_Chương 6_
________oOo________
Hôm nay là một ngày mát mẻ, không quá lạnh cũng không quá nóng. Thời điểm thích hợp để ra ngoài, dạo một vòng quanh khu phố phẳng lặng lúc gần trưa.
Nhưng mà, đối với Nhất Mục Liên không được như vậy.
_Dao mổ._
_Có._
_Nhịp tim._
_Bình thường._
Đã hơn một giờ đồng hồ, vẫn còn trong ca phẫu thuật, nếu cứu được bệnh nhân thì mệt mỏi gì ở đây chứ.
Hoàn thành rồi.
.
_Nhất Mục Liên, huynh cứ nghỉ trưa trước đã, việc ở đây để cho ta._
_Ta sẽ quay lại ngay._
Nhanh chân. Không thể bỏ đi như vậy lâu được. Dù sao cậu ấy cũng có việc cần giải quyết, sẽ ảnh hưởng đến người ta.
*Huỵch*
Bỗng quỵ xuống, kì lạ, chưa bao giờ thấy cảm giác như vậy.
Mắt...đau
Tay áp chặt mắt phải đang nhức nhối, không được, phải quay lại đó sớm.
Trễ rồi...
Thân ảnh nằm liệt trên sàn, mắt rỉ ra từng giọt huyết đỏ thẫm cả băng gạt.
Lâu rồi, ta mới lại thấy đau đớn như thế này.
_______________
_Sếp, ngày mai có cuộc hẹn khá quan trọng từ công ti Bình An._
_Ừm._
Hắn vẫn như cũ, không thay đổi dù là một cử chỉ nhỏ, vẫn chăm chú đến quên hết xung quanh.
_Tôi xin phép._
Người đi rồi mới nhẹ đặt bút xuống, trong đầu không thể nào tập trung được.
Nụ cười của người, chắc cũng đẹp như đóa anh hoa này vậy.
Tay mâng mê cánh hoa mỏng, không biết tại sao trong lòng bàn tay lại hiện ra thứ này.
Không được, làm sao có thể phân tâm như vậy.
Lại tiếp tục lao vào công việc.
______________
_May quá, huynh tỉnh rồi!_
Mắt nặng trĩu mở ra, mùi sát trùng bỗng trở nên lạ lẫm với một y nhân từ lâu đã quen. Huỳnh Thảo dường như hét lên khi thấy người kia cử động.
_Tốt quá, mắt phải của cậu còn đau không?_
_Phiền Huệ Bỉ Thọ thúc rồi, cháu không sao._
Khẽ mỉm cười, thật ra cũng chưa hẳn đã khỏi.
*Cộp cộp cộp*
Tiếng va chạm lên sàn do giày cao gót gây ra ngày càng gần
_Huynh!_
_Được rồi, ta ở đây._
Mắt Hoa Điểu Quyển đỏ hoe, không nói không rằng mở nhanh cửa, nhìn nàng có khác gì trẻ con đâu.
Đến ngồi cạnh, hàng lệ lăn dài, hiếm khi một người trưởng thành lại như thế này. Ôm chặt thân thể vẫn còn cứng đơ, òa khóc.
_Tại sao? Huynh chưa từng nói với ta..._
Phải rồi, chuyện chính cậu bịa ra là do tai nạn giao thông khi nạn nhân lại là người rất cẩn thận còn luôn đi xe buýt, lúc đó có ai là không tin đâu.
_Không sao không sao, nàng đừng khóc như vậy._
_Phải rồi, ta xin lỗi._
Nhanh chóng buông ra, cô gái trẻ vừa nhận thấy mình quá kích động.
_Đừng như vậy nữa, huynh cũng phải biết tự chăm sóc bản thân..._
_Ta hứa với nàng._
Nụ cười ấm áp như in trên mặt cậu, bất cứ ai, bất cứ thời điểm nào, vẻ mặt vừa có chút u buồn vừa khiến người ta yên tâm như vậy.
_Không làm phiền huynh nữa._
_Ừm._
Mọi người đi rồi để lại căn phòng đơn trống trãi, nhắm mắt, đại não lần này là thật sự cần nghỉ ngơi, không nên khiến họ lo lắng.
______________
_Tôi chấp nhận hợp đồng từ ngài. Mong sau này chúng ta sẽ giúp đỡ nhau._
_Ừm._
Mỹ nam mái tóc trắng bạc khẽ cười, dạo này tên hay cau có gặp mặt luôn là những người dịu dàng còn rất ôn nhu, đó cũng không phải điều đáng quan tâm.
Ngự Soạn Tân thu dọn sổ sách, có vẻ nàng và đối tác lần này quen biết nhau.
*Cốc cốc*
_Mời vào._
_Xin lỗi, ta gián đoạn cuộc trò chuyện của mọi người._
_Không sao, có chuyện gì thế?_
_Tình Minh tiên sinh, đây là bảng tình hình hoạt động của bệnh viện trong tháng này._
_Được rồi, cảm ơn nàng._
_Còn nữa, Nhất Mục Liên đã tỉnh rồi._
Mặt bỗng ngẩng lên.
Cậu ấy? Vì cái gì?
_Xong việc ta sẽ đến đấy._
_Vậy nhé, tạm biệt._
Nữ tử kia xem ra không biết nhún nhường là gì tuy cư xử khá cẩn trọng khi hạ giọng nhỏ như vậy.
_Chúng tôi đi trước, không cần tiễn._
_Vâng, ngài đi thong thả._
.
_Ngự Soạn Tân, tôi có việc đi trước._
_Vâng._
Nhanh chóng mở cửa xe, lần này là đi một mình.
Tại sao ta lại làm việc này?
.
Mở nhẹ cửa. Cơ thể nhỏ nhắn (ít nhất đối với hắn) bừng tỉnh, cử chỉ khá ngạc nhiên.
Đến bên cạnh, ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn người.
_Rất vui được gặp lại, đại nhân. Tại sao ngài lại đến đây?_
_Tôi đến thăm người quen, tình cờ biết được cậu cũng ở đây._
_Vậy sao? Xem ra mối duyên của ngài với tôi không nhỏ._
Gương mặt xinh đẹp cười nhẹ, cảm giác không muốn cách xa.
_Nghe nói mắt của cậu gặp vấn đề._
_Không, vết thương khi cũ bị nhiễm trùng thôi, cũng không quá quan trọng._
Đôi mắt không rời nhìn dải băng trắng có lẽ vừa mới thay. Bỗng thấy thật có lỗi.
_Sao thế? Tôi đã không còn đau nữa- ai da_
Tay không kiềm được mà sờ nhẹ vào hốc mắt trống rỗng.
_Nói dối._
_Xin lỗi, ý tôi là...không còn đau như lúc đầu nữa._
_Tôi xin lỗi._
_Chúng ta vừa mới gặp, ngài nói như vậy có phải quá khó hiểu không?_
_Ừm..._
Im lặng, hắn cứ nhìn đến không thấy xấu hổ.
_Nếu ngài đã đích thân đến đây, chi bằng tặng một thứ làm quà nhỉ._
Ưỡn mình đến tủ nhỏ cạnh giường, lấy một gói trà còn mới.
_Đây là trà hoa anh đào, mùi hương khá dịu, có lẽ sẽ ngài sẽ thích._
Cho vào túi giấy, đưa lại cho chủ tịch đang hiền dịu hiếm có.
_Cảm ơn._
_Đừng nói thế, ngài đã đến rồi, công việc không ít, coi như tôi quá đặc biệt đi._
Không, ở bên người thì không vấn đề gì cả.
.
.
.
_Tạm biệt._
Khó khăn lắm mới ép được chủ tịch bướng bỉnh trở về, nếu để ngài ấy bỏ việc mà ngồi đây đến chiều sẽ không hay.
.
Đến nhà xe mới biết còn rất nhiều thứ chưa xử lí, thật tình, nhận thức cứ bên cạnh người kia liền không giữ được.
Không lẽ...
Không, không có khả năng đó. Từ lâu đối với con người đã lạnh nhạt như vậy, không có ngoại lệ.
Nhìn lại túi quà nhỏ trong tay, có lẽ nên học cách uống trà thay vì cốc cà phê đặc quánh thường ngày thôi.
Vì người muốn.
______________
_Nhất Mục Liên, ta đến rồi._
_Tình Mình đại nhân, ngài không cần như vậy, dù sao ta cũng không có gì nghiêm trọng._
_Ở một mình trong phòng đơn như vậy khá buồn chán, ta đến nói chuyện phiếm với đệ._
_Vâng._
_Khi nãy có ai đến thăm đệ không?_
_Có...huynh không biết đã từng gặp chưa._
_Ta lại đoán đúng rồi, rõ ràng ngài ấy còn một số việc chưa hoàn thành đã yêu cầu thu dọn sổ sách sớm sau khi Bát Bách Bỉ Khâu Ni bước ra, thiết nghĩ có quen với đệ._
_Tại hạ thán phục._
_Đó là điều hiển nhiên, thí chủ không cần làm màu như lần đầu tiên a._
_Ara, Tình Minh tiên sinh đến rồi này._
_Bỉ Khâu Ni tỷ._
_Ồn ào quá đấy, ta đến góp vui._
_Vậy sao? Chứ không phải hóng chuyện à?_
_Ai da, Tình Minh tiên sinh không cần nghĩ ta xấu xa thế đâu._
_....._
Buổi tối trong bệnh viện, có ba người cười cười nói nói đến khuya. Nếu lúc nào cũng như vậy, nhập viện cũng không mấy áp lực.
Đình viện đối với Nhất Mục Liên luôn là tuyệt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip