Chương 39 : Vào hang cọp

Trên băng, có hơn trăm doanh trướng rậm rạp song song vây thành hình tròn quanh một cái doanh trướng lớn nhất.

Ở bên ngoài, mười thị vệ một đội, cầm trong tay trường mâu tuần tra qua lại, mỗi người đều vô cùng cảnh giác.

Bây giờ đang là buổi trưa, A Cửu biết, nếu chờ đến tối sợ rằng không kịp nữa.

Nhưng...

Ở chỗ doanh địa xa nhất, có khói bếp nhàn nhạt truyền đến, A Cửu ngưng mắt nhìn một hồi, hiện tại là thời gian dùng bữa trưa của hắn.

Suy nghĩ chốc lát, nàng yên lặng hướng tới gần nơi đang bốc khói.

Nơi đó có ba cái lều vải lớn cũ nát, khói bếp từ bên trong bay ra làm không khí cũng có mùi thịt.

Xem ra, quân đội của Mạc Dương không chỉ được ở chỗ tốt, mà còn được ăn ngon.

Lúc này, một người trung niên mập mạp cầm một xẻng cơm đầy mỡ, rống lớn nói .

"Vẫn chưa có người nào sao? Tất cả đều đi ăn cơm mà không ai đem cơm cho Tướng quân à. Muốn chết cả rồi sao?"

"Thủ lĩnh, ngày mai sẽ có một nhóm người qua đây, chúng ta nghĩ cách tìm vài người tới giúp đi."

Một người gầy vội cười hì hì nói .

"Không chỉ như vậy, nghe nói quan gia vì khao Tướng quân mà còn đưa tới một nhóm nữ tử."

Người nọ nói không sai, mặc dù đang là phản loạn, vây cánh Mạc gia đã bị Quân Khanh Vũ bí mật bắt, nhưng vẫn còn một vài người bởi vì Mạc gia thắng liên tiếp mà bắt đầu đầu hàng.

"Trong đầu chứa cái gì vậy!"

Tên mập dùng xẻng cơm đánh vào người tên gầy .

"Suốt ngày chỉ nghĩ đến vớ vẩn, hầu hạ Tướng quân cho tốt mới là chính sự. Đừng học theo mấy quản sự kia nhìn chằm chằm mỹ nữ không buông, đây là thời gian ngưng chiến, nếu là thường ngày thì Tướng quân sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?"

Người cao gầy sửng sốt, hiển nhiên nghe không hiểu.

"Óc heo. Đây đều là nữ nhân của Tướng quân, khi nào đến phiên ngươi xem. Dù cho Tướng quân không dùng, nhưng nếu không được phép thì ngươi dám đi trêu đùa? Muốn bị cắt sao?"

Tên mập nói xong liền đi vào doanh trướng, nghiêm túc bắt đầu làm việc.

Thực sự là không đủ người, người gầy kia vội vàng ngồi xuống, đun thêm củi.

"Chó má. Lần trước mấy nữ nhân kia không phải bị Tướng quân ban cho tả hữu thống lĩnh sao."

"Đó là đánh thắng trận, hơn nữa, mấy nữ nhân kia Tướng quân cũng không thích. Ông bạn già, chúng ta biết đã bao nhiêu năm. Hầu hạ Tướng quân đã bao nhiêu năm, nếu hắn thích thật thì đồ vật của mình sẽ đưa đi sao?"

Người mập nếm canh, cảm thấy mùi vị không tệ .

"Xem ra, ta phải tự mình mang đi."

A Cửu nghe bọn họ nói, sau đó lặng yên đi tới chỗ tối, chỉnh lại mình, đội cái mũ rách nát lấy được trên đường, tránh được thủ vệ, khập khiễng đi vào doanh trướng.

Sau đó làm bộ vẻ mặt mờ mịt, nhìn bên trong hô .

"Đại nhân.."

"Ngươi mới tới?"

"Tiểu nhân theo quân đến, bị phái đến chỗ này giúp, nghe nói không đủ người làm."

Lúc hành quân, bọn họ bình thường sẽ chịu chút khổ sở, rất nhiều người là người nghèo, thân thể khỏe mạnh liền đi binh doanh, nhân tiện kiếm chút tiền. Tướng quân quản không nghiêm, chỉ cần cướp được cũng có thể bỏ vào túi riêng, cơ thể yếu thì đến bếp núc kiếm cơm.

"Đứa nhỏ này so với ngươi còn gầy hơn..."

Nhìn A Cửu khoác một cái áo bông to, tên mập lắc lắc đầu .

"Chỉ một mình ngươi? Có đồng hương không?"

"Có..."

A Cửu gật đầu .

"Nhưng ta lại bị an bài đến đây."

"Nhìn bộ dáng ngươi gầy yếu như vậy cũng cầm không nổi trường mâu. Đến đây, bưng cái này."

Đầu bếp béo đem một nồi nước đặt trong tay A Cửu, A Cửu bưng, thân thể không khỏi lảo đảo.

"Quên đi, hôm nay ta cùng ngươi đi một lần, nhìn bộ dạng ngươi ta sợ còn chưa đi tới doanh trướng Tướng quân đã ngã."

"Ngươi xem bộ dáng kia của hắn, ta phỏng chừng nửa đường liền uống trộm."

Người gầy kia cười cười .

"Đây là canh thịt dê tốt nhất, so với tiệm ăn bên ngoài ngon hơn nhiều."

Nhìn A Cửu vẻ mặt khiếp đảm, đầu bếp béo thở dài một hơi, mang theo A Cửu đi ra.

"Ngươi tên là gì?"

"Tiểu nhân tên A Cửu."

"A Cửu? Không có tên? Trong nhà có huynh muội không?"

"Hồi đại nhân, phụ thân cùng mẫu thân đều đã qua đời, còn một đệ đệ và nãi nãi."

"Nói chuyện coi như có duyên, đợi lúc nữa đến chỗ Tướng quân, không được nhìn lung tung, cũng đừng ngẩng đầu."

"Dạ."

Rất nhanh, đầu bếp béo liền mang theo A Cửu vào bên trong, A Cửu yên lặng đếm... Ở đây nhân số không dưới hai vạn người.

Xem ra còn mấy vạn ở phía sau.

Hơn nữa ở đây đề phòng nghiêm ngặt, nếu muốn hạ thủ thì không có cơ hội.

"Ngây ngốc cái gì vậy? Đi tới đây."

Đầu bếp béo nhìn A Cửu vẻ mặt cùng bộ dáng sợ hãi, liền cầm lấy canh trong tay nàng .

"Đi phía sau ta."

Nói xong đi vào bên rong một doanh trướng xa hoa nhất.

Ở cửa doanh trướng có mười thủ vệ đứng song song, cầm trong tay đại đao. Bọn họ diện mục đen thui, tay cầm đao thô ráp, vừa nhìn cũng biết là cao thủ võ công lợi hại.

A Cửu không nhanh không chậm theo phía sau, ghi nhớ vị trí, sau đó liền có người xốc lên màn che, nhất thời, một cỗ dày đặc long diên hương đập vào mặt.

Đây vốn là mùi hương cao quý, lại bởi vì tình cảnh trong phòng hỗn loạn mà khiến người ta cảm thấy buồn nôn, thậm chí thô tục.

Bất quá, là một Tướng quân, lại dám gióng trống khua chiêng dùng long diên hương thì có thể thấy được dã tâm của Mạc Dương.

Bên trong có sáu người ngồi, xem ra là sáu tướng lĩnh đắc lực của Mạc Dương.

Mạc Dương ngồi ở chỗ cao nhất, trước mặt bày rượu ngon, bên cạnh là ba nữ tử son phấn, cười mỉm rót thêm rượu cho hắn.

Mạc Dương mặc dù cùng Mạc Hải Đường là huynh muội, nhưng có thể do nhiều năm chinh chiến, khuôn mặt của hắn thoạt nhìn đường nét rõ ràng hơi giống hung thần, hơn nữa thân hình cũng cao to, lúc này ôm mỹ nữ, trên mặt lộ ra nét tươi cười lỗ mãng.

Mà bên người hắn, còn có một nam tử áo trắng.

Nam tử này khuôn mặt thanh tú, hai mắt phát lạnh, mím môi làm thành vẻ lạnh lùng cự tuyệt người khác.

Hắn mặc dù đứng ở đằng kia, thế nhưng trên người lại có khí thế không giống người thường.

Người này cũng không phải là người bình thường.

Bất quá, nghe nói Mạc Dương có một quân sư, gọi là Hàn. Nếu đoán không sai, hắn chính là nam tử này.

Hàn...

Nghe nói, hắn không chỉ tài trí hơn người, hơn nữa võ công cao cường. Ở trên giang hồ có mỹ danh Hàn công tử, rất nhiều người đều lấy hắn so sánh cùng Cảnh Nhất Bích.

Trước A Cửu có biết qua, người này vốn là người trong giang hồ, phân rõ giới hạn cùng triều đình, nhưng mà hai năm qua, Hàn lại chủ động đứng về phía Mạc gia.

Nguyên nhân trong đó không ai biết được.

"Tướng quân, hôm nay tiểu nhân làm cho người canh thịt dê, khí trời lạnh, canh thịt dê bổ dưỡng giữ ấm."

"Ha ha ha... ngươi có lòng."

Mạc Dương ha ha phá lên cười, nhưng cũng không trực tiếp uống canh. Mà nữ tử bên cạnh múc một thìa nhỏ, đặt bên miệng nhấp một miếng.

Thử độc sao?!

A Cửu cả kinh, không ngờ Mạc Dương lại quá cảnh giác.

Đầu bếp béo cũng vừa nói, bọn họ theo Mạc Dương nhiều năm, người thân cận như vậy hắn vẫn đề phòng hạ độc, xem ra kế này A Cửu không thể không bỏ qua.

Lại nói, muốn tiếp cận Mạc Dương, đã khó lại càng thêm khó.

Nhìn mấy nữ tử kia, không trách được Cảnh Nhất Bích cho Ngũ Nương qua đây.

Có thể lúc này, cũng chỉ có háo sắc mới là nhược điểm của hắn.

A Cửu không khỏi đưa mắt nhìn về phía Hàn, mà lúc này, tựa hồ cảm nhận được cái gì, ánh mắt Hàn nhẹ nhàng rơi trên người A Cửu.

A Cửu vội cúi đầu, sau đó dưới chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, đông một tiếng lui về phía sau, ngã rất nặng trên vỉa hè, tiện thể nhào tới chậu than.

A Cửu chật vật té lăn trên đất, sau đó vội đem than bỏ vào trong chậu.

"Đây là ai?"

Mạc Dương nhất thời mặt trầm xuống, thanh âm phi thường không vui.

"Đại... Đem..."

A Cửu đang cầm than, phủ phục trên mặt đất, run run nói không ra lời.

"Tướng quân, đây là tên tiểu nhân mới tới. Tuổi quá nhỏ, vừa gầy lại nhát gan. Càng chưa từng thấy qua ngài, kính xin đại nhân tha thứ."

"Là sung binh bị đá xuống chỗ của ngươi?"

Nhìn bộ dáng A Cửu trong chiếc áo bông rách nát, hắn không khỏi nhíu chặt mày.

A Cửu cúi đầu không nói chuyện, tên mập kia cho rằng nàng bị dọa, chỉ có thể thay nàng trả lời.

"Hừ, ở doanh địa của bản tướng sao có thể có bọn chuột nhắt nhát gan này, ngươi cho rằng đây là doanh địa của Quân Khanh Vũ sao?  Mạc Dương ta không bao giờ dùng kẻ vô dụng. Kéo xuống chém cho ta."

Đầu bếp béo kia cũng hoảng sợ, căn bản không nghĩ người mới đến này lại nhát gan như vậy, nhưng mà hắn một thân đen kịt, y phục rách nát, thoạt nhìn thập phần đáng thương.

"Tướng quân đại nhân, tha hắn một mạng đi."

"Tướng quân đại nhân... Tha... Tha mạng..."

A Cửu bỏ lại than trong chậu, sau đó đem khói bụi bôi lên mặt, dùng thanh âm đáng thương cầu xin.

Nhưng .

"Lưu lại kẻ vô dụng chỉ làm lãng phí quân lương của bản Tướng quân."

"Đại nhân, đừng giết tiểu nhân. Tiểu nhân hữu dụng."

"Hữu dụng? Ngươi có ích lợi gì? Đứng cũng không vững, chẳng lẽ ngươi dám ra chiến trường giết người?"

Mạc Dương phá lên cười, những người khác cũng hùa theo ồn ào, chỉ có Hàn đứng nghiêm, ánh mắt tĩnh tĩnh rơi trên người A Cửu, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào.

"Tiểu nhân..."

A Cửu hoảng loạn nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói .

"Tiểu nhân biết đọc sách biết chữ."

"Ha ha ha ha..."

Không ngờ câu trả lời của A Cửu càng khiến bọn họ cười lớn hơn, mấy nữ tử bên cạnh cũng che miệng cười nhạo theo.

Một người ăn mặc như một tên ăn mày, gầy yếu, đứng cũng không vững, vậy mà lại nói biết đọc sách viết chữ.

Đối với một đám võ tướng mà nói, có phần là thiên đại cười nhạo, hơn nữa ở trên chiến trường, đọc sách viết chữ dùng cái rắm.

Mạc Dương cười to xong nói .

"Bản Tướng quân ghét nhất những kẻ hồ ngôn loạn ngữ. Mang xuống."

Mấy thị vệ đi lên, kéo A Cửu xuống.

"Chờ một chút."

Lúc này, Hàn lại đột nhiên lên tiếng.

Mấy người thị vệ kia vừa nghe, vội cung kính thả A Cửu ra.

"Làm sao vậy, Hàn?"

Mạc Dương giật mình nhìn bạch y nam tử.

Hàn không trả lời Mạc Dương, mà trực tiếp đi tới bên người A Cửu, tay chắp sau lưng, quan sát nàng.

"Ngươi nói, người biết đọc sách viết chữ?"

"Dạ... Dạ... Đại nhân."

A Cửu gật gật đầu, nhìn Hàn như vị cứu tinh .

"Tiểu nhân hồi bé từng được học, sau đó, trong nhà... suy tàn..."

"Đến lớp được mấy ngày mà đã nói biết đọc sách viết chữ?"

Hàn nhíu mày, thanh âm lãnh đạm.

A Cửu biết cơ hội tới, nàng không có cách nào tới gần Mạc Dương, chỉ có theo người hắn tín nhiệm nhất để hạ thủ, mà người này là quân sư, Hàn.

Hắn vốn là công tử thế gia, tâm cao khí ngạo, mặc dù không biết vì sao hắn ẩn thân đi nhờ vả Mạc gia, thế nhưng, vừa nhìn hắn đứng ở bên cạnh, lại không chịu ngồi ở vị trí của quân sư, đã nhìn ra được, hắn thật khinh thường nhóm người thô tục này, không muốn cùng bọn họ ngồi chung.

Bởi vậy, nàng phải nghĩ biện pháp khiến cho hắn chú ý.

"Tiểu nhân còn có thể tác từ..."

Lần này, con ngươi hắn đột nhiên sâu lên.

Người quỳ trên mặt đất, thân hình trong áo bông đen cũ nát, thoạt nhìn thập phần gầy gò.

Tóc cũng lộn xộn, mặt bị mũ che khuất hơn phân nửa, công thêm than hôi nên trông bẩn thỉu, chỉ thấy được đôi mắt hắc bạch phân minh.

Mang theo khiếp đảm, mang theo bất an, mang theo sợ hãi.

Ánh mắt rơi vào trên tay A Cửu, hai tròng mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

Cặp tay kia đen nhìn không ra hình dạng, nhưng mà cũng có thể thấy, mười ngón vô cùng tinh tế.

Quân quốc từ trước đến nay phụng hành văn cùng thương, thế nhưng có mấy người có thể đọc sách, có thể tác từ?

Ánh mắt nhìn ra trời băng ngoài màn, Hàn mở miệng .

"Vậy ngươi nói mấy câu nghe một chút."

Ánh mắt A Cửu nhìn theo hắn, nhưng thấy tuyết ngừng sau giờ ngọ, mặt trời đã ở phía tây, trong lòng không khỏi khẽ động.

"Tịch dương tiệm thốn, trường hà biểu ngâm.

Chá cô đề thanh, thanh thanh liêu nhân

Cựu hận như hứa, lãng khách hối thức y nhân

Mạc mạc băng nguyên tiêu mất hồn..."

Hàn ngẩn ra, thu hồi ánh mắt khiếp sợ nhìn A Cửu, đáy mắt tự tình trằn trọc khó phân biệt, nửa ngày, xoay người lại .

"Tướng quân, ta muốn người này."

Thanh âm hắn lành lạnh, khẩu khí mang theo kiên quyết, nghe không ra có ý tứ hỏi.

Mạc Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười to.

"Khó có lúc Hàn đưa ra yêu cầu, đã như vậy, bản Tướng quân còn có gì mà không đáp ứng. Người này sau này cho ngươi."

Hàn gật đầu, sau đó nhìn về phía A Cửu .

"Đi theo ta."

Nói xong cũng không hướng Mạc Dương nói một tiếng cảm tạ, xoay người đi ra doanh trướng.

A Cửu thở dài một hơi, vội lảo đảo đi theo.

Doanh trướng của hắn gần sát vách doanh trướng của Mạc Dương, đi vào đã thấy một luồng thư hướng khí tức quen thuộc, bên trong bố trí cũng gọn ghẽ, tối đa vẫn là một án thư sắp xếp thật chỉnh tề.

"Nơi này có nước nóng, tự mình rửa."

Hắn chỉ vào bên cạnh tiểu bình phong có ấm nước nóng trên lò, tiện thể đem vài món y phục sạch sẽ ném cho A Cửu, sau đó ngồi ở án trên bàn nghiêm túc đọc sách.

"Cám ơn đại nhân."

A Cửu tiếp nhận, ánh mắt chốc lát không rời trên người hắn.

Chỉ cần một ngày, một ngày tỉ mỉ quan sát một người, nàng cũng có khả năng mô phỏng theo hắn giống như đúc.

"Tại sao không đi?"

Cảm giác được ánh mắt của A Cửu, Hàn thả sách trên tay xuống, dò hỏi.

"Đại nhân... là..."

A Cửu giả vờ khó xử nhìn nhìn bình phong, sau đó đổ nước vào trong chậu, bưng vào bình phong.

Mặt trên bình phong khảm nạm gương đồng nhỏ, A Cửu nhìn mình sau khi đã rửa xong, hít một hơi thật sâu.

Nữ tử trong gương, khuôn mặt tuyết trắng, mặt mày như họa, đôi mắt hắc bạch phân minh, tròng mắt thâm thúy, sau đó nữ tử trong gương chậm rãi mở miệng cười, ánh mắt kia trở nên trong suốt, không hề lẫn tạp chất.

Lần này, nàng không đeo mặt nạ.

Mặc y phục Hàn đưa, sau đó mang theo cái mũ cũ nát, A Cửu từ từ đi ra ngoài, đứng cách thật xa.

Đối phương cũng không ngẩng đầu .

"Ngươi tên gì?"

"Tiểu nhân gọi A Cửu."

Bởi vì nàng nói với đầu bếp béo, nàng gọi A Cửu.

Quyển sách trên tay Hàn như A Cửu dự liệu, chảy xuống dưới.

Biểu hiện này quả nhiên nói cho nàng biết, hiện tại trong chốn giang hồ rất nhiều người biết một sát thủ tên là A Cửu. không ngờ thanh danh của mình lại truyền ra ngoài, thậm chí Tô Mi cũng biết.

Vừa suy nghĩ đến điều này, vì thế nàng  mới quyết định lộ ra hình dáng cùng thân phận nữ tử.

Hàn cảnh giác ngẩng đầu, thấy A Cửu vẫn mang mũ che khuất mặt, nhưng đôi tay đã rửa qua vội vàng, cung kính chắp trước người.

Mười ngón thon dài, móng tay cũng phiếm trân châu êm dịu sáng bóng, làn da nhẵn nhụi, thậm chí nhìn không thấy một tia xước nhỏ, xinh đẹp bạch ngọc.

Hàn nhíu mày, cái này... cái này rõ ràng chính là tay nữ tử, thậm chí trong đám nữ tử cũng không gặp qua đôi tay xinh đẹp như vậy.

"Ngẩng đầu lên."

Nhưng mà, người đứng phía sau bình phong kia lại càng cúi thấp hơn.

Thậm chí vô thức trốn ra sau tấm bình phong.

Hàn đứng lên, đi tới trước người A Cửu, không chút khách khí nâng cằm nàng lên.

A Cửu vội lui về phía sau một bước, đụng phải bình phong làm chậu nước té đầy đất, hơn thế đồng thời, nàng cảm giác được ánh mắt của đối phương đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.

Dưới mũ lộ ra khuôn mặt thanh lệ, dung nhan xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt vô cùng tái nhợt, mặt mày mang theo biểu hiện bệnh trạng.

"Ngươi là nữ tử?"

"Đại nhân..."

A Cửu vội đưa tay lên kéo mũ xuống .

"Đại nhân... Xin cho tiểu nữ một con đường sống, tiểu nữ cũng là bất đắc dĩ... nếu Tướng quân không đánh Lâm Châu, chúng ta không bị bắt tới quân doanh, nếu không phải để tự bảo vệ mình, tiểu nữ cũng không ra hạ sách này."

Mấy ngày trước, Mạc Dương đích thực đã đánh Lâm Châu, hơn nữa ven đường còn bắt rất nhiều người sung quân, trong đó có nhiều người đã chạy trốn nhưng nửa đường lại bị bắt về đánh chết.

Cũng bởi như vậy mới khiến cho dân chúng phẫn nộ, rồi khi Quân Khanh Vũ mang binh chinh chiến là khí thế tăng vọt.

Ánh mắt lạnh lẽo nhất thời trầm xuống, tay đột nhiên dùng sức bấm mạch đập của A Cửu.

Không có nội lực, nhưng có hàn khí, hơn nữa quan trọng hơn là, nàng...

"Ngươi đã thành thân?"

"Dạ."

"Phu quân ngươi đâu?"

"Hồi... Đại nhân, lạc đường ..."

A Cửu sợ run chỉ chốc lát, mặc dù không biết đối phương làm sao phát hiện, nhưng cũng phải thừa nhận.

Trong thanh âm có một chút kinh ngạc, ánh mắt của Hàn không như tưởng tượng, vừa lạnh vừa xa lánh.

Nữ tử này, đã mang thai.

Nếu nàng là sát thủ, ngón tay sao có thể mềm mại như không xương, nếu là sát thủ, không thể không lo mà đưa con mình vào chỗ mạo hiểm, hơn nữa, thân thể nàng lại có hàn khí.

Phần cảnh giác vì A Cửu không ngừng tính toán che khuất khuôn mặt đã chậm rãi biến mất.

Dung mạo bậc này, mặc dù lần đầu nhìn thấy cũng đã làm cho người ta kinh diễm, mà nàng thoạt nhìn tuổi cực nhỏ, bất quá chỉ mười lăm mười sáu, đôi tay kia nhìn ra được, hẳn là sống an nhàn sung sướng mới đúng.

Lâm Châu có nhiều thành thị, chiến sự cần ngân lượng, lúc đó Mạc Dương không để ý khuyên can đã cướp sạch tất cả cửa hàng.

Thảo nào, một bước đi cũng không ổn.

"Ngươi ngồi xuống đi."

Hàn trở lại vị trí, chỉ chỉ bàn, ánh mắt lúc này mới rời khỏi người A Cửu.

A Cửu yên tĩnh ngồi xuống, chú ý chi tiết động tác của Hàn.

Người này mặc dù đang ở trong quân doanh nhưng quanh thân lại là khí chất của một vị quý công tử, nếu không ẩn giấu sát khí thì khí chất của hắn cũng tao nhã giống như Cảnh Nhất Bích.

"Đây là trà nóng."

Hắn nhìn nữ tử đối diện sắc mặt quá nhợt nhạt, không tự chủ đưa tới cho nàng một ly trà.

"Uống trà xong, ta nghĩ biện pháp đưa ngươi rời đi."

Trong lòng có một ý nghĩ, nữ tử như vậy không nên ở lại chỗ này.

"Đại nhân..."

A Cửu buông cái chén nhìn về phía Hàn .

"Đại nhân muốn đưa ta đi đâu? Ta không có chỗ để đi, hơn nữa nếu bị bắt trở lại, nhất định sẽ bị đánh chết."

Đào binh chỗ nào cũng có, ở trong quân, một khi bị bắt được đều bị xử trảm.

Hơn nữa chỉ có ở lại bên cạnh Hàn, A Cửu mới có cơ hội tới gần Mạc Dương.

Người nọ tuy là võ tướng nhưng tâm tư rất kín đáo, còn đám thị vệ ngoài cửa thì không cần tốn công cũng ứng phó được.

"Yên tâm, ta sẽ an bài tốt cho ngươi, đến lúc đó cho ngươi một khoản bạc, ngươi có thể an ổn cả đời."

"..."

A Cửu không nói gì, chỉ cúi thấp đầu nhìn cái chén trước mặt, mờ mịt phát ngốc.

"Làm sao vậy?"

"Đại nhân, ngài cảm thấy hiện tại đã thế này, còn có cái gì an ổn?"

Thanh âm của nữ tử đối diện lộ ra buồn bã cùng thất vọng đau khổ, hắn ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử khẽ cúi đầu, vành mũ che khuất tóc mái.

Hàng lông mi không nồng đậm nhưng dài nhỏ, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt càng thêm tinh xảo thanh tú.

Lúc nàng nói ra hai chữ an ổn, tròng mắt hơi ngước lên, cặp mắt kia hắc bạch phân minh, con ngươi như màn đêm đen kịt, lại làm cho người ta có cảm giác trong suốt, sáng sủa.

Mà môi mỏng cũng xẹt qua một tia tiểu ý châm chọc.

Gương mặt này...

Hắn đã gặp qua vô số nữ tử mỹ lệ, nhưng nữ tử này, lần đầu nhìn qua mặc dù không phải đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng nhìn lần thứ hai sẽ phát hiện nàng đẹp không giống người thường. mà tựa như sen nở trong sương mù, khi sương mù tan đi, tầm mắt rõ ràng, vẻ đẹp đó mới từng chút một rót vào trong lòng.

Một tiếng hỏi lại "còn có cái gì an ổn?" cũng có một loại trải qua trăm năm phong sương, tái nhợt, vô lực.

Thời chiến loạn, quả thực còn có cái gì an ổn?!

Một người nhất định phải che giấu dung mạo nữ tử của mình, không quen vô cớ, làm sao có thể được an ổn.

Hàn thu hồi ánh mắt, không hiểu sao thấy bực bội.

Sau đó lấy bút đưa cho A Cửu .

"Ngươi viết thành tự ý của ngươi đi."

A Cửu gật đầu, trong lòng đã chắc chắn, Hàn sẽ không đưa nàng rời đi.

A Cửu cầm lấy bút một hồi, có chút vô ý .

"Đại nhân, tiểu nhân viết chữ không tốt, kính xin đại nhân thứ lỗi."

Nàng đích xác sẽ không viết bằng bút lông, phải nói là, chỉ cần nhìn thấy bút lông, nàng sẽ xiết gãy nó, sau đó dùng bút máy viết.

"Tịch dương tiệm thốn trường hà thanh lãnh

Chá cô đề thanh thanh thanh liêu nhân

Cựu hận như hứa lãng khách hối thức y nhân

Mạc mạc băng nguyên tiêu đoạn hồn

Thiên địa tuy đại dĩ vô quy gia

Hồ hải tuy nghiễm ý tửu tiêu phạp

Thu phong lão khứ tàn thân tương bạn nghịch nhận

Tịch mịch cùng đồ tẩu thiên nhai

Đãn quy lai hề huỳnh hỏa chước chước

Chân hạ đích dạ yên hoa trụy lạc

Trầm ngâm chí kim anh sắc nhân vật truyện thuyết

Yên một phong trần thương thán đa..."

A Cửu đem từ viết xuống, không khỏi cảm thán chữ viết ngoáy, bất quá, đáy mắt Hàn đã có vẻ khen ngợi.

"Ngươi nói thế đạo này không có an ổn, lần này, Tướng quân mang binh vào kinh, ngươi thấy sao?"

A Cửu làm bộ vẻ mặt mờ mịt, sau đó cười khổ .

"Chỉ là muốn đình chiến, không muốn lại bị cửa nát nhà tan, lang bạt kỳ hồ."

Hàn thâm nhập vấn đề, kỳ thực muốn hỏi A Cửu, Mạc gia làm phản, nàng phản ứng như thế nào?

Vấn đề này, là một nữ nhân bình thường, tự nhiên hẳn là vô tri, nếu phát biểu cái nhìn sắc bén, Hàn khó tránh khỏi sẽ hoài nghi mục đích chân thật của nàng.

Mà ngay tại lúc này, thị vệ đột nhiên đi tới .

"Đại nhân, Tướng quân mời ngài qua đó xem."

A Cửu vội cúi đầu, vô thức giấu đi khuôn mặt.

Hàn nhìn hết thảy biểu hiện trong mắt, đối thị vệ gật đầu .

"Ngươi đi xuống trước, nói với Tướng quân, ta sẽ đi."

Thị vệ kia rời đi, Hàn cũng đứng dậy, thuận tay đem một tấm bản đồ đặt trên giá sách.

A Cửu nhìn một màn này, chờ Hàn đứng dậy vội đuổi theo.

"Ngươi không cần đi, ở lại chỗ này."

"Đại nhân..."

A Cửu kinh hoảng nhìn xung quanh.

"Không sao, bên ngoài có thị vệ, nơi này là doanh trướng của ta, nếu không có lệnh của ta không ai được vào. Nếu ngươi cảm thấy buồn chán thì có thể xem sách."

Nói xong liếc nhìn giá sách.

A Cửu gật đầu, nhìn Hàn rời đi, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Địa đồ kia cứ như vậy công khai đặt ở trên mặt giá sách, cái này rõ ràng là khảo nghiệm nàng, mà câu kia, không có người tiến vào, đó là báo cho nàng cơ hội.

Người tên Hàn này quả nhiên không phải người bình thường.

Chẳng trách Mạc Dương là võ tướng háo sắc mà có thể cầm quân chiến đấu, nuốt lấy quyền sở hữu mấy biên giới.

Người như vậy, lưu lại, thật đúng là một mối họa.

A Cửu xoay người về vị trí ngồi lên, thắng thắn ghé vào trên bàn nghỉ ngơi. Ở ngoài cửa bóng dáng lắc lư yên lặng, đã hết sức rõ ràng nói cho nàng biết, đó là người của Hàn giám thị nàng.

Ngày mai Ngũ Nương bọn họ sẽ tới, không biết tình hình Quân Khanh Vũ bên kia thế nào?

Không biết cả trong cung có thuận lợi hay không, cũng không biết Thu Mặc có thể ứng phó được Tô Mi và Thái hậu không...

Trong màn có lò sưởi, A Cửu dần dần chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ hồ, cảm thấy có người đi vào.

A Cửu mở mắt ra, sau đó hoảng hốt vội vàng đứng lên /

"Đại nhân..."

"Thu dọn một chút, che mặt đi."

Hàn nhìn giá sách, không nói chỗ đó thậm chí bàn cũng không có chút nào động tới, hài lòng gật đầu.

"Dùng bữa tối."

Vừa đi chỗ Mạc Dương, nhiều lần đều nhắc tới A Cửu, nếu không mang nàng đi, ngược lại sẽ gây hiểu lầm.

Đây là cơ hội tốt, có thể quan sát phương thức giao lưu của Hàn và Mạc Dương.

Bữa tối tiến hành rất thuận lợi, A Cửu vẫn mặc y phục rộng, đội mũ che khuất mặt, trên mặt thoa một tầng đen, đứng bên cạnh Hàn.

Các món trong bữa tối vẫn do đầu bếp béo làm, mỗi món đều có người dùng ngân châm tự thử độc.

Ánh mắt A Cửu không quan tâm tới Mạc Dương, mà là nhìn Hàn.

Trong đầu yên lặng quan sát nhất cử nhất động của hắn, còn có nói không nói, theo thói quen mím môi.

Ngày hôm sau, đang ăn trưa ở trong doanh trướng, đột nhiên có người tới báo, nói hàng hóa tới.

Con ngươi A Cửu trầm xuống, nhìn về phía màn cửa, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của một đám nữ tử.

Ngũ Nương, đã tới...

Nếu là như thế, nàng cũng nên hành động rồi.

"Đưa bọn họ vào."

Mạc Dương buông chén rượu trong tay, phân phó binh sĩ, rất nhanh, một đám nữ tử bị đẩy vào.

Đầu tiên, A Cửu thấy rõ Ngũ Nương trong đám người, y phục màu hồng khiến nàng nổi bật giữa một đám nữ nhân.

Mà lúc này, Mạc Dương đã đi đến bên người Ngũ Nương, ánh mắt rơi trên người nàng.

"Không tệ."

Mạc Dương gật gật đầu, bàn tay thô ráp xoa lên mặt Ngũ Nương.

"Tướng quân đại nhân."

Giọng Ngũ Nương ôn nhu, mang theo khẩu âm nữ tử Giang Nam mềm mại, đáng yêu.

"Mỹ nhân, nàng uống rượu không?"

"Có một chút."

Ngũ Nương ngượng ngùng gật gật đầu, bên tai ửng đỏ, vẻ e thẹn của một nữ nhi gia giáo.

Mạc Dương bắt nàng lại, sau đó vén tay áo ngũ nương, chỉ thấy một chấm huyết hồng chu sa trên cánh tay.

"Ha ha ha... người lớn các ngươi thật đúng là thức thời, hiểu được ham muốn của bản Tướng quân."

"Đại nhân nói, muốn Mị nhi hầu hạ Tướng quân."

"Mị nhi, ngươi gọi là Mị nhi. Thực sự là tên rất hay, nếu ngươi hầu hạ bản Tướng quân thật tốt, bản Tướng quân sẽ hảo hảo thưởng ngươi."

"Dạ."

Ngũ Nương ngồi ở bên người Mạc Dương, rót thêm rượu cho hắn.

A Cửu khổ sở quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt dò xét của Hàn.

"Tướng quân, ta cáo lui trước."

Hàn đứng dậy, mang theo A Cửu đi ra ngoài.

"Vừa rồi ngươi không thoải mái?"

"Không có, đại nhân."

A Cửu lắc đầu, lại nhịn không được quay đầu liếc nhìn doanh trướng .

"Chỉ là cảm thấy, ta so với bọn họ may mắn hơn."

Hàn nhấp mím môi, nhìn khí trời .

"Đám nữ tử này tới không phải lúc. Đêm nay ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ cho ngươi coi chừng doanh trướng."

"Đại nhân muốn đi ra ngoài sao?"

Hàn quay đầu lại, liếc mắt nhìn doanh trướng, gật gật đầu .

"Đêm nay ta canh giữ ở đằng kia."

"Cái gì?"

A Cửu kinh ngạc nhìn Hàn.

Đêm nay Ngũ Nương sẽ hầu hạ Mạc Dương, vậy mà Hàn lại canh giữ ở đây, chẳng lẽ... hắn hoài nghi cái gì? Hay là mỗi lần Mạc Dương chiêu tân nữ nhân, Hàn đều không yên lòng canh giữ ở cửa.

A Cửu không nói gì thêm, chỉ theo chân trở về doanh trướng.

"Ta nghĩ rồi, ở đây vẫn không an toàn."

Màn đêm xuống, Hàn một mực đọc sách, đột nhiên buông sách xuống, đứng dậy nói với A Cửu.

"Đại nhân, người muốn đưa ta đi?"

"Đại chiến sắp tới thắng bại khó phân, ngươi theo ta càng không an toàn. Chẳng bằng để ngươi đi tới nơi khác."

"Đại nhân vì sao phải như vậy với ta?"

A Cửu ngẩng đầu nhìn Hàn.

Trong mắt Hàn, nàng nhìn thấy sự thương hại.

Làm sát thủ, muốn thiên cơ thay đổi thì phải dựa vào sự đồng tình, có như vậy mới giết chết đối phương một cách dễ dàng.

Hàn yên tĩnh ngồi nhìn A Cửu, nhấp mím môi, nửa ngày mới nói, "Bởi vì, là ta nói với Mạc Dương trận đại chiến này kiệt quệ tài lực, mới khiến hắn cướp sạch Lâm Châu."

Nói xong, hắn xoay người đi tới bên giá sách, lấy ra một cây cung.

Nhìn thấy cung tên kia, mắt A Cửu hiện lên một tia hàn quang, nhớ lại mấy ngày trước Tiểu Lục bị giết chết.

Khi đó, có mấy cái tên xuyên qua cơ thể Tiểu Lục, trên tên có khắc tế văn, giống hệt cái Hàn đang cầm.

Trong lúc nhất thời, trên người quý công tử tao nhã đột nhiên tỏa ra sát khí.

Là hắn, giết chết Tiểu Lục.

A Cửu nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên nhớ tới Ngũ Nương...

Ngũ Nương căn bản không phải là đối thủ của hắn.

"Ngươi hận ta?"

Lạnh giọng, âm rất nhẹ, ánh mắt rơi trên người A Cửu.

Nữ tử này, trên người có khí chất không giống người thường, thế nhưng không biết vì sao, Hàn không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn tìm ra từ để hình dung nàng.

A Cửu xoay đầu, không nhìn hắn nữa.

Nếu như nàng chỉ là A Cửu, thì A Cửu sẽ hận hắn.

Nhưng nàng không có cách để biểu hiện hận ý, vì một sát thủ, không thể có tình cảm.

Nếu nàng không phải là sát thủ, nàng có người yêu, có người muốn bảo vệ, có khát vọng muốn thực hiện, có tình cảm chân chính.

Sẽ cảm động, sẽ bi thương, thế nhưng, hận và yêu là cảm xúc mãnh liệt, nàng không có.

Ánh mắt lạnh lẽo nhíu chặt, đối với biểu hiện của A Cửu hơi nhấp mím môi, sau đó xoay người rời đi.

Đêm xuống, băng tuyết lạnh lẽo dị thường, A Cửu ngồi bên cạnh chậu than, nếu không có một chút than củi này, nàng cũng cảm thấy khó có thể vượt qua.

Từ sau lần trước rơi xuống nước, mỗi ngày nàng cần phải dùng nội lực để trừ bỏ hàn khí, nhưng mấy ngày nay đều tụ lại trong thân thể.

Thậm chí chỉ cần rời khỏi chậu than, ngay cả ngón tay cũng ngưng máu không thể nhúc nhích.

Màn đêm vừa xuống, hẳn là giờ ăn cơm, trong không khí có thể ngửi thấy mùi đầu bếp béo làm canh thịt dê.

Trước khi Hàn rời đi đã phân phó người đưa tới thức ăn.

A Cửu chỉnh lại y phục, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Toàn bộ băng nguyên đều đốt đuốc sáng trưng, A Cửu né tránh đội tuần tra, căn cứ vào trí nhớ của mình đi tới chỗ Ngũ Nương.

Mặc dù là dùng để hầu hạ Mạc Dương nhưng lều vải của bọn họ vẫn cách một khoảng xa.

Vì muốn xác nhận xem Hàn muốn làm cái gì, A Cửu vẫn chuyển hướng về phía lều vải của Mạc Dương, quả nhiên thấy Hàn mặc một thân tuyết trắng hồ cừu đứng bên ngoài màn.

Mà mơ hồ còn có thể nghe thấy trong màn có thanh âm chè chén.

A Cửu núp trong bóng tối, nhìn mặt Hàn, tuấn mỹ và lãnh lệ, chỉ có đôi mắt trong trẻo cảnh giác nhìn bốn phía.

Đột nhiên cảm giác được cái gì đó không thích hợp.

Nếu như nói Hàn là tới phụ tá Mạc Dương thì đối với hành vi hoang dâm của Mạc Dương, hẳn là nên ngăn lại, vậy mà ngược lại, hắn không có. Hơn nữa, là hắn chỉ điểm Mạc Dương cướp sạch Lâm Châu...

Chuyện như vậy sẽ khiến thiên hạ công phẫn, huống chi Mạc gia còn là phản quân...

Như vậy, cho dù bọn họ có đánh bại Quân Khanh Vũ, thậm chí leo lên tới hoàng vị, nhưng hoàn toàn mất lòng dân thì có ý nghĩa gì?

Nếu như không phải, thì tại sao trời lạnh thế này, Hàn làm một quân sư lại tự mình bảo hộ Mạc Dương an toàn?

Thậm chí lúc đối phương triền miên ở dưới váy mỹ nhân, Hàn cũng canh giữ như hình với bóng.

Cái này... Thật sự không nghĩ ra...

"Mau đi xem một chút xem mấy nữ nhân kia sao còn chưa chuẩn bị xong? Tướng quân đang thúc giục, sắp phát hỏa rồi, nhanh đi."

Một thị vệ từ bên trong đi ra, đối với một tên lính quèn phân phó nói, vừa ngẩng đầu thấy Hàn đứng ở cửa, vội cúi người .

"Đại nhân tới."

Sau đó nịnh hót cung thỉnh Hàn đi vào .

"Ta muốn đứng ở đay."

Thanh âm lạnh lẽo, ánh mắt thậm chí không nhìn qua người nọ.

Người nọ tựa hồ đã quen, cúi thắt lưng lui vào lều trại.

Mà một người thị vệ khác thì chạy chậm đi tới chỗ Ngũ Nương, A Cửu vội vàng đuổi theo.

Trải qua vài ngày đường sá, đêm nay Ngũ Nương sẽ phụng mệnh hầu hạ Mạc Dương, cho nên tất nhiên phải cho các nàng một chút thời gian rửa mặt, trang điểm.

"Sao rồi, Tướng quân nổi giận?"

"Ái chà, quan gia, chúng ta đã xong sớm rồi. Mị nhi tỷ tỷ là ngựa đầu đàn cũng đã được rồi."

Cô nương tựa trong lòng thị vệ kia nói chuyện, thanh âm nũng nịu.

"Hảo hảo... Các ngươi phải nhanh chút a."

A Cửu đi đường vòng phía sau, lều vải này, các khe đều làm bằng da dê, chỉ cần dùng đao là rạch được.

Lúc nàng bước vào, nhìn thấy Ngũ Nương đang ngồi trước gương đồng, quần áo chính là bộ nàng mặc lúc đi gặp Cảnh Nhất Bích ở Kim Thủy.

Y phục bằng sa mỏng như tuyết, như ẩn như hiện, xinh đẹp tuyệt trần.

Nhưng mà, vẫn giống như đêm đó, mang theo vẻ bi thương khiến trong lòng A Cửu tê rần..

"Ngũ Nương."

A Cửu nhẹ gọi một tiếng, Ngũ Nương nhất thời cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn.

Con ngươi có ngấn lệ, hiện lên vẻ khiếp sợ cùng khó tin.

Nàng khóc...

"Ngươi... Ngươi sao lại ở chỗ này."

Ngũ Nương vội lau nước mắt, sau đó đi tới bên người A Cửu kéo nàng .

"Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết công tử tìm ngươi khắp nơi không?"

"Ngũ Nương, đêm nay không nên động thủ."

"Cái gì?"

Ngũ Nương ngẩn ra.

"Đêm nay không nên động thủ, Hàn sẽ trắng đêm canh giữ ngoài màn của Mạc Dương."

"Không... Nếu không, sẽ không còn thời gian và cơ hội nữa."

"Đừng lo, ta đã có biện pháp. Phải tránh đêm nay không được động thủ, Hàn làm việc cảnh giác hơn so với Mạc Dương, hơn nữa tâm tư sâu khó lường. Các ngươi mới đến, hắn không tin tưởng các ngươi."

"A Cửu, làm sao ngươi biết chuyện này?"

Ngũ Nương nắm tay A Cửu, tay lạnh như băng .

"Còn có, tại sao ngươi lại ở đây..."

Đột nhiên nhớ tới buổi chiều, người đi theo phía sau Hàn vóc dáng nhỏ bé, giọng Ngũ Nương run lên, nước mắt đã ngừng đột nhiên chảy xuống .

"Ngươi sớm đã tới rồi... vì sao?"

"Bởi vì... ta không muốn ngươi đi chịu chết."

A Cửu trở tay nắm tay nàng .

"Ta đã có biện pháp khác đối phó với Mạc Dương rồi, Ngũ Nương, đêm nay vô luận thế nào cũng phải nhẫn nại."

"Nếu như có thể, ngươi nên nghĩ cách tránh khỏi Mạc Dương."

"Mị nhi tỷ..."

Bên ngoài truyền đến thanh âm của nha đầu, xem ra bên Mạc Dương lại thúc giục.

"A Cửu, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tới đây vì cái gì không?"

Ngũ Nương ngóng nhìn A Cửu, chăm chú hỏi.

"Thứ nhất, ta không muốn ngươi chết. Thứ hai, ta cũng muốn lấy đầu Mạc Dương. Thứ ba... trên người Mạc Dương có một thứ ta nhất định phải lấy về."

"Là ngọc kỳ lân ?"

"Ngũ nương, làm sao ngươi biết được?"

Lần này, đến phiên A Cửu kinh ngạc.

Ngũ Nương cũng không trả lời, chỉ buông lỏng tay A Cửu, gật đầu nói .

"Ta sẽ nhẫn nại."

Nói xong, mặc quần áo tử tế, rất nhanh đi ra ngoài.

A Cửu từ phía sau đi lên, một đám nữ tử dưới sự hướng dẫn của thị vệ theo vào doanh trướng.

Quả nhiên khi tới cửa, Hàn đột nhiên liếc mắt đối người bên cạnh, người nọ liền cản đám Ngũ Nương, tỉ mỉ lục soát.

Thậm chí, trâm cài trên đầu cũng bị lấy xuống.

Rất nhanh, trong màn truyền đến trận trận tiếng ca, kèm theo tiếng cười phóng đãng của nam tử.

Mà Hàn đứng ở cửa, lạnh lùng như băng, tựa như tất cả bên trong không liên quan đến hắn.

Không lâu sau, các tướng lĩnh sôi nổi rời đi. Ở phía sau, mấy nữ tử cùng Ngũ Nương đi vào cũng bị mang đi, chỉ còn mình Ngũ Nương bị lưu lại.

Đêm dài lạnh lẽo đến xương. A Cửu nấp trong bóng tối, tứ chi như mất đi tri giác, mà Hàn, vẫn không nhúc nhích đứng im...

Chớp động trong ánh lửa,  Ngũ Nương bọc áo choàng thật dày, thân hình đơn bạc đi ra ngoài.

Đồng thời, Hàn lui một bước đến gần doanh trướng, rất nhanh lại đi ra ngoài, xua tay với thị vệ, lúc này bọn họ mới cho Ngũ Nương đi.

A Cửu thở ra một hơi, xem ra, Ngũ Nương thật sự không động thủ.

Kỳ thực, khả năng của Ngũ Nương bất quá chỉ chịu được ba chiêu của đối phương, hạ độc, cũng càng không có cơ hội.

Đi ra vài chục bước, Ngũ Nương yên lặng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn về phía A Cửu, sau đó rất nhanh cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này A Cửu mới chú ý tới, Ngũ Nương không đi hài.

Nhưng nàng tựa hồ cũng không cảm giác được cái lạnh, bóng lưng như một khối thi thể bị rút đi hồn phách, chậm rãi bước đi.

A Cửu trong lòng trầm xuống, chậm rãi đi theo.

Nhưng A Cửu cũng không dám theo sát quá, bởi vì nàng không biết nên nói với Ngũ Nương cái gì.

Ngũ Nương đi tới cửa, đột nhiên đứng trên tuyết, nhìn băng nguyên mờ mịt, một lúc lâu, đông một tiếng, vô lực quỳ trên mặt đất.

"Ngũ Nương."

Mấy nữ tử bên trong màu chạy ra, đỡ Ngũ Nương vào trong.

A Cửu đi vòng qua phía sau, theo chỗ bị nàng cắt rách lúc trước chui vào.

Nhìn thấy Ngũ Nương ngồi trên thảm lông dê thật dày, tóc tán loạn, đưa lưng về phía A Cửu.

Dưới ánh lửa, hai vai nàng nhẹ nhàng run.

A Cửu đi tới, nhìn thấy Ngũ Nương vẫn cầm cái túi thơm kia.

"Ngày mai... ngày mai vô luận như thế nào ta cũng muốn động thủ."

Cảm giác được A Cửu đến gần, Ngũ Nương nhẹ giọng nói.

Nước mắt theo viền mắt chảy xuống, Ngũ Nương nhấc tay lên vội lau đi, rất sợ nước mắt làm ô uế túi thơm.

" Được ."

A Cửu gật đầu, nhìn dấu vết trên cổ nàng, thanh âm run rẩy.

"A Cửu, ngươi thì không nên đi."

Ngũ Nương nghiêm túc đem túi thơm cất đi .

"Lúc chúng ta đi đã chuẩn bị vẹn toàn rồi."

"Ừ."

A Cửu gật đầu, thuận theo Ngũ Nương, nhẹ giọng nói.

"Chờ nhiệm vụ hoàn thành, ta và ngươi cùng nhau hồi Đế đô."

"Không được."

Ngũ Nương lắc lắc đầu, nhìn ra cửa, tránh ánh mắt A Cửu.

"Ta không muốn hồi Đế đô."

"Vì sao?"

Trở lại... dùng thân thể rách nát của mình đi đối mặt với thân thể hoàn mỹ không tì vết của công tử sao?

Ngũ Nương nhắm mắt, nước mắt lại lần nữa theo viền mắt chảy xuống.

"Đêm mai ngươi tính hành động như thế nào?"

"Ta nghĩ, Hàn sẽ bớt cảnh giác với ta."

Ngũ Nương cười cay đắng, cúi đầu nhìn cổ tay mình .

"Lần này vô luận như thế nào cũng không thể làm cho công tử thất vọng."

A Cửu trầm mặc trong chốc lát, nhớ tới thời gian đã không muộn, sau đó xoay người muốn đi.

"A Cửu..."

Ngũ Nương đột nhiên đứng lên, kéo ống tay áo A Cửu, mắt lệ nhìn nàng .

"Ngũ Nương muốn hỏi một vấn đề đường đột, có được hay không?"

"Ngũ Nương, ngươi và ta không cần khách khí."

"Ngươi... Quan tâm công tử sao?"

Giọng nàng rất nhẹ, hỏi những lời này, mang theo một chút bất an.

A Cửu sửng sốt, nghiêm túc nói .

"Quan tâm."

Nàng từng hoài nghi nàng có yêu Quân Khanh Vũ hay không, từng hoài nghi có muốn tin Quân Khanh Vũ hay không, hoài nghi mình có phải là một sát thủ hay không...

Nàng hoài nghi rất nhiều thứ, nhưng đối với Cảnh Nhất Bích, nàng chưa từng hoài nghi.

Cái này căn bản là một vấn đề không thể nghi ngờ.

"Quan tâm nhiều không?"

Ngũ Nương cố chấp hỏi.

"Ta có thể dùng sinh mệnh để bảo vệ hắn."

Dùng tính mạng để bảo vệ?

Ngũ Nương cười cay đắng .

"A Cửu, nếu có một ngày giữa Hoàng Thượng và công tử muốn ngươi chọn một người, ngươi sẽ chọn ai?"

Vấn đề này làm cho đầu óc A Cửu ầm ầm một trận, ánh mắt trầm xuống.

Cũng ở một khắc kia, rất nhiều thứ đột nhiên ở trong đầu lóe ra.

Nghi hoặc này, đoạn ngắn này, nơi nàng cảm thấy bất khả tư nghị này, trong những lời này của Ngũ Nương, hoàn toàn để lộ chân tướng.

Ngực đau như bị người xé rách, đáy mắt A Cửu lần đầu tiên để lộ ra một tia kinh hoảng.

Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, kiên định nói .

"Ngũ nương, ta sẽ không để chuyện khiến ngươi lo lắng xuất hiện."

Nói xong, A Cửu vội vàng đi ra ngoài, một khắc kia, nàng cảm giác mình có chút chật vật, chật vật là đang trốn tránh vấn đề của Ngũ Nương.

Khi trở về doanh trướng, gian phòng vẫn yên tĩnh, Hàn chưa về, xem ra còn đang canh giữ bên ngoài doanh trướng của Mạc Dương.

A Cửu dựa vào bên cạnh hỏa lò, hồi lâu thân thể băng lạnh mới ấm lại, nhưng đáy lòng vẫn là một mảnh lạnh lẽo, nhiều lần nghĩ đến cái gì đó, nàng không nhịn được rùng mình một cái.

Sau đó chỉ biết mờ mịt nhìn ngọn lửa phát ngốc.

Khi Hàn trở về, nàng vẫn bảo trì tư thế như vậy.

Hai người đều không nói gì, Hàn buông cung tên trong tay xuống, sau đó nói .

"Thu dọn đồ đạc đi, ta đã sắp xếp xong xuôi."

A Cửu ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Ngày mai chúng ta đi Kim Thủy."

Đi Kim Thủy?

Sắc mặt của A Cửu vẫn mờ mịt như trước, nhưng tay lại vô thức nắm chặt.

Sự tình càng ngày càng không thuận lợi, nếu như nói đi Kim Thủy, theo lý thì bọn họ không nên dừng lại, dù sao Mạc lão tặc ở đó, hơn nữa Quân Khanh Vũ xuất binh, dù bọn họ không có được tin tức cũng có thể biết được mà nên nhanh chóng đuổi theo.

Thế nhưng, Mạc Dương lại không vội đuổi theo, ngược lại còn dừng ở chỗ này hai ngày, thậm chí chiêu thêm mỹ nhân.

Chẳng lẽ là cạm bẫy?

"Ta không có gì cần thu thập."

A Cửu đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo tử tế, sau đó đi tới cửa.

Nhìn A Cửu lật người lên xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, đi theo.

Xe ngựa chạy rất nhanh ra khỏi quân doanh, A Cửu dựa vào trong xe, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

"Ngươi thật là kỳ quái."

Hàn đột nhiên mở miệng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm A Cửu như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng .

"Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ ta sẽ đem ngươi đến chỗ nào sao?"

"Bất quá thích ứng trong mọi tình cảnh, đến nơi nào cũng như nhau, chỉ hi vọng có thể có một chỗ an ổn, là nơi nào, làm sao biết?"

"A Cửu."

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hàn xoay người xuống ngựa .

"Mấy người bọn hắn sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."

Hàn dừng một chút, ánh mắt khóa chặt trên người A Cửu .

"Từng có người đã nói rằng ngươi rất đặc biệt hay không?"

Hai ngày qua, đối với nữ tử này, hắn vẫn không tìm được từ để hình dung, đến nay chỉ có thể nghĩ tới hai từ này.

"Tạ đại nhân. Vừa nghe ngài nói."

"Ngươi thật đúng là đặc biệt."

Hàn nói xong, xoay người lên ngựa, trở lại quân doanh.

Đi được mấy bước, hắn không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn xe ngựa.

Xe ngựa đi về hướng ngược lại, cửa sổ xe đóng chặt, nữ tử kia thậm chí không quay đầu nhìn về hướng này.

Lãnh tình... một từ đột nhiên nhảy ra, Hàn không khỏi mím môi, nhíu mày.

Đúng vậy, hẳn là một nữ tử lãnh tình. Mặc dù nàng cầu xin tha thứ, trong mắt có đau thương, có bi thương, mờ mịt, thế nhưng luồng lãnh tình kia tựa hồ cũng theo đến.

Một nữ tử mềm mại sợ đến quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, nhưng lại không thấy nước mắt của nàng.

Một đôi mắt trong suốt, nếu là nước mắt lướt qua, thì còn đẹp tới cỡ nào?

Vô thức nắm chặt dây cương, Hàn đột nhiên ảo não, mình như vậy là sao? Thậm chí lại đi có những ý nghĩ như vậy đối với một nữ tử xa lạ, một nữ tử đã có chồng...

Xung quanh, bóng đêm vẫn yên tĩnh...

Kim Thủy, cũng kế trúng kế.

Mạc đại nhân đích thực là bị Quân Khanh Vũ vây ở sườn núi cốc, thế nhưng, bên này mười vạn đại quân, Quân Khanh Vũ chưa chắc chống đỡ được, huống chi, quân đội Mạc Dương chia thành từng nhóm vây bọn họ.

Bởi vậy cố ý lùi lại hai ngày, để cho Mạc Dương đóng quân ở đây.

Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm nam tử rên rỉ thô rát, còn có nữ tử phối hợp đủ để cho người ta mặt đỏ tía tai.

Xung quanh binh lính sôi nổi cúi đầu, đều đã nghẹn đỏ mặt.

Ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn đám thị vệ, lại nhìn hướng trong màn chiếu hình ra hai thân ảnh quấn quýt, thanh âm rên rỉ, hừ lạnh một tiếng.

Đêm nay, tựa hồ so với tối qua kích động hơn.

Hàn ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên nhớ tới nữ tử vừa rời đi.

Nàng nói nàng gọi là A Cửu.

Thậm chí mình còn quên không hỏi họ của nàng. Hỏi nàng rốt cuộc là phu nhân của ai?

Nhưng mà ...

Hỏi cái này để làm gì?

Nữ nhân này đối với mình không có chút cảm kích nào, thậm chí nghe thấy mình nói ra chủ ý cướp sạch Lâm Châu, nàng bất quá chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc nhàn nhạt.

Hai ngày nay, ánh mắt của nàng vẫn nhìn theo mình, nhưng không phải ngóng nhìn, mà như là nhìn một thứ đồ nào đó, chỉ muốn nhìn rõ vẻ ngoài, đường nét của nó.

Nhiều lần, hắn đều cảm thấy phiền chán, nhưng khi nhìn đôi mắt của đối phương, hắn lại không làm được cái gì, ngay cả nói cũng không nên lời.

"Đại nhân... Ngài nghỉ ngơi một chút đi."

Một nữ tử toàn thân tản ra vị đạo quyến rũ, đột nhiên mở miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip