Chap11: Bình minh sau bóng tối
Chu Phong bước ra khỏi đống đổ nát của Hắc Thần Điện, ánh nắng sa mạc gay gắt chiếu lên cơ thể trần trụi của anh, làm nổi bật cơ bụng sáu múi cứng rắn, lồng ngực rộng lấm lem máu đen và mồ hôi từ trận chiến cuối cùng. Thanh kiếm đen trong tay anh ánh lên dưới ánh sáng, lưỡi kiếm nhuốm máu của Hắc Thần và đám quái nhân giờ đây đã khô lại. “Con cặc tuyệt đẹp” của anh vẫn căng cứng, dù vừa trải qua bảy lần bắn tinh liên tiếp, như minh chứng cho nguồn sống vô hạn mà anh đã biến thành sức mạnh của chính mình. Anh thở đều, không chút mệt mỏi, ánh mắt sắc lạnh quét qua sa mạc trải dài bất tận trước mặt.
Hắc Thần đã bị tiêu diệt, lời nguyền trong dòng máu của anh tan biến, nhưng anh cảm nhận được một sự thay đổi sâu thẳm – sức mạnh của Hắc Thần không mất đi hoàn toàn, mà đã hòa nhập vào anh, trở thành một phần của bản thể anh. Nó không còn là nguyền rủa, mà là một nguồn lực mới, mạnh mẽ và được anh kiểm soát. Anh tra kiếm vào vỏ, buộc mảnh vải rách từ xác một tên quái nhân quanh hông, rồi quay bước rời khỏi sa mạc, hướng về cung điện để báo cáo chiến thắng cuối cùng.
Hành trình trở về kéo dài ba ngày qua sa mạc khô cằn và cánh đồng hoang vu. Khi Chu Phong đặt chân đến cổng cung điện, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người anh, làm nổi bật dáng vẻ chiến binh bất khuất. Hai tên lính gác nhận ra anh, vội quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và kính nể. “Điện hạ… ngài đã làm được sao?” một tên lắp bắp, tay cầm thương run run. Chu Phong chỉ gật nhẹ, giọng trầm vang lên: “Mở cổng.”
Bên trong cung điện, không khí ấm áp từ những hành lang lát đá hoa cương bao trùm lấy anh. Các cung nữ nép vào tường, mặt đỏ bừng khi nhìn cơ thể trần trụi đầy vết chiến đấu của anh, nhưng không ai dám lên tiếng. Anh bước thẳng đến đại sảnh chính, nơi Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng vàng ròng, Long trượng nắm chặt trong tay. Các quan đại thần đứng hai bên, im lặng quan sát khi anh xuất hiện – một chiến binh rách rưới nhưng toát lên khí thế áp đảo.
“Phụ hoàng,” Chu Phong quỳ một gối, cúi đầu theo lễ nghi, thanh kiếm đặt ngang trước mặt, “con đã tiêu diệt Hắc Thần trong Hắc Thần Điện. Lời nguyền đã chấm dứt. Sức mạnh của nó không còn là mối đe dọa, mà đã thuộc về con.” Anh ngẩng lên, ánh mắt rực cháy, không chút kiêu ngạo mà chỉ có sự chắc chắn của kẻ làm chủ số mệnh.
Hoàng đế đứng dậy, bước xuống khỏi ngai, Long trượng gõ nhẹ xuống sàn đá. Ông tiến lại gần, đặt tay lên vai anh, ánh mắt trầm tư nhưng đầy tự hào. “Ngươi không chỉ phá bỏ lời nguyền, Chu Phong, mà còn vượt qua chính Hắc Thần. Ta đã sai khi nghĩ rằng phong ấn là cách duy nhất. Ngươi đã biến bóng tối thành ánh sáng của riêng mình.” Ông dừng lại, nhìn sâu vào mắt anh. “Nhưng sức mạnh đó… nó sẽ tiếp tục thu hút những kẻ khác. Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Chu Phong nắm chặt tay, cơ bắp căng lên dưới làn da. “Con đã sẵn sàng. Nếu còn kẻ thù nào dám đến, con sẽ tiêu diệt chúng.” Anh đứng dậy, tra kiếm vào vỏ, ánh mắt hướng ra xa. “Nhưng trước tiên, con cần nghỉ ngơi.”
Hoàng đế gật đầu, ra lệnh cho các cung nữ chuẩn bị tẩm cung tốt nhất cho anh. Chu Phong rời đại sảnh, bước vào căn phòng rộng lớn với bồn nước nóng nghi ngút hơi. Anh cởi bỏ mảnh vải rách, ngâm mình trong dòng nước ấm, cảm nhận cơ thể thư giãn sau những ngày chiến đấu không ngừng. Dòng nước cuốn trôi bụi bẩn, máu khô và mồ hôi, làm dịu đi những vết đỏ trên cơ bụng và ngực anh. Anh nhắm mắt, nhưng tâm trí không yên – hình ảnh Hắc Thần tan biến, tiếng gào của đám quái nhân, và sức mạnh đỏ rực trong dòng máu vẫn hiện lên rõ ràng.
Đêm ấy, trong giấc mơ, anh thấy một cánh đồng rộng lớn, nơi những bóng hình mờ ảo đứng chờ – không phải Hắc Thần hay tay sai của nó, mà là những thực thể khác, mạnh mẽ hơn, với đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh. Một giọng nói vang lên, không lạnh lẽo như Hắc Thần, mà trầm ấm và đầy uy quyền: “Chu Phong, sức mạnh của ngươi đã vượt qua bóng tối, nhưng ánh sáng cũng có kẻ thù. Chúng ta đang chờ ngươi…”
Anh giật mình tỉnh dậy, ánh mắt sáng lên trong bóng tối. “Ánh sáng cũng có kẻ thù?” anh lẩm bẩm, đứng dậy khỏi giường, tiến đến cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy sao. Anh nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh trong dòng máu giờ đây không chỉ là của Hắc Thần, mà là của chính anh – một chiến binh không chỉ chiến đấu với bóng tối, mà còn với những thử thách mới từ ánh sáng.
Chu Phong quay lại, nhặt thanh kiếm đen, và thì thầm: “Dù là ai, ta sẽ đối mặt.” Anh biết, hành trình của mình chưa kết thúc – nó chỉ vừa bắt đầu.
Sau giấc mơ kỳ lạ, Chu Phong đứng bên cửa sổ tẩm cung, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra bầu trời đầy sao lấp lánh. Cơ thể trần trụi của anh vẫn lấm lem vài vết đỏ mờ từ những trận chiến trước, cơ bụng sáu múi cứng rắn ánh lên dưới ánh sáng nhạt từ đèn chùm pha lê trong phòng. Thanh kiếm đen nằm trên bàn đá gần đó, lưỡi kiếm im lìm nhưng dường như cũng đang chờ đợi lời gọi mới. Anh nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh trong dòng máu – giờ đây không còn là nguyền rủa của Hắc Thần, mà là một nguồn lực hoàn toàn thuộc về anh, đỏ rực và hoang dại như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Tiếng thì thầm từ giấc mơ vẫn vang vọng trong đầu anh: “Ánh sáng cũng có kẻ thù. Chúng ta đang chờ ngươi…” Nó không mang hơi thở của bóng tối như Hắc Thần, mà trầm ấm, uy quyền, như lời mời gọi từ một thế lực vượt xa những gì anh từng đối mặt. Chu Phong nhíu mày, lẩm bẩm: “Ánh sáng? Nếu đó là thử thách mới, ta sẽ đối mặt.” Anh quay lại, khoác lên mình bộ giáp nhẹ bằng thép đen mới được cung nữ chuẩn bị, tra kiếm vào vỏ, và rời tẩm cung ngay trong đêm.
Anh không báo cho Hoàng đế – lần này, anh muốn tự mình khám phá. Anh rời cung điện qua cổng phụ, bước vào cánh đồng rộng lớn phía đông, nơi giấc mơ đã chỉ dẫn. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi cỏ khô và một luồng khí lạ – không lạnh lẽo như bóng tối, mà ấm áp, rực rỡ, như ánh sáng mặt trời bị nén lại. Chu Phong tăng tốc, đôi chân cơ bắp đạp mạnh lên mặt đất, và khi anh đến trung tâm cánh đồng, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra.
Dưới ánh sao, một vòng tròn ánh sáng trắng nhạt hiện lên trên mặt đất, với những rune vàng rực khắc sâu vào cỏ, phát ra luồng năng lượng ấm áp nhưng đầy áp lực. Từ trung tâm vòng tròn, một bóng hình dần trồi lên – không phải quái vật hay thực thể bóng tối, mà là một chiến binh cao lớn, mặc giáp vàng rực rỡ, đôi cánh ánh sáng trắng trải dài sau lưng, và đôi mắt vàng sáng như mặt trời ban trưa. Thanh kiếm trong tay hắn tỏa sáng, lưỡi kiếm không phải kim loại mà như được tạo từ ánh sáng tinh khiết.
“Ngươi là Chu Phong, kẻ làm chủ bóng tối?” giọng chiến binh vang lên, trầm ấm nhưng đầy uy quyền, giống hệt tiếng thì thầm trong giấc mơ. “Ta là Quang Dực, sứ giả của Quang Thần – vị thần ánh sáng cổ xưa. Sức mạnh của ngươi, dù vượt qua Hắc Thần, đã làm rung động cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối. Ta đến để thử thách ngươi.”
Chu Phong rút kiếm, ánh mắt rực cháy. “Thử thách? Ta không từ chối.” Anh lao tới, thanh kiếm đen chém một đường sáng lòa, nhưng Quang Dực giơ kiếm ánh sáng chặn lại, tóe ra những tia sáng chói lòa. Cuộc chiến bùng nổ, hai thanh kiếm va chạm liên tục, mỗi nhát đều mang sức mạnh kinh hồn. Chu Phong nhanh như chớp, nhưng Quang Dực cũng không kém, đôi cánh ánh sáng giúp hắn lướt đi như gió, tung đòn từ mọi hướng.
Trong lúc giao chiến, Quang Dực bất ngờ vung tay, một luồng ánh sáng trắng bắn ra, hóa thành dây thừng rực rỡ, quấn chặt tay chân Chu Phong, kéo anh ngã xuống cỏ. Bộ giáp đen bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng rắn và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng. “Sức mạnh của ngươi không chỉ nằm ở kiếm,” Quang Dực nói, giọng lạnh lùng. “Ta sẽ thử nguồn sống vô hạn của ngươi.”
Một sợi dây ánh sáng quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, ấm áp nhưng đầy kích thích. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác sung sướng trỗi dậy. “Ngươi cũng vậy sao?” anh gằn giọng, nhưng Quang Dực không đáp, chỉ tăng tốc sục. Trong 20 phút, sợi dây không ngừng, siết chặt rồi thả lỏng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên cỏ và dính cả lên giáp vàng của Quang Dực.
Quang Dực khựng lại, đôi mắt vàng sáng lên kinh ngạc, nhưng hắn không dừng. Một sợi dây khác bóp lấy “hòn dái to bự” của anh, siết mạnh, và đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận vòng tròn rune. Hắn đấm vào cơ bụng anh bằng một luồng ánh sáng, nhưng cơ bụng cứng như thép. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, làm rung chuyển mặt đất.
Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy. “Ngươi chưa đủ,” anh gầm lên, và sức mạnh trong dòng máu bùng nổ, đỏ rực như dung nham, phá tan dây ánh sáng. Anh lao tới, tung cú chém mạnh mẽ vào ngực Quang Dực. Thanh kiếm ánh sáng gãy đôi, giáp vàng nứt ra, và Quang Dực ngã xuống, ánh sáng từ cơ thể hắn dần tan đi.
“Ngươi… mạnh hơn ta tưởng,” Quang Dực thì thào, đôi mắt vàng mờ dần. “Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Quang Thần sẽ chờ ngươi…” Hắn tan thành ánh sáng, để lại một viên ngọc vàng rực trên cỏ. Chu Phong nhặt nó lên, cảm nhận luồng năng lượng ấm áp từ nó, và lẩm bẩm: “Quang Thần? Ta sẽ đến.”
Anh đứng đó, dưới ánh sao, sẵn sàng cho thử thách tiếp theo từ ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip