Chương 36: Dưới ánh đuốc và cạm bẫy trong đêm


Sau khi phát hiện dấu hiệu của một mối đe dọa mới – những kẻ áo xám bí ẩn để lại lời thách thức ở Lục Phong – Chu Phong trở về Tử Vân với quyết tâm không để bất kỳ kẻ nào làm lung lay thời bình rực rỡ mà hắn đã đổ máu để bảo vệ. Hành trình điều tra ở vùng đồi phía Tây và mảnh giấy trong hang đá cho thấy kẻ thù mới này không chỉ có tổ chức mà còn am hiểu về hắn, đủ để chơi trò trốn tìm và khiêu khích. Ý chí thép của Chu Phong không chỉ được tôi luyện qua những trận chiến đẫm máu với Hắc Vực, mà giờ đây còn bùng cháy mạnh mẽ hơn khi đối mặt với một kẻ thù ẩn mình trong bóng tối. Hắn quyết định đặt bẫy, biến Tử Vân thành chiến trường để dụ kẻ áo xám lộ diện và tiêu diệt chúng một lần và mãi mãi.

Ngay khi trở về lâu đài vào buổi chiều, Chu Phong triệu tập Kael vào đại sảnh. Hắn đứng trước bàn đá lớn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, giọng trầm lạnh vang lên: “Kẻ áo xám không phải Hắc Vực, nhưng chúng biết ta quá rõ. Chúng muốn ta đuổi theo, ta sẽ khiến chúng tự đến. Tin giả rằng ta bị thương nặng ở Lục Phong đã được gửi chưa?” Kael gật đầu: “Đã gửi qua gián điệp đến các làng gần Hắc Phong Sơn và vùng đồi Lục Phong. Tin đồn đang lan ra – Chu Phong bị phục kích, không về Tử Vân được, đang dưỡng thương ở pháo đài Thane. Thane cũng tăng quân ở đó như kế hoạch.” Chu Phong nhếch môi: “Tốt. Chúng sẽ nghĩ ta yếu, và Tử Vân không phòng thủ. Chuẩn bị 300 quân Hắc Diệt, ẩn mình trong thành. Ta muốn chúng sa lưới.”

Hắn không nghỉ ngơi, lập tức kiểm tra phòng thủ Tử Vân. Chu Phong đi qua các bức tường thành, kiểm tra tháp canh, kho vũ khí, và cổng chính. Hắn ra lệnh tăng cường cung thủ trên tường, nhưng yêu cầu họ ẩn mình, chỉ để lại vài lính gác lộ diện như thể thành đang thiếu người. Hắn dẫn Kael xuống hầm bí mật dưới lâu đài – một mạng lưới đường hầm được xây từ thời chiến tranh cũ – và bố trí 100 quân Hắc Diệt mai phục ở đó, sẵn sàng tấn công từ bên trong khi kẻ thù xâm nhập. “Chúng sẽ đến vào ban đêm,” Chu Phong nói, ánh mắt lạnh băng: “Ta muốn từng tên bị giết trước khi chúng kịp hiểu chuyện gì xảy ra.”

Đêm đó, khi ánh trăng bị mây che khuất, Tử Vân chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Chu Phong đứng trên tường thành, mặc giáp nhẹ, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh quét qua đồng cỏ phía xa. Hắn cố tình để vài ngọn đuốc cháy yếu ở cổng thành, tạo vẻ sơ hở. Kael đứng cạnh, thì thào: “Ngươi chắc chúng sẽ đến chứ?” Chu Phong đáp: “Chúng khiêu khích ta, chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Chờ đi.”

Gần nửa đêm, một bóng đen di chuyển từ phía rừng sâu gần thành. Chu Phong nhíu mày, ra hiệu cho Kael im lặng. Hơn 50 tên áo xám xuất hiện, di chuyển lặng lẽ như bóng ma, mang theo dao găm, kiếm ngắn, và dây thừng. Chúng tiến đến cổng thành, tưởng rằng Tử Vân không phòng thủ. Một tên ra hiệu, và chúng leo tường bằng dây móc, nhanh nhẹn và có tổ chức. Chu Phong đứng yên, ánh mắt lạnh băng theo dõi, để chúng vào sâu hơn.

Khi đám áo xám vượt qua tường thành và tụ tập ở sân chính, Chu Phong thổi còi – tín hiệu đã định. Từ hầm bí mật, 100 quân Hắc Diệt lao ra, kiếm và giáo sáng loé dưới ánh đuốc, chém vào đám áo xám từ phía sau. Đồng thời, cung thủ trên tường bắn tên như mưa, hạ gục hàng chục tên trong tích tắc. Chu Phong nhảy xuống từ tháp canh, Huyết Phong chém xuống, cắt đôi tên gần nhất trước khi gã kịp hét lên. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ sân đá.

Trận chiến bùng nổ trong bóng tối. Đội Hắc Diệt phối hợp chặt chẽ, bao vây và tiêu diệt kẻ thù với tốc độ kinh người. Chu Phong di chuyển như cơn lốc, chém hạ hàng chục tên, máu loang đỏ dưới chân. Một gã to lớn – có vẻ là chỉ huy – lao ra từ đám hỗn loạn, tay cầm búa chiến, gầm lên: “Chu Phong! Ngươi không bị thương sao?!” Hắn nhếch môi: “Ngươi quá tin vào tin đồn.” Huyết Phong va chạm búa, tia lửa bắn ra. Gã mạnh mẽ, mỗi đòn làm đất rung, nhưng Chu Phong nhanh hơn, né tránh và chém một nhát ngang, cắt sâu vào vai gã. Máu phun ra, gã gầm lên, tung đòn cuối, nhưng Chu Phong đâm kiếm xuyên ngực, kết thúc gã trong tích tắc.

Đám áo xám hoảng loạn khi chỉ huy ngã xuống, cố chạy trốn, nhưng đội Hắc Diệt không để sót ai. Tiếng hét và tiếng kiếm vang vọng, rồi im lặng trở lại khi tên cuối cùng bị hạ gục. Chu Phong đứng giữa sân, thở đều, ánh mắt lạnh băng quét qua đống xác. Hắn lục soát xác gã chỉ huy, tìm thấy một mảnh giấy ghi: “Hắc Tinh ra lệnh: tiêu diệt Chu Phong, chiếm Tử Vân.” Hắn nhíu mày, đưa cho Kael: “Hắc Tinh? Một tổ chức mới. Chúng ta chưa xong.”

Kael kiểm tra mảnh giấy, giọng trầm: “Hắc Tinh… không nghe quen. Có thể là kẻ đứng sau Hắc Vực, hoặc một thế lực khác. Chúng ta cần điều tra.” Chu Phong gật đầu: “Đốt xác, gửi tin cho Thane và Lyria. Ta muốn họ đến Tử Vân ngay. Hắc Tinh sẽ không dừng lại đâu.” Đội Hắc Diệt châm lửa, ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi đống xác thành tro bụi dưới ánh đuốc lập lòe.

Sáng hôm sau, Lyria và Thane đến Tử Vân. Chu Phong triệu tập họ vào đại sảnh, mảnh giấy Hắc Tinh đặt trên bàn. “Kẻ áo xám là Hắc Tinh. Chúng tấn công đêm qua, nghĩ ta yếu. Ta đã đặt bẫy, tiêu diệt hết, nhưng đây chỉ là khởi đầu,” hắn nói, giọng trầm lạnh. Thane đấm bàn: “Lại một lũ chuột nhắt! Ta sẽ đập tan chúng!” Lyria nhíu mày: “Hắc Tinh… Nếu chúng biết đặt bẫy dụ ngươi, chúng không đơn giản. Hải Vân sẽ tăng cường tuần tra.” Kael thêm: “Ta đề nghị gửi gián điệp khắp Liên Minh. Chúng ta cần biết Hắc Tinh là ai, ở đâu.”

Chu Phong gật đầu: “Đồng ý. Thane, tăng gác ở Lục Phong. Lyria, tuần tra biển. Kael, dẫn gián điệp đi khắp phía Nam. Ta sẽ ở Tử Vân, chuẩn bị quân. Hắc Tinh muốn chiếm thành, ta sẽ cho chúng thấy cái giá phải trả.” Hắn ra lệnh xong, bước ra sân huấn luyện, kiểm tra đội Hắc Diệt, ánh mắt sắc lạnh không dao động.

Đêm đó, dưới ánh sao sáng rực, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn đồng cỏ xa, Huyết Phong bên hông. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn siết chặt tay, tự nhủ: “Hắc Tinh, các ngươi dám thách thức ta? Ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã đặt chân đến đây.” Ý chí thép của hắn không chỉ là sức mạnh thể chất, mà là ngọn lửa cháy mãi, sẵn sàng thiêu rụi bất kỳ kẻ thù nào dám đối đầu.

Hắn quay vào lâu đài, triệu tập một cuộc họp nhỏ với Kael. “Ta muốn xây thêm hầm bí mật và bẫy quanh thành. Nếu Hắc Tinh đến lần nữa, chúng sẽ không có đường thoát,” hắn nói, giọng trầm lạnh. Kael gật đầu: “Ta sẽ gọi thợ xây ngay. Nhưng ngươi nên nghỉ ngơi, Chu Phong. Trận đêm qua không dễ.” Chu Phong nhếch môi: “Ta nghỉ khi Hắc Tinh bị xóa sổ.”

Những ngày tiếp theo, Chu Phong giám sát việc xây dựng: hầm mới được đào sâu hơn, bẫy gai và hố chông được bố trí quanh thành, cung thủ được huấn luyện bắn trong bóng tối. Hắn không để Tử Vân có bất kỳ sơ hở nào. Lyria gửi tin từ Hải Vân: “Không thấy tàu lạ, nhưng ta tăng gác ở các đảo nhỏ.” Thane báo từ Lục Phong: “Vùng đồi yên ổn, nhưng ta sẵn sàng quân nếu ngươi cần.”

Một đêm, khi ánh đuốc cháy sáng trên tường thành, Chu Phong đứng nhìn bầu trời đầy sao, Huyết Phong bên hông. Hắn nghe tiếng bước chân nhẹ, quay lại thấy Lyria. “Ngươi đến làm gì?” hắn hỏi, giọng lạnh lùng. Lyria cười khẽ: “Kiểm tra Tử Vân. Ngươi làm tốt lắm, Chu Phong. Hắc Tinh sẽ không dễ vượt qua.” Hắn gật đầu: “Chúng sẽ không có cơ hội. Ta sẽ chờ chúng.”

Dưới ánh đuốc và sao đêm, Chu Phong siết chặt Huyết Phong, ánh mắt lạnh băng hướng về phía xa. Một vị hoàng tử bất khuất, vừa đặt bẫy tiêu diệt kẻ áo xám, giờ đây chuẩn bị cho mối đe dọa mới từ Hắc Tinh, bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.

Sau trận chiến đêm ở Tử Vân, nơi Chu Phong đặt bẫy tiêu diệt đám áo xám của Hắc Tinh, hắn càng củng cố quyết tâm bảo vệ Liên Minh Đại Lục khỏi bất kỳ mối đe dọa nào. Mảnh giấy ghi “Hắc Tinh ra lệnh: tiêu diệt Chu Phong, chiếm Tử Vân” tìm thấy trên xác gã chỉ huy là minh chứng rằng kẻ thù mới này không chỉ nguy hiểm mà còn nhắm trực tiếp vào hắn và trung tâm quyền lực của Liên Minh. Ý chí thép của Chu Phong không chỉ giúp hắn vượt qua những trận chiến đẫm máu, mà còn thôi thúc hắn truy lùng tận gốc rễ của Hắc Tinh trước khi chúng kịp tổ chức một cuộc tấn công lớn hơn. Thời bình rực rỡ của Tử Vân và các vùng đồng minh không được phép bị xâm phạm, và Chu Phong sẵn sàng đổ máu để đảm bảo điều đó.

Sáng hôm sau trận chiến, khi ánh bình minh chiếu qua những bức tường đá của lâu đài Tử Vân, Chu Phong triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh. Hắn đứng trước bàn đá lớn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, giọng trầm lạnh vang lên: “Hắc Tinh đã tấn công Tử Vân và thất bại. Nhưng chúng sẽ không dừng lại. Mảnh giấy này cho thấy chúng có kế hoạch lớn, và ta muốn biết chúng ẩn nấp ở đâu, ai đứng sau, và sức mạnh thực sự của chúng.” Hắn đặt mảnh giấy lên bàn, cạnh bản đồ Liên Minh Đại Lục, ngón tay chỉ vào vùng phía Nam – nơi Hắc Phong Sơn và các khu rừng lân cận từng là cứ điểm của Hắc Vực. “Ta nghi ngờ chúng có căn cứ gần đây. Kael, gián điệp báo gì mới?”

Kael bước lên, giọng trầm ổn: “Đội do thám ở vùng đồi Lục Phong và Hắc Phong Sơn báo cáo thấy dấu chân và vết lửa trại trong Rừng Đen – một khu rừng gần biên giới phía Nam. Không ai dám vào sâu vì rừng quá rậm và có tin đồn về thú dữ. Nhưng dấu vết cho thấy hoạt động của một nhóm lớn, có thể là Hắc Tinh.” Lyria nhíu mày, thêm vào: “Hải Vân không thấy tàu lạ, nhưng nếu chúng ở Rừng Đen, chúng có thể tiếp cận từ đất liền. Ta sẽ gửi tàu tuần tra gần bờ phía Nam để hỗ trợ.” Thane đấm tay xuống bàn, cười lớn: “Rừng Đen à? Để ta dẫn quân Lục Phong vào, đốt sạch lũ chuột nhắt đó!”

Chu Phong lắc đầu, ánh mắt lạnh băng: “Không vội. Rừng Đen không phải nơi để xông vào mù quáng. Nếu Hắc Tinh chọn đó làm căn cứ, chúng biết địa hình hơn ta. Ta sẽ dẫn 150 quân Hắc Diệt đi trước, điều tra và tiêu diệt nếu cần. Kael, chuẩn bị gián điệp đi cùng. Lyria, tuần tra bờ biển. Thane, giữ Lục Phong sẵn sàng, nhưng đừng hành động cho đến khi ta ra lệnh.” Thane nhún vai: “Ngươi nghiêm khắc thật, nhưng ta nghe!” Lyria gật đầu: “Cẩn thận, Chu Phong. Rừng Đen không chỉ có kẻ thù – nó nguy hiểm theo cách riêng.”

Hắn không trì hoãn, dành cả ngày chuẩn bị. Chu Phong kiểm tra vũ khí của đội Hắc Diệt, chọn 150 chiến binh tinh nhuệ nhất, mang theo kiếm, giáo, cung tên, đuốc, và dây thừng. Hắn mặc giáp nhẹ, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh không dao động khi ra lệnh: “Chúng ta đi vào Rừng Đen để săn kẻ thù. Không được lơ là, không để sót dấu vết.” Đội quân gật đầu, mang theo cờ Tử Vân, sẵn sàng cho hành trình nguy hiểm.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Chu Phong dẫn đội Hắc Diệt rời Tử Vân, cưỡi ngựa đen hướng về Rừng Đen – khu rừng nổi tiếng với tán lá dày đặc và những câu chuyện ma quái. Hành trình mất ba ngày, qua đồng cỏ, đồi thấp, và những con đường đất gồ ghề dưới ánh nắng gay gắt. Đội quân di chuyển nhanh nhẹn, mang theo tinh thần thép của Tử Vân, không một lời phàn nàn dù biết điểm đến đầy rủi ro. Chu Phong đi đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua đường chân trời, cảm giác nguy hiểm mơ hồ khiến máu trong người hắn sôi sục.

Đến rìa Rừng Đen vào chiều ngày thứ ba, ánh nắng hầu như không xuyên qua được tán lá dày, tạo nên một không gian tối tăm và ẩm ướt. Cây cối cao lớn, cành khô đan xen, tiếng gió rít qua lá như lời thì thào của ma quỷ. Chu Phong ra lệnh dựng trại tạm trên một gò đất cao, quan sát toàn cảnh. Hắn nhíu mày, tự nhủ: “Nếu Hắc Tinh ở đây, chúng đã chọn nơi hoàn hảo để ẩn mình.” Hắn chia đội quân thành ba nhóm: một nhóm 60 người do hắn dẫn, đi sâu vào rừng; hai nhóm còn lại tuần tra hai bên sườn, tìm kiếm dấu vết.

Khi ánh sáng nhạt dần, Chu Phong dẫn nhóm của mình tiến vào trung tâm Rừng Đen, mang theo đuốc để soi sáng bóng tối dày đặc. Đội Hắc Diệt di chuyển lặng lẽ, chỉ có tiếng bước chân và tiếng côn trùng râm ran vang lên. Hắn dừng lại trước một con suối nhỏ, nước đen kịt chảy chậm giữa rừng, và ra hiệu lục soát. Một tên Hắc Diệt phát hiện vết cắt trên cây – dấu hiệu của lưỡi dao – dẫn đến một lối mòn ẩn sau bụi gai. “Đây rồi,” Chu Phong thì thào, ánh mắt sáng lên với ngọn lửa chiến đấu, tay siết chặt Huyết Phong. Hắn ra lệnh: “Theo lối này. Chuẩn bị chiến đấu.”

Lối mòn dẫn họ đến một trại nhỏ của Hắc Tinh, ẩn sâu trong rừng: lều vải xám, bàn gỗ chất đầy bản đồ, và khoảng 70 tên áo xám đang tụ tập quanh đống lửa. Chúng giật mình khi thấy Chu Phong và đội Hắc Diệt xông vào từ bóng tối. “Giết chúng!” hắn gầm lên, lao tới, Huyết Phong chém xuống, cắt đôi tên gần nhất trước khi gã kịp rút kiếm. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ đất rừng. Đội Hắc Diệt nhập cuộc, tiếng kiếm va chạm vang vọng, tiếng hét của kẻ thù hòa lẫn với tiếng gió rít qua cây.

Trận chiến diễn ra ác liệt trong bóng tối. Đám áo xám chống trả quyết liệt, dùng dao găm và kiếm ngắn tấn công dồn dập, nhưng đội Hắc Diệt vượt trội về kỹ năng và phối hợp. Chu Phong di chuyển như cơn lốc, chém hạ hàng chục tên, máu loang đỏ dưới chân. Khi một nhóm năm tên định dùng dây thừng phục kích từ phía sau, hắn đã đoán trước, xoay người chém ngang, cắt đứt dây và tay một tên cùng lúc. Bốn tên còn lại lao tới, nhưng Huyết Phong đâm xuyên ngực chúng, kết thúc nhanh gọn. “Các ngươi không thoát được,” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua trại.

Giữa trận chiến, một gã cao lớn – rõ ràng là chỉ huy – bước ra từ lều chính, tay cầm trường kiếm, giọng trầm đục: “Chu Phong, ngươi tìm đến tận đây sao? Hắc Tinh sẽ không để ngươi sống!” Gã lao tới, kiếm chém xuống, Chu Phong nhảy lùi, Huyết Phong va chạm trường kiếm, tia lửa bắn ra. Gã mạnh mẽ, mỗi nhát chém làm đất rung, nhưng Chu Phong nhanh hơn, né tránh và phản đòn chính xác. Khi gã vung kiếm quá đà, hắn chém một nhát ngang, cắt sâu vào ngực gã, máu đen phun ra. Gã gầm lên, cố tung đòn cuối, nhưng Chu Phong đâm kiếm xuyên tim, kết thúc gã trong tích tắc.

Trại rơi vào im lặng khi đội Hắc Diệt tiêu diệt hết kẻ thù. Chu Phong lục soát lều chính, tìm thấy một cuộn giấy ghi chi tiết kế hoạch của Hắc Tinh: “Tấn công Tử Vân, Hải Vân, Lục Phong đồng thời sau khi hạ Chu Phong.” Một dòng chữ khác viết: “Căn cứ chính ở Hẻm Vực Xám, chuẩn bị lực lượng cuối cùng.” Hắn nhíu mày, siết chặt cuộn giấy: “Hẻm Vực Xám. Chúng ta sẽ đến đó.” Hắn ra lệnh: “Đốt trại. Mang tất cả về Tử Vân.”

Đội Hắc Diệt châm lửa, ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi trại thành tro bụi. Trên đường về, họ dừng lại bên con suối đen, ánh bình minh chiếu lên mặt nước. Chu Phong ngồi trên một tảng đá, Huyết Phong đặt cạnh, ánh mắt nhìn dòng suối, tâm trí hướng về Hẻm Vực Xám. Hắn tự nhủ: “Hắc Tinh muốn chiến tranh, ta sẽ cho chúng chiến tranh.” Trở về Tử Vân, hắn triệu tập Kael, Lyria, và Thane, giọng trầm lạnh: “Hắc Tinh có căn cứ chính ở Hẻm Vực Xám. Ta đã tiêu diệt một trại, nhưng trận cuối đang đến. Chuẩn bị quân, chúng ta sẽ kết thúc chúng.”

Dưới ánh sao đêm, Chu Phong đứng trên tường thành, Huyết Phong bên hông, siết chặt tay: “Hắc Tinh, các ngươi sẽ trả giá.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa khám phá bí mật trong Rừng Đen, giờ đây chuẩn bị cho trận chiến cuối với Hắc Tinh, bảo vệ Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip