• oneshot •


• • •

Kim Jinhwan đẩy cửa bước vào quán cafe cuối góc phố quen thuộc. Chiếc chuông gió kêu " leeng keeng " báo hiệu có người vào khiến nhóc phục vụ Donghyuk đang gà gật giật mình. Vốn hôm nay quán ít khách nên cậu nhóc định chợp mắt một lúc.

- Donghyuk, như mọi ngày nhé - Jinhwan nói rồi tiến về chiếc bàn thứ ba bên cửa sổ - chỗ ngồi quen thuộc của anh.

Một lúc sau, Donghyuk nhanh chóng mang ra một cốc Capuchino thơm lừng còn bốc khói. Jinhwan khẽ gật đầu như để cảm ơn, cầm cốc cafe nhấp một ngụm, mắt chăm chăm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

- Hôm nay Junhoe không đến sao hyung? - Donghyuk ngồi xuống phía đối diện, tay lật lật tờ menu.

Jinhwan lắc đầu, tay chăm chăm cầm chiếc điện thoại. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cậu ấy hiếm khi, à ... là chưa bao giờ chủ động liên lạc trước với anh. Chắc cậu ấy nghĩ anh lớn tuổi hơn nên anh luôn là người chủ động. Một suy nghĩ thật cổ hủ và trẻ con!

[ Anh đợi em ở quán cafe cũ - Jinhwan ]

Soạn xong tin nhắn, Jinhwan ngập ngừng không biết có nên bấm nút gửi. Anh sợ sẽ làm phiền Junhoe, dù sao cậu ấy cũng có công việc của riêng mình - một thám tử tư bận bịu, đâu có rảnh rỗi như một tiểu thuyết gia giống anh. Do dự một chút, cuối cùng vẫn là bấm nút gửi, đặt điện thoại sang một bên, Jinhwan thong thả nhấm nháp cái vị đắng ngắt của cafe xen chút ngọt ngào của sữa. Bên ngoài, trời bắt đầu mưa, những giọt nước ngoằn ngoèo chảy dài trên khung cửa kính tạo thành những vệt kì lạ.

- Lại mưa. Chán thật! - Donghyuk than thở rồi đi ra dọn dẹp sau quầy pha chế, cậu nhóc chẳng thích mưa tẹo nào.

Giống Junhoe.

Jinhwan thầm mỉm cười khi nghĩ đến cậu người yêu bé nhỏ của mình.

Đúng, Koo Junhoe là người yêu của Kim Jinhwan. Cậu ấy cao ráo, khuôn mặt nam tính điển trai cơ mà lúc nào cũng cau có, nói chuyện rất cộc cằn. Nhưng nếu thân lâu thì mới phát hiện ra, Junhoe khá dễ thương và cũng biết cách làm nũng. Đáng yêu như một chú mèo nhỏ!

" Đing "

Chiếc điện thoại nằm yên trên bàn bật sáng, một tin nhắn mới từ Junhoe.

[ Trời đang mưa đấy Jinan. Anh biết em ghét mưa như thế nào mà. Và anh cũng mau về nhà đi, đừng ở bên ngoài lâu quá! Junhoe ]

Jinhwan thở dài, đặt điện thoại sang một bên và nhấp một ngụm cafe nữa. Koo Junhoe là người yêu của anh và hai người đã sống chung gần hai năm rồi. Sẽ mãi là như vậy, nhưng dạo gần đây anh đang nghi ngờ tình cảm của cậu. Anh không chắc cậu có yêu anh như anh yêu cậu không, lúc cậu tỏ tình với anh là vào năm Junhoe vừa mới chớm 20 tuổi. Ở cái tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống như vậy, tình cảm thoáng qua cũng đâu phải là ít. Tuổi trẻ luôn bồng bột, và luôn ngộ nhận một chút xíu say nắng là tình yêu chân chính. Jinhwan nghĩ Junhoe cũng đâu phải ngoại lệ.

Vài tháng trở lại đây, Junhoe hay đi sớm về muộn. Những cái hôn chào buổi sáng và những bữa tối ấm cúng đang dần trở nên hiếm hoi. Do công việc thôi, Jinhwan thường tự an ủi mình như vậy. Nhưng điều khiến anh bận tâm nhất là suốt hai năm sống chung, cậu ấy chưa bao giờ nói câu " Em yêu anh! " mà lại hay nói " Em nhớ anh! ". Anh không hiểu, so với nhớ thì yêu mới là từ khoá thịnh hành nhất của các cặp đôi chứ nhỉ?

" Yojeum ttara
Naekkeoin deut naekkeo anin naekkeo gateun neo
Nikkeoin deut nikkeo anin nikkeo gateun na
Sunjinhan cheok utjiman malgo oh oh .... "

| Vào những ngày này, cảm giác như anh là của em nhưng đôi lúc thì lại chẳng phải.
Và đôi lúc lại thấy như em là của riêng anh nhưng chẳng phải thế.
Thế chúng ta là gì của nhau chứ? |

Kim Jinhwan khẽ cười khổ. Thằng nhóc Donghyuk này như đi giày trong bụng anh hay sao mà lại đi bật bài hát này chứ? Anh uống nốt chỗ cafe còn lại trong cốc, dù sao để nó nguội cũng mất ngon, ngón tay gõ gõ theo nhịp điệu bài hát. Chẳng hiểu sao vừa uống cafe xong mà Jinhwan lại thấy buồn ngủ, mí mắt anh nặng trĩu xuống ...

- Jinan, Jinan ....

Jinhwan cảm thấy có ai đó đang lay lay mình. Anh khẽ mở mắt, mấy giờ rồi, trời tạnh mưa chưa nhỉ?

- Trời chưa tạnh mưa và bây giờ là 10 giờ tối rồi Jinan. Quá giờ ăn cơm rồi! - Junhoe với bộ dáng ướt lướt thướt đang ngồi đối diện với Jinhwan.

Anh ngạc nhiên nhìn cậu, cười ngu ngơ :

- June a? Sao mình mơ giống thật quá vậy nè?

Junhoe đến bó tay với anh người yêu ngốc nghếch này. Rõ ràng cậu vừa gọi anh dậy xong mà còn nói là mơ.

- Em đây! Là thật, không phải mơ đâu! - Junhoe cốc đầu anh, chép miệng chán nản - Anh chưa tỉnh ngủ hả?

- Đau quá! Vậy không phải là mơ rồi - Jinhwan xoa xoa đầu - Nhưng sao em lại ướt như vậy?

- Em chờ lâu không thấy anh về liền đội mưa đến đây đó. Em lo anh bị lạc đường hay bị tai nạn, ai ngờ hoá ra là anh ngủ quên ...

Kim Jinhwan cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm. Junhoe vốn dĩ rất ghét bị ướt, vậy mà đội mưa đến đây để tìm anh sao? Jinhwan ngây ngốc một chỗ, Junhoe thở dài chuyển sang ngồi cạnh anh, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia. Tiếng hô hấp đều đều của hai người hoà cùng tiếng mưa bên ngoài.

- June ... Sao em luôn nói " Em nhớ anh! " mà không phải là " Em yêu anh! " ? - Jinhwan tựa đầu vào bờ vai người bên cạnh, bờ vai thật rộng và vững chắc.

- Jinan, sao anh ngốc thế? - Junhoe khẽ cười - Em nghĩ anh là tiểu thuyết gia thì phải biết mấy cái này chứ. Hai chúng ta, không phải yêu nhau nên mới đến với nhau sao? Có người từng nói với em, tình yêu là tình giây từng phút bản thân đều nhớ đến đối phương. Nhớ nghĩa là yêu, vậy nên em chỉ cần nói một câu đã bao hàm cả hai ý nghĩa rồi.

Jinhwan ngạc nhiên, hoá ra câu mà Junhoe hay nói lại có ý nghĩa to lớn hơn cả câu " Em yêu anh! ". Sống mũi cay cay, trong tim len lỏi cảm giác hạnh phúc ngọt ngào khó tả, anh ôm chặt người bên cạnh mà cảm thấy ấm áp kì lạ, mặc kệ chiếc áo cậu mặc ướt đẫm những giọt nước mưa.

- June, xin lỗi vì anh đã hiểu nhầm tình cảm của em và ... - Jinhwan đặt lên đôi môi Junhoe một nụ hôn dịu dàng, vấn vương một chút hương cafe đăng đắng - Anh nhớ em rất nhiều, June!

Junhoe mới đầu khá bất ngờ, nhưng sau đó cũng hôn trả lại Jinhwan. Bây giờ xung quanh hai người đang bắn ra tim hường bay phấp phới, báo hại Donghyuk ngồi sau quầy nhìn muốn bỏng mắt.

- Hai người xong chưa thế? Quá giờ đóng cửa rồi và em muốn về nhà ngay bây giờ! Ôi trái tim cô đơn mong manh dễ vỡ của mình ToT!

- END -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip