Chương 7: ra khỏi tiểu viện lại gặp soái ca (2)
Hạ nhân để một mình Lý Linh trong phòng nhỏ. Nàng bắt đầu thay quần áo. Chậc chậc, thân hình cũng không tệ lắm, chỉ là ngực vẫn nhỏ như vậy. Nàng thở dài một hơi. Mặt đẹp nhưng ngực nhỏ, mặt xấu tại sao ngực.cũng nhỏ vậy a. Nhanh tay cởi quần áo bỗng từ đâu rơi ra.một miếng ngọc bội. Nàng nhìn một lúc, liền nhớ ra cái vị đại ca đáng kính kia là tặng cho nàng, hắn nói nàng tới Duyệt Hương lâu gì đó được ăn uống miễn phí a. Sao giờ mới nhớ a. Đầu óc thật đãng trí. Nếu sớm nhớ ra thì không phải trộm vàng nữa rồi. Chậc chậc!!
Bạn học Lý Linh loay hoay cả nửa ngày mới mặc xong quần áo. Mẹ nó, chỉ là quần áo thôi mà, có cần phải rắc rối như vậy không.
Bước ra khỏi cửa tiệm, nơi Lý Linh đến không phải là tửu lâu mà là sòng bạc. Nhìn kinh thành phồn hoa như vậy nàng nghĩ muốn kinh doanh, nhưng là bước đầu cần có vốn. Không nơi nào kiếm tiền nhanh và dễ dàng như sòng bạc. Nàng tất nhiên sẽ lợi dụng cơ hội kiếm tiền này a.
Sòng bạc lớn nhất kinh thành, người đi lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt. Lý Linh một thân áo trắng tiêu sái lạnh nhạt bước tới bàn đặt cược thu hút không ít ánh nhìn. Nàng ung dung tự tại rút vàng từ trong người. Nam nhân cầm xúc xắc trên tay không nhịn được liền hỏi:
" vị công tử này, ngươi muốn đặt cược?"
Nàng nhàn nhạt liếc hắn
"Đúng vậy. Ta mới lần đầu chơi, không biết đặt như nào a?"
Tên cầm xúc xắc thấy vàng trên tay nàng mắt liền sáng quắc, từ từ giải thích luật chơi cho nàng. Đùa sao? Nàng từ nhỏ đã được vào sòng bạc, có thể nói là lớn lên cùng với cờ bạc, bao nhiêu mánh khóe chơi xấu nàng đều biết, xúc xắc này có là gì chứ? Trò trẻ con. Lý Linh tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) liền thẳng tay đặt cược hết số vàng mà nàng có vào ô lẻ. Người người đứng một bên xuýt xoa, mắt sáng rỡ nhìn nàng đặt cược.
Nam nhân cầm xúc xắc sau một hồi lắc lắc nhìn nàng, trong mắt một tia giải hoạt lóe lên, liền nhanh chóng mở bát ra.
Là lẻ. Tất cả bạc trên bàn đều về tay Lý Linh. Mọi người ở bên đều ồ lên một tiếng. Nam nhân tay cầm xúc xắc lại tiếp tục lắc lắc. Kêu gọi mọi người đặt cược, lần này ai cũng đặt chẵn, chỉ riêng mình Lý Linh là đặt lẻ. Những người khác đều nhìn nàng nghi hoặc. Tên cầm xúc xắc không nói không rằng mở bát, xúc xắc vẫn là lẻ. Mọi người đồng loạt ồ một tiếng, thu hút sự chú ý của những bàn bên cạnh, ngày càng nhiều người xúm lại xem thật đông.
Chính là những kẻ hạ nhân trong sòng bạc nháy mắt, ra tín hiệu, tên cầm xúc xắc khẽ gật gù, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt vốn có.
Tất cả những hành động nhỏ ấy đều không thể qua nổi mắt của Lý Linh. Nàng cười lạnh một tiếng tiếp tục đặt cược. Thời gian chầm chậm trôi từ sáng cho đến chiều. Vẻ mặt tên cầm xúc xắc từ đen chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang tím, cuối cùng là cắt không còn giọt máu. Từ khi Lý Linh bước vào sòng bạc, nàng chưa từng thua một lần nào, bạc nàng chơi càng chơi càng nhiều, nếu như cứ tiếp tục, chỉ sợ sòng bạc này sẽ đóng cửa a.
Lý Linh nàng lại thắng, những tiếng khen ngợi, tán dương vang lên không ngớt, người càng xem càng hăng. Chính là mãi chú tâm vào nghe tiếng của xúc xắc, nàng không để ý tới có một đạo ánh mắt yêu mị mang theo hứng thú cùng ý cười tươi tắn dõi theo nàng từ khi nàng bước vào.
Hắn chính là bị khí chất lạnh nhạt của nam nhân này thu hút. Một loại khí chất khiến người ta cảm thấy thoải mái cùng lưu luyến. Hắn nhìn y chơi, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc cùng hứng thú không thể rời mắt, khóe môi giương lên ngày càng cao. Băng lãnh trong mắt cuối cùng cũng lần đầu tan chảy vì một người. Hộ vệ đứng bên cạnh nhìn thấy chủ nhân hắn như vậy mà kinh ngạc mãi không thôi: thì ra khối băng ngàn năm như chủ tử cũng có lúc cười a.
Lý Linh nhận thấy trên bàn bạc đã chất thành núi, liền lấy trong áo ra một bao lớn, nhanh không chậm vơ bạc vào bao. Chậc chậc, xem ra một bao không đủ. Nàng nghĩ nghĩ. Xem ra mang số bạc này ra khỏi đây là không dễ dàng a. Nàng chìm trong suy nghĩ bỗng có một nam nhân lạ mặt mang theo bao to tới, gương mặt nghiêm nghị cung kính nói:
" công tử, chủ nhân nhà ta có lời mời. Mong công tử đi theo ta tới gặp chủ nhân. Còn số bạc, ta sẽ giúp người thu gom giúp công tử. Mời đi hướng này."
Lý Linh nhàn nhạt nhìn nam nhân trước mặt. Nàng mới tới cổ đại, còn chưa có quen ai, bây giờ lại có người tới mời? Rốt cuộc là có ý gì đây? Nàng nghi hoặc đi theo nam nhân lạ mặt từng bước hướng trên lầu mà đi.
Cơn gió khẽ thổi qua khung cửa làm lay động rèm thưa. Cửa gỗ " kẽo kẹt" nhẹ mở, nam nhân hướng Lý Linh làm động tác mời. Nàng liếc nhìn nam nhân, sau đó trực tiếp đi vào. Mặc dù đây không phải tửu lâu nhưng phòng ốc lại rộng rãi, thoáng mát, thanh tịnh cùng trang nhã, hoàn toàn đối lập với gian dưới ồn ào, kẻ đến người đi tấp nập kia.
Căn phòng được chia làm 3 gian. Từ cửa chính đi vào là gian giữa, ngăn cách 3 gian là bức bình phong cùng rèm cửa. Lý Linh cả một ngày " lao động mệt mỏi" bụng sắp dán vào lưng bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ra từ gian trong trực tiếp " tấn công" vào mũi nàng.
Không chậm trễ, nàng liền phi thẳng bào gian trong. Làm nàng ngây người chính là một bàn thức ăn thơm phức đang điên cuồng phát ra mùi thơm nồng nàn. Mẹ ơi!! Là ông trời giúp nàng a. Ăn uống miễn phí. Ăn uống miễn phí a!!!
" cơm.... cơm.... cơm...."
Bạn nhỏ Lý Linh vừa lẩm bẩm trong miệng vừa nhào tới bàn thức ăn, trực tiếp tấn công. Cái gì lạnh nhạt, cái gì khí chất đều ném ra sau đầu cộng thêm người nào đó " quốc sắc thiên hương" đang ở trước mặt cũng bị nàng làm như không thấy.
Nam nhân gương mặt tuấn mỹ như được một bàn tay thiên tài điêu khắc. Mắt phượng dài yêu mị quyến rũ, chiếc mũi cao thẳng, bên dưới là bạc môi khêu gợi, làn da trắng nõn, suối tóc đen tùy tiện thả chỉ được cột bằng một sợi dây lụa đơn giản, bàn tay thon dài trắng trẻo đang cầm chén rượu. Tất cả kết hợp lại mạc danh kỳ diệu (bất ngờ) tạo thành một bức tranh hoàn mỹ đến khó tin.
Thật không may chính là bức tranh tuyệt mỹ lại đứng trước cái người bị lóa mắt bởi đồ ăn kia làm lơ một cách không thương tiếc. Nam nhân xinh đẹp nào đó bạc môi giật giật, đầu mày đuôi mắt đều dâng lên ý cười bất đắc dĩ lại thêm phần sủng nịnh mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn từ nhỏ tới lớn đều một bộ dáng như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Nữ nhân cùng nam nhân thấy hắn lần đầu chính là ngây người, sau đó tâm sinh ngưỡng mộ. Đây là lần đầu hắn bị người ta bỏ qua như vậy. Vẻ ngoài của hắn so với đồ ăn còn còn kém hấp dẫn hơn a.
Mỗ nữ ăn uống no say, xương gà, xương lợn chất đống, trên bàn chỉ còn lại một bãi chiến trường cư nhiên hai đĩa tôm đỏ rực vẫn còn nguyên trên bàn, một chút nàng cũng không động. Lý Linh miệng cùng tay dính đầy dầu mỡ, miệng chép chép nhìn lại bãi chiến trường một lần. Đang nghĩ nghĩ bỗng thần trí bị kéo lại bởi một giọng nói:
" Ăn đủ chưa? Hình như ngươi còn chưa ăn hết"
Nam nhân này ở trước mặt nàng từ khi nào a? Nàng nghi hoặc công khai đánh giá hắn. Mắt đẹp! Mũi đẹp! Môi đẹp! Tóc đẹp! Da đẹp! Tay đẹp! My god!! Trai đẹp nha! Đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc rôì biến mất.
Lý Linh nàng từ nhỏ đã mất cảm giác với trai đẹp. Xung quanh nàng từ nhỏ tới lớn đều là nam nhân, đặc biệt đều là mỹ nam. Lại nhớ tới thúc thúc nàng chính là một điển hình đại mỹ nam. Hồi mới đón nàng về nhà, chính là ngày nào cũng có hoa cùng thiệp và chocolate hảo hạng gửi tới, thúc thúc đều cho nàng ăn, kết quả 2 tháng tăng hơn 20 kg hại nàng suýt nữa bị đường huyết cộng thêm ngửi quá nhiều hoa hồng dẫn tới bị dị ứng, phải điều trị mất gần một năm. Cho tới bây giờ nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy có chút rùng mình.
Nàng nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt gần một canh giờ, cuối cùng rút ra một kết luận: hắn là tên nham nhiểm, tiếp cận nàng chính là có mục đích, nàng không có sắc, chính là chủ mưu cướp tiền a. Chậc chậc, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a. Nhất định là phải đề phòng.
Đáy mắt đầu tiên là nghi hoặc, đánh giá, sau đó là ngẩn người, cuối cùng là đề phòng. Tất cả biểu vảm của nàng đều rơi vào mắt hắn. Khóe miệng không nhịn được mà run rẩy. Rốt cuộc là trong cái đầu nhỏ bé đó đang suy nghĩ cái gì a? Tưởng hắn là cướp chắc.
Sau một hồi im lặng, nàng cuối cùng cũng mở miệng:
" ta là ăn xong rồi a. Trời cũng đã muộn, ta muốn về. Cáo từ!"
Nói xong, không thèm để ý tới hắn, nàng đứng dậy phủi mông chuẩn bị bỏ chạy. Nam nhân thấy vậy liền hứng thú lên tiếng:
" Chờ đã! Ta gọi ngươi tới không phải chỉ để có vậy. Việc chính còn chưa nói, công tử đâu cần phải vội vã như vậy. Mời ngồi lại!"
Nam nhân khóe miệng cong lên nụ cười hoàn mỹ̉ làm cả căn phòng sáng bừng.
Bất quá có trách thì nên trách ông trời phái một nam nhân tới khơi dậy niềm hứng thú của hắn, lại còn là một nam nhân vô tâm vô phế cộng thêm vô cảm đã hoàn toàn đánh nát sự quyến rũ của hắn. Aizzz xem như là ông trời đang trị hắn a.
Mỗ nữ quay người lại trở về bộ dáng thường ngày, lành lạnh nhìn hắn, khóe môi khẽ mở:
" Chuyện chính? Ta và ngươi có chuyện để nói sao? Tiền cơm xuống dưới ta sẽ trả, cũng không quỵt của ngươi "
Mỹ nam nhân khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt có một tia lạnh lùng nhìn lại nàng
" Ta vì có chuyện nên mới mời công tử tới. Đây không phải là tửu lâu, không cần công tử trả tiền, xem như ta mời. Nên nhớ, bạc của công tử đang trong tay ta. Hơn nữa có thể bước ra khỏi nơi này không là tùy thuộc vào công tử. Mời chọn "
Lý Linh gương mặt lạnh xuống cực độ. Nàng kiếp trước tuy là nữ sinh nhưng là cầm trịch hơn 12 trường trong toàn thành phố, chỉ cần nghe đến tên nàng, bọn họ chính là sợ đến ngất xỉu, có ai dám vượt mặt nàng đâu. Nhưng là kể từ khi tới đây tất cả đều đảo lộn, bị một đám khốn kiếp sỉ vả, bây giờ lại bị uy hiếp công khai như vậy. Trật tự trong cuộc sống của nàng nên được lập lại rồi.
Quanh thân nàng tản mát ra loại hơi thở nguy hiểm cùng tàn khốc, đáy mắt lạnh lùng bắn về nam nhân trước mặt, khóe môi nở nụ cười lạnh như băng
" Ngươi là uy hiếp lão tử? Từ trước tới nay, người uy hiếp bổn... công tử chưa một ai nguyên vẹn mà sống đâu. Chỉ cần lão tử muốn, sòng bạc này có thể biến thành tro tàn ngay đêm nay, ngươi có tin không? Hừ!!! Còn số bạc?"
Nàng từ từ tiến lại gần hắn, môi tiến sát vào tai hắn thì thầm
" có thể bố thí cho ngươi tránh sau này phải đi ăn xin "
Mỹ nam nhân ngây người. Thân thể nam nhân này thực mềm mại, hơn nữa mùi hương lại dễ chịu thoảng thoảng bay vào mũi hắn khiến hắn ngây ngẩn cả người. Trước đây hắn cùng nam nhân khác ngồi chung một chỗ cũng không hề có mùi hương dễ chịu như vậy, nữ nhân gần hắn thì càng khỏi phải nói, mùi phấn son trên người các nàng khiến hắn ghê tởm đến cực điểm.
Nhưng hắn thoải mái còn chưa được bao lâu thân hình nhỏ bé ấy đã rời khỏi hắn, thẳng thừng phi thân ra khỏi cửa. Nam nhân nào đó vẫn còn ngây người đến nửa ngày mới ý thức được người đã đi từ sớm.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, bỗng hắn thấy một sự trống rỗng vô cùng khó chịu, không phải là không gian, mà là từ trong tâm khảm, dường có thứ gì đó đã mất.
Mỗ nam nhân vội vàng lao ra cửa nhưng người đã biến mất cùng số bạc. Hắn lạnh lùng phân phó hộ vệ điều tra thân thế của nam nhân nọ. Bạc môi khêu gợi nhếch lên nụ cười khó hiểu, liền phất tay áo rời đi. Trong lòng lại dấy thêm một chút khẩn trương.
Nhắc tới nữ chính của chúng ta, sau khi ra khỏi phòng nàng liền thuê một xe kéo chở đống bạc tới nơi có thể đổi tất cả bạc thành ngân phiếu. Cầm một xấp ngân phiếu, Lý Linh ngửa mặt lên nhìn trời. Cũng sắp tối, nàng còn một vấn đề lớn hơn cần giải quyết. Nhét ngân phiếu vào người, Lý Linh ung dung tự tại chầm chậm tiến về phủ Thượng thư. Nàng lần này về sẽ đi từ cửa chính để tránh có người muốn tìm nàng lại gặp phiền phức.
Mặt trời lặn đại biểu cho một ngày dài kết thúc, định mệnh của hai con người bỗng lại gắn chặt với nhau, Nguyệt lão gương mặt phúc hậu, mỉm cười rung rung chòm râu dần dần ghép lại hai sợi tơ duyên làm một, đời đời kiếp.....
Mỗ nữ vẫn dửng dưng vô tâm vô phế mà đâu biết rằng thứ nàng thắng được hôm nay không chỉ là bạc, mà là một thứ vô giá khác.....
P.s: Chương sau cũng có chút kích thích a :)))) cảm ơn vì đã ủng hộ <3
̀
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip