Chương 35: Dưới ánh nắng và hành trình tái hợp đồng minh
Sau khi tiêu diệt Hắc Vực và cứu Lyria, Chu Phong đã khôi phục được sự bình yên cho Tử Vân và Liên Minh Đại Lục, nhưng hắn không để chiến thắng làm mình chùn bước hay tự mãn. Cơ thể hắn đã hồi phục đáng kể sau những ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi bên dòng suối và trong suối nước nóng của Tử Vân, dù những vết bầm tím trên cơ bụng và lồng ngực vẫn còn mờ nhạt, nhắc nhở hắn về thử thách tàn bạo ở Hắc Phong Sơn. Ý chí thép của Chu Phong không chỉ giúp hắn vượt qua nỗi đau thể xác, mà còn thôi thúc hắn tiếp tục củng cố sức mạnh của Liên Minh, đảm bảo rằng không một mối đe dọa nào có thể trỗi dậy trong thời bình rực rỡ này.
Một buổi sáng sớm, khi ánh nắng đầu ngày chiếu qua những bức tường đá của lâu đài Tử Vân, Chu Phong đứng trong sân huấn luyện, kiểm tra đội Hắc Diệt. Hắn mặc giáp nhẹ, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng chiến binh đang tập luyện với kiếm và giáo. Hắn ra lệnh cho họ tăng cường huấn luyện phản xạ và phối hợp, không muốn bất kỳ sơ hở nào còn sót lại sau trận chiến với Hắc Vực. Kael bước đến bên cạnh, giọng trầm ổn: “Gián điệp báo về, không còn dấu hiệu lớn của Hắc Vực ở phía Nam. Nhưng vài làng nhỏ gần Hắc Phong Sơn báo cáo thấy những nhóm người lạ mặt mặc áo xám xuất hiện rồi biến mất. Có thể là tàn dư.”
Chu Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh băng: “Tàn dư hay kẻ mới, ta không quan tâm. Nếu chúng dám xuất hiện, chúng sẽ chết. Gửi thêm gián điệp, theo dõi sát sao. Ta không muốn bất ngờ lần nữa.” Kael gật đầu: “Hiểu rồi. Nhưng ngươi nên cân nhắc gặp Lyria và Thane. Hải Vân và Lục Phong cần phối hợp chặt chẽ hơn sau chuyện Hắc Vực. Đồng minh phải là một khối thống nhất.” Chu Phong gật nhẹ: “Tốt. Ta sẽ đến Hải Vân gặp Lyria, rồi qua Lục Phong thăm Thane. Chuẩn bị 50 quân Hắc Diệt đi cùng.”
Hắn không trì hoãn, ngay trưa hôm đó, Chu Phong dẫn 50 quân Hắc Diệt rời Tử Vân, cưỡi ngựa đen, hướng về Hải Vân – vùng đất ven biển phía Đông Nam của Liên Minh Đại Lục. Hành trình mất một ngày đường, qua những cánh đồng cỏ trải dài và những con đường đất đỏ dưới ánh nắng gay gắt. Đội quân di chuyển nhanh nhẹn, mang theo cờ Tử Vân tung bay trong gió, biểu tượng của sức mạnh bất khuất. Chu Phong đi đầu, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi đường chân trời, tâm trí vừa nghĩ đến việc củng cố đồng minh, vừa cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào còn sót lại.
Đến Hải Vân vào chiều muộn, ánh nắng vàng rực chiếu lên mặt biển xanh thẳm, sóng vỗ rì rào vào bờ đá. Lyria đứng chờ ở cảng, áo choàng xanh biển tung bay trong gió, nụ cười nhẹ trên môi khi thấy Chu Phong. Hắn xuống ngựa, bước đến, giọng trầm lạnh: “Hải Vân thế nào sau Hắc Vực?” Lyria nghiêng đầu, đáp: “Bờ biển đã được tăng cường. Tàu chiến tuần tra ngày đêm, không còn dấu hiệu của Hắc Vực. Nhưng ta vẫn lo – chúng từng tấn công bất ngờ, bắt ta dễ dàng. Ta cần lời khuyên của ngươi để phòng thủ tốt hơn.” Chu Phong gật đầu: “Tăng gián điệp trên biển, bố trí tháp canh ở các đảo nhỏ. Đừng để kẻ thù có chỗ ẩn nấp.”
Lyria dẫn hắn vào pháo đài Hải Vân – một công trình bằng đá trắng vững chãi nhìn ra biển. Họ ngồi trong phòng họp, trước một bàn gỗ lớn phủ bản đồ vùng duyên hải. Chu Phong chỉ vào các điểm chiến lược: “Đặt đội tuần tra ở đây và đây. Nếu có tàu lạ, đánh chìm ngay. Hải Vân là cửa ngõ phía Đông, không được để lọt.” Lyria gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Ngươi đúng là người lãnh đạo bẩm sinh, Chu Phong. Ta sẽ làm theo. Nhưng ngươi thì sao? Sau Hắc Phong Sơn, ngươi có ổn không?” Hắn nhếch môi: “Ổn. Vài vết thương không là gì. Quan trọng là Tử Vân và Liên Minh an toàn.”
Lyria cười khẽ: “Ngươi cứng đầu thật. Nhưng ta biết ơn vì điều đó. Ở lại đây tối nay đi, Hải Vân có rượu ngon và gió biển mát lành – ngươi xứng đáng được thư giãn.” Chu Phong gật nhẹ: “Ta sẽ ở lại, nhưng không phải để thư giãn. Ta muốn kiểm tra đội tàu của ngươi.” Lyria bật cười, nhưng không phản đối, dẫn hắn ra cảng khi ánh hoàng hôn buông xuống. Họ đi qua những con tàu chiến neo đậu, Chu Phong kiểm tra từng chi tiết: dây neo, buồm, và kho vũ khí. Hắn ra lệnh cho đội Hắc Diệt phối hợp với thủy quân Hải Vân tập luyện một bài diễn tập phòng thủ, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng.
Đêm đó, dưới ánh trăng chiếu sáng mặt biển, Chu Phong đứng trên bờ đá, nhìn sóng vỗ, Huyết Phong bên hông. Lyria đứng cạnh, giọng nhẹ: “Ngươi không bao giờ nghỉ ngơi thật sao?” Hắn đáp: “Nghỉ ngơi là để chuẩn bị, không phải để quên đi trách nhiệm.” Lyria gật đầu, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ: “Ta hiểu. Hải Vân sẽ mạnh hơn nhờ ngươi.” Họ đứng đó một lúc, gió biển thổi qua, mang theo hơi mặn làm hắn tỉnh táo hơn.
Sáng hôm sau, Chu Phong rời Hải Vân, tiếp tục hành trình đến Lục Phong – vùng đất đồi núi phía Tây Tử Vân, nơi Thane cai quản. Hành trình mất hai ngày, qua những con đường gồ ghề và rừng thưa dưới ánh nắng chói chang. Đội Hắc Diệt di chuyển không ngừng, mang theo tinh thần thép của Tử Vân. Đến Lục Phong vào trưa ngày thứ hai, Chu Phong thấy Thane đứng chờ ở cổng pháo đài – một công trình bằng gỗ và đá thô sơ nhưng vững chắc, nằm giữa những ngọn đồi xanh mướt.
Thane bước đến, vỗ mạnh vai Chu Phong, cười lớn: “Hoàng tử đến rồi! Lục Phong mở tiệc đón ngươi đây!” Chu Phong nhíu mày, đẩy tay gã ra: “Ta không đến để tiệc tùng. Lục Phong thế nào sau Hắc Vực?” Thane nhún vai, giọng sang sảng: “Yên bình! Quân Lục Phong đã quét sạch rừng gần Hắc Phong Sơn, không thấy lũ áo đen đâu nữa. Nhưng ta nghe ngươi đập tan chúng ở đó – kể ta nghe đi!” Chu Phong lạnh lùng: “Hắc Vực xong rồi. Ta đến để chắc chắn Lục Phong sẵn sàng nếu có kẻ thù mới.”
Thane dẫn hắn vào pháo đài, qua sân huấn luyện nơi quân Lục Phong đang tập luyện với rìu và khiên. Chu Phong quan sát, ra lệnh: “Tăng tốc độ phản xạ. Nếu kẻ thù phục kích, các ngươi phải chặn ngay từ đầu.” Thane gật đầu, hô lớn cho quân lính thực hiện. Họ ngồi trong đại sảnh gỗ, trước một bàn dài phủ bản đồ vùng đồi núi. Chu Phong chỉ vào các con đường mòn: “Đặt trạm gác ở đây và đây. Nếu có kẻ lạ, báo ngay về Tử Vân. Lục Phong là tuyến phòng thủ phía Tây, không được lơ là.”
Thane cười lớn: “Ngươi nghiêm khắc thật! Nhưng ta thích thế. Lục Phong sẽ làm theo. Ở lại đây tối nay đi, ta có thịt nướng và rượu mạnh – không say không về!” Chu Phong nhíu mày: “Ta ở lại để kiểm tra quân, không phải để say.” Thane vỗ tay: “Tùy ngươi! Nhưng anh em phải vui một chút chứ!” Đêm đó, Thane mở tiệc trong pháo đài, nhưng Chu Phong chỉ ngồi một góc, ánh mắt sắc lạnh quan sát quân Lục Phong, từ chối rượu mà Thane ép uống.
Khi ánh trăng lên cao, Chu Phong đứng ngoài pháo đài, nhìn đồi núi Lục Phong, Huyết Phong bên hông. Thane bước đến, giọng trầm hơn: “Ngươi ổn không? Sau Hắc Vực, ta lo ngươi kiệt sức.” Chu Phong đáp: “Ta ổn. Quan trọng là Liên Minh mạnh. Ngươi cứ làm tốt việc của mình.” Thane gật đầu: “Hiểu rồi. Lục Phong luôn sẵn sàng vì ngươi.”
Sáng hôm sau, Chu Phong trở về Tử Vân, mang theo sự yên tâm rằng Hải Vân và Lục Phong đã được củng cố. Hắn triệu tập Kael, giọng trầm lạnh: “Đồng minh đã sẵn sàng. Tăng cường huấn luyện Hắc Diệt, theo dõi tàn dư Hắc Vực. Ta muốn Tử Vân bất khả xâm phạm.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa tái hợp và củng cố đồng minh, giờ đây tiếp tục bảo vệ Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.
Sau khi củng cố liên minh với Hải Vân và Lục Phong, Chu Phong trở về Tử Vân với niềm tin rằng thời bình rực rỡ của Liên Minh Đại Lục đã được bảo vệ vững chắc hơn bao giờ hết. Hành trình tái hợp đồng minh không chỉ giúp hắn kiểm tra sự sẵn sàng của Lyria và Thane, mà còn là cơ hội để hắn khẳng định lại vai trò lãnh đạo của mình trong việc giữ gìn hòa bình. Những vết thương từ trận chiến ở Hắc Phong Sơn đã lành dần, dù cơ thể hắn vẫn mang dấu tích của những cú đấm và sự hành hạ tàn bạo từ thử thách với Garok. Nhưng Chu Phong không để những vết sẹo đó làm mình chùn bước – chúng là minh chứng cho ý chí thép của hắn, một ngọn lửa không bao giờ tắt, sẵn sàng bùng cháy để đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào.
Một buổi chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những bức tường đá của lâu đài Tử Vân, Chu Phong đứng trên sân huấn luyện, quan sát đội Hắc Diệt thực hiện các bài tập chiến đấu. Hắn mặc giáp nhẹ, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng động tác của các chiến binh. Hắn ra lệnh tăng cường huấn luyện phối hợp nhóm, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phản ứng nhanh trước các cuộc tấn công bất ngờ – bài học từ Hắc Vực vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn. Kael đứng bên cạnh, báo cáo: “Gián điệp từ phía Nam không thấy dấu hiệu lớn của Hắc Vực, nhưng những nhóm áo xám ở gần Hắc Phong Sơn vẫn xuất hiện thoáng qua. Chúng không để lại manh mối rõ ràng, nhưng ta nghi ngờ chúng không phải tàn dư thông thường.”
Chu Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh băng: “Áo xám? Hắc Vực mặc áo đen. Có thể là một thế lực mới, hoặc kẻ nào đó lợi dụng sự sụp đổ của Hắc Vực. Gửi thêm gián điệp, theo dõi sát sao. Ta muốn biết chúng là ai, từ đâu đến, và muốn gì.” Kael gật đầu: “Hiểu rồi. Ta sẽ tăng cường đội do thám ở vùng núi. Nhưng ngươi nên nghỉ ngơi thêm, Chu Phong. Cơ thể ngươi vừa hồi phục, đừng ép mình quá.” Chu Phong nhếch môi: “Nghỉ ngơi là để chuẩn bị, không phải để trốn tránh. Ta ổn. Tiếp tục đi.”
Hắn không ở lại sân huấn luyện lâu, mà trở về đại sảnh để nghiên cứu bản đồ Liên Minh Đại Lục. Hắn trải bản đồ lên bàn đá lớn, ánh mắt tập trung vào vùng phía Nam – nơi Hắc Phong Sơn nằm, và những khu vực lân cận như rừng sâu, đồng cỏ, và bờ biển Hải Vân. Hắn đánh dấu những điểm mà gián điệp báo cáo về nhóm áo xám, cố gắng tìm ra một mô hình hay dấu hiệu nào đó. “Nếu không phải Hắc Vực, thì là ai?” hắn tự hỏi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mỗi nhịp như một lời nhắc nhở rằng hòa bình luôn mong manh.
Đêm đó, khi ánh sao lấp lánh trên bầu trời Tử Vân, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn xuống thành phố yên bình. Huyết Phong sáng rực bên hông, phản chiếu ánh sao như một lời cảnh báo cho bất kỳ kẻ thù nào dám đến gần. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn đang suy nghĩ thì một tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên từ cổng thành. Một trinh sát lao vào, quỳ trước hắn, giọng hổn hển: “Hoàng tử! Tin khẩn từ Lục Phong! Thane gửi thư – một đội tuần tra bị tấn công ở vùng đồi phía Tây, gần biên giới Hắc Phong Sơn. Kẻ tấn công mặc áo xám, không để lại dấu vết rõ ràng, nhưng chúng để lại một mảnh giấy.”
Chu Phong nhận mảnh giấy từ tay trinh sát, mở ra đọc. Dòng chữ nguệch ngoạc viết: “Hắc Vực chỉ là khởi đầu. Chu Phong, ngươi không thể bảo vệ tất cả.” Hắn siết chặt mảnh giấy, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ xen lẫn cảnh giác. “Một mối đe dọa mới,” hắn thì thào, giọng trầm lạnh như lưỡi kiếm. Hắn ra lệnh: “Triệu tập Kael, Lyria, và Thane ngay lập tức. Ta muốn họ ở Tử Vân trước bình minh.”
Khi ánh sao vẫn còn sáng trên bầu trời, Kael là người đầu tiên đến, theo sau là Lyria từ Hải Vân và Thane từ Lục Phong, cả ba đều cưỡi ngựa phi nước đại đến đại sảnh. Chu Phong đứng trước bàn đá, mảnh giấy đặt giữa bản đồ, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng đồng minh. “Hắc Vực đã xong, nhưng một kẻ mới xuất hiện. Chúng mặc áo xám, tấn công đội tuần tra của Thane, và để lại lời thách thức này,” hắn nói, chỉ vào mảnh giấy. “Chúng biết ta, và chúng muốn thử sức Liên Minh.”
Thane đấm tay xuống bàn, gầm lên: “Lũ khốn! Chúng giết năm người của ta, rồi biến mất như ma! Ta muốn dẫn quân quét sạch ngay!” Lyria nhíu mày: “Nếu chúng không phải Hắc Vực, thì là ai? Có thể là kẻ thù cũ, hay một thế lực mới muốn chiếm lấy khoảng trống Hắc Vực để lại.” Kael trầm ngâm: “Chúng để lại lời nhắn, nghĩa là chúng muốn ngươi chú ý, Chu Phong. Đây có thể là bẫy, hoặc một lời tuyên chiến. Ta đề nghị tăng cường phòng thủ ở cả ba vùng, đồng thời gửi đội do thám chuyên sâu.”
Chu Phong gật đầu: “Đồng ý. Thane, tăng gác ở Lục Phong, đặc biệt là vùng đồi phía Tây. Lyria, tuần tra bờ biển chặt chẽ hơn, kẻ thù có thể đến từ biển. Kael, dẫn 200 quân Hắc Diệt đi cùng ta đến vùng đồi ngay ngày mai. Ta muốn tự mình kiểm tra.” Thane cười lớn: “Ngươi đi với ta luôn à? Tốt! Lục Phong sẽ cho chúng thấy địa ngục!” Lyria gật đầu: “Hải Vân sẽ sẵn sàng. Cẩn thận, Chu Phong.” Kael thêm: “Ta sẽ chuẩn bị quân ngay.”
Hắn không nghỉ ngơi thêm phút nào, ra lệnh cho đội Hắc Diệt chuẩn bị suốt đêm. Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống Tử Vân, Chu Phong dẫn 200 quân Hắc Diệt cùng Kael, cưỡi ngựa đen hướng về Lục Phong. Hành trình mất hai ngày, qua đồng cỏ và rừng thưa dưới ánh nắng gay gắt. Đội quân di chuyển nhanh, mang theo cờ Tử Vân tung bay, biểu tượng của sức mạnh bất khuất. Chu Phong đi đầu, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi đường chân trời, tâm trí sẵn sàng cho bất kỳ mối nguy nào.
Đến vùng đồi phía Tây Lục Phong vào trưa ngày thứ hai, Chu Phong thấy dấu vết của trận tấn công: máu khô trên cỏ, vài mũi tên gãy, và dấu chân mờ nhạt dẫn vào rừng sâu. Thane chờ sẵn, dẫn hắn đến hiện trường. “Chúng tấn công từ đây,” Thane chỉ vào một bụi cây rậm, giọng trầm: “Nhanh như chớp, không để lại xác hay vũ khí nào của chúng.” Chu Phong quỳ xuống, kiểm tra dấu chân, ánh mắt lạnh băng: “Chúng có tổ chức, không phải đám ô hợp. Theo dấu này, chúng ta sẽ tìm ra.”
Hắn dẫn đội Hắc Diệt và quân Lục Phong theo dấu chân vào rừng sâu, mang theo đuốc dù trời vẫn sáng. Lối mòn dẫn đến một hang đá nhỏ ẩn sau cây cối rậm rạp. Chu Phong ra hiệu dừng lại, quan sát: “Đây là nơi chúng ẩn nấp.” Hắn bước vào hang, Huyết Phong trong tay, đội quân theo sau. Bên trong, hang trống rỗng, nhưng một mảnh giấy khác nằm trên đá, viết: “Chu Phong, ngươi đến muộn. Chúng ta đã đi. Gặp lại ở nơi ngươi không ngờ tới.” Hắn siết chặt mảnh giấy, gầm lên: “Lũ chuột nhắt! Chúng đang chơi trò trốn tìm.”
Kael kiểm tra hang, báo cáo: “Không có dấu vết lớn, nhưng chúng để lại lời nhắn – chúng muốn kéo dài trò này.” Thane đấm vào tường đá: “Ta sẽ moi chúng ra!” Chu Phong lạnh lùng: “Không cần vội. Chúng muốn ta đuổi theo, ta sẽ để chúng tự lộ diện. Quay về Lục Phong, tăng gác. Ta sẽ chờ chúng ở Tử Vân.”
Họ trở về pháo đài Lục Phong, Chu Phong ngồi trong đại sảnh gỗ với Thane và Kael, thảo luận kế hoạch. “Chúng biết ta sẽ phản ứng. Ta muốn đặt bẫy,” hắn nói, giọng trầm lạnh. “Kael, gửi tin giả rằng ta bị thương nặng ở Lục Phong, không về Tử Vân được. Thane, giả vờ tăng quân ở đây. Chúng sẽ tấn công, và ta sẽ chờ sẵn.” Thane cười lớn: “Thông minh! Lũ áo xám sẽ sa lưới!” Kael gật đầu: “Ta sẽ lo tin giả.”
Đêm đó, dưới ánh sao sáng rực, Chu Phong đứng ngoài pháo đài Lục Phong, nhìn đồi núi, Huyết Phong bên hông. Hắn siết chặt tay, tự nhủ: “Hắc Vực xong, nhưng kẻ mới này sẽ không dễ. Ta sẽ khiến chúng hối hận.” Trở về Tử Vân sau đó, hắn triệu tập Lyria, giọng trầm lạnh: “Kẻ thù mới xuất hiện. Chuẩn bị Hải Vân. Ta sẽ đặt bẫy ở Tử Vân.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa phát hiện dấu hiệu của mối đe dọa mới, giờ đây sẵn sàng đối mặt, bảo vệ Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip