầu vào đầu anh và ngước lên để ngắm những vì sao lấp lánh trên nhà máy nhiệt điện đương xả những làn khói đen đúa lên nền trời đương chuyển sang tím đỏ. Hừng đông đang lên. Những bông lúa trĩu sương, mùi phân bón ngai ngái, mùi đụn rơm đốt đêm qua, không hiểu sao vẫn còn đọng lại.

"Mai dẫn anh đến chỗ bún đậu này, ngon cực."

"Ở đây cái gì cũng rẻ hơn trên Hà Nội."

Đạt cười khúc khích trên vai khi nghe Đức kể về thị trấn nghèo nàn này. Những lúc như thế, cậu dừng lại, cúi xuống để hôn lên trán anh một cái. Cúi thấp nữa hôn lên má, lên những vệt nước mắt mới khô.

Dạ,

Em cũng yêu anh,

Em yêu anh.

Đức thấy cả vũ trụ của mình đang mỉm cười, vậy nên cậu đưa tay và chạm vào mặt trời nơi ngực trái của người để thấy nó vẫn đứng yên chờ cậu. Đức biết mình cần phải mạnh mẽ. Bắt đầu một điều gì đó luôn cần sự mạnh mẽ, nhất là những điều lớn lao như việc bắt đầu học cách yêu ai đó, lần nữa.

-----------------------

cuối cùng cũng đã kết thúc rồi!!!

dù còn rất nhiều những thứ muốn viết nhưng có lẽ mình phải để nó sang những truyện khác, trong bầu không khí khác. có thể kết thúc này sẽ làm các cậu thấy hơi hụt hẫng nhưng ngay từ đầu, tớ đã đặt mục tiêu cho nó là HE. dù thế nào, tớ chưa từng nghĩ hai bạn trong khuôn khổ chiếc fanfic này ngừng yêu thương nhau. sự trốn tránh hay lừa dối và quan hệ ngoài luồng chỉ bởi sự yếu đuối của người trẻ khi yêu. dù thế nào thì chúng mình vẫn còn quá trẻ, dễ sa ngã và làm sai, nhưng sự sai của chúng mình trong những năm đầu đời thường không phải trả giá quá đắt. vẫn còn đường để trở về, nếu mình lỡ sa cơ - mình thực sự đã nghĩ vậy khi viết đấy.

bối cảnh nơi Đức đến là quê hương của mình. cho dù nhiều bụi than, nó vẫn là một nơi rất đẹp và mình yêu nó. khoảnh khắc ngắm bình minh trên đồng lúa cùng núi cao thực sự rất đẹp.

hi vọng các cậu đã có một trải nghiệm tốt đẹp khi đọc fanfic này của mình nhé. cảm ơn vì đã bỏ một khoảng thời gian quý báu để đọc truyện của mình, mình thật chẳng mong gì hơn.

xin cảm ơn tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip