Chap 22: Bi Thương
Sau khi rời khỏi quầy rượu, Lisa quyết định đi đến bệnh xá thăm Rose, có lẽ giờ này cô bé đã ngủ rồi.
Biết vậy nhưng nếu không được nhìn thấy gương mặt cô lúc này chắc cô sẽ không thể yên tâm mà ngủ tiếp mất. Vì sợ cô động mình thức dậy, cô cố đi thật nhẹ và khẽ khàng đẩy cửa bước vào. Rose đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, cả người cô chìm trong giấc ngủ yên bình. Sự xuất hiện của cô như làm bừng sáng cả căn phòng lạnh lẽo, tối tăm này, ánh sáng vàng hắt vào từ khung cửa sổ bên cạnh càng khiến cô trở lên xinh đẹp hơn, một vẻ đẹp thanh khiết và dịu dàng như ánh trăng mùa thu.
- "A...a đói quá, thịt gà đâu thịt dê đâu? Ta muốn ăn híc, híc." Rose đột nhiên ú ớ kêu lên, hai tay vung loạn xạ khiến tấm chăn rớt ra, miệng cô khẽ chem chép trong rất dễ thương. Lisa nhìn điệu bộ của cô bật cười nói:
- "Phìì. Lúc ngủ còn nói mớ nữa chứ, ngốc."
Rồi Lisa nhẹ nhàng bước đến, vươn tay đắp lại tấm chăn bị lệch cho cô, mỉm cười dịu dàng, đã mười năm rồi mà cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, từ ngoại hình cho đến tính cách, tất cả mọi thứ của cô đều đã in sâu vào tâm trí cô. Ánh mắt Lisa chợt dừng lại ở chiếc cổ cao và trắng ngần của Rose, trong phút chốc Lisa bỗng cảm thấy cả người rạo rực, trong lòng dấy lên một nỗi khao khát cực đại, ước mong duy nhất của cô lúc này là được xé toạc cái cổ trắng muốt kia và thưởng thức dòng máu thơm ngon trong đó. Bản năng của một vampire khiến Lisa không làm chủ được bản thân mình, từ từ cúi xuống nhưng khi hàm răng nanh của Lisa vừa chạm vào cổ cô thì Lisa chợt giật mình khựng lại, cô cắn răng, nắm thật chặt tay và thu nanh về, chỉ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.Đúng lúc ấy một mảnh băng nhọn hoắt xé không khí đột nhiên nhắm thẳng về hướng Lisa khiến cô giật mình vội ngẩng lên, tay bắt gọn lấy mảnh băng. Khẽ quẳng mảnh băng đi, Lisa bình thản đứng dậy và đi ra ngoài khép cửa phòng bệnh lại. Cô đứng dựa vai vào cạnh tường từ tốn nói:
- "Cậu quá khi dễ ta rồi đấy Jennie Kim."
- "Hành động của cô lúc nãy trông chẳng khác gì một con mèo ăn vụng cả Lalisa."
- "Haha cậu luôn khiến ta cảm thấy thú vị, loài mèo cũng dễ thương đấy chứ?" Lisa bình thản nói.
-" Hừ, tôi nghĩ cô cũng biết rồi phải không? Tốt nhất là cô không nên đến gần Rose, để tránh gây tổn thương cho cô ấy" Jennie lạnh lùng nói.
-" Cậu nhầm rồi Jennie ạ! người gây tổn thương cho Rose không chỉ riêng mình ta đâu, cả cậu cũng có phần đấy."
- "Cô nói gì tôi không hiểu?" Jennie nhíu mày lạnh lùng hỏi.
- "Cậu nên biết trong cái học viện này cũng có không ít người sẵn sàng làm mọi việc bỉ ổi vì cậu, còn người đó là ai thì cậu tự mình tìm hiểu đi, ta không muốn nói nhiều làm gì."
Lisa bình thản nói rồi thong thả bước đi để lại một câu nói lạnh lùng:
- "Còn nữa, nếu không bảo vệ được Rose thì đựng mạnh miệng bảo ta tránh xa cô ấy, với thế lực hiện nay của cậu trong nhà Kim Gia thì đến bảo vệ mình cậu còn không làm nổi nói gì đến việc bảo vệ Rose?"
Jennie nhìn theo bóng Lisa chợt thấy khó hiểu, tại sao một người như Lisa lại có thái độ quan tâm thái quá đến một cô gái như vậy nhỉ? Cậu nghĩ rồi lên tiếng gọi giật lại, trong giọng nói có pha chút ngờ vực:
- "Khoan đã, cô và Rose có quan hệ gì vậy? Tại sao lại quan tâm đến cô ấy như thế?"
Nghe Jennie nói Lisa chợt đứng khựng lại, rồi không quay đầu xuống bình thản nói:
-" Cái này cậu không cần biết."
- "Chắc chắn là cậu đã quen Rose từ trước, tại sao lại không nói gì? Có phải cô ấy có mối quan hệ gì đó với tộc Manoban không?"
Jennie nhíu mày hỏi, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện xung quanh cô gái này thật mơ hồ.
- "Điều gì khiến cho cậu nghĩ vậy hả Jennie?" Lisa hỏi lại, trong giọng nói của cô có pha chút ưu tư.
- "Tôi nghĩ là mình đã từng gặp cô ấy trước đây, hình như là trong chính tư dinh của tộc Manoban."
_RẦM_
Một âm thanh kinh khủng đột nhiên vang lên, Lisa nắm tay đấm mạnh vào bức tường kiên cố bên cạnh khiến nó bị lủng một lỗ khá lớn, Lisa từ từ quay đầu lại, đôi mắt đen huyền chợt biến thành màu đỏ. Nhanh như cắt Lisa lao đến nắm cổ áo của Jennie gằn giọng nói:
- "Nếu như cậu không muốn Rose biến mất hoàn toàn thì đừng nhắc lại chuyện này nữa, cô ấy và tộc Manoban không hề có quan hệ gì cả.".
Jennie nhìn chăm chăm theo bóng Lisa vừa khuất dạng, trong lòng bỗng dấy lên bao thắc mắc, phản ứng thái quá vừa rồi của hắn khiến cậu cảm thấy rất kì lạ, rốt cuộc thì Rose và gia tộc Manoban có quan hệ gì? Và tại sao Lisa lại liên tục phủ nhận mối quan hệ đó? Dường như cô ấy đang cố bảo vệ Lisa khỏi điều đáng sợ gì đó đã xảy ra trong quá khứ. Xem ra mọi việc bắt đầu rắc rối đây. Tôi cựa mình thức dậy, cảm thấy khoan khoái trong người, mấy vết trên tay thương cũng đã đỡ buốt hơn, tôi liếm đôi môi khô rát của mình rồi quay sang bên cạnh với lấy ca nước.
_ PHỤT_
Tôi chợt giật mình phun hết chỗ nước trong mồm ra khi thấy một dáng người thanh tú đang ngồi ngủ ngon lành trên bậu của sổ. Tôi cắn môi để khỏi bật hét lên, lẩy bẩy đưa tay lên chặn ngực, má ơi, thiếu chút nữa là con bay mất tim rồi. Híc híc cái con người Jennie này đúng là ma hiện hình mà, đến chỗ cậu ấy chọn để ngủ cũng đặc biệt nữa, ghế trong phòng có thì không ngồi lại đi ngồi trên bậu cửa sổ. Nhưng mà phải công nhận cậu ấy đẹp thật đấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ bay lòa xòa trong gió khiến người khác như bị hút vào, trong khoảnh khắc tôi chợt thấy trái tim mình đập mạnh. Tôi thở phù phù cố lấy lại hơi thở bình thường, bỗng dưng nhớ lại câu nói hôm qua của Minho: " Bọn họ nói vết thương của em không đáng lo và còn nói có việc bận nên đã về trước rồi". Máu nóng đột nhiên dâng lên trong đầu tôi phừng phừng, hừ đã nói là vết thương của tôi không đáng lo thì còn đến đây làm gì định giả mèo khóc chuột à? Tôi bực mình nghĩ rồi tiện tay vất cái gối vào mặt hắn cáu tiết hét lên:
- "Ai cho cậu vào đây hả?"
Nhanh như cắt Jennie giơ tay lên túm lấy cái gối và đáp trả, tôi giật mình định giơ tay lên đỡ lấy nhưng không kịp cái gối đã phản chủ quay lại đập thẳng vào mặt tôi một cách không thương tiếc. Tôi ấm ức nuốt nước mắt vào trong, xả hận bằng cách đấm thùm thụp lên cái gồi lầm bầm rủa:
-" Đồ đểu, đồ vô lại, không biết thương tình bệnh nhân gì cả."
Jennie nghe tôi nói khẽ nhếch mép cười, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi đi đến bên cái bàn nhỏ cầm quả táo trong rổ lên gặm ngon lành.
Tôi lầm bầm nói: 《đúng là đồ tự nhiên như ruồi》 rồi nhíu mày nhìn cô ấy phùng mồm trợn má gắt:
- "Sao cậu lại vào đây? Còn ăn táo chùa của tôi nữa chứ."
Jennie khẽ nhíu mày tiện tay vất luôn quả táo còn đang ăn dở ra khỏi cửa sổ lạnh lùng nói:
- "Tôi cũng không muốn gặp cô đâu, chẳng qua trời lạnh quá mà ở đây lại ấm nên ghé vào ngủ tạm thôi, cô nên cảm ơn trời là tôi còn chưa tàn nhẫn đến độ ném cô ra khỏi giường đấy".
- "Cậu..."
Tôi tức đến độ mắt nảy lửa, định vung tay ném cái gối vào người Jennie lần nữa thì đúng lúc ấy cánh cửa phòng bật mở, Jisoo và Seulgi bước vào. Jisoo không kịp chú ý đến Jennie, cô ấy nhìn tôi đăm đăm rồi lao đến bên giường với tốc độ tên lửa rống lên:
- "Huhu, sao cậu lại ra nông nỗi này, làm tôi lo lắng muốn chết ."
-" Tôi không sao hehe vẫn khỏe như trâu nè" Tôi cười trấn an.
- "Còn nói không sao. Hức, lúc cậu biến mất tôi và Seulgi đã phải chạy khắp học viện kiếm đấy. Thế bây giờ cậu thế nào rồi" Jisoo nhìn tôi thân tình hỏi.
- "Chậc, lúc nãy thì không sao nhưng bây giờ thì có sao rồi đấy!"
Tôi nhíu mày bực tức nói.
-" Là sao?"
Jisoo trố mắt nhìn tôi hỏi.
- "Thì tại cái tên mắc dịch ấy tự nhiên xuất hiện làm tôi bực mình suýt nữa là lên cơn nhồi máu cơ tim" Tôi cau có nói-" Tên mắc dịch nào cơ?" Jisoo ngơ ngác hỏi.
- "Thì cậu ta chứ ai."
Tôi bực mình hất mặt về phía Jennie... nhưng quái chẳng thấy tăm hơi cô ta đâu cả, chỉ còn lại những cơn gió nhẹ thổi vào làm tấm rèm trước cửa sổ tung bay phấp phới.
- "Nào có ai đâu?"
Jisoo ngó tôi như ngó một đứa bệnh hoạn nói. Tôi nhìn quanh quất phòng chơm chớp mắt ngạc nhiên kêu lên:
- "Ủa cô ấy đâu rồi nhỉ? vừa nãy còn ở đây mà."
- "Hơ hơ, chắc cậu ngủ lâu quá nên quáng gà rồi, à nhắc mới nhớ sao không thấy Seulgi đâu nhỉ con nhỏ vừa nãy cũng ở đây mà?" Jisoo cười rồi đột nhiên lên tiếng thắc mắc.
-" Eo ơi hay phòng này có ma?" Tôi bủn rủn kêu lên.
_ Cốp._
Jisoo vung tay cù đầu tôi một cái rõ đau rồi lôi ra một cái túi to lỉnh kỉnh nói:
- "Bậy bạ, ma nào mà ma chắc là có việc gì nên nó đi trước thôi. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó cậu xem tôi đem đến cho cậu thứ gì này?" Tôi nhìn món đồ trên tay Jisoo nhào đến ôm lấy nó kêu lên sung sướng:
- "Ôi má ơi thịt dê tái, thịt bò tái cả rượu máu nữa, huhu, tuyệt quá." Nói xong tôi vục đầu xuống đám thức ăn xực ngon lành mọi bực tức khó chịu trong lòng đều nhanh chóng tan.
Nhắc đến Jennie sau khi thấy sự xuất hiện của hai cô gái lạ, cô nhanh chân nhảy qua cửa sổ mất. Sau màn tiếp đất an toàn, cậu khẽ xoa hai tay vào nhau vừa đi vừa nghĩ thầm:
-" Vậy là yên tâm rồi, vẫn còn gân cổ lên cãi nhau được chắc là không sao nữa.".
.- "Jennie.....chờ đã.."Đang đi đột nhiên cô giật mình khựng lại khi nghe thấy tiếng ai gọi mình, một cô gái có mái tóc đen dài chạy đến. Cậu nhíu mày đút hai tay vào bọc quần lạnh lùng hỏi:
- "Cô gọi tôi có việc gì?"
- "Hộc hộc, cậu không biết tôi sao?" Seulgi thở hổn hển nói.
- "Cô là ai sao tôi phải biết?"
Jennie nhíu mày khó chịu đáp.
- "Tôi là Kang Seulgi con gái của ông Kang Jaejin cận vệ trong nhà cậu mà, cậu không biết thật sao?" Seulgi hồi hộp nói.
- "À, Kang Jaejin cận vệ nhất đẳng, tôi có biết ông ấy nhưng thế thì sao?"
- "Ờ ừm, thì...thì..." Seulgi lúng túng kêu lên, rõ ràng là Jennie chẳng hề để ý đến cô dù rằng họ đã sống trong cùng một nhà suốt hơn chục năm. Thấy khuôn mặt đỏ bừng và thái độ ấp úng của Seulgi, Jennie khó chịu xẵng giọng nói:
- "Rắc rối..!"
Nói rồi quay đầu bỏ đi thẳng. Nhưng chưa đi được mấy bước, Jennie chợt đứng khựng lại quay đầu xuống nhìn Seulgi nói:
- "Khoan đã, tôi muốn hỏi cô một việc"
- "Được cậu cứ hỏi đi" Seulgi hấp tấp nói, đôi mắt chợt sáng rỡ lên, nhìn Jennie chờ đợi.
- "Cô có phải bạn của cô gái mắt mèo kia không?" Jennie lạnh lùng hỏi.
-" Mắt mèo? Ý cậu là Rose?" Seulgi ngơ ngác nói.
- "Đúng vậy."
-" Phải nhưng sao?" Seulgi nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
- "Từ bây giờ nếu cô ta có xảy ra chuyện gì cô hãy báo cho tôi một tiếng" Jennie nhếch môi nói rồi nhanh chóng bước đi.Seulgi thẫn thờ nhìn theo bóng Jennie đau đớn ngồi thụp xuống uất ức kêu lên:
- "Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao hả Jennie, sao không thử một lần liếc mắt nhìn tôi, chỉ một lần thôi cũng không được hả?"
Hơn chục năm qua cô đã luôn dõi mắt theo Jennie, cô ghét cái mái tóc trắng ma mị của cậu, ghét khuôn mặt đẹp đến mê hồn nhưng lại lạnh lùng đến đang sợ của cậu, ghét nỗi đau mà cậu đang giữ trong lòng, ghét điệu bộ kiêu căng của cậu, ghét cái cách cậu không để ý đến sự tồn tại của cô, ghét, ghét tất cả nhưng sao... càng ghét lại càng yêu mà......
————————
End Chap.
Sr mọi người vì một sự đãng trí nào đó nên mình đã nhớ nhầm lịch update chap mới 😭 nên mình sẽ bù cho tuần này là thêm 1 chap mới nữa và chap mới tiếp theo sẽ được up thêm vào thứ 7 tuần này
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip