Chap17: Rèn luyện dưới ánh trăng


Chu Phong tỉnh dậy trên cỏ dưới ánh trăng nhạt dần, cơ thể trần trụi đau nhức sau hình phạt khắc nghiệt – 15 lần xuất tinh, 3 lần đái ra, và thêm 5 lần bắn tinh nữa khiến anh kiệt sức hoàn toàn. Cơ bụng sáu múi của anh phập phồng yếu ớt, lồng ngực rộng lấm lem mồ hôi, tinh trùng và nước đái khô lại, còn “con cặc” to dài dù vẫn căng cứng giờ đây nằm im, như một chiến binh gục ngã sau trận chiến quá sức. Thanh kiếm đen, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, và các viên đá được dân làng trả lại, đặt bên cạnh anh.

Anh ngồi dậy, thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn rực cháy ý chí bất khuất. “Hùng Đen… lần này ngươi thắng, nhưng ta sẽ không để thua mãi,” anh thì thào, nắm chặt tay, cảm nhận cơ bắp đau nhức dần hồi phục nhờ nguồn sống vô hạn trong dòng máu. Nhưng anh biết rõ điểm yếu của mình – dù “con cặc” to dài, sinh lý mạnh mẽ, anh lại quá nhạy cảm, dễ xuất tinh nhanh, khiến anh thất bại trong các cuộc thi và hình phạt. “Ta phải rèn luyện… không thể để nhục nhã lặp lại,” anh lẩm bẩm, quyết tâm thay đổi.

Anh đứng dậy, mặc lại bộ giáp đen rách, tra kiếm vào vỏ, đeo nhẫn và vòng cổ, rồi rời làng ngay trong đêm, trở về cung điện. Khi đến nơi, ánh bình minh vừa ló dạng, anh không vào đại sảnh gặp Hoàng đế mà đi thẳng về tẩm cung, gọi một người hầu thân tín – Tiểu Lâm, một thanh niên nhanh nhẹn, trung thành, từng giúp anh chuẩn bị trước các trận chiến. Tiểu Lâm bước vào, cúi đầu: “Điện hạ, ngài cần gì?”

Chu Phong cởi giáp, để lộ cơ thể trần trụi, ngồi trên ghế đá, ánh mắt nghiêm nghị: “Tiểu Lâm, ta cần rèn luyện sức chịu đựng. Điểm yếu của ta là nhạy cảm, dễ xuất tinh nhanh. Ngươi giúp ta.” Tiểu Lâm đỏ mặt, lắp bắp: “Điện hạ… ý ngài là…” Chu Phong gật đầu: “Đúng vậy. Sục cu ta, nhưng không để ta bắn nhanh. Ta phải học cách kìm nén.”

Tiểu Lâm nuốt nước bọt, nhưng vì lòng trung thành, anh ta đồng ý. Chu Phong ngồi thẳng, “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng trước mặt Tiểu Lâm. Người hầu nắm lấy, sục lên xuống nhẹ nhàng, đều đặn, không quá mạnh để tránh kích thích quá mức. Chu Phong nghiến răng, tập trung điều hòa nhịp thở, cố gắng kìm nén cảm giác sướng trỗi dậy. Sau 10 phút, anh hóp bụng, rên nhẹ, nhưng không bắn, ánh mắt sáng lên: “Tốt… tiếp tục.”

Tiểu Lâm tăng tốc dần, sục trong 20 phút nữa. Chu Phong mồ hôi chảy dài, cơ bụng rung lên, nhưng anh gầm lên: “Chậm lại!” Tiểu Lâm giảm nhịp, giúp anh kéo dài thời gian chịu đựng. Sau 40 phút, anh vẫn không bắn, dù “con cặc” rung lên dữ dội. Anh thở hổn hển, cười nhẹ: “Được rồi… ta đang tiến bộ.”

Quá trình rèn luyện kéo dài suốt ngày, Tiểu Lâm kiên nhẫn giúp anh. Đến lần cuối, sau một giờ sục liên tục, Chu Phong rên lên, bắn ra mười lăm luồng tinh trùng, nhưng lần này anh kiểm soát được – không bắn quá sớm như trước. Anh đứng dậy, vỗ vai Tiểu Lâm: “Cảm ơn ngươi. Ta sẽ mạnh hơn.”

Đêm đó, khi anh ngâm mình trong bồn nước nóng để thư giãn, một luồng khí kỳ lạ xuất hiện – cổ xưa, sâu thẳm, như tiếng gọi từ dĩ vãng. Một giọng nói vang lên trong đầu: “Chu Phong, ngươi đã vượt qua hiện tại, nhưng dĩ vãng vẫn còn nợ ngươi một câu trả lời. Hãy đến nơi khởi nguồn.” Anh mở mắt, ánh mắt rực cháy: “Nơi khởi nguồn? Ta sẽ đi.”

Anh rời tẩm cung, chuẩn bị hành trình đến Hắc Thần Điện, nhưng lần này với sự tự tin mới – không chỉ về sức mạnh, mà cả sức chịu đựng đã được rèn luyện.


Chu Phong rời tẩm cung ngay khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, cơ thể rắn chắc trong bộ giáp đen mới được sửa lại, cơ bụng sáu múi ẩn dưới lớp thép, và “con cặc tuyệt đẹp” to dài giờ đây được kiểm soát tốt hơn sau buổi rèn luyện với Tiểu Lâm. Thanh kiếm đen treo bên hông, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, viên pha lê vàng, viên đá hỗn loạn, viên ngọc trắng, và viên ngọc đen trong túi áo, mỗi món đều tỏa ra năng lượng riêng biệt, hòa quyện với sức mạnh đỏ rực trong dòng máu của anh. Anh không báo cho Hoàng đế, quyết định tự mình khám phá “nơi khởi nguồn” mà tiếng thì thầm từ dĩ vãng đã chỉ dẫn.

Hành trình qua sa mạc kéo dài hai ngày, ánh nắng thiêu đốt chiếu lên người anh, nhưng anh không chùn bước. Viên ngọc đen trong túi rung lên mạnh mẽ hơn khi anh đến gần Hắc Thần Điện – đống đổ nát khổng lồ nơi anh từng tiêu diệt Hắc Thần. Cát bụi bay mù mịt, không khí nặng nề bởi luồng khí đen kịt trồi lên từ dưới đất, mang theo tiếng thì thào quen thuộc: “Chu Phong… máu của ngươi là chìa khóa…” Anh rút kiếm, ánh mắt sắc lạnh: “Nếu đây là thử thách mới, ta sẵn sàng.”

Anh bước vào trung tâm đống đổ nát, nơi ngai đá của Hắc Thần từng đứng giờ chỉ còn là những mảnh vỡ. Viên ngọc đen rung dữ dội, phát ra luồng ánh sáng đỏ rực, và mặt đất nứt toác, để lộ một lối xuống bí mật – một cầu thang đá dẫn sâu vào lòng đất. Anh không do dự, bước xuống, ánh sáng từ nhẫn vàng và viên pha lê vàng soi đường trong bóng tối dày đặc.

Cầu thang dẫn đến một căn phòng rộng lớn, tường đá khắc đầy rune đen đỏ cổ xưa, không khí lạnh lẽo xen lẫn mùi máu khô. Ở trung tâm căn phòng, một bàn thờ đá hiện ra, trên đó là một bức tượng nhỏ – hình ảnh một người phụ nữ mặc áo choàng đen, đôi mắt buồn bã, tay cầm viên ngọc đen giống hệt viên anh đang giữ. Chu Phong khựng lại, tim đập mạnh: “Mẹ ta?” Anh nhớ lời Hoàng đế – mẹ anh là người phong ấn Hắc Thần lần đầu, và máu của bà đã hòa vào anh.

Anh chạm vào bức tượng, và viên ngọc đen trong tay anh sáng rực, hòa vào viên ngọc trên bàn thờ. Một luồng khí đen đỏ bùng lên, hóa thành hình ảnh mờ ảo của người phụ nữ – mẹ anh, Nữ Hoàng Hắc Linh. Bà nhìn anh, giọng trầm ấm: “Chu Phong, con trai ta… Ta đã phong ấn Hắc Thần bằng máu của mình, nhưng sức mạnh của nó không bao giờ mất đi. Nó sống trong con, và con đã làm chủ nó. Nhưng dĩ vãng còn một bí ẩn – ta không chỉ phong ấn Hắc Thần, mà còn một phần của chính mình.”

Anh nắm chặt kiếm, ánh mắt rực cháy: “Một phần của mẹ? Ý mẹ là gì?” Hình ảnh bà mỉm cười buồn: “Ta đã hy sinh linh hồn để tạo ra viên ngọc đen, khóa Hắc Thần lại. Nhưng khi con tiêu diệt nó, linh hồn ta cũng được giải phóng… và giờ đây, ta có thể giúp con.” Bà vung tay, và một luồng năng lượng đen đỏ chảy vào cơ thể anh, hòa quyện với sức mạnh hiện tại của anh – bóng tối, ánh sáng, hỗn độn, hư không, và cả huyền bí.

Chu Phong cảm nhận cơ thể mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, “con cặc” rung lên nhẹ dù không bị kích thích, như thể nguồn sống vô hạn được nâng tầm. Nhưng trước khi anh kịp hỏi thêm, căn phòng rung chuyển, và một giọng nói khác vang lên – lạnh lẽo, sâu thẳm, không phải của mẹ anh: “Ngươi đã mở cánh cửa, Chu Phong. Ta là Dĩ Vãng – kẻ lưu giữ mọi ký ức và sức mạnh của những gì đã qua. Ngươi muốn làm chủ ta?”

Từ bàn thờ, một bóng hình khổng lồ trồi lên – không rõ nét, nửa đen nửa đỏ, đôi mắt là hai hố sâu vô tận, tay cầm một thanh gươm dài khắc rune cổ xưa. Chu Phong rút kiếm, ánh mắt sáng rực: “Dĩ Vãng? Nếu ngươi là thử thách cuối cùng, ta sẽ đối mặt!” Anh lao tới, thanh kiếm đen chém một nhát sáng lòa, nhưng Dĩ Vãng giơ gươm chặn lại, tóe lửa đỏ đen.

Cuộc chiến bùng nổ, hai thanh kiếm va chạm liên tục, mỗi nhát đều mang sức mạnh kinh hồn. Dĩ Vãng không nhanh, nhưng mỗi đòn đều nặng như núi, khiến Chu Phong phải căng mình chống đỡ. Trong lúc giao chiến, Dĩ Vãng phun ra luồng khí đen đỏ, quấn lấy anh, hóa thành dây thừng vô hình, trói chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống sàn đá. Bộ giáp đen bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng rắn và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng.

Dĩ Vãng thì thào: “Nguồn sống của ngươi… ta sẽ thử nó.” Một sợi dây đen đỏ quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, sâu thẳm và kích thích. Chu Phong nghiến răng, nhờ rèn luyện với Tiểu Lâm, anh trụ được 20 phút mà không bắn, ánh mắt rực cháy: “Ngươi không làm ta gục dễ thế đâu!” Nhưng Dĩ Vãng tăng tốc, và sau 25 phút, anh rên lên, bắn ra mười lăm luồng tinh trùng, văng lên sàn đá.

Anh gầm lên, sức mạnh từ dòng máu và linh hồn mẹ bùng nổ, phá tan dây trói. Anh lao tới, chém một nhát quyết định vào ngực Dĩ Vãng. Một tiếng nổ vang lên, bóng hình tan biến, để lại một viên ngọc đỏ đen rơi xuống. Anh nhặt nó, thở hổn hển: “Dĩ Vãng… ta đã thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cumming