Chap 25
"Bác sĩ, bác sĩ ơi!"
Cô bé hấp tấp níu lấy tay áo Yoongi đồng thời kéo anh về thực tại. Bao nhiêu câu hỏi cứ lờn vờn trong đầu, phải mất một lúc anh mới dứt được ánh mắt ra khỏi người đối diện. Nhưng người đó thì vẫn cứ nhìn anh chăm chăm.
"Ừm... Em bé bị suy dinh dưỡng, ngoài ra còn có dấu hiệu viêm phổi. Cần phải nhập viện để theo dõi"
Yoongi nói mà không nhìn vào đối phương. Mặc dù không muốn tin người đang đứng trước mặt mình là Hoseok nhưng anh vẫn buộc miệng nói bằng tiếng Hàn với cậu khiến cô bé kia càng nghe càng ngẩn ra.
"Dạ? Bác sĩ nói gì cơ? Cháu không hiểu, ba cháu cũng không..."
"Ba hiểu mà Sam" đến bây giờ Hoseok mới lên tiếng, cậu xoa đầu Sam rồi tiến tới phía giường bệnh nơi Yoongi đang đứng.
"Vậy là phải nhập viện sao? Thằng bé còn nhỏ quá..."
"Biết nó còn nhỏ tại sao không chăm sóc tốt mà để nó ra nông nỗi này mới chịu đưa đến đây?" Yoongi vô cớ nổi cáu. Khóe mắt không tự chủ mà đỏ hoe cả lên.
"Đâu phải lỗi của tôi"
"Cậu là ba nó!"
Nghe đến đây Hoseok chợt cười nhạt, cậu không trả lời Yoongi nữa mà quay ra với Sam vẫn còn đang ngơ ngác từ nãy tới giờ.
"Nãy giờ hai người nói gì vậy ạ? Có phải là em bị bệnh nặng không ba? Bác sĩ không được hả ba?"
"Đừng lo Sam, bây giờ ba và con đi làm thủ tục cho em nhập viện nhé"
Sam rưng rưng nước mắt, bàn tay nhỏ xíu bám lấy tay cậu.
"Em sẽ không sao đúng không ba..."
"Sẽ ổn thôi mà, con gái..."
"Mau đi làm thủ tục đi chứ!"
Yoongi từ đằng sau lớn giọng nói vào. Tự dưng anh thấy khó chịu quá, cảm giác tò mò như muốn nổ tung trong lồng ngực vậy. Ấy vậy mà Yoongi lại cố tỏ ra như không hề quen biết người kia, dù có tò mò đến chết anh cũng sẽ không bao giờ mở miệng hỏi cho ra lẽ.
Đợi cho Hoseok cùng hai đứa nhỏ đi khỏi, anh mới thả người ngồi phịch xuống ghế, vuốt mặt khó nhọc thở ra một hơi nghẹn ứ trong cổ họng. Chuyện quái gì đang xảy ra với anh thế này?
Cùng lúc ấy ở bên ngoài lúc ba con Hoseok vừa ra ngoài thì gặp Jihoon đang hối hả chạy vào. Vừa thấy cậu ấy, Hoseok đã trưng ra cái vẻ mặt kiểu như "À hóa ra là như vậy"
"Jung Hoseok???" Jihoon thốt lên, ngạc nhiên đến độ phải níu tay người kia lại.
"Chào anh. Thì ra anh cũng ở đây"
"Cậu... Sao..." nhận ra đi cùng cậu còn có 2 đứa nhỏ, Jihoon càng bàng hoàng hơn, "Hai đứa nhỏ này là sao???"
"Con tôi" Hoseok bình thản đến đáng ghét, "Không ngờ lại được gặp anh và người đó ở đây. À, không bất ngờ cho lắm chỉ là hơi đột ngột thôi"
Nói rồi không để Jihoon kịp hiểu thì cậu ta đã gật đầu chào rồi kéo Sam đi mất hút. Chợt nhận ra người cần phải lo nhất bây giờ là ai, Jihoon lật đật đẩy cửa xông vào phòng khám bệnh.
Đập vào mắt cậu là một Yoongi vô cùng vui vẻ, anh đang cười tươi rói với bệnh nhân của mình. Thậm chí còn đang làm trò để chọc cho em bé đó cười nữa. Thấy cậu vào, anh để nguyên dáng vẻ đó mà nhìn cậu.
"Đi đâu vậy Jihoon. Bên đó cần người à?"
"Hả, à không... Em đến xem anh có cần giúp gì không thôi"
"Có đấy, giúp anh làm cho em bé há miệng đi, anh cần phải xem họng của nó mà chọc hoài nó không chịu há miệng ra"
Yoongi cười khổ chỉ vào em bé không răng đang ngậm chặt que đè lưỡi của anh ở trong miệng.
Jihoon có thể chắc chắn trăm phần trăm là Yoongi đã gặp Jung Hoseok rồi vả lại còn có thêm hai đứa nhỏ nữa. Nhưng mà thái độ này là thế nào đây? Muốn hỏi nhưng tình hình bây giờ lại không tiện thế là Jihoon đành nén tò mò xuống đi đến giúp anh.
Hai người hì hục làm trò cả buổi mới làm cho em bé há miệng cười to được. Khám xong, đợi bệnh nhân ra ngoài rồi Jihoon mới rụt rè khều vai anh.
"Anh này..."
"Hửm?" Yoongi vừa ghi chép bệnh án vừa trả lời, thậm chí cậu còn nghe thấy anh đang ngân nga hát nữa.
"Ban nãy em gặp..."
Bàn tay đang hí hoáy viết bỗng khựng lại, Yoongi biết cậu đang nói tới ai.
"Em gặp Jung..."
"Chỉ là người nhà bệnh nhân thôi, anh không quen cậu ta"
"Nhưng..."
"Có gì nói sau đi, anh đang bận lắm. Xin lỗi em nhé"
Nghe và nhìn bấy nhiêu đó thôi Jihoon cũng đã đủ hiểu được tâm trạng Yoongi lúc này. Ngay bây giờ cậu chỉ muốn tìm và đấm cho Jung Hoseok kia một cú thật đau. Cậu ta có cần phải đáng ghét đến như vậy không chứ???
Tối đó, Jihoon gặp lại Hoseok ở trong phòng bệnh. Lúc này chỉ có mỗi mình cậu ở lại để chăm em bé. Vừa nhìn thấy cậu thôi bao nhiêu bực dọc dồn nén từ chiều liền dâng trào, Jihoon hầm hầm bước tới không chút kiêng nể đấm thẳng vào bả vai cậu ta.
"Cái gì đấy???" bị đánh bất ngờ Hoseok giật nảy, ôm lấy bả vai quay phắt ra. Nhìn thấy là người quen thì liền trở về vẻ bất cần, gắt gỏng hỏi, "Làm sao?"
"Cho cậu ba giây, mau nói cho tôi biết cậu đã làm ra loại chuyện gì vậy hả?" Jihoon đi thẳng vào vấn đề.
"Anh hiếu kì làm gì. Chẳng phải tôi đã nhường cho anh thứ mà anh muốn rồi sao"
"Thứ??? Cậu đang nói về Yoongi bằng thái độ gì vậy. Cậu nghĩ anh ấy chỉ là "thứ" để chúng ta tranh giành thôi sao???"
Xung quanh phòng bệnh bắt đầu rộ lên tiếng xì xầm. Hoseok liền thấy hối hận vì lời nói của mình, cậu im lặng lảng tránh ánh mắt tóe lửa từ Jihoon.
"Tôi cảnh báo cậu. Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì cậu cũng đừng có mà dùng thái độ đó để đối xử với Yoongi"
Liếc mắt nhìn xung quanh, Jihoon nghiến răng để lại lời cảnh báo cuối cùng rồi rời đi ngay. Hung dữ vậy chỉ vì cậu đang nghĩ cho Yoongi chứ cậu cũng chẳng thèm muốn biết họ Jung kia đang nghĩ gì đâu.
Jihoon đi rồi Hoseok mới dám thở ra một hơi dài thườn thượt. Khó chịu quá! Biết bao nhiêu hoàn cảnh có thể xảy ra, tại sao cậu và Yoongi phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh này chứ? Bản thân có trong sạch hay không cũng chỉ có mình Hoseok là biết rõ nhất, thế nhưng cậu lại chọn cư xử như một thằng khốn nạn.
Là cậu muốn bản thân trong mắt Yoongi biến thành một thằng tồi ư?
Có lẽ vậy...
Nhưng để làm gì cơ chứ?
------
Jihoon về phòng kí túc sau khi hết ca trực, tối nay Yoongi có lớp học nên chắc đã đi từ sớm rồi. Lục tìm chìa khóa trong túi quần, lạch cạch vài tiếng thì cửa phòng được mở toang. Theo thói quen cậu đi thẳng vào bên trong mà không cần bật đèn, vừa bước qua khỏi cửa thì bất ngờ bị vấp vào thứ gì đó ở dưới nền.
"Ơ? Là giày của Yoongi mà"
Đèn điện liền bật sáng choang, Jihoon nhận ra đôi giày màu đen của Yoongi bị vứt dưới nền. Vậy là anh đang ở phòng sao?
Đi vào trong thì thấy trên giường anh nổi lên một cục trắng muốt, chắc là Yoongi mệt nên đang ngủ.
"Em tưởng hôm nay anh phải đi học chứ"
Không có tiếng trả lời. Cục bông quấn chăn trắng muốt chỉ khẽ động đậy nhưng lại phát ra tiếng sụt sịt khe khẽ.
"Anh sao vậy? Mệt hả?"
Jihoon đứng bên kia giá sách lớn nhìn qua. Tiếng sụt sịt càng lúc càng rõ làm cậu hoảng hồn lật đật chạy qua lật chăn ra. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt đỏ bừng, tèm lem toàn là nước mắt của Yoongi. Anh đang khóc!!!
"Sao vậy? Có chuyện gì, tại sao lại khóc. Hay là bị đau ở đâu. Mau nói em nghe"
Yoongi đưa tay chùi loạn xạ lên mặt. Từ lúc gặp Hoseok tới giờ anh đã phải kìm nén nhiều đến thế nào để không bật khóc. Vừa nãy khi về phòng để chuẩn bị đi học nhìn xung quanh chỉ có mỗi bóng tối, cảm giác tủi thân dồn nén nơi lồng ngực phút chốc vỡ òa. Thế là vứt hết sách vở, anh trèo lên giường quấn chăn khóc hết một buổi tối. Khóc tới nỗi kiệt sức mà nước mắt vẫn cứ cứng đầu rơi mãi.
"Là Jung Hoseok đúng không? Cậu ta làm gì anh????"
Jihoon luống cuống đỡ anh ngồi dậy. Nhìn bộ dạng như mèo ướt mưa của anh mà cậu chỉ muốn chạy đi kéo tên đần độn Jung Hoseok kia tới. Bắt cậu ta nhìn xem Yoongi đã vì cậu mà biến thành dạng gì rồi.
"Ji...Jihoon... Anh không hiểu... T...Tại sao Hoseok lại làm vậy....làm vậy với anh chứ...!!!??" Yoongi khó khăn nói trong tiếng nấc.
Biết anh đã hết chịu đựng nổi, Jihoon đành để cho anh uất ức giải bày hết tất cả trong nước mắt. Thà là như thế này còn hơn là anh phải giả vờ cười, giả vờ vui vẻ để che đi vết cắt sâu hoắm trong lồng ngực. Làm vậy có khi còn đau gấp trăm ngàn lần nữa.
"Anh đã đợi...đợi em ấy suốt hai năm...hai năm ròng rã. Không một cuộc gọi, lời nhắn hay tin tức gì. Anh đã nói là sẽ đợi mà, Hoseok sẽ quay về với anh mà... Tại...tại sao giờ lại thành ra như vậy chứ... Jihoon ơi.... Rốt cuộc là anh đã làm gì sai chứ..."
"Anh không sai! Yoongi, anh không làm gì sai cả. Tất cả là lỗi của Jung Hoseok, em sẽ bắt hắn đến gặp anh chịu tội, nhé"
Jihoon đau lòng lau nước mắt cho anh. Nhưng càng lau thì anh càng khóc to hơn. Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được kéo tay anh đứng phắt dậy.
"Đi, em đưa anh tới chỗ cậu ta hỏi cho ra lẽ"
"Không!!! Anh không đi!!!!" Yoongi liền giật tay lại, lắc đầu nguầy nguậy.
"Nhưng... Không lẽ cứ để thế này mãi sao"
"Không..."
Vẫn lắc đầu nguầy nguậy, Yoongi run rẩy ngồi xuống giường trong khi hai tay vô thức tự ôm lấy mình. Ánh mắt anh cứ nhìn mãi vào khoảng không vô định. Phản ứng đó dọa Jihoon sợ hết cả hồn, cậu vội vàng ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng vỗ về từng chút cho tới khi anh ngủ say.
----
Mấy bà biết gì hôn? Tui vừa được pr đó, k phải 1 fic mà tận 2 fic cơ. Huhu hổng ngờ con tui cũng có ngày được pr. Định xỉu mà phải tỉnh để up truyện sớm cho mng đọc nè.
Up xong rồi tui xỉu đây 🥴🥴🥴
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip