Hoàng di
"Hoàng di..."
Âm thanh non nớt của thiếu niên chồng chéo lên nam tử trong kí ức, kéo nàng trở về thực tại.
Sở Tiêu Lạc đặt vội tấm vải trong tay xuống bàn, ba bước phóng tới chỗ Sở Cảnh Nghi, không nói lời nào lao vào vòng tay nàng.
Hoàng Thái Thượng phía sau khẽ quở trách, nhưng hắn chẳng buồn để tâm. Cứ thế, một nam tử đương trong độ tuổi trưởng thành cứ như con nít ôm chầm lấy nàng, một chút giữ kẽ của nam nhân cũng không có.
Sở Cảnh Nghi ngoài miệng nhắc nhở hắn phải giữ Nam Đức, nhưng tay cũng thuận thế ôm lấy hắn, giữ cho hắn không bị ngã ngửa ra sau.
Nàng bế bổng Sở Tiêu Lạc nhẹ tựa lông hồng, ôm hắn đến bên bàn, đặt ngồi ngay ngắn lên ghế, còn mình thì tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thái Thượng.
"Lạc nhi trông ngóng con lắm, từ sáng đến giờ nó thêu tranh mà toàn đâm trúng đầu ngón tay, chỉ vì cứ mãi nhìn ra ngoài mong con đến."
Sở Tiêu Lạc cuống quýt phản bác, cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh, mang theo chút nũng nịu như trẻ con làm nũng.
"Tiêu Lạc không có! Chỉ là tài nghệ thêu tranh của Tiêu nhi không tốt nên mới vô tình đâm trúng tay thôi, Thái Thái lại trêu con."
Hoàng Thái Thượng bật cười, lấy tấm vải trong tay hắn giơ lên cho Sở Cảnh Nghi xem.
"Con đừng bị Lạc nhi lừa, tài nghệ thêu thùa của đứa nhỏ này khắp Tây Sở này không ai sánh bằng. Con xem, Lạc nhi của chúng ta xuất sắc thế này, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, võ công cũng không kém cạnh nữ tữ. Sau này ai thú được thằng bé chắc chắn là phúc tám đời."
"Người... Người đừng nói nữa mà..."
Sở Tiêu Lạc được khen đến nóng bừng mặt, không nhịn được len lén liếc trộm Sở Cảnh Nghi.
Nàng vẫn ung dung cầm tấm tranh thêu, chăm chú quan sát từng đường chỉ như thể đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật, tay nhấc chén trà nhấp một ngụm chậm rãi.
Sở Tiêu Lạc bất giác nuốt theo, trong lòng dâng lên một ý niệm cố chấp.
Trên đời này, người hắn muốn gã cho nhất chỉ có một mình nàng. Ngoài nàng ra hắn không tài nào chấp nhận một ai khác.
Bỗng nhiên, Hoàng Thái Thượng lên tiếng, chuyển hướng sang Sở Cảnh Nghi, giọng điệu như vô tình nhưng lại chất chứa ý tứ sâu xa.
"Còn con nữa, khi nào mới chịu thành gia lập thất. Phụ thân không thể đợi thêm nữa đâu."
Ông làm như lơ đãng, nói ra nốt những câu còn lại.
"Tiểu công tử nhà Viên thừa tướng vừa đến tuổi cập kê, đứa nhỏ ấy phụ thân gặp qua rồi, rất hiểu chuyện. Lần tới phụ thân sẽ gọi hắn vào cung một chuyến, con cũng đến, hai đứa hảo hảo tâm sự với nhau."
Ông vừa nói vừa thong thả gạt bã trà trong tách, khoé mắt liếc về phía con gái mình, chỉ thấy nàng vẫn chăm chú nhìn tranh, chẳng hề có phản ứng gì.
Trong tất cả những đứa con của ông , người khiến ông lo lắng nhất vẫn là đứa trưởng nữ này..
Người ta tam thập nhi lập, còn nàng vẫn đơn thân lẻ bóng. Không ít lần nhét người vào chỗ nàng, nhưng đều bị nàng dùng mọi cách cự tuyệt.
Ông cũng không tiếp tục, là phụ thân nên ông hiểu rõ tính khí của nàng như nào, nếu còn ép sợ rằng dù là cha con nàng vẫn sẽ trở mặt.
"Dạo trước phụ thân có nghe bên ngoài đồn đãi, con thu nạp một kỹ nam ở Tuý Nguyệt Lầu."
Sở Cảnh Nghi không chối cãi, dựa lưng vào ghế nhấp một ngụm trà thoải mái thừa nhận.
"Phải."
Hoàng Thái Thượng nhíu mày thật chặt, cảm tưởng có thể kẹp chết một con ruồi.
"Con nên có dáng vẻ của một Vương gia đi, phụ thân già rồi không quản nổi việc của con nhưng ít nhất ta không chấp nhận phu thị của con mình là một nam kỹ lầu xanh."
Vốn chỉ là một lời đồn đoán, nhưng hôm nay đã được Sở Cảnh Nghi chính miệng xác thực, Hoàng Thái Thượng lo lắng, không để ý đến ánh mắt tối sầm của Sở Tiêu Lạc.
Sở Cảnh Nghi không để lọt lời nói của phụ thân vào tai, nhâm nhi tách trà đến vui vẻ.
Chuyện thành gia lập thất trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một trò chơi, mà nàng - Sở Cảnh Nghi không thích chơi đùa với ái tình lục dục.
"Nhi thần còn có việc không thể nán lại quá lâu. Hôm khác lại ghé qua thăm phụ thân."
Sở Cảnh Nghi vừa nói vừa đứng dậy, làm một cái lễ nghi nho nhỏ với Hoàng Thái Thượng, cũng không rườm rà thêm nữa trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Chuyện này vốn đã chẳng đáng để bàn bạc thêm, nói thêm vài câu nữa chỉ e là kết thúc trong không vui.
Cảnh Giản chờ bên ngoài, thấy chủ tử bước ra lập tức tiến lên che ô, khẽ thấp giọng báo cáo.
"Vừa nhận được tin tình báo, đã có danh sách. Một trong ba sứ thần là người của Lạc quốc. Tên ấy từng xuất hiện trong vụ hành thích bảy năm trước ở Lĩnh Nam. Vương gia, ta thấy...
Đang nói Cảnh Giản dừng lại, Sở Cảnh Nghi nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt Cảnh Giản ra hiệu cho nàng nhìn phía sau.
Sở Tiêu Lạc chạy đến trước mắt nàng, khuôn mặt đỏ ửng, chống tay lên ngực thở hồng hộc oán trách.
"Hoàng di... Hộc... Người đi nhanh quá..."
Sở Cảnh Nghi nhìn mớ tóc con bay loạn tứ tung của hắn, chuẩn bị đáp lại thì người hầu của hắn cũng đuổi tới.
"Đại... Hoàng tử... Người chạy nhanh quá... Hộc... Nô không theo kịp..."
Sở Tiêu Lạc đã lấy lại được hơi thở, nhân lúc Sở Cảnh Nghi còn đang nhìn mình liền bước tới, ôm lấy cánh tay nàng, khiến toàn bộ trọng lực cơ thể đổ dồn lên người nàng, giở giọng nũng nịu:
"Hoàng di... Ta có thể tới phủ của người chơi được không? Suốt ngày ở trong cung, cả người ta sắp mốc meo hết lên rồi. Người xem, mấy năm nay ta chưa được ăn thịt quay ở Xuân Hương lâu, cũng không được ăn nguyệt quế ở Cổ Nguyệt quán, cả người ta đều gầy đi một vòng rồi, người xem eo ta này, chả còn bao nhiêu thịt..."
Vừa nói, Sở Tiêu Lạc vừa cầm tay nàng đặt lên eo mình. Sở Cảnh Nghi muốn rút tay lại nhưng bị hắn giữ chặt, không thể không tiếp tục sờ mó eo hắn.
Cảm giác ấm nóng từ eo hắn truyền qua lòng bàn tay . Nàng hơi nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, ngón tay dưới tay áo khẽ co lại.
"Khụ... Khụ... Sắp đến lễ mừng thọ của Hoàng Thái Thượng rồi, ngươi nên ở yên trong cung đi. Dạo này bên ngoài không được an toàn."
Sở Tiêu Lạc không để nàng nói hết đã lập tức chu mỏ, mày mỏng nhăn lại, một bộ dạng của Đại Hoàng tử được sủng sinh kiêu.
"Tiêu Lạc khó lắm mới chờ được người trở về, vậy mà người... Haiz, được rồi, nhưng mà hôm nay người phải cùng ta ăn một bữa cơm, không thôi ta sẽ... sẽ..."
Sở Cảnh Nghi lười để hắn tìm lý do, liền trực tiếp đồng ý.
Dù sao chỉ là ăn một bữa cơm, nàng cũng không có lý do gì từ chối thẳng thừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip