Chap 4
Có cảm giác gì "vui vẻ" hơn khi sáng đang ngủ nướng ngon lành mà bị đạp đạp nhẹ, mặt thì được vuốt đến thấy nhột mà phát cáu, và tai thì cứ nghe thanh âm nhỏ nhẹ như muỗi kêu nhưng cứ phát ra liên tục làm bản thân khó chịu. Đúng thế, chẳng ai ngoài đứa nhỏ này làm cả.
_Ưm... Chấn Hoàn a, còn sớm mà con, ngủ tiếp đi chứ...~
_Nha nha.
Hầy, mình không bắt trẻ nhỏ như này làm theo mình được đâu.
__________________________
_Chào buổi sáng mẹ a. -Cửu Tuấn Hoài trên tay bế bé con cúi đầu chào bà.
_Con trai buổi sáng tốt lành. Ah! Chấn Hoàn của bà ngoan ngoan buổi sáng cũng tốt lành nha! -Bà tươi cười nhận đứa trẻ trong tay anh.
_Làm phiền mẹ hôm nay.
_Không có việc gì đâu. Con đi đường cẩn thận.
_Trí Nguyên đâu mẹ?
_Thằng bé còn đang ngủ đấy.
_Vâng ạ. -Nói rồi anh nhìn Chấn Hoàn, tay bắt lấy cái tay nhỏ nhắn. _Chú đi học nha, Chấn Hoàn ngoan!
_A a.
Cửu Tuấn Hoài lái xe rời khỏi Kim gia, lên đường đến trường.
Ngồi trong lớp, anh cứ mãi suy nghĩ một chuyện, cũng đã hơn ba tháng từ lúc Chấn Hoàn được gửi đến đây. Còn Tuấn Phong thì sao? Hắn rốt cuộc vẫn còn ổn chứ? Anh có nên mang thằng bé đến thăm cha nó hay không? Tuấn Hoài cứ rối rắm vẫn không biết nên như thế nào. Nhưng anh nhớ ra, chỉ là không nên mang đứa nhỏ đến cho Mỹ Huyền, còn Tuấn Phong, hẳn là có thể. May mắn hôm nay không có ca làm của mình, anh có thể mang Chấn Hoàn xuất phát trong chiều nay rồi.
"Tôi nghe đây."
_Chiều nay đi với tôi đến nhà lão Phong.
"Đến đó làm gì?"
_Chấn Hoàn cần gặp mặt ba nó một lần.
"Được thôi. Chiều nay hẹn gặp trước cổng."
Vốn dĩ nghĩ rằng bé con có thể nhìn thấy ba nó, nhưng cũng có thể do cái gì đó mà nhóc lại không gặp ba ruột của mình được. Khi đến nhà của anh trai mình, Tuấn Hoài không thể tin vào mắt anh là chính anh trai đã tự sát, phải đợi anh đến mới phát hiện được, cũng chả biết Tuấn Phong đã ở tư thế đó trong bao lâu rồi, nhưng hẳn là cũng đã rất lâu rồi đi. Hắn đi cũng không để lại bất kì lời nhắn nào với anh cả. Chấn Hoàn tuy còn nhỏ không thể nhận thức được đó là điều gì, nhưng anh triệt để không muốn bé thấy cảnh tượng đó, anh đưa Trí Nguyên mang bé trở về lại Kim gia và nhờ mẹ chăm sóc hộ. Còn bản thân anh, ở lại giải quyết việc Tuấn Phong. Nói anh không có cảm xúc thì là hoàn toàn sai, tên này chính là chỗ dựa cuối cùng từ sau quá khứ cũ kĩ đó. Tuy hiện tại không cùng hắn chung một nhà như trước đây, nhưng bản thân anh lần này cảm thấy mất mát. Anh mất anh trai, cũng đau lắm.
Sự việc xảy ra và chuyện giải quyết xong cũng đã là vài ngày sau đó, thật tiếc cho Chấn Hoàn đến một lần được gặp lại ba ruột cũng không đơn giản chút nào. Lần này bé hoàn toàn dựa dẫm vào anh, Cửu Tuấn Hoài nghĩ nên có chứng nhận làm người giám hộ hợp pháp cho bé, để có thể có toàn quyền hỗ trợ bé từ bây giờ đến khi bé trưởng thành, bé không có ba mẹ, bé chỉ có mỗi chú là người nuôi dưỡng cuối cùng. Thật tốt khi mọi thứ đều diễn ra suông sẻ, Chấn Hoàn phát triển rất tốt. Bé đã có thể ngồi và cầm nắm được vài món đồ nhỏ. Hơn nữa, bé bắt đầu thích nói chuyện nhiều và cố gắng biểu đạt ý muốn của bé lẫn lời nói và hành động. Điều này khiến mẹ Trí Nguyên thích thú vô cùng. Bà không ngờ rằng có một đứa trẻ lại đáng yêu và thông minh như vậy. Ai nha, thời gian cũng qua nhanh quá, nhóc con cũng bắt đầu sắp bò được rồi, tiếp đến nhóc có thể bi bô nói được mấy câu ngắn rồi, không biết nhóc có quậy phá không a. Hy vọng là cũng không đến nỗi. Chấn Hoàn vốn dĩ ngoan ngoãn vô cùng, không hay khóc nháo, yên lặng nhu thuận thế kia thì không thể trở thành một tiểu quỷ phá phách được. Cũng gần lớn nên Cửu Tuấn Hoài càng lúc nhận được nhiều bất ngờ từ bé con.
_Chấn Hoàn a, hôm nay chúng ta tập ăn dặm tiếp nha! -Trên tay là một bát bột ăn dặm nhỏ cho trẻ con đang tiến tới.
Chấn Hoàn lúc này đang ngồi nghịch nghịch những món đồ chơi mới mà anh mua cho. Bé hết cầm nắm sờ chúng rồi lại chuyển sang cái khác, bé không hề có hành vi ném đồ lung tung. Ở đằng sau nhìn bóng lưng của bé, thật nhỏ nhắn cầu người chăm sóc. Bé lần theo tiếng gọi của anh mà quay đầu lại nhìn chăm chú.
_Haha, Chấn Hoàn ngoan nha. Con đừng nhìn chằm chằm chú thế, chú ngại con a. -Cửu Tuấn Hoài cười híp mắt.
Cậu bé thấy anh cười cũng không hiểu gì lắm, nhưng lập tức liền bắt chước cười theo, tiếng cười khanh khách nhỏ bé nghe đáng yêu vô cùng. Hai chú cháu lại bắt đầu tập ăn dặm của bữa tiếp theo, lớn vậy rồi mà chỉ uống mỗi sữa thì sẽ không đủ chất cho bé, vốn dĩ bé không được uống sữa mẹ là đã thiếu chất lắm rồi.
_Ngoan nào cậu bé, há miệng ra ăn đồ ngon nè con. A~
Chấn Hoàn nghe lời há miệng ăn muỗng bột đó, tay vẫn nghịch đồ chơi. Tuấn Hoài vẫn thích nhìn bé ăn, khi ăn thì bé sẽ biểu lộ trạng thái thực tốt. Tuấn Hoài vừa cho ăn vừa chơi cùng bé, nhóc con cứ thế mà cười tươi, một lớn một nhỏ rộn ràng cả phòng.
*Reng...*
_Tôi nghe đây Trí Nguyên.
"Ngày mai tôi phải đi nước ngoài rồi. Huhu."
_Ba bắt cậu đi?
"Yes."
_Đáng lắm.
"Này tên kia ngươi vừa nói cái gì!!!"
_Cậu đi cũng tốt thôi. Haha, nhưng mà mẹ cậu chắc sẽ buồn lắm đấy. Hết kì về đây lại thì đối đãi bà ấy tốt vào. Nếu ta còn thấy ngươi hành xử như vậy thì đừng trách sao ta ra tay độc ác không nể tình anh em!
"Cậu là kẻ quá đáng nhất quả đất!! Tôi muốn gặp Chấn Hoàn."
_Được. -Anh quay sang Chấn Hoàn. _Nhóc a, có người cần gặp con đây. -Anh áp điện thoại vào tai bé, còn cặp mắt nhỏ nhắn đó cứ ngây thơ nhìn chằm chằm vào anh.
"Chấn Hoàn a, con có nhớ chú Nguyên không nào? Mau nói chuyện với chú đi con. Mai chú đi rồi T^T Khi về chú mua bánh kẹo cho con nhé. Đừng quên chú nhé con trai.~"
_Nói đủ rồi. Tôi cúp máy đây.
"Ê ê chưa..."
*Cụp*
Chấn Hoàn từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào anh, con đang nghe cái gì vậy ạ?
_Chấn Hoàn a, con sao vậy? Nói chuyện với chú nha, chú kể chuyện cho con nghe. -Anh cười tươi đánh lạc hướng ánh nhìn bé con, để nhóc cũng thấy mà bắt chước.
_Nào, để xem con muốn nói gì đây a. Nhóc con dạo gần đây nhiều chuyện lắm. Thực đáng yêu a! -Cửu Tuấn Hoài áp mặt mình vào người bé, thật thơm mùi sữa tắm của trẻ con.
_Baba.
Baba?
_Này a, ta không phải baba của con, con mau gọi chú đi nào. Chú~
_Baba! -Vừa nói vừa chồm người lên như muốn bò.
_Hơi... Ta đã bảo... Có phải từ "chú" khó nói không ta? Mình thấy cũng dễ mà. Nhóc lỡ gọi rồi thì thôi chắc cũng không sao... Tốt nhất mình cũng nên tự thay đổi xưng hô. Chấn Hoàn a, con sắp bò được rồi, lại đây bò với baba nào! -Ứ, thật ngượng cho anh!
_Baba! - Nhóc con đang cố chồm người tới, bé có vẻ đang muốn tập bò a.
_Nào ngoan, lại đây với baba!
Cố được một lúc bé cũng có thể ở tư thế chống người nằm sấp. Nhưng không vững, bé chưa thể bò được.
_Baba! -Cái miệng nhỏ cứ phát ra tiếng gọi ngọt ngào a.
Cửu Tuấn Hoài cũng kiên nhẫn giúp bé. Giờ có thể xem là hai cha con rồi, cùng nhau tập bò! Trẻ con còn nhiều việc phải làm cứ như một người lớn a! ❤
__________________________
Xin lỗi vì sự chậm trễ này.
🌟 👇 🙏 ♥
Đừng xem chùa.. :((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip