3.Ảnh Diệt
.
.
.
Không khí trong khu hành chính của B4R đêm đó có một thứ sắc thái lạ - thứ yên tĩnh không đến từ bình yên, mà từ sự kiềm nén, như thể cả căn cứ đang cùng nín thở trên bờ vực của một cơn sóng dữ. Những bóng đèn hành lang phủ màu vàng nhạt, hắt lên tường lớp ánh sáng chập chờn; mùi xăng dầu, khói thuốc và cà phê đêm hòa vào nhau, tạo thành mùi hương của những đêm tiền chiến - thứ mùi khiến lòng người vừa ấm, vừa rát đến lạ thường.
Bản đồ trải rộng trên bàn, phủ dưới lớp kính trong suốt. Trên đó, những vòng tròn đỏ và xanh giao nhau như mạch máu của chiến lược. Các đường mực đậm vẽ bằng tay, đôi chỗ nhòe ra vì mồ hôi hoặc lo toan. Ở góc phòng, Trung úy Dương - dáng người cứng cáp, khuôn mặt từng trải như đã thuộc lòng quy tắc sinh tồn - đặt xuống chiếc hộp gỗ nhỏ, rút ra một ống đo gió, hiệu chỉnh nó bằng động tác quen thuộc. Mỗi cử chỉ của ông đều có nhịp điệu, không nhanh, không chậm, kiểu quen thuộc của người từng qua nhiều đêm như thế này.
Đối diện, Steven ngồi yên, hai tay đan lại, ánh mắt anh thả chậm xuống tấm lệnh còn mở. Dòng chữ "bắt sống" in nghiêng, đỏ sẫm, như vết khắc trên đá. Anh đọc không ra tiếng, nhưng ánh mắt đủ nói: một nhiệm vụ không dễ, và không có đường lui... thêm nữa anh biết, thằng điên đó muốn bắt ai.
"Đàm phán viên đi trước, các cậu quây vòng bảo vệ theo kiểu hình hoa - một vòng hẹp bảo vệ trực tiếp, vòng thứ hai ẩn nấp, vòng ba chặn hậu." - Trung úy nói, giọng ông đều đều, răn dạy phương pháp như đang giảng bài tập.
"Ta không muốn đánh úc trực tiếp, dù khả năng đó vẫn phải chuẩn bị. Mục tiêu là kéo họ ra, cô lập, bắt sống tên thủ lĩnh nếu có thể. Nếu họ phản kích dữ dội - ta rút vào điểm an toàn B, bật tín hiệu cho đội đột kích - 2KB3 lao vào."
Steven lắng nghe. Anh chỉ biết gật nhẹ tuân theo, tay thuận thế lướt qua nòng Barrett như chạm người bạn tình cũ lâu chẳng thấy mặt.
"Đàm phán viên sẽ phải biết cách giữ khoảng. Nếu bên kia cố tạo kịch tính để dụ chúng ta mở cửa - bẫy nằm ở việc chúng ta trả lời. Trung úy có thể làm nhiệm vụ kiểm soát không khí; tôi sẽ lo tắt mọi cửa ngõ có thể bị lợi dụng."
Trung úy Dương gật, mở tờ giấy nhỏ:
"Tôi sẽ đặt bản thân giữa hai bên - đủ uy, đủ mềm. Còn cậu, Steven, tiểu đội cậu là tấm chăn giữ lửa, không để ai bén vào đám lửa chính." - Ông mỉm cười cái nhìn tinh tế.
"Tên Hoàng là người có trong bản tin. Hắn là đối tượng đáng chú ý, có khả năng tạo đột biến."
Steven hít một hơi, ánh mắt anh tối lại trong khoảnh khắc, như hình ảnh một ngọn lửa cũ lóe lên rồi lụi tắt.
"Đó chính là lý do tiểu đội 1 phải có mặt đầy đủ." - Anh nhìn về phía cửa.
"Không một ai tách rời. Không ai đi lẻ."
Cánh cửa phía sau Steven mở khẽ. Tiểu đội lần lượt bước vào - Khang với mái tóc rối vẫn chưa kịp chải, bộ đồ tác chiến khiến nó trông như thấp đi vài phân; Hùng chỉnh lại quai túi đồ nghề, trông gọn gàng và sẵn sàng hơn; còn Nhã, người đi sau cùng, lúi húi kiểm tra lại đèn chiếu trên vai.
Giữa họ có một thứ tinh thần vừa trẻ con vừa phản nghịch - như thể ngay cả trong khoảnh khắc cận kề cái chết, họ vẫn nhớ cách bật cười. Dẫu nụ cười còn vương, ánh mắt mỗi người lại mang một quyết tâm thô ráp, khắc nghiệt, như đã sẵn sàng đối diện bất cứ điều gì phía trước.
"Đêm nay tụi em xin làm vai phụ." - Khang lè lưỡi rồi liếc Steven, nhưng giọng nó run nhẹ.
"Và vai phụ chính là... không để Trung úy và đội trưởng bị bắn sau gáy."
Cả phòng bật cười, nhưng không nhiều - cười kiểu nén, cười để xua đi việc ý tưởng "sau gáy" có thể trở thành hiện thực. Trunh úy Dương đứng lên, nửa mỉm cười nửa như quở trách:
"Coi chừng cậu kịch tính quá nhé, Khang. Ta làm việc đời thực, không phải phim phiêu lưu cuối tuần." - Ông nhấn mạnh quan điểm bằng cách gõ ngón tay lên mặt giáp được bộc trong áo vest công sở; tiếng gõ vang đều, như điểm mốc thời gian.
[...]
Bên kia - ở căn cứ cũ XB - không có tiếng đùa. Ở đó, thời gian gộp lại thành một chuỗi điểm cố định: dữ liệu, thuật toán, hệ thống. Hoàng không trực tiếp xuất hiện ở tiền duyệt cùng đội trinh sát; hắn đứng sau lớp màn điều hành - mưa lời không rơi xuống môi hắn. Chính hắn đã sắp đặt mọi điều và giờ chỉ còn chờ xem tấm lưới chuyển động. Hắn là con mắt lạnh, là kim chỉ nam tĩnh lặng.
Ở phòng dữ liệu, màn hình chớp đỏ. Các mô-đun phòng thủ đã được kích hoạt. Không khí điện tử nặng như kim loại nung. Người sĩ quan trẻ bước đến báo cáo với giọng hơi khàn:
"B4R đã vào vùng, căn cứ tạm bợ cũng đã được dựng lên trong vài tiếng trước... thưa chỉ huy!" - Cậu ta nuốt khan rồi tiếp tục lên tiếng.
"Trực thăng đang thả nhóm bảo vệ tiền đạo."
Người phục vụ trong bóng tối gật đầu, chỉnh lại bản đồ số. Họ không hoan hỉ, họ chuẩn bị. Ở đây, mỗi hành động là một phép toán; mỗi phép toán là một lời cam kết.
[...]
Ở B4R, Trung úy Dương trải bài trí chiến thuật chi tiết đến từng phút: hành lang tiếp cận, điểm ẩn nấp, đường lui, lập bản đồ điểm mù camera, quy tắc giao thông cho đội ẩn nấp.
"Nếu thấy tín hiệu tia laze, đó là dấu hiệu cho thấy họ đã lộ. Không ai bắn, trừ khi Trung úy ra lệnh."
"Tôi sẽ cố thủ áo giáp cỡ hai." - Steven nói.
"Luôn có hai phương án... một là đàm phán thành công, hai là bùng nổ. Nhưng dù thế nào - bắt sống là ưu tiên."
Hừng mờ mấy giờ đồng hồ, các thành viên kiểm tra trang bị. Hùng mỉm cười ở bên cạnh, tay lắp băng cho Khang như một người thợ thuần thục.
"Này Khang, tối nay anh cho em hai điều, đừng la quá to, và đừng cầm đèn pin sáng như cái đèn sân khấu." - Cậu nói, pha chút trêu. Khang cau mày, nhưng trong mắt có niềm vui nhỏ nhoi.
Khi họ rời doanh trại, đêm thành phố lạnh như mặt kính. Xe vận chuyển êm, đội hình chập choạng tiến về phía rừng - ánh sáng xe như những rạch bạc vẽ ngang màn đêm. Tâm lý trên khoang đặc quánh, một phần háo hức nghề nghiệp, phần khác là nhận thức về sự mong manh của mạng sống. Không ai thực sự bình thường.
[...]
Trường hợp bước mở ở XB: hệ thống "Ảnh Diệt" đã bật sang trạng thái theo dõi chủ động. Các cảm biến tĩnh lặng như những mắt quỷ đang mở dần; những nòng súng tự động ẩn trong bê tông chực chờ. Hoàng quan sát từ xa, như người điều hành một vở kịch bi thảm, không trực tiếp xuất hiện, hắn dùng sự vô hình làm vũ khí. Hành động của hắn là sự ứng xử của kẻ biết rõ vết thương cũ - không cần lao vào để chém; chỉ cần đặt bẫy, chờ kẻ kia tự sa vào.
.
.
.
Khi đội B4R đến gần bìa rừng, Trung úy Dương dặn:
"Nín, di chuyển theo decal. Khang, cậu đứng chốt hướng đông; Nhã cùng Hùng che phần mạn trái. Steven, cậu ở tuyến giữa, trực tiếp bảo vệ đàm phán viên. Khi bước ra, giữ im lặng - một tiếng ho cũng đủ tạo sóng."
Họ làm theo - một dàn quân im lặng, như bầy thú rình mồi. Cái đẹp ghê rợn của kỷ luật lúc này hiện rõ: từng bước chân đặt rất nhẹ, từng khẩu súng hạ thấp như cánh chim. Khoảng cách giữa họ và mục tiêu - căn cứ cũ XB - rút lại chậm như hơi thở.
Và rồi, sự tĩnh lặng - một cú va làm cả chuỗi hành động vỡ.
Xa đó, một tia sáng chớp qua hàng cây - không phải đèn pin của họ, mà tia laze phân tích không khí do hệ thống phản ứng của XB khởi kích - một chớp màu đỏ liếm qua mặt cây rồi nhắm thẳng về phía đội tiền đạo. Trung úy Dương nhíu mày, nhích lại một phân, thì âm vang đầu tiên nổ vang.
Tiếng súng - không phải tiếng nổ lớn ầm ầm, mà là một loạt khô, bén; tiếng nổ được khuếch đại bởi thành đá cũ, như âm thanh của một món cơ khí được khởi động. Nòng súng tự động ở những hốc bê tông mở nắp, đáy nòng lóe ra dưới ánh đỏ, tự động quét mục tiêu theo chuỗi mã quét. Họ đã rơi vào vùng quét.
Trung úy Dương thầm thì, ánh mắt ông xoay chuyên nghiệp.
"Bẫy. Không phải lộ trực tiếp - họ kích hoạt phản ứng tự động."
Steven như trở thành tâm điểm của bản năng. Anh gằn giọng:
"Khang! Về vị trí - chặn tia laze, che hông."
Khang nghe lệnh, nhanh chân, biến mất như bóng; Nhã và Hùng cử động, đặt các thiết bị che tầm nhìn tạm bợ - khoảng khắc đó, tay họ như những nhịp trống. Mọi tác vụ đều được thực hiện đã luyện đến mức vô thức.
Cú súng đầu tiên bén nhọn - một tràng đạn tự động quét qua khe rừng. Một viên đạn găm vào thân cây ngay trước mặt Khang, văng mùn xăm xắp. Hơi nóng của kim loại bay qua, có mùi điện cháy.
"Chạy!" - Steven hét. Dù là lệnh đơn giản, có gì đó như bóp nghẹt: anh không hào hứng, chỉ có trách nhiệm nặng như chì.
Hai phía bắt đầu đối chọi: B4R - con người, bắt đầu triển khai kịch bản rút lui có kiểm soát; XB - máy móc và trí tuệ vùng cũ, kích hoạt hệ thống phản công. Tiếng súng nổ giãn ra, một bài ca thô ráp của chiến đấu hiện đại... âm thanh kim loại va chạm, điện tử và mồi người.
Chiến trường không phải rùng rợn như phim hành động; nó phô bày sự tàn nhẫn thô sơ. Đạn bay qua, kính ngắm nhấp, tiếng người hô to, làn khói cỏ tỏa lên - tất cả tung ra trong một vệt hỗn độn. Khang trượt lùi sau gốc cây lớn, mắt xanh loé. Nhã cố nã súng để che lưng đồng đội. Hùng lầm lũi thi hành nhiệm vụ truyền tin, mắt cậu dán vào màn hình nhỏ, cố giữ ổn định để gọi đội 2KB3 vào vị trí.
Ở một khoảnh khác của căn cứ, các mô-đun XB không chỉ bắn; chúng bắt đầu khép cửa, tạo ra mê cung tạm thời. Những ổ khóa tự động thả rào, cửa che đột ngột sập xuống - một màn kịch cơ khí khiến đối thủ phải đứt mạch hành động. Các cảm biến phát hiện chuyển động bật đèn hồng ngoại quét, chiếu lên những bóng người như những kẻ bóng. Nhiều lúc, chính công nghệ đã biến thành đối tác không ngờ, đôi khi nó cứu chủ, đôi khi nó bóp chết chủ.
Trung úy Dương đưa tay lên, phát lệnh nhỏ qua ống thoại:
"Ổn! Giữ mẫu, cứng. Quân địch không có ý đàm phán, hãy chuẩn bị cho phương án B - rút vào điểm an toàn Alpha, bật thủy tinh khói trắng."
Mọi người cứ như một bộ máy. Họ tuân theo những giây phút ấy không hề do dự.
Trong ngõ lẻ, một đợt nổ vang hơn, và một chiếc máy bay không người lái bé nhỏ lao qua, mắt cảm biến của nó chụp ảnh hồng ngoại, rồi ném xuống một gói nhỏ phát sáng. Gói nổ ra, tỏa một màn khói màu tím đặc, làm mù tạm thời tầm nhìn. B4R tận dụng màn ấy để di chuyển, Steven xốc người, kéo Trung úy Dương vào sau một bức tường bị sụp, đứng che chở bằng cái thân làm lá chắn cho cấp trên của mình. Anh thở như kéo một sợi thép lạnh, từng hơi thở đều đo lường mạng sống dần thu hẹp.
Ở bên kia, hình bóng không rõ rệt của kẻ điều khiển hiện lên dường như là mưu lược hơn cả những gì hệ thống làm... Hoàng - không trực tiếp giơ tay bắn, nhưng hắn là dấu vết mọi cơ chế kia theo. Hắn không cần bước ra đầu súng; hắn khiến cả khu căn cứ như một tấm màn đen, chỉ vài thao tác là kéo xuống những con rối. Bẫy được đặt khôn ngoan, tinh vi; không phải để giết ai ngay lập tức, mà để thử phản ứng, bóp nát tinh thần.
Tiếng la, tiếng rên, còi báo - tất cả hòa vào một thứ âm nhạc gãy vụn. Và giữa nó, Steven lạnh đến mức sắc bén. Anh nhận ra họ không đơn giản chỉ chiến đấu với thiết bị, mà họ đang chiến đấu với ký ức, với một bàn tay vô hình từng chạm vào anh, từng khiến anh phải ám ảnh đến tận bây giờ.
Một đợt phản công đã được ấn định: đội 2KB3 - đúng giờ - đột phá từ rừng sau, tạo rối để giải vây. Tín hiệu của họ là những tia xanh nhỏ thoáng qua giữa những vệt khói đỏ. Hùng giơ tay, kích hoạt tín hiệu chung, và một lúc sau, từ góc khác, tiếng nổ tập trung vang lên - một tiếng nổ lớn, đánh sập một lan can bê tông, làm rối loạn hệ thống phá bẫy của XB.
Đó là khoảnh khắc chuyển mình, khi máy móc nhìn thấy sự bất ngờ, khi kế hoạch buộc phải nhường chỗ cho ý chí con người. Một vệt sáng nữa - và từ nơi tối, bóng dáng một người lạ lao qua, như một nhát dao cắt vào dòng đối kháng. Steven nhao vào, kéo một người bị thương - một tên lính tiền nhiệm thuộc đại đội 2KB3 - vết đạn ở vùng bả vai trái, đang rên rỉ.
Steven cúi xuống, mắt anh không có cảm xúc, chỉ có một phương án duy nhất:
"Sao?" - Anh hỏi, giọng đanh. Người bị thương mấp máy môi, chỉ kịp lắc đầu.
Ở không gian điều khiển bên trong căn cứ XB, những chữ số nhảy lùi. Hoàng nghe thấy tiếng pháo hiệu - không phải bằng mắt, mà bằng một cảm giác sâu. Hắn không tức giận; hắn lưu lại một nụ cười như một sắc dao. Mọi thứ diễn ra đúng một nửa kịch bản chứ không đúng hoàn toàn như hắn tưởng - một điều mà kẻ thao tác vô hình luôn phải chấp nhận - con người có thứ bất ngờ nằm ngoài mã hóa.
Đêm dần sôi sục. Đạn rơi, lều trại chập chờn, tiếng chân nặng lên từng nhịp. Và khi khe sáng mỏng trên bầu trời hé hé, người ta nhận ra một điều: không có phe nào hoàn toàn chiến thắng lúc này - chỉ có những ai sống sót đến phút sau mới có quyền ghi lời giải thích.
Chiếc đêm đó, dưới tán thông và tấm bạt bụi, tiếng súng câm dần; nhưng tiếng gào của những điều chưa nói thì dồn dập hơn cả. Steven đứng giữa mảnh đất lởm chởm, trong lòng là một câu thầm... không phải căm ghét thông thường; mà là thứ khắc vào xương, khiến mọi bước đi đều mang mảnh vụn của một đêm không quên.
Khi tiếng động nhỏ nhất lắng lại, người ta mới thấy mặt nhau giữa bóng đêm, mệt mỏi, nhuốm bụi, ánh mắt đầy quyết giữ. Trung úy Dương nhìn Steven, nói khẽ:
"XBear luôn làm lớn chuyện, ngay từ đầu đã chắc chắn không đàm phán... Lão Vương này vẫn còn nhân từ lắm, haiz-" - Ông nhắm mắt, như muốn ép mọi thứ quay về im lặng.
Steven không nói, chỉ cúi đầu, đặt tay lên người bị thương. Trong đôi mắt anh, không phải niềm vui, mà là một lời thề nguội, "mọi thứ sẽ được trả giá."
Xa đó, trong căn cứ XB, ánh đèn đỏ mờ dần, hệ thống Ảnh Diệt bị vô hiệu hóa tạm thời ở một số phân đoạn. Một tiếng bật nhỏ vang lên - tin báo rằng có một vài cấu kiện bị phá. Hoàng nghe tin, môi hân hé mỉm, như thể ai đó vừa bật cay vài giây.
Đêm ấy - thời điểm nổ súng đã qua, nhưng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. Những vết thương, những câu hỏi và tên gọi - một trong số đó, quen thuộc và nguy hiểm - sẽ còn theo họ dài lâu: tên đó là Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip