Chương 3: Kế hoặc của kẻ thù trong bóng tối


Sau sự cố trong bồn tắm, Chu Phong quyết tâm không để điểm yếu của mình bị lộ thêm lần nữa. Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ giữ kín mọi chuyện, đồng thời bắt đầu luyện tập để kiểm soát cơ thể tốt hơn. Nhưng hắn không biết rằng, tin tức về sự nhạy cảm của hắn đã lọt vào tay kẻ thù nguy hiểm hơn cả Lyra và hội Hắc Nguyệt.

Trong một căn hầm tối tăm dưới lòng đất, cách xa lâu đài hoàng gia, một hội nghị bí mật đang diễn ra. Người đứng đầu là một kẻ mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạc khắc hình rắn – kẻ được gọi là “Xà Vương,” thủ lĩnh của tổ chức tội phạm lớn nhất vương quốc. Xung quanh hắn là đám thuộc hạ trung thành, trong đó có Lyra, sát thủ từng đối đầu Chu Phong trong rừng.

“Hoàng tử Chu Phong có điểm yếu chí mạng ở núm vú,” Lyra lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được sự hả hê. “Chỉ cần kích thích đúng cách, hắn sẽ mất kiểm soát hoàn toàn. Ta đã chứng kiến tận mắt.”

Xà Vương gật đầu, giọng trầm như vọng từ địa ngục: “Tốt. Chúng ta sẽ dùng chính điểm yếu này để hạ hắn. Chu Phong không chỉ là mối đe dọa với chúng ta, mà còn là chìa khóa để chiếm đoạt vương quốc. Nếu bắt được hắn, ta sẽ khiến hắn trở thành con rối trong tay ta.”

Hắn quay sang một gã thuộc hạ khác, kẻ có dáng người cao lớn, làn da đầy sẹo và đôi tay thô bạo. “Guro, ngươi sẽ dẫn đội đột nhập vào lâu đài. Ta muốn Chu Phong bị bắt sống. Dùng mọi cách cần thiết để khai thác điểm yếu của hắn, nhưng đừng giết. Hắn còn giá trị hơn khi còn sống.”

Guro cười nham hiểm, lộ hàm răng vàng khè. “Yên tâm, thưa ngài. Tôi sẽ khiến thằng hoàng tử đó quỳ xin tha thứ trước mặt ngài.”

---

Trong khi đó, tại lâu đài, Chu Phong vẫn chưa hay biết nguy cơ đang đến gần. Hắn dành cả ngày để luyện kiếm trong sân tập, cơ thể trần trụi từ thắt lưng trở lên, mồ hôi lấp lánh trên làn da rám nắng. Mỗi nhát kiếm của hắn đều mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn trút hết sự phẫn nộ và xấu hổ từ những ngày qua. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn lo lắng. Hắn biết điểm yếu của mình là mối nguy lớn, và nếu không khắc phục, hắn sẽ dễ dàng bị kẻ thù lợi dụng.

Đêm đến, khi Chu Phong vừa chìm vào giấc ngủ trong căn phòng hoàng gia rộng lớn, một bóng đen lặng lẽ trèo qua bức tường cao của lâu đài. Guro và đám thuộc hạ của hắn, với sự hỗ trợ từ nội gián, đã xâm nhập thành công. Chúng di chuyển như những bóng ma, tránh mọi ánh mắt của lính canh, tiến thẳng đến phòng của Chu Phong.

Cánh cửa phòng khẽ mở ra, không một tiếng động. Guro bước vào, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Chu Phong đang ngủ, chỉ mặc một chiếc quần mỏng, cơ thể hoàn mỹ phô bày dưới ánh trăng rọi qua cửa sổ. Hắn ra hiệu cho đám thuộc hạ vây quanh giường, dây thừng và xích sắt đã sẵn sàng trong tay.

Nhưng Chu Phong không phải kẻ dễ bị bắt. Giác quan nhạy bén của hắn khiến hắn tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhất. Hắn bật dậy, tay chụp lấy thanh kiếm đặt cạnh giường, lao vào đám kẻ thù mà không chút do dự. Một cuộc chiến nổ ra ngay trong phòng ngủ hoàng gia, tiếng kim loại va chạm vang lên giữa đêm khuya.

Dù mạnh mẽ, Chu Phong vẫn bị áp đảo bởi số lượng. Guro, với kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, tìm cách áp sát. Trong một khoảnh khắc sơ hở, hắn lao tới, bàn tay thô bạo nắm lấy núm vú của Chu Phong, xoắn mạnh. Chu Phong lập tức cảm nhận khoái cảm mãnh liệt, cơ thể rung lên, con cu giật mạnh trong quần, bắn tinh tung tóe chỉ sau vài phút. Hắn gầm lên, cố chống lại, nhưng khoái cảm khiến hắn mất tập trung.

Đám thuộc hạ của Guro nhân cơ hội đó lao vào, dùng xích trói chặt tay chân Chu Phong lại. Hắn ngã xuống sàn, hơi thở dồn dập, ánh mắt vẫn rực lửa căm hận. Guro đứng trên cao, cười lớn: “Hoàng tử gì mà yếu đuối thế này? Đi thôi, Xà Vương đang chờ ngươi.”

Chu Phong bị lôi đi trong đêm tối, cơ thể vẫn còn run rẩy vì dư âm, nhưng ý chí trả thù trong lòng hắn chỉ càng thêm mãnh liệt. Hắn thề rằng, dù có bị hành hạ thế nào, hắn sẽ không bao giờ khuất phục trước kẻ thù. Một chương mới, đầy hiểm nguy và nhục nhã, đang chờ đợi hắn phía trước.


Chu Phong bị lôi đến một căn hầm lạnh lẽo dưới lòng đất, nơi Xà Vương và đám thuộc hạ đang chờ sẵn. Hắn bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt, tay chân bị xích khóa cứng, không thể động đậy. Cơ thể trần truồng của hắn phô bày hoàn toàn trước ánh mắt thèm khát của đám người. Xà Vương, với chiếc mặt nạ bạc che kín mặt, bước tới gần, giọng trầm lạnh: “Hoàng tử Chu Phong, hôm nay ngươi sẽ biết thế nào là địa ngục. Nhưng đừng lo, ta sẽ không giết ngươi… chưa đâu.”

Guro, gã thuộc hạ thô bạo, đứng bên cạnh, tay cầm một cây roi da, cười nham hiểm. Hắn bắt đầu bằng cách tiến tới gần, bàn tay thô ráp nắm lấy núm vú của Chu Phong, xoắn mạnh không chút thương tiếc. Chu Phong nghiến răng, cố kìm nén, nhưng cảm giác khoái cảm mãnh liệt khiến cơ thể hắn rung lên. “Lũ khốn… dừng lại!” Hắn gầm lên, nhưng tiếng nói chỉ khiến Guro thêm hứng thú.

Không dừng ở đó, Guro chuyển xuống phía dưới, bàn tay còn lại nắm lấy trứng dái của Chu Phong, bóp mạnh khiến hắn rên lên đau đớn xen lẫn khoái cảm. Đồng thời, một tên thuộc hạ khác được lệnh sục con cu 22cm của hắn, tay di chuyển nhanh và thô bạo. Chu Phong thở hổn hển, cơ thể căng cứng, cố chống lại nhưng vô ích. Cảm giác từ cả ba điểm nhạy cảm khiến hắn mất kiểm soát.

Chưa dừng lại, Xà Vương ra hiệu, và Guro bắt đầu tung những cú đấm mạnh vào cơ bụng săn chắc của Chu Phong. Tiếng “bốp bốp” vang lên khô khốc, mỗi cú đấm vừa đau vừa kích thích, khiến khoái cảm trong hắn tăng vọt. “Ngươi mạnh mẽ đấy, nhưng ta sẽ vắt kiệt ngươi,” Guro gằn giọng, vừa đấm vừa cười lớn.

Chỉ sau vài phút, Chu Phong không thể cầm cự. Hắn bắn tinh lần đầu tiên, từng đợt dày đặc văng tung tóe lên sàn đá lạnh. Nhưng Guro không dừng lại. Hắn tiếp tục sục cu, xoắn núm vú, và đấm bụng, ép Chu Phong phải xuất tinh thêm lần nữa, rồi lần nữa. Đến lần thứ 10, cơ thể hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức. Tinh trùng vương vãi khắp nơi, nhưng đám thuộc hạ vẫn không ngừng tay.

“Tiếp tục đi, ta muốn thấy hắn sụp đổ hoàn toàn,” Xà Vương ra lệnh, giọng đầy thích thú. Guro tăng tốc độ sục cu, đồng thời dùng cả hai tay xoắn mạnh cả hai núm vú của Chu Phong. Hắn rên lớn, cơ thể giật mạnh trong xích sắt, nhưng không còn tinh trùng để bắn nữa. Đến lần thứ 11, một dòng nước đái bất ngờ phun ra, hòa lẫn với tinh còn sót lại, khiến Chu Phong vừa nhục nhã vừa phẫn nộ.

“Ha ha, hoàng tử gì mà thảm hại thế này?” Guro cười lớn, nhưng vẫn không dừng tay. Hắn tiếp tục sục con cu đã mềm đi của Chu Phong, đồng thời kích thích núm vú không ngừng nghỉ. Chu Phong thở hổn hển, cơ thể run rẩy vì quá tải, nhưng ánh mắt vẫn cháy lên ngọn lửa căm hận. “Lũ khốn… ta sẽ giết hết chúng mày…” Hắn thì thào, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.

Xà Vương bước tới gần, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Chu Phong. “Ngươi vẫn còn cứng đầu nhỉ? Tốt thôi, ta có cả ngày để chơi đùa với ngươi.” Hắn ra hiệu cho đám thuộc hạ tiếp tục, và một vòng hành hạ mới lại bắt đầu. Chu Phong biết mình phải tìm cách thoát ra, nhưng trong tình cảnh này, mọi hy vọng dường như đang dần tan biến. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ đợi một cơ hội dù nhỏ nhất để phản công.


Chu Phong bị xích chặt trên chiếc ghế sắt, cơ thể kiệt quệ sau hàng loạt lần bị vắt kiệt tinh và nhục nhã. Hơi thở của hắn nặng nhọc, mồ hôi chảy dài trên làn da rám nắng, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không chút khuất phục. Xà Vương đứng nhìn, chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng từ ngọn đuốc trên tường, giọng cười trầm lạnh vang lên: “Ngươi bền bỉ hơn ta nghĩ, hoàng tử. Nhưng ta sẽ xem ngươi chịu được đến đâu.”

Guro, với nụ cười nham hiểm, tiếp tục công việc của mình. Hắn lấy từ một chiếc bàn gỗ gần đó một cây roi gai nhỏ, đầu roi lấp lánh gai sắt sắc nhọn. “Giờ mới thực sự bắt đầu,” hắn gằn giọng, quất mạnh một nhát lên lồng ngực của Chu Phong. Roi gai cắm vào da thịt, để lại những vết rạch đỏ tươi, khiến Chu Phong nghiến răng, cơ thể giật mạnh trong xích sắt. Nhưng hắn không rên lên, chỉ nhìn Guro với ánh mắt đầy căm hận.

Chưa dừng lại, Guro quay lại với điểm yếu chết người của Chu Phong. Hắn dùng tay trái xoắn mạnh núm vú của Chu Phong, trong khi tay phải nắm lấy con cu đã mềm đi, sục mạnh với tốc độ không ngừng nghỉ. “Thích không, hoàng tử?” Hắn cười lớn, vừa sục vừa xoắn, khiến Chu Phong không thể kìm được cảm giác khoái cảm xen lẫn đau đớn. Hắn rên lên từng tiếng, cơ thể căng cứng, nhưng không còn tinh để bắn nữa, chỉ có những giọt nước nhỏ lẻ chảy ra từ đầu cu.

Xà Vương ra hiệu cho một tên thuộc hạ khác mang đến một chiếc máy rung cấp cao, loại mạnh hơn cả cái từng được dùng trong rừng. Guro đặt máy rung lên đầu cu của Chu Phong, bật công suất tối đa. Tiếng “vù vù” vang lên, kèm theo đó là cảm giác mãnh liệt khiến Chu Phong gầm lên: “Lũ khốn… dừng lại!” Nhưng Guro chỉ cười lớn, tăng thêm lực xoắn núm vú, đồng thời dùng roi gai quất liên tiếp lên cơ bụng săn chắc của hắn.

Mỗi nhát roi là một lần đau đớn, mỗi lần rung là một đợt khoái cảm không mong muốn. Chu Phong cố chống lại, nhưng cơ thể hắn đã đến giới hạn. Sau 20 phút hành hạ liên tục, hắn lại bắn ra, lần này chỉ là một ít tinh loãng hòa lẫn với nước đái, văng lên sàn đá lạnh. Guro không dừng lại, tiếp tục sục, tiếp tục quất roi, ép Chu Phong phải chịu đựng thêm lần nữa.

Đến lần thứ 5 trong buổi hành hạ này, Chu Phong gần như mất ý thức, mắt mờ đi, hơi thở đứt quãng. Nhưng Guro vẫn không buông tha. Hắn chuyển sang trứng dái của Chu Phong, bóp mạnh từng bên, khiến hắn rên lớn, cơ thể giật mạnh như muốn phá tung xích sắt. “Còn mạnh miệng nữa không?” Guro gầm lên, vừa bóp vừa sục, vừa quất roi lên ngực và bụng hắn.

Sau hàng giờ bị hành hạ, Chu Phong không còn sức phản kháng. Hắn chỉ có thể cắn răng, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn cháy lên ngọn lửa căm hận. Xà Vương bước tới gần, cúi xuống nhìn hắn: “Ngươi vẫn chưa chịu khuất phục sao? Tốt thôi, ta có cả tháng để phá hủy ý chí của ngươi.” Hắn ra lệnh cho Guro tiếp tục, và một vòng hành hạ mới lại bắt đầu.

Chu Phong, dù kiệt sức, vẫn tự nhủ trong lòng: hắn sẽ không bao giờ khuất phục. Dù cơ thể bị hành hạ đến đâu, ý chí của hắn vẫn không thể bị bẻ gãy. Nhưng trong bóng tối của căn hầm, cơ hội thoát thân dường như ngày càng xa vời. Hắn chỉ có thể chờ đợi, và chịu đựng, cho đến khi thời khắc phản công đến.


Chu Phong bị xích chặt trên chiếc ghế sắt, cơ thể kiệt quệ sau hàng loạt lần bị vắt kiệt tinh và hành hạ không ngừng. Hơi thở của hắn nặng nhọc, mồ hôi chảy dài trên làn da rám nắng, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức. Xà Vương, đứng nhìn từ góc tối, khoát tay ra hiệu dừng lại, giọng trầm lạnh: “Để hắn nghỉ. Ta muốn hắn tỉnh táo để cảm nhận rõ từng giây của đợt tiếp theo.”

Guro, dù đang hăng máu, miễn cưỡng buông tay, ném cây roi gai xuống sàn đá. “Ngươi may mắn đấy, hoàng tử. Nhưng chỉ tạm thời thôi,” hắn gằn giọng, cười nham hiểm trước khi cùng đám thuộc hạ rời khỏi căn hầm. Chu Phong bị bỏ lại một mình trong bóng tối lạnh lẽo, cơ thể trần truồng, xích sắt siết chặt tay chân.

Nhờ sức khỏe phi thường, Chu Phong hồi phục nhanh đến kinh ngạc. Chỉ hai tiếng sau, hơi thở của hắn đã đều đặn trở lại, cơ bắp không còn run rẩy, và trứng dái của hắn đã chứa đầy tinh trùng, sẵn sàng cho một đợt bùng nổ mới. Hắn nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh, ý chí vẫn không hề bị bẻ gãy. “Lũ khốn, ta sẽ khiến chúng mày trả giá gấp bội,” hắn tự nhủ, dù biết tình cảnh hiện tại không cho phép phản kháng.

Cánh cửa hầm bật mở, Guro và đám thuộc hạ quay lại, mang theo khí thế hung tợn hơn trước. Xà Vương đứng phía sau, chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh đuốc, giọng cười lạnh lùng: “Hồi phục nhanh đấy. Tốt, ta muốn xem ngươi chịu được bao lâu nữa.”

Guro bước tới, tay cầm một cây roi gai sắc nhọn, ánh mắt hau háu nhìn cơ thể hoàn mỹ của Chu Phong. Hắn bắt đầu bằng cách quất mạnh một nhát lên lồng ngực của Chu Phong, gai sắt cắm vào da thịt, để lại vết rạch đỏ tươi. Chu Phong nghiến răng, cơ thể giật mạnh trong xích, nhưng không rên lên, ánh mắt đầy căm hận.

Chưa dừng lại, Guro chuyển sang điểm yếu chí mạng của Chu Phong. Hắn dùng tay trái xoắn mạnh một bên núm vú, trong khi tay phải nắm lấy con cu 22cm đã cương cứng trở lại, sục mạnh với tốc độ không thương tiếc. “Lại bắn cho tao xem nào, hoàng tử!” Guro gầm lên, vừa sục vừa xoắn, khiến Chu Phong không thể kìm được khoái cảm mãnh liệt. Hắn rên lên từng tiếng, cơ thể căng cứng, cố chống lại nhưng vô ích.

Xà Vương ra lệnh thêm, một tên thuộc hạ mang tới một chiếc máy rung cấp cao, mạnh hơn bất kỳ loại nào Chu Phong từng đối mặt. Guro đặt máy rung lên đầu cu của hắn, bật công suất tối đa. Tiếng “vù vù” vang lên, kèm theo cảm giác dữ dội khiến Chu Phong gầm lên: “Lũ khốn… dừng lại!” Nhưng Guro chỉ cười lớn, tăng lực xoắn núm vú, đồng thời dùng roi gai quất liên tiếp lên cơ bụng săn chắc của hắn.

Mỗi nhát roi là một lần đau đớn, mỗi lần rung là một đợt khoái cảm không mong muốn. Sau 15 phút hành hạ liên tục, Chu Phong không thể cầm cự. Hắn bắn tinh lần đầu tiên trong đợt này, từng đợt dày đặc văng tung tóe lên sàn đá lạnh, tổng cộng 10 đợt mạnh mẽ. Guro không dừng lại, tiếp tục sục, xoắn núm vú, và quất roi, ép Chu Phong phải chịu đựng thêm.

Đến lần thứ ba trong đợt này, Chu Phong gần như kiệt sức, hơi thở đứt quãng, ánh mắt mờ đi. Guro chuyển sang trứng dái, bóp mạnh từng bên, khiến hắn rên lớn, cơ thể giật mạnh như muốn phá tung xích sắt. “Còn mạnh miệng nữa không?” Guro gầm lên, vừa bóp vừa sục, vừa quất roi lên ngực và bụng.

Sau hàng giờ bị hành hạ, Chu Phong không còn sức phản kháng. Hắn chỉ có thể cắn răng, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn cháy lên ngọn lửa căm hận. Xà Vương bước tới gần, cúi xuống nhìn hắn: “Ngươi vẫn chưa chịu khuất phục sao? Tốt thôi, ta có cả tháng để phá hủy ý chí của ngươi.” Hắn ra lệnh tiếp tục, và một vòng hành hạ mới lại bắt đầu.

Chu Phong, dù kiệt sức, vẫn tự nhủ trong lòng: hắn sẽ không bao giờ khuất phục. Dù cơ thể bị hành hạ đến đâu, ý chí của hắn vẫn không thể bị bẻ gãy. Trong bóng tối của căn hầm, hắn chỉ có thể chờ đợi một cơ hội dù nhỏ nhất để phản công.

Chu Phong bị hành hạ liên tục, cơ thể kiệt quệ nhưng ý chí vẫn không lay chuyển. Hắn bị xích chặt trên chiếc ghế sắt, mồ hôi và tinh trùng vương vãi khắp sàn đá lạnh. Xà Vương, đứng trong bóng tối, giọng cười lạnh lùng: “Ngươi dai sức đấy, hoàng tử. Nhưng ta sẽ khiến ngươi quỳ xin ta.” Guro, tay vẫn còn dính máu và tinh của Chu Phong, cười lớn, sẵn sàng tiếp tục.

Nhưng lần này, Xà Vương ra lệnh dừng lại. “Đủ rồi. Đưa hắn về phòng giam. Để hắn nghỉ một đêm. Ngày mai ta muốn hắn tỉnh táo để cảm nhận nỗi đau đớn hơn nữa.” Guro miễn cưỡng gật đầu, cùng đám thuộc hạ tháo xích, kéo Chu Phong xuống, lôi hắn tới một căn phòng giam nhỏ xíu trong hầm. Hắn bị ném vào góc, cửa sắt khóa chặt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đuốc bên ngoài hắt qua khe cửa.

Dù kiệt sức, Chu Phong vẫn không gục ngã. Sức khỏe phi thường của hắn lại trỗi dậy, chỉ sau vài giờ nghỉ ngơi, cơ thể đã hồi phục một phần. Hắn ngồi dựa vào tường đá lạnh, ánh mắt sắc lạnh, bắt đầu quan sát xung quanh. Phòng giam nhỏ, ẩm thấp, nhưng hắn nhận ra một khe hở nhỏ trên tường, nơi một viên đá có vẻ lỏng lẻo. Hắn âm thầm dùng sức đẩy thử, viên đá khẽ động, để lộ một khoảng trống đủ để luồn tay qua.

Chu Phong biết đây có thể là cơ hội duy nhất. Hắn cẩn thận đào rộng khe hở, từng mảnh đá nhỏ rơi xuống, tạo thành một lối đi hẹp. Sau gần hai tiếng kiên trì, hắn chui qua được, thoát ra một hành lang tối tăm khác của căn hầm. Hắn di chuyển như một bóng ma, tránh ánh mắt của vài tên lính gác đang buồn ngủ.

Hắn tìm thấy một kho vũ khí nhỏ gần đó, lấy một thanh kiếm cũ và một con dao găm. Chu Phong không vội vàng tấn công ngay, hắn biết mình cần hồi phục thêm và tìm cách phá hủy tổ chức này từ bên trong. Hắn ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ. Nhưng bất ngờ, tiếng bước chân vang lên, Guro và vài tên thuộc hạ xuất hiện, dường như phát hiện ra sự biến mất của hắn.

“Thằng khốn đó đâu rồi?!” Guro gầm lên, rút kiếm ra, ánh mắt quét khắp hành lang. Chu Phong nín thở, tay siết chặt vũ khí, chuẩn bị cho một cuộc chiến không khoan nhượng. Hắn biết nếu bị bắt lại, lần này sẽ không còn cơ hội thứ hai. Một trận chiến sinh tử đang đến gần, và Chu Phong sẵn sàng đánh đổi tất cả để giành lại tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip