28.Chân tâm


Tối đó Ninh quý phi bị quả báo, sau khi muốn Thùy Trang hết lần này đến lần khác, nàng ta lăn ra ngủ một giấc, nửa đêm liền phát sốt. Thùy Trang được tháo trói tay ra vẫn còn ấm ức, nàng xoa cổ tay ửng đỏ của mình, sau đó đưa tay sờ lên trán Lan Ngọc, nóng đến độ có thể rán được trứng! Thùy Trang thấy đó cũng thật là báo ứng của nàng ấy, dám đánh nàng.                    
Nhưng dù sao Thùy Trang nàng cũng không thể bỏ mặc nàng ấy sống chết mặc bây được, nàng đành ôm chiếc hông mỏi mệt của mình đứng lên đi lại gần bếp, nấu một ấm nước. Nàng dùng hai chiếc gỗ khô cọ vào nhau, bắt chước Ninh quý phi tạo ra lửa. Vì là lần đầu tiên làm nên Thùy Trang cũng không thể rành rọt được, tay nàng còn bị dằm đâm vào, đổ máu.                   
Phải khó khăn loay hoay mãi một lúc lâu Thùy Trang mới bắt được lửa, sau đó ngồi nấu cho Lan Ngọc một bát nước uống. Nàng bước chân ra cửa thử xem có gì có thể ăn được, nhưng trời đất tối mịt, không thể nào thấy được gì. Nàng vội vã bước vào nhà, quỳ chân dưới chạn bếp tìm thử xem có còn xót chút gạo nào không. Phát hiện ra vẫn còn được một chút gạo dơ, Thùy Trang mừng rỡ như điên, nàng đổ gạo ra bát sau đó đem ra trước cửa nhà vo gạo, bắt một bát cháo.
                   
Dỗ dành mãi Lan Ngọc mới ngoan ngoãn uống hết báo cháo lỏng, uống thêm một ít nước lọc, Thùy Trang cũng tạm xem là xong trách nhiệm. Nàng nhìn chiếc nồi trống rỗng bụng bỗng reo lên, nhưng nàng nhịn xuống, không ăn một bữa cũng không sao, Thùy Trang nhủ lòng.
                   
"Thùy Trang ! Thùy Trang!"                   

Đang ngồi trên giường thì nghe có người gọi nàng, là giọng Phương phi. Thùy Trang lật đật từ trên giường chạy ra cửa, đúng thật là Phương phi cả thân dơ bẩn đang đứng trước mặt nàng, thấy vậy Thùy Trang bất ngờ hỏi, "Phương phi... muội làm sao xuống được đây?"
                 
Bây giờ cũng đã là canh Tý, trời vẫn còn tối mịt mà trên tay của Phương phi chỉ là một viên dạ minh châu lớn, Thùy Trang lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.
                 
"Ta đi kiếm nàng, chỉ sợ rơi từ trên cao xuống có chuyện, nếu mà có chuyện ta còn có thể cứu kịp..."
                   
"Quỳnh Nga ." Thùy Trang nghe được câu này sóng mũi bất giác cay xè, bao nhiêu lâu rồi nàng mới nhận được sự quan tâm thế này?
                   
Phương phi tiến lên một bước nhanh nhẩu ôm Thùy Trang trong vòng tay của mình, ở sau lưng nàng vuốt vuốt hai cái, ôn nhu nói, "Không sao rồi, có ta ở đây."
                 
"Trời tối mịt như vậy ngươi xuống bằng cách nào?" Thùy Trang cũng không cự tuyệt cái ôm của Phương phi, chỉ để yên cho nàng ấy ôm mình. Phương phi vừa ôm Thùy Trang vừa giải thích làm sao mình có thể xuống được dưới vực, vốn Thuần phi với Diệp Anh mới là người muốn lăn xuống dưới vực ngay lập tức, thế nên thị vệ canh chừng hai người các nàng rất kĩ, nhưng mọi người đều không ngờ Nhàn phi sẽ đích thân đi xuống vực. Thế nên thay vì Thuần phi, Diệp Anh Phương phi lại được thị vệ không chú ý liền ôm theo một viên dạ minh châu lớn đi xuống.
                   
Đôi khi Phương phi cũng cảm thấy sự ẩn nhẫn của mình là đúng đắn, vì ngay giây phút quyết định này, mọi người đều không nghĩ nàng sẽ là người liều mạng. Ban nãy mắt nhìn thấy xe ngựa của Thùy Trang lao xuống vực, trái tim nàng đứng yên lại, siết chặt, không thể nào thở nổi. Đến mức Phương phi ngồi yên đợi tin tức cũng không được, đành phải thân gái một mình tìm đến chỗ nàng ấy. Nếu nàng ấy không có chuyện liền tốt, nàng sẽ cúng đáp lễ, nếu nàng ấy có chuyện nàng cũng kịp thời cứu chữa.

Mắt thấy Thùy Trang an ổn đứng trước mặt, Phương phi thở dài một hơi, cũng may.

Hai người cùng nhau đi vào bên trong nhà, Phương phi thấy Ninh quý phi thân mặc tố y đang nằm trên giường, hơi thở mệt nhọc. Phương phi tự giác biết được có chuyện gì xảy ra, Thùy Trang một thân hoàn hảo không trầy xước trong khi Ninh quý phi lại bệnh đến độ mê man, có thể thấy Ninh quý phi trong lúc gặp nạn đã bảo vệ nương nương.

"Tay nàng bị xước sao?" Phương phi thấy Thùy Trang cọ cọ hai tay mình với nhau, nàng liền bắt hai bàn tay ấy lên, xem một vòng, quả thật là bị xước. Đôi bàn tay như hoa như ngọc chưa từng trải qua chuyện gì khổ cực lại bị xước như thế, Phương phi làm sao có thể không xót?

Nhưng khi Thùy Trang phát hiện ra Quỳnh Nga đi chân trần nàng còn hoảng hơn, "Muội đi chân trần? Muội điên rồi!"

"Hài của ta cao, đi đường gập ghềnh không tiện." Quỳnh Nga nhàn nhã nói, sau đó vuốt ve bàn tay bị thương của Thùy Trang âu yếm, "Xin lỗi, ta đến muộn, bằng không nàng cũng không bị xước tay."

"Ngươi mau rửa chân đi." Thùy Trang cũng không nỡ nhìn bàn chân lấm tấm máu của Quỳnh Nga, nàng vừa nhìn liền biết đoạn đường đi từ trên xuống không hề dễ dàng. Chân của Quỳnh Nga gót ngọc bị trầy, máu còn vương ở trên sàn, Thùy Trang càng nhìn càng xót xa.

Sáng sớm hôm đó Thùy Trang vẫn còn đang ngủ Phương phi đã tỉnh dậy, nàng ấy đi ra trước sân, gom một đống lớn củi lại rồi đốt lên. Thùy Trang ngủ đến đúng giờ tỉnh dậy thì thấy Nhàn phi đang đảo tro trước cửa, thấy vậy liền hỏi, "Muội đang làm gì?"

"Ta đang ám hiệu cho thị vệ biết chỗ của chúng mình, ta có nấu nước ấm để cho nàng, tự mình rửa mặt nhé." Phương phi yêu thương nhìn Thùy Trang sau đó phất tay đuổi nàng ấy đi vào trong, "Bên ngoài trời bắt đầu lạnh, coi chừng nhiễm cảm."

"Muội cũng sớm vào trong đi." Thùy Trang đứng tựa cửa ngóng ra bên ngoài, dáng vẻ hoàn toàn giống khuê phụ, Phương phi càng nhìn càng ước gì mình và Thùy Trang là hai người bình phàm, yêu nhau, một gia đình đầm ấm là đủ. Nhưng đáng tiếc, các nàng sinh ra trong hào môn, gả cho đế vương, số phận chỉ có thể lênh đênh trong trận chiến quyền lực này.

"Hoàng hậu nương nương! Quý phi nương nương!" Giọng của thị vệ lanh lãnh gọi, Phương phi nhanh chóng bật dậy, nàng hô to, "Ở chỗ này!"

Đoàn đội thị vệ tức khắc đến chỗ ba người, trong vòng một canh giờ đem ba người cao quý nhất hậu cung trở về xe ngựa, lên đường trở về hoàng cung. Thuần phi đứng ở bên nhìn Thùy Trang tiều tụy đi từ dưới vực lên, ánh mắt chứa chan thương xót nhìn Thùy Trang. Một đêm Thùy Trang mất tích, một đêm Thuần phi không hề ngủ, nàng đứng trên cao nhìn xuống bên dưới, trong lòng âm thầm cầu nguyện Thùy Trang vô sự.

Diệp Anh được Phó Thanh giữ lại, nhất định không cho một thân một mình xuống dưới đó. Diệp Anh bèn tức giận điên người, nàng tát Phó Thanh một cái, mắng, "Tỷ tỷ của ngươi sống chết chưa rõ, các ngươi sợ tối sao?"

"Đoàn người chúng tôi tự có cách cứu nương nương, ngươi có xuống rồi lạc mất cũng sẽ không ai kiếm ngươi. Nếu ngươi không ở lại chỉ khiến nương nương lo lắng." Phó Thanh cũng không trách cái tát của Diệp Anh, từ từ thuyết giảng.

Thuần phi ban nãy cũng nổi điên đòi xuống dưới tìm người, Phó Thanh ở bên khuyên nhủ không biết bao nhiêu câu, rốt cuộc cũng khuyên nhủ được Thuần phi. Sáng hôm nay hoàng hậu đã trở về, Phó Thanh trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, thứ nhất, chị của hắn không sao, thứ hai, Diệp Anh và Thuần phi cũng không náo loạn lên, thứ ba, Ninh quý phi vẫn bình an vô sự, Phương phi mất tích thì ra là tìm kiếm hoàng hậu. Mọi chuyện xem như đã an bài ổn thỏa.

Về đến hoàng cung, hoàng thượng đích thân ra đến cửa thành đón đoàn người về. Thùy Trang theo lễ được Minh Ngọc Nhĩ Tình dìu xuống xe, qua loa hành lễ với hoàng thượng rồi cáo bệnh về cung. Còn Ninh quý phi bệnh vừa khỏi, bả vai còn phải nắn lại, nằm ở Trữ Tú cung một tháng không thể ra ngoài.

Ninh quý phi chính là thể loại đã thiên sinh yếu ớt còn thích ra vẻ cường đại, đứng ở đầu sóng ngọn gió, bây giờ bị bệnh e cũng là quả báo. Ai mượn hoàng hậu nương nương cũng dám đánh! Thùy Trang nằm ở nhuyễn tháp thở ra một tiếng, quả báo, quả báo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip